Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công


Chương 29


Chương 29

Diệp Khai thức dậy rất sớm, cậu bị khát quá mà tỉnh lại.

Kí ức vẫn còn dừng lại bên ly bia đen chết người trong sảnh tiệc, chợt nhìn thấy khung cửa sổ sát đất khổng lồ được phủ bởi một tấm rèm lụa màu trắng, cậu sững người lại. Nghiêng đầu liền nhìn thấy hóa thạch ốc biển trên tủ đầu giường, trong lòng không hiểu sao mà thấy mềm mại quá.

Cậu vén chăn ngồi dậy, đi chân trần vào phòng khách. Trời còn chưa sáng hẳn, căn phòng được bao phủ bởi tông màu xám, giống như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng. Trần Hựu Hàm ngủ ở trung tâm của bức tranh, trên chiếc ghế sofa màu cam kaki.

Chăn điều hòa bị tuột xuống đất, Trần Hựu Hàm cong đầu gối nằm ngửa, một tay che mắt, hơi thở rất nông. Ngay khi Diệp Khai vừa cúi người nhặt chăn muốn đắp lên cho hắn thì tay cậu đã bị bắt lại.

“Đánh thức anh sao?”

“Mấy giờ rồi?” Giọng hắn trầm thấp, đầy vẻ mệt mỏi.

“Chưa đến năm giờ.” Diệp Khai ném chăn lên người hắn, đi tới tủ lạnh lấy một chai nước Perrier ra. Nước soda kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu cẩn thận hỏi: “Hôm qua anh đến đón em à? Em không làm ra chuyện gì kỳ quái chứ?”

Trần Hựu Hàm nằm ngửa trên ghế sô pha không nhúc nhích, nghe vậy liền cong cong khóe môi: “Ý em là chỉ chuyện đêm qua em sống chết đòi ra đường múa thoát y sao?”

Diệp Khai tỉnh táo nói: “Em có uống một trăm bốc bia đen cũng không thể làm ra chuyện đó.”

Trần Hựu Hàm ngồi dậy, xoa xoa mi tâm, đợi cho sự mệt mỏi và choáng đầu giảm bớt, hắn mới bước đến chỗ Diệp Khai, nói đùa: “Đúng là không múa thoát y thật, chỉ là lúc nói chuyện có chút bá đạo mà thôi.”

Hai người đứng đối diện nhau trước quầy nước, bỗng một tia nắng xuyên qua tấm kính chiếu vào chiếc bình ngâm lạnh thuỷ tinh.

Trời đã sáng, một ngày mới đã bắt đầu.

Nghĩ đến đây, trái tim Diệp Khai không hiểu sao lại run lên, đôi mắt cậu vội vàng rũ xuống.

Cùng Trần Hựu Hàm đón bình minh trong nhà của hắn, ý nghĩ này sao lại. . . giống như một viên kẹo bí mật nắm chặt trong lòng bàn tay, ngọt đến mức sắp tan ra, thế nhưng tuyệt đối không thể người lớn phát hiện. Người lớn không cho phép trẻ con ăn kẹo.

Cậu văn nắp chai nước, che giấu sự bối rối trong động tác uống nước. Chai nước màu xanh sẫm nhanh chóng cạn đi non nửa, cậu nhìn trái phải mà nói hắn: “Em nói gì mà bá đạo?”

“Em nói tại sao anh cứ đi vào trong giấc mơ của em.”

“Phụt — Khụ khụ khụ –” Nước soda sặc lên muốn chết người, ánh mắt cậu đỏ bừng, vừa ho khan vừa nhìn Trần Hựu Hàm, còn chưa kịp thở lại đã muốn phản bác ngay lập tức: “Em, khụ khụ, em. . .”

Trần Hựu Hàm chậm rãi rót cho cậu một ly nước lọc, giọng điệu rất nhạt, thế nhưng nghe thế nào cũng thấy không chịu buông tha cho người khác: “Anh muốn tới lắm chắc? Người nằm mơ không phải là em sao? Sao mà đến nằm mơ em cũng tố cáo anh thế nhỉ?”

Diệp Khai ho đến mức thấm ra nước mắt: “Em mơ ác mộng!”

Nếu đổi lại là trước đêm qua, nghe cậu nói kiểu này Trần Hựu Hàm đoán chừng sẽ lại nghĩ đến Ngũ Tư Cửu, trong lòng lại như bị ong đốt ngay, nhưng giờ thì không giống trước kia nữa, hắn bình chân như vại, nghiêng người dựa vào tường, hỏi: “Theo như ý em nói thì em lại mơ thấy anh hôn em nữa sao?”

Diệp Khai: “. . .”

Cậu nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ hoe vì bị sặc, thế nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Cái hố mà lúc trước cậu đào, hiện tại đáng đời cậu nhảy vào, nằm xuống rồi bị chôn sống.

Chôn sống cũng rất tốt, tránh cho cậu khỏi xấu hổ muốn chết ngay tại chỗ như bây giờ.

Trần Hựu Hàm buông tha cho cậu, hắn quay người đi vào phòng tắm, , vừa đi vừa nói: “Lúc Ngũ Tư Cửu tìm đến em, rốt cuộc là đã nói những gì?”

Ánh mắt Diệp Khai dõi theo bóng lưng của hắn, thuận miệng nói: “Chỉ nói anh coi em như trẻ con.”

“Hết rồi?” Trần Hựu Hàm dừng bước, trong tay hắn cầm khăn tắm, nhưng không dám quay đầu lại.

CMN, thật đúng là càng sống càng thụt lùi, một vấn đề đơn giản như thế cũng khiến hắn dùng hết can đảm để chờ đợi.

Diệp Khai chớp mắt một cái, chột dạ nói: “Hết rồi.”

Ai ngờ vừa nói xong liền nghe thấy Trần Hựu Hàm cười một tiếng. Cũng không biết có gì đáng để cười, nhưng nhìn hắn có vẻ là cảm thấy câu trả lời này rất buồn cười, một bên cười một bên mắng: “Má nó, bị chơi xỏ rồi.”

Diệp Khai hỏi hắn bị ai chơi xỏ, hắn lại chỉ huýt sáo, thừa nước đục thả câu nói: “Mắc mớ gì đến em? Quay về ngủ tiếp đi.”

Ngủ thì không cần tiếp nữa, trừ khi làm đề cả đêm, nếu không thì Diệp Khai thường tỉnh dậy rất sớm. Cậu chộp lấy một chiếc khăn mặt trên khung dây leo: “Cho em mượn phòng tắm nhà anh một lúc.” Buổi tối hôm qua tên khốn này vừa nhìn đã biết là không giúp cậu rửa ráy qua — nói đến mới nhớ lần đầu tiên uống say cũng là ở nhà hắn, khi đó là ai giúp cậu tắm rửa? Nghĩ đến chuyện này bước chân liền loạng choạng một trận, suýt chút nữa thì vấp ngã trên đất bằng.

Trần Hựu Hàm cười: “Mượn? Thế lúc nào thì trả?”

Diệp Khai bị chặn họng một cái: “Anh phá sản rồi đúng không, mượn nhà tắm một tí thôi mà cũng keo kiệt.”

Một lát sau điện thoại rung lên.

Trần Hựu Hàm vừa lau tóc vừa mở điện thoại ra nhìn, phát hiện là có người chuyển khoản 1 tệ qua wechat cho hắn, chi chú là: trả tiền phòng tắm, kính mời vui lòng nhận cho.

Phòng tắm trong phòng ngủ chính bốc lên hơi nước, tiếng vòi hoa xen rào rào vang lên, Trần Hựu Hàm gõ cửa, như ông già thu tiền ở nhà vệ sinh công cộng, vừa lau tóc vừa cà lơ phất phơ nói: “Chưa đủ đâu nhé, khi nào ra nhớ trả thêm mười tệ.”

Diệp Khai cười mắng một tiếng, Trần Hựu Hàm không nghe rõ, chỉ nghe thấy tiếng cười của cậu hòa với tiếng vòi hoa sen bên trong, như một trận mưa rào rơi trong lòng hắn.

Sau khi bước ra, căn phòng tràn ngập mùi thơm, trong căn bếp phong cách kiểu bán mở, mùi trứng chiên với mùi bơ càng lúc càng nồng. Lần này không sử dụng nicotin kèm thịt xông khói, Trần Hựu Hàm đường hoàng ra dáng mà xuống bếp, nước soda bỏ thêm cây cơm cháy, rồi lại thêm hai lát chanh tươi, miệng ly quết một lớp muối biển, siro thanh long đỏ rót vào, tạo thành mấy tầng màu đỏ tím.

“Ngài mới đến Đông Phương học bổ túc sao?” Diệp Khai khoanh tay dựa vào tường, khóe miệng ngậm ý cười, mái tóc còn hơi ướt, một giọt nước rơi trên vai cậu, là chiếc áo thun mà Trần Hựu Hàm đưa cho. Loại màu đen cơ bản, mặc vào có hơi rộng, làm nổi bật lên thân hình thon gầy linh hoạt của cậu. Trần Hựu Hàm không thường mặc áo thun, chỉ mặc ở nhà hoặc là mặc đi ngủ, lúc Diệp Khai mặc lên, mặt cậu có chút vi diệu mà đỏ bừng.

Trần Hựu Hàm đưa nước canh cho cậu: “Đừng có coi thường người khác được không, anh không thể đi Le Cordon Bleu à?”

Nhấp nhẹ một ngụm đã thấy ngon rồi, uống rất ngon, ở cấp độ khó mà miêu tả được. Cậu nhịn không được, hỏi: “Anh hay nấu cơm cho người khác lắm sao?”

Trần Hựu Hàm tắt bếp, thần sắc bình tĩnh nói: “Anh chỉ hay nấu cơm cho em thôi.”

Hỏi gì cũng biến thành boomerang, lần này Diệp Khai lại không kịp trở tay, cậu trốn tránh như một con Hamster nhỏ. Nhưng cậu không hiểu là vì sao mà Trần Hựu Hàm ngày hôm nay dường như nhất quyết không định tha cho cậu, đến lúc ăn sáng hắn lại hỏi: “Em thích ai năm mười bảy tuổi?”

Diệp Khai cảnh giác, giống một con thú nhỏ đang ngặm nửa bắp ngô mà dừng lại: “Anh hỏi làm gì?”

“Hỏi chút thôi mà, anh tò mò.” Nói xong lại bất cần đời mà kích cậu: “Không cho hỏi à?”

“Là người cực kỳ tốt.” Diệp Khai muốn dùng mấy chữ này để đuổi hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc chờ đợi của Trần Hựu Hàm lại không kiềm được mà bổ sung:

” . . . Mặc dù có lẽ nhưng người khác cảm thấy người đó chẳng ra sao, nhưng người đó đối xử với em rất tốt.”

“Chỉ bởi vì người đó đối tốt với em mà em liền thích người ta sao?” Trần Hựu Hàm chê bai, khóe miệng mang theo nụ cười hơi mỉa mai.

Diệp Khai đáp trả ngay lập tức, bảo vệ gu thẩm mỹ của bản thân: “Dĩ nhiên không chỉ vậy, người đó rất đẹp, cũng rất giỏi giang, mặc dù chỉ là học tra, nhưng mà. . . sự nghiệp của người đó rất thành công, mặc dù đời sống riêng tư có chút hỗn loạn. . .” Fuck, cậu không khen nổi nữa rồi, cảm giác cứ như đang tự hắt nước bẩn cho hắn.

Trần Hựu Hàm quả nhiên lại nói: “Nghe chẳng ra làm sao cả, em thích người đó ở điểm nào?”

“Mắt em mù, anh có ý kiến sao?” Cậu tắt nguồn giả chết, từ bỏ kháng cự.

“Không phải anh đã mua kính cho em rồi à?”

“Loạn thị! Số độ chưa đủ!”

“Nghe cứ như bà thím nào ấy, em chơi lớn vậy luôn à? Cù Gia sẽ đánh chết em không chừng.”

Diệp Khai “cạch” một cái đặt dao nĩa xuống, lời lẽ chính đáng: “Thím cái gì mà thím! Là chị gái!”

“Em tính làm gì đây,” Hắn thờ ơ lạnh nhạt, như là không hiểu nổi: “Thử tình chị em cho kíƈɦ ŧɦíƈɦ à?”

“Người ta dáng dấp đẹp, vóc người đẹp, đối xử tốt với em, tính. . . em chẳng tính toán làm gì hết, em chỉ là thích người đó mà thôi, tình chị em thì sao, anh có ý kiến à?”

Trần Hựu Hàm không nhịn được cười, ánh mắt dịu lại: “Anh không có ý kiến.” Diệp Khai nhanh chóng tắt lửa, nhiệt độ trên mặt giống như là phát sốt, cầm dao nĩa lên lần nữa cũng không biết phải dùng thế nào.

“Có điều người kia tùy tiện trong tình cảm như thế, em không sợ người đó chỉ chơi đùa với em thôi sao? Người đó vừa lớn hơn em, thủ đoạn hay kinh nghiệm đều có thể tùy tiện bắt nạt em.” Trần Hựu Hàm chậm rãi hỏi, lạnh nhạt như đang nói chuyện với cậu về thời tiết.

“. . .” Diệp Khai không dám nhìn hắn, cúi đầu phết bơ lên bánh mì: “Em chỉ yêu thầm thôi, không định tỏ tình.”

Trần Hựu Hàm dừng tay lại: “Tại sao?”

“Tỏ tình rồi thì đến làm bạn cũng không thể làm nữa.”

“Vậy nhỡ người đó cũng thích em thì sao?” Hầu kết hắn vi diệu nhấp nhô, một tay hắn cầm dao, tay kia cầm nĩa, cả hai tay đều vô thức mà trở nên căng thẳng.

“Sao người đó có thể thích em được.” Diệp Khai lau miệng, uống một ngụm nước đá, bình tĩnh nhìn Trần Hựu Hàm: “Hựu Hàm ca ca, em rất thân thiết với chị gái đó. Nếu như anh có một đứa em trai cùng anh lớn lên, anh sẽ nảy sinh tình yêu với cậu ta sao? Em nghĩ là không đâu, cho nên chị gái kia cũng sẽ không thích em.”

Trái tim Trần Hựu Hàm khẽ co rút, rất nhẹ rất nhẹ, giống như một sợi giây đàn bị ai đó gảy khẽ. Hắn đáp lại, chăm chú nhìn vào mắt Diệp Khai, giọng điệu lịch lãm mà khẳng định: “Sao có thể không chứ, nhất định sẽ yêu thôi.”

Diệp Khai sững sờ, ngay cả tầm mắt cũng quên thu lại: “Vì sao chứ? Anh sao lại thích người em trai đó?”

Trần Hựu Hàm khôi phục vẻ tao nhã hững hờ của mình: “Không phải em cũng thích người mà em vốn coi như chị gái sao?”

Hắn dọn dẹp bàn ăn, âm thanh trở nên mơ hồ dần theo bước chân đi vào bếp của hắn, tiếng cốc chén và đĩa bằng sứ va chạm nhau vang lên thanh thúy: “Tiểu Khai, nếu như việc thích chị gái kia khiến em cảm thấy vất vả, vậy thì em đừng thích nữa.”

“Sao lại vất vả?” Diệp Khai mờ mịt, Trần Hựu Hàm gửi cho cậu một tin nhắn Wechat thôi cậu cũng có thể nhìn cả ngày trời, yêu thầm không phải vất vả, nó là xí muội đường đỏ, dù là chua với ngọt thì đều rất nồng đậm.

Trần Hựu Hàm kiên định nói: “Yêu rồi sẽ không kiềm chế được mà nghĩ đến tương lai, với quan hệ của hai người, có lẽ sẽ rất khó để nhận được chúc phúc.”

Diệp Khai đột nhiên mở to mắt, đáy lòng rất chậm rãi, rất chậm rãi mà nổi lên một tia đau đớn.

Quả thực, cậu không dám xa xỉ mà nghĩ đến tương lai.

Bộ đồ ăn được cho vào máy rửa chén, Trần Hựu Hàm rửa tay, trong tiếng nước chảy, giọng của hắn nghe rất bình tĩnh: “Chị gái kia đã lớn hơn em, nếu như người đó cũng thích em, đồng ý đáp lại em, vậy người đó chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với tất cả mọi thứ cùng em, Nếu như em không có, vậy thì đừng nói cho người đó biết.” Hắn thoáng dừng lại, giọng trầm xuống: “Nếu lỡ người đó cho là thật, vậy thì sẽ rất là đáng thương.”

Hắn thật sự quá xấu xa.

Hắn quá là xấu xa rồi.

Ỷ vào việc biết tâm ý của Diệp Khai với mình mà dám ám chỉ một cách công khai thế này, dám ép buộc cậu như thế. . . Ép buộc cậu phải nhìn rõ xem tình yêu của cậu rốt cục nhiều cỡ nào, và có thể quyết tâm đến cùng trong tương lai hay không.

Thế mà hắn lại nói ra những điều này, CMN hắn thật sự quá ti tiện.

Hắn đổi giọng, thanh âm khàn khàn: “. . . Thôi, em vẫn cứ nên nói cho người đó biết đi, không có tương lai cũng được, chỉ bên nhau một thời gian cũng được. . . thế cũng rất tốt.”

Trái tim Diệp Khai đau đến mức như thể vừa bị xé toạc, cậu vội vàng, sợ hãi, hoảng hốt, giống như một chú nai nhỏ đột nhiên bị ném vào vùng hoang dã, chân run lên, tai cũng phát run, trước mắt là một mảnh trắng xóa, không nhìn thấy sư tử báo đốm, cũng không nhìn thấy sói hoang linh cẩu. Trong tiếng gió, chỉ có đám cỏ dài màu lúa mì lặng lẽ rì rào.

Trần Hựu Hàm lau qua tay, thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Diệp Khai, hắn kiềm chế mà xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, bởi vì đau đớn quá, mà giọng hắn lộ ra vẻ dịu dàng trước nay chưa từng có: “Khó chịu đến vậy sao? Nếu thực sự không được thì quên đi, em còn rất nhỏ, sau này. . . tương lai em sẽ gặp được càng nhiều người mà em yêu hơn nữa.”

Thần chí được gọi về bởi giọng nói trầm ấm này, ánh mắt cậu dần tập trung lại, nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang cười. Khóe miệng của cậu mím chặt lại, bỗng nhào vào trong ngực hắn, run giọng nói: ” . . Nếu như người đó cũng thích em, vậy thì em, em, em. . .” Cậu không nói ra được, cảm xúc bị chặn lại, mặt cậu từ từ trở nên trắng bệch, nhưng hốc mắt lại hung hăng đỏ lên.

Trần Hựu Hàm cười cười, tay dừng lại trong tóc Diệp Khai, không có bất kỳ hành động mập mờ vượt mức nào, thực sự giống như đang đối xử với một đứa em trai.

Hắn nói: “Chị gái ấy có lẽ sẽ hiểu thôi.”

Từ trung tâm thành phố đến nhà họ Diệp mất chừng bốn mươi phút lái xe, Diệp Khai như là đang sống trong ác mộng, cậu không nói lời nào. Lúc xuống xe cậu ôm theo túi xách, trông có vẻ mệt mỏi xanh xao: “Hựu Hàm ca ca, ngày mai em sẽ bay sang Mỹ, chắc phải cuối tháng mới về nước.” Lại bổ sung thêm: “Trại hè hoàn toàn khép kín, có việc gì anh cứ nhắn cho em, nửa tháng sau em sẽ trả lời.”

Có chuyện gì mà đợi được những nửa tháng, chờ đến thế thì cơm cũng lạnh cả rồi.

Trên đời này chỉ có một thứ không có thời gian hạn định, đó chính là nhớ em.

Thế là Trần Hựu Hàm ngậm điếu thuốc, gật gật đầu, nói “Được.”

Diệp Khai đi hai bước, lại quay đều nhìn, thấy Trần Hựu Hàm vịn cửa sổ nhìn mình.

Cậu đưa túi sách cho người giúp việc, chạy đến bên cửa sổ xe Trần Hựu Hàm, cúi người xuống, thở hổn hển hỏi: “Hựu Hàm ca ca, em rất thích người kia, nếu như ở trại hè em nhớ người đó qua thì phải làm thế nào?”

Trần Hựu Hàm cười cười, lấy điếu thuốc xuống: “Vậy thì em hãy tự nhủ với bản thân rằng, người đó nhất định còn nhớ em nhiều hơn, sâu sắc hơn.”

Diệp Khai gật gật đầu, mượn lời này mà hỏi ra lời trong lòng mình: “Vậy anh. . . sẽ nhớ đến em chứ?”

Trần Hựu Hàm cười càng dịu dàng hơn, dùng hai ngón tay cầm thuốc gõ nhẹ lên trán Diệp Khai: “Khó nói lắm, chẳng qua ngay lúc này anh đã thấy hơi nhớ em rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN