Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công
Chương 33
Chương 33
Bữa tối được an bài trên bãi biển cát trắng.
Bàn ăn dài kiểu phương Tây, khăn trải bàn màu trắng, đệm lót đồ ăn màu nude, dao nĩa mạ vàng phối với bộ đồ sứ màu xanh ngọc mạ vàng, ly thủy tinh khắc hoa phát sáng lấp lánh, hoa hồng nhạt màu cùng với lá xanh từ cuối bàn khúc khuỷu mà rủ xuống, dây tử đằng lay động theo gió biển, một chiếc bình cổ cắm cỏ lau Pháp tựa vào một góc. Giá đỡ Champagne màu kim trúc được ghim lên lụa trắng trong suốt, kết hợp với nhà thờ pha lê thuần một màu trắng hình tam giác phía xa càng tôn lên khung cảnh tuyệt đẹp này. Chiếc đèn giống như một ngôi sao, được đựng trong chiếc lọ thủy tinh khổng lồ cùng với hoa hồng và những tinh thể băng giả, giống như một hành tinh nho nhỏ được băng tuyết bao bọc.
Diệp Khai nhìn thấy từ phía xa, cậu dừng chân lại, rất nghi ngờ nói: “Hựu Hàm ca ca, bọn họ thật sự cho rằng chúng ta đến đây để hưởng tuần trăng mật sao?”
Trần Hựu Hàm cũng cảm thấy có chút quá đà, giấu đầu hở đuôi mà ho một tiếng, mắng: “Lúc nào về nhất định phải cách chức Cố Tụ!”
Diệp Khai quay đầu muốn chạy: “Em hình như không thấy đói cho lắm. . .”
Trần Hựu Hàm thoáng cái bắt lấy cánh tay cậu: “Em chạy gì chứ?”
Ánh mắt Diệp Khai loạn chuyển, giống như bị từng đợt gió biển dịu dàng thổi tan: “Em, em sợ!”
Trái tim của học sinh cấp ba cứ như là kim rơi dưới đáy biển, Trần Hựu Hàm không mò nổi, khó hiểu hỏi: “Em sợ cái gì?”
Làm sao mà nói ra được đây? Sợ bầu không khí quá mập mờ, tim của cậu đập quá nhanh, sợ ánh đèn quá dịu dàng, ánh mắt của cậu sẽ không nỡ dời đi, sợ hoa hồng quá đẹp, cậu ăn mà không biết vị, sợ ánh mắt, giọng nói, hơi thở của Trần Hựu Hàm, sẽ khiến cho bí mật của cậu không có chỗ để trốn, rồi cứ như vậy mà bại lộ trong gió đêm vùng biển nam Thái Bình Dương.
Trần Hựu Hàm cái gì cũng hiểu, nhưng không tha cho cậu, hắn kéo Diệp Khai đến trước mặt, đôi mắt càng gần hơn, vầng hào quang của đèn đường phác họa khuôn mặt thâm thúy của hắn, hắn chậm rãi hỏi: “Rốt cuộc là em đang sợ cái gì?”
Người phục vụ và quản gia đang đứng ở phía xa, sóng biển nhẹ nhàng lặp đi lặp lại từng đợt, ánh nến màu trắng hơi lau động một chút, cũng giống như trái tim bị đâm thủng giờ khắc này của Diệp Khai. Cậu rũ mắt xuống. Trần Hựu Hàm bất đắc dĩ nhếch lên khóe môi, gọi quản gia qua, kêu ông dọn bàn ăn đi.
Diệp Khai nghe xong liền ngẩn người, những người nhân viên này đã dành cả một buổi chiều để trang trí, hoa hồng đều được vận chuyển bằng máy bay đưa tới. Cậu nói: “wait!”. Rồi chăm chú nhìn vào mắt Trần Hựu Hàm, nói: “Hựu Hàm ca ca, em không sợ. . . em rất thích.”
Em chỉ là sợ mình quá thích.
Bữa ăn là thực đơn riêng do đích thân đầu bếp Michelin tuyển chọn, có tổng cộng 26 món, món chính là cá tuyết áp chảo hương cam và sườn cừu Ý nướng hương thảo. Toàn bộ quá trình bữa ăn kéo dài gần hai giờ đồng hồ. Rượu phối kèm vẫn là Mojito, mặc dù không chính tông nhưng đó đã là cực hạn của cậu. Mặt trời dần chìm xuống, sắc hoàng hôn mạ vàng xé rách tầng mây, dần dần sơn bầu trời thành màu hồng. Diệp Khai lại say rồi.
Dùng bữa xong, hai người cùng nhau đi dạo dọc bờ biển, bên rặng dừa dài không ngừng in lên dấu chân của họ. Cả hai đã đi bộ rất xa để đến tòa nhà thờ màu trắng kia. Trong tay Trần Hựu Hàm vẫn còn cầm một ly Whisky, đá đã tan gần hết, trở thành một tảng băng nho nhỏ trôi. Diệp Khai cảm thấy mình chính là tảng băng nọ, bị bàn tay Trần Hựu Hàm ủ nóng, rồi cứ thế mà dần dần tan chảy.
“Hựu Hàm ca ca, Whisky uống ngon vậy à?” Hơi thở của cậu có mùi thơm của táo và bạc hà, là sự sạch sẽ thuộc về thiếu niên. Cậu nhìn vào mắt Trần Hựu Hàm: “Em có thể thử một chút không?”
Trần Hựu Hàm bật cười: “Em có hiểu lầm gì về tửu lượng của mình không thế?”
“Chỉ một ngụm thôi mà, một ngụm nhỏ tí thôi, một tí xíu tí tẹo thôi ấy.”
Trần Hựu Hàm giơ tay lên cao: “Nghĩ cùng đừng nghĩ.”
Diệp Khai chạy đến cướp, cậu đi chân trần giẫm lên cát, cánh tay duỗi thẳng. Chỉ tiếc Trần Hựu Hàm dùng chiều cao đè bẹp, hắn trốn tránh, rất dễ dàng đã có thể khiến cho Diệp Khai không chạm đến cái cốc, rất cưng chiều mà nạt: “Em lại đến giai đoạn phản nghịch rồi đúng không?”
Diệp Khai đẩy lồng ngực hắn, dùng hết sức nhón chân lên:
“Em chỉ nếm — “
Hai mắt đột nhiên trợn to.
Cậu mất thẳng bằng, đẩy ngã Trần Hựu Hàm, khiến cho cả hai cùng ngã trên bờ cát, Whisky đổ khắp người.
Môi cậu áp lên khóe môi Trần Hựu Hàm, giống như đang hôn hắn.
Ấm quá.
Lại còn rất mềm.
Hơi thở nóng rực, quấn lấy cậu, còn có cả mùi rượu thoang thoảng.
Whisky. . .
Diệp Khai kinh hoảng ngẩng đầu, sững sờ nói nốt nửa câu sau: “. . . một ngụm* thôi.” (*ngụm = khẩu = miệng)
Em thật sự chỉ nếm một ngụm thôi.
Nhịp tim đập nhanh quá.
Rất nhanh, rất nhanh, rất nhanh, rất nhanh, rất nhanh.
Mất đi không chế.
Một cảm giác khó hiểu mãnh liệt ập đến đỉnh đầu, cái mũi nghèn nghẹn, sao bỗng dưng lại muốn khóc? Giống như ngửi thấy mùi thuốc súng trong lễ hội bắn pháo hoa. Nhưng nơi nào có pháo hoa?
Pháo hoa đang nổ trong lòng cậu.
Bóng đêm quả là tấm màn che rất tốt, ai cũng không nhìn thấy hầu kết đang nhấp nhô của đối phương.
Giọng của Trần Hựu Hàm cũng khàn khàn: “Đứng dậy đi.”
Diệp Khai đẩy lồng ngực hắn, luống cuống tay chân, bao nhiêu sự thông minh ngày thường đều biến đâu hết sạch, chân tay run run mềm nhũn, một ngụm Whisky trên môi đã hoàn toàn cướp hết sức lực của cậu, cậu lại té ngã lần nữa, rơi vào trong lồng ngực Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm kêu lên một tiếng đau đớn, vô vọng nắm chặt ly Whisky.
Nào còn rượu nữa, đã đổ khắp người rồi, hương rượu thơm vấn vương nơi chóp mũi, hắn ngàn chén không say, thế nhưng lúc này chỉ ngửi mùi rượu thôi mà thần chí đã không còn tỉnh táo.
Diệp Khai ngu ngốc nói: “Hựu Hàm ca ca, tim anh đập nhanh quá.”
Toàn thân Trần Hựu Hàm đều căng thẳng, cơ ngực dưới áo sơ mi, cơ eo, cơ bụng dươi lớp áo, thậm chí cả vai lẫn cánh tay đều đang phát lực.
Dưới bóng đêm, không thấy rõ biểu cảm của hắn.
Diệp Khai liền cứ thế nằm trên người hắn, hai người mặt đối mặt, hô hấp giao nhau, chóp mũi cơ hồ đụng vào nhau.
Trần Hựu Hàm không dám hành động thiếu suy nghĩ, Diệp Khai lại mê muội, trái tim đã không còn ở trong lồng ngực nữa, nó đang ở trong biển, trong sóng, nhẹ nhàng vòng qua vòng lại, từng đợt lại từng đợt đẩy cậu một cái, đẩy tình yêu bị cậu giấu bấy lâu nay. Cậu nắm lấy vạt áo Trần Hựu Hàm, chậm rãi cúi đầu —
“Tiểu Khai!”
Trần Hựu Hàm chật vật mà vội vàng đẩy cậu ra. Hắn dùng sức như vậy, khiến Diệp Khai bị ngã đau, cậu nghe thấy Trần Hựu Hàm cứng nhắc nói: “Em say rồi.”
Diệp Khai sững sờ, mê mang, cậu nửa ngồi, dùng hai tay ôm đầu, pháo hoa trong lòng đã biến mất, chỉ để lại mùi lưu huỳnh cùng với những mảnh vụn màu đỏ đầy trên đất.
Tách tách.
Mắt trái không hiểu sao đột nhiên rơi nước mắt, nhỏ vào trên bờ cát, biến thành một chấm đen nho nhỏ. Nhưng nó chính là giọt nước mắt kia. Đây không tính là khóc. Diệp Khai thấp giọng nói: “Anh căng thẳng gì chứ, em cũng không phải muốn hôn anh.”
Trước mắt hiện ra một bàn tay.
Cậu nắm chặt lấy, Trần Hựu Hàm kéo cậu đứng dậy, giúp cậu phủi cái bám trên lưng, giọng nói dịu dàng như bình thường: “Xin lỗi em, do anh phản ứng mạnh quá. Em có đau lắm không?”
Diệp Khai lắc đầu: “Không đau.”
Lại nói: “Hựu Hàm ca ca, em xin lỗi, thật ra thì em chính là muốn hôn anh.”
Cái tay đang phủi cát dừng lại, Trần Hựu Hàm đột nhiên không kịp chuẩn bị mà ngẩng đầu: “Em vừa nói gì vậy?”
Diệp Khai lại nói: “Em chỉ nói lung tung, em lừa anh đó, muốn chọc anh thôi.”
Nói xong lại ôm lấy Trần Hựu Hàm, vòng tay qua cổ hắn, hôn lên má hắn một cái, cánh môi mềm mại áp nhẹ lên má Trần Hựu Hàm, vừa chạm đến liền tách ra. Cậu kiễng chân, nói: “Nếu như không có người đó, em liền thích anh.”
Chạy mất rồi.
Trêu chọc xong liền chạy thật xa.
Gió thổi tung chiếc áo phông của cậu, sau lưng là mỗi chuỗi dấu chân nông nông. Cậu chạy xa chừng 100 mét, chống đầu gối thở hổn hển, vừa thở vừa cười, tóc mái che mất đôi mắt cậu. Ở trong đó như thực sự toàn chứa những ngôi sao, rất vui vẻ, giống như những ngôi sao đang lơ lửng trên bầu trời.
“Hựu Hàm ca ca –” cậu xoay người, dùng hết sức lực hét về phía Trần Hựu Hàm.
Nhưng tiếng sóng quá lớn khiến âm thanh không đến được tai hắn, nó cứ vậy liền tan biến trong gió.
“Em — thực — sự — rất — thích — anh –!”
Bí mật bị sóng cuốn đi mất trên bờ cát ở vịnh Tây Hồng Kông.
Bí mật bị gió biển thổi đi trên một hòn đảo biệt lập của Fiji ở Nam Thái Bình Dương.
Bí mật nằm 17 tuổi của em, chính là em thích anh.
Vì trong email ghi rõ là tuần trăng mật nên khách sạn đã bố trí một căn honeymoon suit, diện tích 180 mét vuông chỉ có một phòng ngủ chính, giường ngủ màu trắng kiểu Địa Trung Hải với tấm màn siêu lớn rủ xuống, bên ngoài chính là bể bơi vô cực dài mười mét, đối diện chính là đại dương mênh mông vô bờ. Vào ban đêm có thể nhìn thấy sinh vật phù du, xanh mơn mởn chìm nổi trong nước biển.
Diệp Khai lại mất ngủ.
Trần Hựu Hàm lâm thời để khách sạn kê thêm giường phụ, thế nhưng hắn lại không ngủ mà đang bơi ngoài trời một mình.
Tiếng nước có quy luật nhẹ nhàng vang lên, khuấy động ánh trăng trên mặt nước.
Diệp Khai xuống giường, thay quần bơi rồi ngồi xuống bên hồ bơi, dùng chân đạp nước, cậu đang gặm một quả táo. Dưới ánh trăng, cậu hệt như một chàng hoàng tử bé không buồn không lo. Bông hồng của cậu thì đang bơi lội, hoàng tử bé chế nhạo hắn: “Hơn nửa đêm không ngủ được là vì muốn làm Phleps sao?” (*vận động viên bơi lội chuyên nghiệp người Mỹ và cũng là một trong những vận động viên vĩ đại nhất Olympic)
Trần Hựu Hàm trồi lên khỏi mặt nước, những giọt nước thuận theo cái cổ cao thẳng của hắn mà chảy dọc về phía xương quai xanh rồi tiếp tục đi xuống phía dưới. Vẻ mặt hắn bất ngờ, lau mặt rồi hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?”
Diệp Khai hời hợt nói: “Có hơi xấu hổ.”
Trần Hựu Hàm im lặng, trêu chọc là em trêu chọc, hôn cũng là em hôn, khiến cho một người trưởng thành dồi dào sinh lực như hắn đều bị ép cho phải đi bơi giữa đêm hôm khuya khoắt, vậy mà em còn nói là em hơi xấu hổ? Mẹ nhà em chứ.
Diệp Khai ném lõi táo đi: “Em đã nói là không thể ăn cơm với anh rồi.”
“Trách anh sao?”
“Vừa là phòng trăng mật, lại còn là đầu bếp Michelin, không những thế còn có nến với hoa hồng, em mà là con gái thì đã gả cho anh ngay bây giờ rồi.” Cậu nhẹ nhàng trượt xuống nước, nhìn như một con cá: “May mà em là con trai”
Bản lĩnh tự mình nói với mình rất mạnh, Trần Hựu Hàm bực mình bật cười: “Vậy em nói thích cái chó gì?”
“Aiz da,” Diệp Khai lau lau mái tóc ướt, thản nhiên nói: “Bầu không khí lúc đó phù hợp quá, không kìm lòng được mà thả thính một chút, xin lỗi nhé, làm anh khó xử rồi.”
Trần Hựu Hàm có chút muốn mắng người.
“Anh sẽ không yêu em đấy chứ?” Cậu giả vờ như rất khó xử mà hỏi, bơi về phía đóa hoa hồng duy nhất trên hành tinh của mình, lại trồi lên khỏi mặt nước bên cạnh hắn. Gương mặt thanh tú non nớt ở dưới ánh trăng có một loại cảm giác, sáng long lanh như mộng ảo, ánh mắt cậu rất bình tĩnh, không có sự hốt hoảng ngây thơ ban ngày.
Thanh âm Trần Hựu Hàm lạnh lùng: “Yêu chứ, yêu mất rồi, yêu em chết đi được, em chịu trách nhiệm đi.”
Hắn quay người lên bờ, những giọt nước chảy dài trên tấm lưng vững chãi. Diệp Khai mấp máy khóe môi: “Vậy em phải suy nghĩ lại đã, dù sao thì người kia cũng rất tốt.”
Trên ghế tựa trải một chiếc khăn trắng, hắn ngồi xuống, châm một điếu thuốc, hít một hơi dài rồi lạnh nhạt mắng: “Em đang chọn cải trắng đấy chắc?”
Trong làn khói, Diệp Khai không trả lời hắn, cậu bơi qua lại hai lần. Tư thế của cậu xinh đẹp nhẹ nhàng, thật giống như một con cá, thuộc về chủng loại tao nhã nhất đại dương.
Cậu bơi qua bơi lại hai lượt, thuốc trên tay Trần Hựu Hàm cũng đã hút đến cuối cùng.
Diệp Khai mượn sức nổi của nước mà nhẹ nhàng lên bờ, cậu cầm khăn tắm lau tóc, cười nói: “Còn nửa năm nữa là em 18 tuổi rồi, Hựu Hàm ca ca, 18 tuổi có thể yêu rồi chứ?”
Vấn đề này đã từng hỏi khi đi dạo chợ hoa.
Trần Hựu Hàm mắng cậu yêu sớm, kêu cậu đi tìm Cù Gia mà hỏi.
Lần này hắn không làm thế.
Hắn đứng dậy đi về phía Diệp Khai, ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc. Hắn rất cao, đến bên cậu rất gần, dùng khí thế ép người, đáy mắt đè ép tính xâm lược. Hắn lạnh lùng thở ra khói thuốc, đưa tay cố định mái tóc ướt sũng của Diệp Khai, cúi đầu ghé vào tai cậu nói: “Yêu anh thì được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!