Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công


Chương 35


Chương 35:

Hai người dành trọn ba ngày ở Fiji để chơi đùa, bơi qua đảo, chơi dù lượn, ngồi trực thăng tham quan, du ngoạn ngắm hoàng hôn, câu cá biển, lặn xem cá mập, mỗi cái chơi một lần. Có điều hầu như đều là Diệp Khai chơi, Trần Hựu Hàm thì chỉ là ngồi trên du thuyền cùng cậu. Điện thoại của hắn rung lên không ngừng, sau đó bắt đầu mang theo cả máy tính lên thuyền. Khi những du thuyền khác người ta đều là tuấn nam mỹ nữ mặc bikini tắm nắng thì Trần Hựu Hàm lại đang nổi giận với Cố Tụ trong video.

Ngày thứ tư Diệp Khai đã thức dậy từ rất sớm, ngồi ngồi trên giường ôm chăn mền, ánh mắt xuyên qua hàng cọ và dừa xanh để nhìn qua mặt biển xanh thẳm như ngọc bích, cậu ngơ ngơ ngác ngác, hiển nhiên là đang không tập trung. Không đợi cậu sắp xếp lại cảm xúc thì đã nghe thấy Trần Hựu Hàm lại đang nhận điện thoại: “Ừm, cậu gấp cái quái gì? Mới có hai ba ngày mà thôi — tiến vào rồi?” Hắn quát lên: “Để cho Nhậm Giai — mà không, cậu tự đi đi. Người tiếp quản chính là ai? Được rồi, tôi hỏi cậu làm gì — cúp máy đây, ông già gọi đến cho tôi rồi.”

Hắn nhận máy.

“Vâng, ba. Vâng, đang ở đảo Fiji.” Sau đó liền không thấy hắn nói gì nữa.

Diệp Khai rón rén bước xuống giường, đẩy cửa kính ra, thấy Trần Hựu Hàm mặc một bộ đồ làm bằng sợi đay, đứng bên hồ bơi vừa gọi điện vừa hút thuốc, sắc mặt dần trở nên trầm trọng, mãi lâu sau, hắn thở dài một hơi, vo tròn cuống thuốc lá, đáy mắt có vẻ tàn nhẫn nóng nảy. Hắn trào phúng nói: “Ba năm đó cũng đắc tội hắn không nhẹ đâu.”

Không biết Trần Phi Nhất lại nói cái gì, Trần Hựu Hàm chống nạnh đi một vòng, càng nghe càng bực bội: “Trần Nam Châu sớm đã phải đóng gói chuyển phát nhanh đến Hawaii rồi, đừng nói nữa, con còn lười tranh đấu với bà ta, nếu tranh thật thì bà ta đủ tầm chắc? Nếu không phải sợ ba tức chết — được rồi được rồi, người để con xử lý, để con đóng vai ác được chưa. Bây giờ con không về được!” Giọng hắn đè nén lửa giận: “Đến đảo Fiji không để nghỉ phép thì con đến làm lao công chắc? Tiểu minh tinh cái gì? Được được được — “

Vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Diệp Khai, hắn lập tức dừng lại, ngay cả giọng điệu cũng trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều: “Con cúp máy trước đây, cứ thế đi đã, vâng.”

Diệp Khai mặc áo phông, quần đùi đứng dựa vào cửa kính, ánh mắt cậu không biết đang nhìn vào đâu, cứ như là đang mộng du vậy. Trong làn gió biển rực rỡ của Nam Thái Bình Dương, mái tóc đen mềm mại của cậu khẽ tung bay. Bên hồ bơi, những bông hoa dâm bụt đang mạnh mẽ nở rộ.

Trần Hựu Hàm đứng tại chỗ nhìn cậu thêm một chút mới chịu đi về phía cậu.

“Đêm qua ngủ có ngon không?”

Diệp Khai dùng mu bàn tay che miệng, ngáp một cái rồi mệt mỏi nói:”Mãi tận khuya em mới ngủ được.”

Trần Hựu Hàm sao có thể không biết, chính tai hắn nghe thấy cậu xoay người ngồi dậy rồi lại nằm xuống, rồi lại dậy, lại nằm, giống như cả một đêm hết ngồi lại đến nằm. Hắn đưa tay nhéo nhéo cổ cậu, Diệp Khai giật mình một cái, lại theo bản năng mà nâng cổ lên, ánh mắt hơi nheo lại dưới ánh mặt trười, mặt cậu gần như bị mặt trời chiếu đến mức trong suốt như ngọc. Trần Hựu Hàm dời ánh mắt, chuyên chú mà giấu đầu lòi đuôi nhìn chằm chằm một đóa râm bụt rung rinh trong gió biển.

“Hựu Hàm ca ca…”

“Ừ?”

“Hoa nhìn đẹp lắm sao?”

Trần Hựu Hàm vô thức nói: “Đẹp lắm.”

Trong lòng toàn nghĩ về Diệp Khai.

Chờ khi hắn phản ứng lại thì đã thấy Diệp Khai đang uể oải cười với mình: “Râm bụt mọc đầy đường Ninh Thị, sao không thấy anh nhìn kỹ như vậy nhỉ?”

Hắn thu tay lại, cốc một cái vào đầu Diệp Khai.

Hai người đến phòng ăn dùng bữa. Bốn phía phòng ăn hoàn toàn trong suốt, đối diện với đồng cỏ rộng lớn, có vài con cừu, alpaca và hươu cao cổ đã được tắm rửa sạch sẽ, hai ngày nay Diệp Khai đã ra xem và cho bọn chúng ăn, khiến cho chúng nó vừa đến giờ cơm là lại theo thói quen ngẩng cổ nhìn vào. Hôm nay Diệp Khai không có thời gian, vừa mới ăn được hai miếng đã nhận được một cuộc gọi videocall, vừa xem đã sợ đến mất hồn

— là Cù Gia gọi đến.

“Mommy ơi.” Cậu nhận điện thoại, ngoan ngoãn khéo léo ngồi nghiêm chỉnh.

“Con đang ở đâu?” Cù Gia nén giận hỏi.

Diệp Khai nhìn Trần Hựu Hàm một cái: “Đảo Fiji ạ.”

“Ai đưa con đi?”

Trần Hựu Hàm đỡ trán, Diệp Khai nói: “Con nhờ Hựu Hàm ca ca dẫn đi ạ.”

Trong giọng của Cù Gia kìm nén lửa giận: “Trần Hựu Hàm, tôi biết cậu đang nghe, nghe cho rõ đây, trong vòng ba ngày mang con trai tôi quay về, bằng không — “

“Dạ dạ dạ, dì ơi, không có bằng không đâu, dì đừng giận.” Trần Hựu Hàm xin tha ngay lập tức, nhưng là trong giọng hắn có mang theo ý cười, vừa nghe liền thấy không quá đứng đắn.

Diệp Khai lại còn khoe mẽ, dỗ dành nói: “Mommy ơi, con chỉ là căng thẳng đầu óc quá nên muốn đi ra ngoài du lịch thôi ạ, tất cả là Hựu Hàm ca ca quẹt thẻ, khi nào về chúng ta mời anh ấy đến ăn cơm nha.”

Cù Gia bị cậu làm cho tức chết, tên kia đã bắt cóc con trai mình rồi còn mà mình còn phải mời hắn ăn cơm sao?

“Ăn, phải ăn chứ, ăn xong thì con tự mình nhốt lại cho mẹ!”

Bụp, cúp máy rồi.

Diệp Khai cắn lên cái thìa bạc nhỏ, cười đến mức nằm bò trên bàn, Trần Hựu Hàm im lặng, “Anh bị trừ âm điểm ở chỗ mẹ em luôn rồi đúng không?”

“Chắc là trừ xuống cỡ rãnh biển Mariana rồi.” Cậu nói đúng trọng tâm, lại an ủi thêm: “Không sao đâu, Lan nữ sĩ thích anh mà, căn cứ theo kinh nghiệm thì Cù nữ sĩ bó tay với Lan nữ sĩ đó.”

Nhìn thấy Trần Hựu Hàm lại cúi đầu trả lời Wechat, Diệp Khai chủ động nói: “Hay là mai về luôn đi, Hựu Hàm ca ca, anh có phải nên đi làm rồi không?”

Trần Hựu Hàm lấy lại điện thoại: “Không có, không phải em đã hẹn nhảy dù rồi sao? Cũng không thiếu hai ngày này.”

“Không sao đâu, lần sau em vẫn có thể đến lại mà, Hựu Hàm ca ca, chắc là em không đến dự sinh nhật của anh được rồi.” Sinh nhật của Trần Hựu Hàm là ngày 7 tháng 8, căn cứ theo phong cách của Cù Gia thì trước giữa tháng tám Diệp Khai đừng mơ được ra ngoài.

Trần Hựu Hàm nói: “Không sao đâu.”

“Vậy thì quà của em cũng không kịp chuẩn bị rồi, lúc đầu vốn muốn tìm thứ gì đó đặc biệt, có ngụ ý tốt trong tiệm đồ cổ ở Vancouver tặng anh.”

Trần Hựu Hàm cười: “Không sao mà, mấy ngày ở đảo Fiji coi như sinh nhật anh đi.”

Diệp Khai sững sờ: “Thật sao?”

Trần Hựu Hàm nói: “Em muốn tặng món đồ cổ có ngụ ý tốt đẹp gì cho anh?”

Diệp Khai cắn chiếc thìa nhỏ, nghĩ nghĩ: “Tượng trưng cho địa cửu thiên trường, vĩnh viễn may mắn, vui vẻ.”

“Địa cửu thiên trường, vĩnh viễn may mắn — anh đã nhận được rồi.” Trần Hựu Hàm cười cười: “Anh thích lắm.”

Những món quà cậu tặng trước kia, một cái treo trong phòng khách, một cái đặt đầu giường, Diệp Khai cố ý hỏi: “Món quà tốt như thế anh sẽ đặt ở đâu đây?”

Trần Hựu Hàm không chút biến sắc nói: “Đặt trong tim.”

Tuy là đã nói như vậy, thế nhưng đến ngày sinh nhật vẫn là không nhịn được mà chờ mong.

Sau khi Diệp Khai quay về quả nhiên đã bị Cù Gia hoàn toàn kiểm soát tự do cá nhân, từ sáng sớm đến tối cậu đều ngâm mình trong trường luyện thi, để tránh cho cậu thấy chán mà còn đăng ký thêm cho cậu hai buổi tennis sau mấy lần xin xỏ. Điện thoại cũng bị tịch thu, mỗi ngày được chơi một giờ không khác gì thăm tù. Trước kia Cù Gia không nghiêm khắc như vậy, lần này quả thực là do Diệp Khai chơi quá lố, giấu diếm hai bên trốn từ Vancouver về nước, lại đi cùng Trần Hựu Hàm đến tận đảo Fiji, nếu cậu mà là con gái thì bà chắc chắn sẽ phải nghi ngờ liệu có phải cậu đã yêu Trần Hựu Hàm rồi cùng hắn chạy trốn hay không! Huống hồ bây giờ Diệp Khai còn đang bắt đầu tiến vào thời kỳ phản nghịch khiến các bậc phụ huynh đau đầu nhất, nếu như thực sự bỏ mặc không quan tâm thì không chừng lần sau cậu còn gây ra chuyện lớn hơn nữa.

Hơn 6 giờ chiều Trần Hựu Hàm nhận được wechat của Diệp Khai, như đang phát ám hiệu: Hựu Hàm ca ca, có đó không?

: Có

: Chúc anh sinh nhật vui vẻ. Xin lỗi nha, chỉ có thể nói trước thế này, nếu không thì ngày mai chắc em không chen hàng nổi.

: Loại chuyện này mà cũng muốn tranh hạng đầu sao?”

: Ngày mai nhất định anh sẽ bận rộn náo nhiệt lắm cho xem.

: Chắc phải có cả ngàn người chúc mừng sinh nhật anh mất.

: Em sẽ bị đẩy xuống.

Trần Hựu Hàm gửi qua một ảnh chụp màn hình.

Diệp Khai mở ra xem, khóe miệng ngay lập tức cong lên.

Trong lòng như đồng cỏ tháng sau ở Yili, nở đầy những bông hoa màu trắng

: Anh set em vào danh sách đầu tiên sao?

: Ừ

: Tại sao thế?

: Sợ em thấp bé quá, sẽ bị người ta che mất.

: Anh nín đi, em vừa mới đo xong, 1m78 lận!

: Lúc nào em tròn 1m8 anh sẽ khui Champagne ăn mừng.

: Có đến mức phải vậy không, đây là chuyện đã viết sẵn trong gen rồi.

: Anh thấy không hẳn đâu.

: Vậy em không chúc anh sinh nhật vui vẻ nữa.

: Hay em cứ chúc đi, một năm có mỗi một ngày sinh nhật, mà ngày này lại chờ mỗi em thôi đấy.

Diệp Khai không biết hắn nói thật hay đùa, thế là cậu liền gọi điện thoại qua.

“Sao lại gọi điện thoại thế?” Trần Hựu Hàm đang ăn mì tôm, ăn xong liền vào họp.

“Thấy anh nói vậy em cảm thấy vẫn là nên gọi điện thoại cho có cảm giác nghi thức một chút.”

Đã rất lâu không nghe thấy giọng của Diệp Khai, nhưng mà tính hẳn hoi thì cũng mới chỉ qua nửa tháng. Trần Hựu Hàm bên kia đầu điện thoại cười cười: “Vậy em nói đi, anh đang chờ đây.”

“Hựu Hàm ca ca, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh. . . chúc anh có thể đạt được tất cả những gì anh mong muốn, những thứ khó có được nhất, quý giá nhất, hiếm hoi nhất, mong muốn nhất đều có thể đạt được.”

Trần Hựu Hàm nhẹ giọng thúc giục, dỗ dành, “Nói thêm gì đó nữa đi.”

Thật ra thì hắn chỉ là muốn nghe giọng Diệp Khai nhiều hơn một chút.

Diệp Khai khó xử “A” một tiếng, im lặng một hồi, có lẽ là đang suy nghĩ tìm từ, sau đó cậu nói tiếp: “Chúc cho anh. . . khó quá đi à, anh muốn cái gì nữa?”

“Chúc cho anh người có tình cuối cùng đều sẽ trở thành người thân đi.” Trần Hựu Hàm nói.

“Anh đâu có đâu.”

“Anh muốn nhận lời chúc trước không được à?”

“Vậy được rồi, vậy chúc anh người có tình cuối cùng đều sẽ trở thành người thân, người anh thích cũng vô cùng thích anh.” Diệp Khai nói xong, cảm thấy lời chúc này rất tốt. “Sinh nhật của em cũng phải chúc em câu này đấy.” Cậu nói đùa.

Trần Hựu Hàm hạ giọng: “Nói không chừng em đã có rồi.”

Diệp Khai cảm thấy hắn đang an ủi mình, trong lòng có chút chua chua: “Em cảm thấy không thể nào đâu.”

Trần Hựu Hàm nói: “Anh là thọ tinh, những lời chúc phúc mà anh nói trong ngày sinh nhật đều sẽ thành hiện thực.”

Cù Gia đứng sau lưng cậu tính giờ: “Năm phút đếm ngược.” Nói xong lại thở dài, “Cục cưng, con có thể gọi điện trò chuyện với bạn học nữ không, sao suốt ngày cứ tìm Trần Hựu Hàm thế?”

Mặt Diệp Khai đỏ lên, vội vàng nói vào điện thoại: “Bye bye!”

Đồng hồ điểm đúng 0 giờ, trong lòng Diệp Khai vẫn còn đang chúc Trần Hựu Hàm sinh nhật vui vẻ. Sau đó mới đi ngủ. Lúc nhìn đồng hồ thì mới là 1h sáng, trong đầu đều nghĩ đến việc Trần Hựu Hàm đang làm gì. Chắc là đang ở một tiệc rượu nào đó, hoặc là trong quán bar. Từng người từng người mời rượu hắn, chúc hắn sinh nhật vui vẻ, hát cho hắn nghe, tặng quà cho hắn. Có người yêu thương nhung nhớ, có người mượn rượu làm càn, điện thoại nhận được cả trăm tin nhắn Wechat, không say còn tốt, lỡ mà say thì sẽ không khống chế nổi bản thân sao? Diệp Khai bật dậy khỏi giường, điện thoại, cậu muốn dùng điện thoại. Cù Gia đã ngủ rồi, cậu chạy lên tầng bốn, tìm Diệp Cẩn.

Diệp Cẩn vùi trong phòng khách nhỏ xem phim, thấy Diệp Khai quần áo không chỉnh tề, đầu xù tóc rối chạy tới, tưởng là cậu có chuyện gì quan trọng, không ngờ cậu vừa mở miệng ra liền nói: “Chị ơi, cho em mượn điện thoại đi.”

“Ở trên bàn ấy, tự qua lấy đi — mà em lấy điện thoại làm gì?” Diệp Cẩn hỏi.

“Có một bài tập nghỉ hè em không hiểu lắm, em muốn gọi qua hỏi bạn.”

“Muộn vậy còn gọi sao?” Diệp Cẩn nhìn đồng hồ, “Em chắc chứ?”

“Chắc chắn chắc chắn, cậu ấy ngủ muộn lắm.” Diệp Khai cầm điện thoại lên rồi chạy mất, rón rén đóng cửa lại, không quên dặn dò: “– đừng nói với mommy nha chị!”

Số điện thoại của Trần Hựu Hàm cậu vẫn còn nhớ rõ, lúc gọi sang trái tim liền như đang đánh trống phất cờ. Cậu quay về giường làm ổ, ngồi dựa vào đầu giường, bật ngọn đèn ngủ mờ mờ lên.

“Alo.” Xem đi, quả nhiên chưa ngủ mà.

Trần Hựu Hàm đang ngồi trên ban công hút thuốc, trên chiếc bàn tròn nhỏ là một chai Macallan đã vơi đi một nửa. Đá bên trong thùng đựng đá tan đi rất nhiều, ngưng tụ thành những giọt nước lạnh buốt. Hắn đeo airpods, lấy thêm một viên đá vào ly, giọng điệu thờ ơ mà tùy ý.

Diệp Khai không nói chuyện, Trần Hựu Hàm cười một tiếng: “Đại tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt gọi điện rồi lại không chịu nói gì, là thất tình hay là muốn đóng vai nữ quỷ dọa người thế?”

Diệp Khai lúc này mới nói: “Hựu Hàm ca ca, là em.”

Động tác của Trần Hựu Hàm rất thành thật. Tay hắn dừng lại, điếu thuốc bị kẹp đến mức rơi vãi tàn thuốc, rơi vào tay khiến hắn bị bỏng mà giật mình. Hắn vừa mới mơ một giấc mơ mà khiến cho chính mình cũng cảm thấy hão huyền làm sao.

Hắn thậm chí còn không nhớ rõ sinh nhật năm trước của mình đã tổ chức ra sao, có những người nào đến, đã uống bao nhiêu rượu, chỉ nhớ rõ món quà hóa thạch ốc biển của Diệp Khai. Đó là một món quà tặng sớm, nhân dịp cuối tuần, khi ấy cậu vội vàng tặng ngay trên xe. Nó được bọc trong một hộp quà nhỏ, cậu như muốn tranh công mà nói: “Tự em gói đấy!” Trần Hựu Hàm hỏi cậu là thứ gì, Diệp Khai liền nói tiện tay nhặt. Sau bữa tiệc thâu đêm hôm đó, hắn còn không nhớ mà bóc quà, đến việc ngủ trên chiếc giường của người nào cũng đã quên rồi. Ngày hôm sau về nhà ngủ bù, hắn cầm một thùng giấy lớn đựng tất cả quà cáp vào trong. Đồ rẻ thì không ai dám tặng, đồ đắt thì Trần Hựu Hàm còn có thứ đắt hơn, hắn mở quà từ lúc phấn chấn bừng bừng đến mệt mỏi rã rời, bóc được một nửa liền ngủ mất. Mấy ngày sau mới bóc nốt nửa còn lại, cứ như thể đang làm nhiệm vụ vậy, rồi bất chợt hắn nhìn thấy cái hộp màu tím kia, mở ra, thì ra là hoá thạch. Đúng là nhặt được thật, trên bề mặt của nó vẫn còn có đất chưa rửa sạch luôn.

Trong lòng rất chậm, rất chậm mà dâng lên một trận mềm mại.

Trong hộp rơi ra một tấm thiệp, được viết tay:

“Hựu Hàm ca ca, em đến từ căn cứ Everest ở độ cao 5.200 mét so với mặt nước biển, hàng trăm triệu năm qua em chỉ thuộc về anh.”

Kí tên là “Super lucky ”

Diệp Khai chưa bao giờ biết, hắn vẫn còn giữ tấm thiệp viết tay kia, đặt ngay dưới đáy cái bệ đặt hóa thạch.

Sinh nhật tuổi 33, đó là tất cả những gì mà hắn nghĩ đến.

Pháo hoa, tiệc rượu, du thuyền, Champagne, đều biến vào màn đêm đen.

Ngày đó Diệp Khai mặc đồng phục Thiên Dực, áo polo cổ bẻ, trên ngực đeo huy hiệu trường màu xanh lam.

Trong lòng hắn mơ hồ lướt qua những hình ảnh kia, trong những khung cảnh đó thoang thoảng mùi cỏ đuôi chuột và mùi muối biển, Trần Hựu Hàm nghĩ, đó là mùi của Diệp Khai ngày hôm đó.

Trần Hựu Hàm thở chậm dần, thấp giọng cười hỏi: “Em lấy trộm điện thoại của chị em sao?”

“Trộm gì mà trộm, em quang minh chính đại mượn chị ấy nhé. Anh đang bận sao?”

Một câu hỏi quá chi là tinh tế. Nhưng trong lòng Trần Hựu Hàm sáng như gương, “Không bận, anh đang ở một mình.”

Tảng đá ở trong lòng rơi xuống, Diệp Khai vô thức níu vỏ chăn: “Vậy anh đang làm gì?”

“Ngắm trăng.”

Ngắm trăng? Diệp Khai quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, nhưng không nhìn thấy được, cậu đang ngồi trong điểm mù. Thế là lại hỏi: “Trăng đẹp không?”

Trần Hựu Hàm nói: “Đẹp lắm, trăng đêm nay thật đẹp.” Anh nhấp một ngụm rượu whisky, đè xuống trái tim đang đập thình thịch của mình.

“Natsume Soseki nói — ”

“Anh biết đấy.” Trần Hựu Hàm chợt cong khóe môi.

Diệp Khai níu chăn mền: “Anh biết cái gì?”

“Trăng hôm nay thật đẹp, tôi yêu em.”

Hắn nói rất trôi chảy, rất không băn khoăn.

Diệp Khai bắt đầu lắp bắp: “Đúng, đúng vậy, ông ấy nói với học sinh của mình, nói rằng, người Nhật Bản tỏ tình — ”

“Tiểu Khai, anh vừa mới xem lịch. Từ hôm nay đến ngày 15 tháng 3 năm sau, còn 219 ngày.”

“219 ngày.” Hắn bẩm bẩm lặp lại một lần, không biết là vì sao.

“Em có thể thử thích anh không?”

Thịch!

Diệp Khai cảm thấy trái tim mình như vừa bị bắn trúng.

“Thích anh. . .?”

Trần Hựu Hàm dụi tắt thuốc, đặt ly rượu xuống, tháo AirPods trên tai ra, hắn đứng dậy, chống tay vào lan can. Mặt trăng trên cao, có đẹp hay không người ở bán cầu Đông đều có những đáp án khác nhau, thế nhưng hắn liều lĩnh được ăn cả ngã về không, cầm điện thoại thấp giọng nói: “Đừng thích chị gái kia nữa, thử thích anh đi.”

Diệp Khai mở to mắt —— chủ yếu là cậu không dám chớp mắt một cái nào.

“Thích người kia khó khăn đến vậy cơ mà, người đó cũng sẽ không đáp lại tình cảm của em. Em thích anh đi, yêu đương với anh một lần, điểm đến là dừng, hảo tụ hảo tán.”

Diệp Khai mím chặt môi, không dám nói lời nào.

“Nếu như đến sinh nhật năm sau mà em vẫn còn chưa thích anh, vậy thì anh sẽ tiếp tục theo đuổi em.”

Đôi mắt thấy chua xót. Cậu không khỏi chớp chớp mắt, đến lúc đưa tay lau mặt thì phát hiện tay mình chạm vào một mảnh ướt đẫm.

“Nếu như em thực sự vẫn không thích anh, vậy em vẫn cứ gọi anh một tiếng Hựu Hàm ca ca thôi.” Trần Hựu Hàm dịu dàng hỏi: “Được không em?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN