Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công


Chương 22


Chương 22

Sau một đêm mưa, buổi sáng ở Ninh Thành đặc biệt sáng sủa. Mây dày tan đi, chỉ còn mấy đám mây tán loạn như sương mù mịt mờ. Trên chiếc giường đôi rộng hai mét hướng ra cửa sổ sát đất, ga giường màu xám khói lộn xộn vắt ngang chân và bụng.

Trần Hựu Hàm bị đánh thức bởi ánh nắng mặt trời chói chang, đầu đau như muốn vỡ đến nơi. Hắn ra lệnh đóng màn cửa sổ lại bằng giọng nói, lúc này mới nhận ra giọng mình đã khàn không tưởng tượng nổi. Ý thức dần tỉnh táo, hắn sững sờ —— có một người đang gối đầu trên cánh tay hắn, tấm lưng trần đang hướng về phía hắn, xương bả vai thon gầy, cuộn tròn trong lòng hắn như một con nai nhỏ.

“ĐM!”

Hắn rất dứt khoát mà rút tay ra rồi bật dậy, tiện tay nhặt lấy một chiếc áo phông rồi mặc lên. Động tĩnh không hề nhẹ. Người nằm trên giường bị hắn đánh thức, mê mang ngồi dậy, gọi hắn trước tiên: “Anh ơi.”

Trần Hựu Hàm châm thuốc, hút một ngụm, ném bật lửa xuống, tùy ý mà không kiên nhẫn cho lắm nói: “Dậy rồi thì đi đi.”

Sau đó hắn đi đến cửa sổ kính trong suốt sát đất, đẩy cửa ra, muốn xua tan không khí tù đọng trong phòng.

Ngũ Tư Cửu gạt chăn ra, chân vừa chạm đất liền đau đến hít sâu một hơi. Buổi tối hôm qua mặc dù Trần Hựu Hàm cực kỳ dịu dàng, nhưng hắn giày vò cậu liên tục suốt cả đêm, cuối cùng đến cả sức đi rửa ráy cũng không có.

Trần Hựu Hàm vẩy tàn thuốc, nheo mắt quan sát cậu: “Nói đi, tại sao cậu lại ở đây.”

Ngũ Tư Cửu ngồi bên giường, vết tích của việc làʍ ŧìиɦ rất rõ ràng, cả người cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cảm thấy sự nhục nhã dưới ánh mắt như dò sát phạm nhân của hắn. Cậu khẽ cúi đầu xuống: “Là anh đưa em tới.”

Trần Hựu Hàm dụi tắt thuốc, cầm lấy khăn tắm trong giỏ mây ném cho cậu, lạnh lùng nói: “Không thể nào.”

Hắn hoài nghi liệu có phải Kiều Sở bị ngu đột xuất mà đưa địa chỉ nhà mình cho Ngũ Tư Cửu hay không, mà cả bảo vệ cũng bị ngu đột xuất mà để cậu ta lên nhà, đồng thời Ngũ Tư Cửu đúng lúc lại vô cùng kiên nhẫn mà thử hết một lượt mười ngón tay để qua cửa kiểm tra vân tay nhà hắn ——

CMN thật là quá nhảm nhí, sao hắn có thể mang Ngũ Tư Cửu về nhà được.

“Thật ạ.” Ngũ Tư Cửu dùng khăn tắm quấn phần dưới của mình lại, cậu đứng lên, đối mặt với Trần Hựu Hàm, bình tĩnh nói: “Anh tưởng em là Diệp Khai.”

Trần Hựu Hàm sững sờ, nhịp tim của hắn tăng nhanh một cách khó chịu, sau đó lại dần dần hạ xuống. Hắn vô cảm nhìn Ngũ Tư Cửu, thấy trên mặt cậu tràn đầy là thoả mãn cùng buồn ngủ sau khi làʍ ŧìиɦ. Một vài đường nét trên mặt Ngũ Tư Cửu quả thật rất giống với Diệp Khai, dưới tình huống uống sau hắn có khả năng đã nhận nhầm. Nếu như tối hôm qua hắn cho rằng người đến đón mình chính là Diệp Khai, vậy thì việc để cậu ta đưa mình về nhà là chuyện không thể bình thường hơn được

Hắn cũng không phải là người không nói lý, nghĩ dù sao đã đến thế này rồi, sắc mặt hắn dịu lại, nói với Ngũ Tư Cửu: “Bỏ đi, cậu đi tắm đi.”

Phòng tắm truyền ra tiếng vòi hoa sen

Ngũ Tư Cửu tắm rất chậm, kĩ lưỡng làm sạch toàn thân mình. Cậu bước chân trần trên chiếc khăn tắm rộng trên sàn nhà, đối diện với chính mình trong tấm gương khổng lồ, cậu nghiêm túc quan sát lại khuôn mặt mình một cách khách quan, chóp mũi, bờ môi, góc nghiêng, đường xong xương quai hàm, sau đó nhấc tay lên, đầu ngón tay chậm rãi mơn trớn gương mặt thon gầy của mình.

Sắc mặt cậu xanh xao, ánh mắt vô hồn, mang đến loại cảm giác yếu ớt như sắp bị đánh vỡ. Trên mặt bàn lát đá cẩm thạch màu xám là những thứ Trần Hựu Hàm thường dùng hằng ngày. Ngũ Tư Cửu tỉ mỉ quét qua một lượt, tinh dầu thơm, sữa rửa mặt, xịt khoáng, kem cạo râu. . . Khăn mặt trắng tinh được xếp trong giỏ mây, ánh đèn sáng rõ, đây là nhà của Trần Hựu Hàm, nó ngăn nắp, tỉ mỉ cẩn thận như khách sạn hạng nhất. Chính là những thứ này đã tạo thành một Trần Hựu Hàm khiến cho cậu mê say sao?

Cậu chọn ra một tuýp kem dưỡng da tay chiết xuất từ bơ hạt mơ và tinh chất hoa hồng từ trong khay, chậm rãi thoa lên mu bàn tay, lòng bàn tay rồi đến đầu ngón tay, sau đó đẩy cửa thủy tinh ra.

Trần Hựu Hàm vẫn còn đứng bên cửa sổ quay lưng về phía cậu. Hắn đã mặc vào một chiếc quần thể thao màu xám khói, phần thân trên là một chiếc áo thun đen tuyền, kiểu hơi rộng, nhìn từ phía sau, hắn thân cao chân dài, bờ vai rộng lớn, mái tóc đen mềm mại xõa xuống, nhìn rất có mùi vị đàn ông.

Ngoài cửa sổ, sau một đêm mưa, nước sông Tây Giang dâng cao, những con tàu du lịch ngắm cảnh đi lại trên mặt sông. Đối diện là khu trung tâm Ninh Thị, bảng hiệu tòa nhà của tập đoàn GC rất bắt mắt vẻ vang.

Trần Hựu Hàm nghe thấy động tĩnh, quay người lại, thấy Ngũ Tư Cửu đã mặc quần áo chỉnh tề, hắn thuận miệng hỏi: “Tối qua tôi không có gì lạ chứ.”

Ngũ Tư Cửu ngây thơ mà run lên, sững sờ: “Sao ạ? A,” cậu như nghĩ tới chuyện gì đó, tức mặt đỏ lên, tay cũng không biết để ở đâu: “Có ạ, anh nói rất nhiều thứ, nhưng mà bây giờ, em không nói ra nổi.”

Trần Hựu Hàm không nhớ được gì, chỉ còn lại một số ký ức vụn vặt. Hắn nghĩ lại trong giấc mơ có thứ gì đó ngọt ngào như muốn trào ra khỏi lòng mình, nhưng khi tỉnh dậy lại phát hiện ra đó là Ngũ Tư Cửu, bọt nước vỡ tan, ảo ảnh đẹp đẽ biến mất, chỉ để lại một màu xám mờ mịt muốn khen cũng chẳng có gì mà khen.

Ngũ Tư Cửu bước đến bên hắn, đối mặt với cảnh sông rộng lớn tráng lệ mà ôm lấy hắn, áp mặt vào lồng ngực Trần Hựu Hàm: “Lúc nãy tắm em thấy đau quá. Hôm qua vừa mới vào cửa anh đã bắt đầu hôn em, mình làm một lần trên ghế sô pha, một lần trên thảm, lại làm thêm lần nữa trên giường. Hựu Hàm ca ca, ” Cậu nâng lên chiếc cằm thanh tú, lầm bầm một cách ngây thơ mà ngượng ngùng: “Hôm nay em chẳng đi học nổi mất.”

Nghe cậu nũng nịu như thế Trần Hựu Hàm vẫn thờ ơ, kiên quyết đẩy người ra: “Tôi gọi xe cho cậu rồi, đi xuống đi.”

“Em còn cơ hội nào để đến đây không?” Ngũ Tư Cửu quyến luyến mà mê muội đứng tại cửa trước muốn hôn hắn, thế nhưng lại bị từ chối một lần nữa, đành phải ôm cổ hắn như một con thú nhỏ mà áp sát vào: “Hựu Hàm ca ca, lúc em đặc biệt nhớ anh thì có thể đến đây chờ anh không?”

Trần Hựu Hàm mở cửa tiễn khách, mặt hắn vô cảm, giọng điệu lạnh băng: “Không thể.”

Kim giờ đang ở vị trí mười giờ, kim phút vừa vượt qua hai vạch, hôm nay là thứ 7, lúc này gọi điện cho Diệp Khai cũng không quá phận.

Trần Hựu Hàm mang theo bình phun bước vào phòng tắm nắng để tưới cho hoa cỏ, vừa đi vừa gọi đến cho Diệp Khai.

Tiếng bíp ba lần thì được bắt máy.

Bên kia rất ồn ào, thì ra mới sáng sớm cậu đã đi ra ngoài.

Trần Hựu Hàm nhấn bình tưới hai lần, nhìn những giọt nước phun lên tô điểm cho họa tiết lá xanh đậm của chim thiên đường, thản nhiên hỏi: “Đang ở đâu vậy?”

“Em đang ở bên ngoài.” Diệp Khai vẫy tay với Lộ Phất, từ chối nước trái cây, chỉ chỉ vào cola đá. Lộ Phất chơi xấu, áp chai Cocacola lạnh lên cánh tay Diệp Khai, Diệp Khai tránh một chút, nhịn không được mà cười thành tiếng.

Trần Hựu Hàm nghe thấy, động tác trên tay dừng lại: “Lâu rồi không gặp em, đi ăn một bữa đi.”

“Cuối tuần này không được rồi.” Diệp Khai từ chối, “Hôm nay em có hẹn, ngày mai thì phải làm bài tập.”

“Vậy cuối tuần sau nhé, em giúp anh một chuyện.” Trần Hựu Hàm đặt bình tưới cây xuống, hắn ngồi xuống chiếc nệm êm ái bên cửa sổ đầy nắng.

Diệp Khai nghi ngờ hỏi: “Anh lại chia tay với ai à?”

Trần Hựu Hàm tìm kiếm đối tượng trong đầu, nhưng chẳng tìm được được, thuận miệng bịa ra: “Một người mẫu.”

“A?” Diệp Khai do dự một chút. Công việc của Diệp Cẩn có liên quan đến giới giải trí, cậu không thể đóng vai người yêu Trần Hựu Hàm trước mặt người trong giới, lỡ mà truyền đi thì sẽ rất phiền phức: “Lần này không được rồi, anh tìm người khác đi vậy.”

ĐM, lại tự bê đá đập chân mình rồi.

Trần Hựu Hàm hắt ra một tiếng cười chán nản từ trong lòng, “Sao mà khó hẹn em quá vậy.”

“Hựu Hàm ca ca,” Diệp Khai quay đầu nhìn Lộ Phất đã siêu cấp không kiên nhẫn được nữa, cười nói: “Anh hôm nay lạ quá, rốt cuộc anh muốn tìm em làm gì?”

Một câu “nhớ em” nghẹn lại trong miệng, Trần Hựu Hàm tự giễu mà nhếch môi, khôi phục lại giọng điệu bất cần đời: “Không có gì, chỉ là hơi chán thôi.”

Lộ Phất đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, hai tay cậu đút trong túi áo yếm gọi Diệp Khai, đằng trước còn cho thêm hai chữ “bạn học”, nghe có vẻ rất thân thiết.

Trần Hựu Hàm nghe được, ngón tay vô thức nhéo một miếng dầu thơm vị lá chanh, hỏi: “Em đang làm gì thế?”

Diệp Khai chuẩn bị tắt điện thoại, nhanh chóng trả lời: “Em đi xem triển lãm Anime với bạn học, thôi nhé, không nói chuyện với anh nữa đâu.”

Không đợi Trần Hựu Hàm kịp nói gì liền lập tức nói “bye bye”. Trần Hựu Hàm cũng chỉ đành nói “bye” với cậu.

Cúp điện thoại, phòng phơi nắng lại chìm trong yên lặng.

“Lại là anh trai kia của em à?” Lộ Phất ôm lấy vai Diệp Khai.

Diệp Khai “Ừ” một tiếng, mở lịch ra, ghi chú một phần trong ngày thứ sáu tới: Hẹn gặp Trần Hựu Hàm.

“Hai người cách nhau nhiều tuổi như vậy mà cũng chơi cùng được sao?” giọng điệu của Lộ Phất vẫn luôn uể oải: “Hơn tận 16 tuổi mà không có khoảng cách thế hệ gì hay sao?”

Diệp Khai cười cười: “Ừ, may là anh ấy không chê em ngây thơ.”

Lộ Phất hung hăng mà trợn mắt: “Diệp Khai, nhà em dạy dỗ em quá tốt rồi, làm ơn lấy ra khí thế của thiếu gia hào môn đi, được không?”

Nếu không cố ý dò hỏi thì căn bản không biết được cậu chính là con trai của Cù Gia, chủ tịch hội đồng trường.

Lộ Phất vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Khai khi họ đổi ký túc xá, lúc ấy cậu mới lên cấp ba, thấp hơn bây giờ một chút, cao gầy thẳng tắp, vừa lễ phép vừa xa cách, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái khi ở cùng. Lộ Phất trong nhà không có mỏ để thừa kế thường xuyên bị khuất phục bởi sức mạnh ý chí lực Diệp Khai. Trẻ con tuổi dậy thì nhiều ít đều có chút lười biếng, thế nhưng Diệp Khai chưa từng buông thả mình dù chỉ một chút. Cậu đối với những thứ mà mình thích đều rất chịu khó, hết sức có trách nhiệm, mềm dẻo mà cứng cỏi, sắc bén mà thành thạo điêu luyện.

Trước khi vào trường học thường chú ý đến bản thân Diệp Khai trước, rồi sau đó mới dần dần biết được: “À, thì ra người này chính là Diệp Khai trong truyền thuyết!”

“Em mà cứ nghĩ cho người khác như thế thì sau này sẽ bị bắt nạt mất thôi.” Lộ Phất thành khẩn nói, như một người từng trải mà dạy dỗ cậu.

Diệp Khai cười nói: “Tại sao lại nghĩ xấu cho người khác như vậy chứ?”

“Em có rất nhiều thứ mà người khác không có, có người bởi vậy mà hâm mộ em, đồng thời cũng sẽ có người vì những thứ đó mà ghen ghét với em.”

“Môn tự chọn logic kỳ này anh có phải chuẩn bị đạt được max điểm hay không vậy?”

Lộ Phất: “. . .bỏ đi, Diệp Tiểu Khai dạy mãi không nghe, anh chỉ có thể chúc em một ngày đều đi trên đường hoa.”

Đường hoa thì không đi đến, nhưng bù lại thì cậu gặp được Ngũ Tư Cửu trong ngõ hẹp ngày thứ hai.

Còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, Ngũ Tư Cửu không còn nhiều thời gian, cậu nhìn thời khoá biểu của Diệp Khai, chọn gặp cậu vào sau tiết thể dục. Tình cờ hôm nay có bài kiểm tra thể lực, Diệp Khai vừa chạy được xong 1 cây số, trên trán đều là mồ hôi, bất ngờ gặp phải Ngũ Tư Cửu cậu cũng có chút bối rối. Cậu vẫn còn nhớ Ngũ Tư Cửu từng cố ý nói với mình rằng anh ta đang hẹn hò bình thường với Trần Hựu Hàm, sau khi bị Trần Hựu Hàm phủ nhận thì trong lòng cậu liền tự động trừ điểm Ngũ Tư Cửu.

“Lại gặp rồi.” Gia giáo không cho phép cậu nhắm mắt làm ngơ Ngũ Tư Cửu, cậu chậm rãi thở đều, cười nói: “Thật trùng hợp quá.”

Đúng là giống thật.

Thế nhưng Ngũ Tư Cửu là đẹp đẽ hơn, mà Diệp Khai thì là quý khí hơn.

Đẹp là do gen của cậu cố gắng phấn đấu, nhưng quý khí thì là gì? Quý khí chỉ là sự bất công do vận mệnh ban tặng.

Ngũ Tư Cửu vẫy tay với cậu: “Đúng là trùng hợp thật.” Đột nhiên cậu ta như nhớ ra chuyện gì, lúc sượt qua chợt quay đầu lại hỏi Diệp Khai: “Thì ra em cũng biết vẽ tranh sao?”

Không biết hắn có ý gì, Diệp Khai dừng bước: “Sao cơ?”

“Không có gì đâu, tại anh nhìn thấy bức tranh vẽ nửa mặt Phật treo trên lối vào trong nhà của Trần Hựu Hàm, ở dưới có ký tên em.” Ngũ Tư Cửu khen ngợi nói: “Không ngờ em lại vẽ đẹp thế.”

“Không phải em vẽ nó, đó là ——” Diệp Khai chợt im bặt, loại khí chất thành thạo điêu luyện bình thường như chợt bị đóng băng, chỉ có lại sự điềm tĩnh gắng gượng chịu đựng: “Anh đến nhà anh ấy rồi sao?”

Ngũ Tư Cửu gật gật đầu: “Vậy cái hóa thạch ốc xà cừ kia cũng là em tặng sao? Anh từng nghe nói những người có thể tìm thấy hóa thạch ốc biển trên đỉnh Everest đều là người rất may mắn.”

Khi đi du lịch ở Nam Cực, Diệp Khai đã từng có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ khi núi băng nứt ra rồi trôi xuống.

Cự vật khổng lồ màu xanh đen im lìm trên mặt biển, phát ra ánh sáng xanh lam u ám. Bắt đầu với một tiếng lách cách khó nhận biết, nó nứt ra một khe hở nhỏ. Vụn băng lăn xuống, khe hở kia tiếp tục tách rộng ra, và sau một tiếng động lớn, tảng băng tách ra làm hai. Nó bắt đầu chìm xuống đáy, giống như một con thuyền, chìm xuống đáy biển tối tăm, lạnh lẽo và im lặng, chỉ còn lại hai phần mười tảng băng đáng thương tiết tục lênh đênh trôi, chờ đợi lần nứt vỡ tiếp theo.

Hóa thạch ốc xà cừ được Diệp Khai tìm thấy trên đỉnh Everest, trong vòng năm mét tính từ tấm bia đá xác định độ cao 5.200 mét kia, xác suất nhặt được nó chẳng khác nào bị sao băng rơi trúng. Khi cậu tặng nó cho Trần Hựu Hàm, giống như đã trao đi một món quà may mắn độc nhất vô nhị. Đúng vậy, đó là quà sinh nhật của Trần Hựu Hàm năm ngoái. Hắn đặt nó trong phòng ngủ. Trên tủ đầu giường. Gắn vào một nắp pha lê đẹp đẽ để bảo vệ nó.

Lòng bàn tay Diệp Khai ướt đến đáng sợ, nhưng ngược lại, lồng ngực lại bắt đầu không thở nổi.

Ngũ Tư Cửu vô cùng thích thú nhìn cậu, mức độ ngạc nhiên vừa đúng tầm: “Em sao thế? Em. . . không lẽ em thích Trần Hựu Hàm sao?” Ngũ Tư Cửu cúi người xích lại gần bên tai cậu, cười rất nhẹ một tiếng: “Không phải chứ, anh ấy nhìn em có khác nào nhìn một đứa trẻ đâu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN