Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công


Chương 37


Chương 37

Tòa nhà trụ sở Nhà xuất bản Phương Nam, bộ phận biên dịch và biên tập văn học Tây Ban Nha hiện đại và đương đại nằm trên tầng 33. Trần Hựu Hàm phong độ nhẹ nhàng gõ lên bàn lễ tân: “Xin chào, tôi muốn tìm Đỗ Đường.”

“Hôm nay chủ biên Đỗ không có ở đây, kiến nghị ngài hẹn trước vào hôm khác.” Người phụ nữ trên quầy lễ tân cười chặn hắn lại, xem ra đã rất quen với việc chặn người giúp Đỗ Đường.

Hai ngón tay Trần Hựu Hàm kẹp lấy một tấm danh thiếp: “Gọi vào máy nội tuyến, đọc đi.”

Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười tản mạn, không cho người ta được phép từ chối. Lễ tân ma xui quỷ khiến mà cầm điện thoại lên: “Chủ biên Đỗ, xin lỗi vì đã làm phiền ngài, ở đây có một vị . . . Chủ tịch tập đoàn thương mại GC, Trần tổng tài. . . Trần Hựu Hàm tiên sinh, ngài ấy nói –” Lễ tân còn chưa kịp đọc xong thì đã bị ngắt lời, sững sờ lặp lại: “Cho ngài ấy tiến vào thật sao? Vâng.”

“Để tôi dẫn ngài vào.” Lễ tân đặt danh thiếp xuống, dẫn Trần Hựu Hàm đi qua phòng biên tập lộn xộn nhưng vẫn tính là có trật tự, cô gõ lên cửa kính treo bảng tên chủ biên tòa soạn.

“Mờ vào.” Giọng nói bên trong trầm thấp và rõ ràng, có cảm giác của kim loại, chỉ nghe giọng thôi thì sẽ không đoán được hắn đã ngoài ba mươi tuổi.

Cánh cửa bị đẩy ra.

Trần Hựu Hàm đút một tay vào túi quần, trong lòng yên tĩnh lại một chút rồi mới bước vào.

Trên chiếc bàn rộng hai mét chất cả đống sách báo cao gần nửa người, đôi giày da dê, đế cũng được làm bằng da lặng lẽ giẫm lên thảm, một lúc sau, một gương mặt không chút biểu cảm ló ra từ sau đống giấy tờ. Người đó đeo kính cận thị gọng đen, anh ta nhanh chóng liếc nhìn Trần Hựu Hàm một cái rồi nói: “Ngồi đi.”. Sau đó liền cúi đầu xuống. Anh cầm cây bút trên tay, đang viết gì đó trên một tập giấy trắng.

Trong văn phòng rộng lớn tràn ngập nắng chiều, chỉ còn lại tiếng sột soạt của đầu bút.

Ánh mắt Trần Hựu Hàm lướt qua giá sách kính khảm gỗ thật chiếm nguyên một bức tường phía sau, chúng chất đầy sách, toàn là sách văn học nước ngoài và từ điển, trên cùng còn rất vô tình mà nhét vào vài chiếc cúp, huy chương cùng với giấy chứng nhận. Ánh mắt Trần Hựu Hàm lướt qua chừng năm giây, không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.

“Đãi khách cái kiểu gì thế hử?” Hắn nói.

Cạch.

Bút máy bị đặt xuống, Đỗ Đường đẩy kính mắt lên, lại đẩy ghế làm việc ra rồi đứng dậy. Anh mặc một chiếc áo phông đen rất đơn giản, nhìn qua thì thấy hình như còn cao hơn cả Trần Hựu Hàm. Khu tiếp khách đặt bên cửa sổ sát đất, anh đi qua đó trước, nhưng không ngồi xuống mà đứng ở quầy bar pha trà cho hắn, lạnh nhạt nói: “Đã lâu không gặp.”

Hay cho một câu đã lâu không gặp.

Nói cứ như mới trôi qua vài tháng vậy.

Trần Hựu Hàm mơ hồ ước tính, hơn mười năm rồi sao? Hắn vậy mà lại không nhớ rõ cho lắm.

Hắn lấy hộp thuốc lá ra, đưa ra một điếu, Đỗ Đường rất gọn gàng mà phất tay chặn lại, dáng vẻ như quyết không chiều theo: “Cai rồi.”

Trần Hựu Hàm hơi nhướng mày nhìn, tự mình ngậm lấy một điếu: “Văn phòng chủ biên Đỗ sẽ không cấm hút thuốc chứ.”

“Có cấm, cậu là ngoại lệ.”

Trần Hựu Hàm nhay điếu thuốc, cúi đầu cười thầm rồi lắc đầu. Làn khói mơ hồ khuếch tán trong không khí, hắn khẽ thở dài, “Con mẹ nó cậu trốn tài thật đấy.”

“Thế sao cậu lại tìm ra được?”

“Nhờ con trai cậu.” Trần Hựu Hàm vẩy tàn thuốc, vừa nghĩ đến lại thấy buồn cười, “Có phải nó nhờ cậu ký tên cho bạn học không?”

Vẻ mặt lãnh đạm của Đỗ Đường thoáng thả lỏng, sau đó cũng bật cười: “Cậu nhìn từ chữ ký mà nhận ra tôi sao?”

Trần Hựu Hàm tỏ ra tiếc nuối mà buông tay, như thể hắn đã chiến thắng một cách vi diệu ở một trò chơi kéo dài lê thê bấy lâu nay bằng một cách gian lận. Đỗ Đường rốt cục cũng đi về phía hắn thêm hai bước, vươn tay dùng thái độ giữa huynh đệ với nhau mà ôm vai Trần Hựu Hàm, nhàn nhạt nói: “Tôi xin lỗi, Hựu Hàm.”

Một tiếng xin lỗi này chứa đựng quá nhiều ý nghĩa mà cả hai đều đã biết, không biết, không thể nói thành lời, nhưng trong lòng biết rõ. Một tay Trần Hựu Hàm cầm điếu thuốc, chỉ nâng lên một tay ôm lại, hắn vỗ vai Đỗ Đường: “Được rồi, cậu tự nhiên thế này tôi không quen đâu.”

Đỗ Đường cong cong khóe môi, khôi phục vẻ mặt không biểu cảm, vô tình nói: “Tôi vẫn còn việc phải làm.”

Cái sự đuổi người này mới hàm súc mà lanh lẹ làm sao, Trần Hựu Hàm cạn lời: “Cậu thật sự không thay đổi chút nào.”

“Thi Dịch đi học ở Thiên Dực, tôi sẽ không chạy mất.” Đỗ Đường lại đeo kính mắt lên, đi về phía cửa phòng làm việc.

“Năm đó cậu — ”

“Tiểu Dịch là con trai của Thi Văn.” Đỗ Đường nói xong câu đó liền mở cửa, giọng điệu tránh xa người ngàn dặm, nhưng mơ hồ có sự bất đắc dĩ: “Đừng hỏi thêm gì nữa, chuyện đã giải quyết xong cả rồi, cậu biết càng ít càng tốt.”

Đây thực sự là kỷ lục khách ghé thăm nhanh nhất trong lịch sử, thậm chí còn chưa đủ thời gian để hút xong một điếu thuốc. Trần Hựu Hàm dụi điếu thuốc vẫn còn khá dài trong cái gạt tàn sạch như mới, như quen thuộc lắm mà rút lấy một tấm danh thiếp trên bàn, giơ tay ra hiệu với Đỗ Đường, “Gặp lại sau.”

Cuộc gặp gỡ đến muộn hơn mười năm này khiến Trần Hựu Hàm có chút bức bối, ban đêm hắn hẹn Kiều Sở cùng uống rượu, Kiều Sở vừa nghe cũng thấy hãi hùng, hắn hóng chuyện không chê chuyện lớn, mơ hồ mà hả hê: “Cậu đấy, đối tượng yêu thầm còn chưa theo đuổi được thì bạch nguyệt quang lại xuất hiện, xin cho hỏi cậu cảm thấy thế nào?”

Trần Hựu Hàm cười cười xoa mi tâm: “Cậu đừng hỏi tôi, trong đầu tôi toàn là thắc mắc tại sao cậu ấy lại ở cùng con trai của Thi Văn.”

“A, ” Kiều Sở có chút kinh ngạc, “Cậu thế này là không có chút gì là tình cũ không rủ cũng đến sao? Tim gan thấy sao rồi, không có cảm giác thình thịch hả? Như cây khô gặp mùa xuân? Tro tàn lại cháy? Cây héo lại xanh tươi?”

Trần Hựu Hàm: “. . . Con trai đứng nhất thi tuyển sinh cấp ba thì ghê gớm lắm phải không?”

Kiều Sở khiêm tốn nói: “Không dám, thường thôi.”

“Không có.” Trần Hựu Hàm lạnh lùng nói.

Kiều Sở lập tức mất hứng: “Cậu chán chết thật đấy, tôi phát hiện cậu bây giờ rất là chán đời nhé. Có điều, tôi vừa nảy ra một ý kiến hơi bị hay ho đấy,” Hắn xích lại gần Trần Hựu Hàm, “Không phải cậu vẫn chưa theo đuổi thành công sao, không bằng dùng Đỗ Đường kích ẻm một chút xem?”

Cái ý tưởng thấp kèm ngu ngốc gì không biết. Trần Hựu Hàm há miệng muốn mắng, nhưng hắn chợt nhận ra điều gì đó, mắt hắn liếc nhìn chiếc điện thoại đã im lìm cả đêm nay, sắc mặt thay đổi một cách vi diệu.

Kiều Sở cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, thấy hắn cầm điện thoại nhấp vào Wechat, giao diện sạch sẽ tinh tươm, không hề có tin nhắn nào chưa đọc. Hắn dụi tắt thuốc, rồi mở khung thoại trên cùng lên, nhắn —

“Xem đủ chưa?” Trần Hựu Hàm giống như cười mà không phải cười, “Có muốn tôi chiếu trực tiếp lên cho anh xem không?”

Kiều Sở mắng một câu, quay đầu đi lên tầng hai tuần tra.

Mười giờ rưỡi tối, đã quá giờ tắt đèn rồi. Trần Hựu Hàm đánh chữ, rất hàm súc mà mở đầu: Em ngủ chưa?

Diệp Khai chưa ngủ, cậu gần như đã đợi tin nhắn này từ chiều đến tận giờ, nhưng đến khi nó đến thì cậu lại không muốn trả lời. Biểu cảm cuối cùng của Trần Hựu Hàm lúc đó rất rõ ràng, cậu thậm chí không cần hỏi cũng biết Đỗ Đường chính là người mà hắn tìm mãi mà vẫn chưa tìm thấy kia.

Trần Hựu Hàm thấy cậu không có động tĩnh gì, nghĩ là cậu đã ngủ liền không nhắn thêm gì. Sau khi trò chuyện cả đêm với Kiều Sở, gần 12 giờ hắn mới nhớ ra mà nhắn thêm một tin: Chúc ngủ ngon.

Màn hình điện thoại sáng rồi lại tắt làm kinh động đến Thi Dịch, cậu nhỏ giọng hỏi: “Thì ra anh cũng chưa ngủ à.” Cậu nhóc lập người xuống giường: “Đói qua đi, em đi pha mì tôm đây.”

Cậu chỉ cần dùng hai ba bước đã nhảy khỏi giường, xé túi gia vị, rót nước nóng, háo hứng trông mong. Diệp Khai cũng ra khỏi giường, tự rót cho mình một cốc nước nóng, hỏi: “Em có ảnh của ba em không?”

Thi Dịch mê mang chớp mắt: “Anh hâm mộ ổng đến vậy luôn á hả?”

Diệp Khai: “. . . Em nói sao thì là vậy đi.”

Thi Dịch mở album ảnh trong điện thoại ra: “Gì chứ ảnh thì em nhiều lắm. . .”

— mặc dù đều là ảnh do cậu chụp trộm.

Diệp Khai xem hai bức, vẻ mặt không chút cảm xúc trả điện thoại lại cho cậu.

Hèn gì mà trước kia Trần Hựu Hàm thích loại hình lạnh lùng.

. . . Nhưng mà CMN thế này cũng quá công* đi! (trong công thụ ấy) =)))))

Vào tiết tự học tối thứ sau, cuộc gọi của Trần Hựu Hàm đúng giờ mà đến: “Học sinh ba tốt, tới lấy sách chứ?”

Trong lớp chỉ còn lại vài ba bạn học, Diệp Khai đang thu dọn bài thi, động tác cũng không hề vội vàng, qua loa “Ừ” một tiếng, nói: “Để hôm khác đi.”

Trần Hựu Hàm cười: “Biết ngay em sẽ nói vậy mà.”

Sau đó liền nghe thấy tiếng gõ cửa phòng học.

Diệp Khai ngẩng đầu nhìn, Trần Hựu Hàm mặc áo sơ mi trắng, cà vạt màu xanh đậm bị hắn kéo lỏng, ngón tay vẫn duy trì động tác gõ cửa, nhướng mày hỏi: “Tan học chưa?”

Không cần Diệp Khai đáp, mấy người còn trong lớp nhìn thấy Trần Hựu Hàm đến liền đồng thanh kéo dài:

“Tan — lâu — rồi –!”

Trần Hựu Hàm cà lơ phất phơ hỏi, như một anh trai khóa trên không làm việc đàng hoàng: “Tan rồi mà vẫn chưa về sao?”

Hắn vừa hỏi xong cả lớp liền ồn áo, tiếng la ó và huýt sao ầm ầm vang lên:

“Không có ai đón ạ!”

“Chúng em cũng muốn ngồi Lamborghini về nhà!”

Diệp Khai đeo cặp lên: “Nhận ảnh làm anh trai đi, muốn gì có nấy.”

Phòng học yên tĩnh lại trong giây lát, sau đó đám học sinh cấp ba cùng ngoan ngoãn đồng thanh hô to —

“Anh trai ơi! ! ! !”

Chỉ với vài ba người mà cũng có thể hét lên một cách long trời lở đất, Trần Hựu Hàm một bên lịch lãm kéo Diệp Khai ra ngoài, một bên vô tình nói:

“Lamborghini không ngồi được, đợi sau này anh mang Phục Hưng Hào* đến đón mấy đứa.” (*tên của tàu cao tốc)

“Hứ — “

Âm thang vang vọng trên hàng lang mãi.

Hai người đi qua phòng học lớp 11 và lớp 10, lại đi qua văn phòng chính của khối lớp, rồi quay người đi xuống lầu. Trần Hựu Hàm nhân cơ hội nắm tay cậu.

“Em đã đồng ý chưa mà đã động tay động chân rồi.” Diệp Khai lười biếng chế giễu, thế nhưng tay lại không có động tác gì.

Trần Hựu Hàm cũng chỉ là thoáng nắm lấy, cậu muốn rút tay về cũng chẳng cần tốn mấy giây. Hắn móc nghéo lấy ngón tay cậu: “Lòng dạ tổn thương sâu sắc quá, anh muốn được ứng trước một chút thôi.”

Khuôn viên trường học vào lúc 9 rưỡi rối rất yên tĩnh, hầu hết mọi người đều đã về nhà, những sinh viên ở lại thì cũng đang học tiết tự học cuối tuần. Đêm cuối tháng mười đã bắt đầu hơi lạnh, ánh đèn rọi bóng cây hoa phượng rậm rạp tinh tế, cái bóng của hai người cũng bị kéo thật dài. Nhìn vào cái bóng, có thể thấy tay trái đang đan vào tay phải.

Từ tòa nhà dạy học đến bãi đậu xe ở cổng phải đi bộ một đoạn ngắn, khi gió bắt đầu thổi, Trần Hựu Hàm rút tay ra, ôm lấy Diệp Khai. Cậu chỉ mặc chiếc áo polo đồng phục cộc tay. Trần Hựu Hàm nửa ôm lấy cậu, cánh tay lẫn lồng ngực đều nóng rực lên.

Cả hai đều không lên tiếng, giữa đường gặp phải thầy giáo Trần Hựu Hàm cũng không thu tay lại, Diệp Khai bình tĩnh chào: “Chào thầy ạ,”

Đối phương còn hỏi: “Anh trai em đến đón em về à?”

Chờ khi thầy giáo vừa đi khỏi, không biết là ai bắt đầu không nhịn được mà phì cười. Bước chân họ ung dung, như là đang đi dạo trong sân trường, Trần Hựu Hàm ngẩng đầu nhìn mặt trăng một cái, dường như nó vừa mới lóe sáng lên.

Ai ngờ hôm nay Trần Hựu Hàm thế mà không lái Lamborghini thật, hắn đã đổi sang chiếc Aston Martin DBS mui trần, trước đó Diệp Cẩn còn từng hỏi mượn để mang đi chơi mấy ngày. Tạo hình màu xám trắng mạnh mẽ, nhìn trong đêm như một kẻ săn mồi đang sẵn sàng chờ cơ hội. Dưới ánh sáng cực kỳ bình thường cũng khiến nó toát lên vẻ sang trọng và hào nhoáng, vừa nhìn đã biết chính là xe của Trần Hựu Hàm.

Tiếng gầm ngạo nghễ trong đêm tối, hắn phi nước đại một đường lên đại lộ Lâm Giang, một bên là sông, một bên là biển, một hàng dài những quán bar dọc bến tàu. Trần Hựu Hàm dừng lại trên bờ biển, đem nguyên bộ tác phẩm đã được ký tên của Đỗ Đường ném cho Diệp Khai : “Đủ rồi đó.”

Tổng cộng là 13 quyển, ở độ tuổi này của Đỗ Đường thì kết quả này có thể nói là phần thưởng xứng đáng cho sự siêng năng của anh.

“Anh tìm đến người đó để lấy chữ ký sao?”

Trần Hựu Hàm không hề tị hiềm: “Hẹn một lần, gặp mặt ôn chuyện thôi.”

Diệp Khai hỏi: “Anh gặp người đó rồi, có còn nhớ đến tâm tình của mình năm 17 tuổi không?”

Trần Hựu Hàm hút thuốc, nghe vậy thì im lặng một chút, hắn cười cười: “Nói thế nào nhỉ, trí nhớ của anh không tốt lắm đâu.” Hắn nhìn khuôn mặt đang rũ xuống của Diệp Khai, dịu dàng nói: “Chỉ nhớ duy nhất một người mười bảy tuổi mà thôi.”

Ngón tay thon dài đặt trên trang bìa sách nhẵn bóng chống phản quang, hốc mắt của Diệp Khai đột nhiên nóng lên. Trần Hựu Hàm xuống xe, tự tay mở cửa xe cho cậu. Hai người một trước một sau đi lên bờ kè đá.

Tiếng ồn ào của quán bar dần biến mất sau lưng họ, trên mặt biển là quang ảnh của ánh đèn neon biến hóa liên tục, giọng nói của Trần Hựu Hàm bình tĩnh mà trầm thấp ở trong màn đêm: “Tiểu Khai, anh chưa từng yêu đương với bất kỳ người nào. Nếu anh có chỗ nào không tốt, vậy thì em phải nói cho anh biết.”

Diệp Khai đang khoác lên áo vest của hắn, xung quanh cậu tất cả đều là mùi nước hoa thoang thoảng của Trần Hựu Hàm. Câu nói này cùng với nhiệt độ cơ thể,và cả hơi thở của hắn đều khiến cậu hồi hộp không thôi, cậu quanh co nói: “Em nào đã đồng ý với anh. . .”

Trần Hựu Hàm vẩy tàn thuốc, cười cười tìm từ: “Anh chưa từng chính thức theo đuổi người nào, nếu là anh có theo đuổi không đúng thì em cũng phải nói cho anh biết, nếu không anh sẽ thất bại mất.”

“Khi đó anh với người đó. . .”

“Đã từng tỏ tình, từng thích, nhưng chưa từng nghiêm túc theo đuổi. Lúc anh tỏ tình với cậu ta, cậu ta còn đang đọc một cuốn tiểu thuyết bằng tiếng nước ngoài —— từ lúc đó mà trình độ tiếng Anh của cậu ta cũng đã rất cao rồi, nghe anh nói hết nào, lúc đó cậu ta thậm chí còn không thèm ngẩng đầu, chỉ nói: [ Biết rồi ]”

Diệp Khai không nhịn được cười, sau khi cười xong lại có chút chua chua:

“Anh vẫn còn nhớ rõ đấy chứ.”

“Phải nhớ chứ, bởi vì sau đó anh với cậu ấy liền đánh nhau.”

Diệp Khai cười đến mức run run bả vai: “Anh thắng không?”

“Lưỡng bại câu thương, mỗi người còn phải viết một bản kiểm điểm 3000 chữ. Cậu ta là học sinh xuất sắc, đấy là lần đầu tiên trong đời phải viết bản kiểm điểm, cho nên coi như là anh thắng đi.”

“Anh không thấy mình có tiếc nuối gì với người đó sao?”

Trần Hựu Hàm dừng lại. Gió biển càng lúc càng mạnh hơn, Diệp Khai phải dùng hai tay để giữ lấy cổ áo vest, mái tóc đen mềm mại của cậu bị gió thổi rối tung, nhưng đôi mắt lại trong suốt. Trần Hựu Hàm vô cùng thích ánh mắt này của cậu, Diệp Khai thông minh, kiêu ngạo, tự tin, nhưng lại rất rất bình thản, không có bất kỳ sự thù địch hay là tạp chất, chỉ sạch sẽ trong sáng. Hắn có đôi khi sẽ yêu ai yêu cả đường đi mà cảm thấy, Cù Gia vẫn là không tệ lắm.

Đối diện với ánh mắt như vậy, Trần Hựu Hàm xưa nay không nỡ lòng nói dối.

Áo sơ mi bị gió thổi dán vào ngực, sau lưng thì lại bị thổi phồng lên, cả người đều toát ra khí chất hào phóng phong lưu. Hắn đút một tay vào túi, cào cào mái tóc, cười nói: “Có yêu thích mới có thể tiếc nuối, không có thì sẽ chỉ còn lại thoải mái mà thôi.”

Sau đó Diệp Khai có gặp được Đỗ Đường một lần trong cuộc họp phụ huynh sau kỳ thi cuối kỳ, trong trường học, Thi Dịch đang dẫn anh đi thăm quan sân trường. Lúc ấy là Thi Dịch nhìn thấy Diệp Khai trước, cậu nhóc vẫy tay với Diệp Khai, rồi hô lớn tên cậu. Diệp Khai vừa mới ra khỏi thư viện mới khánh thành, cũng vẫy tay lại với Thi Dịch, sau đó mới nhìn thấy người đàn ông cao lớn đi cùng cậu nhóc.

Khí chất của người kia không khác gì núi băng, ăn mặc cũng rất có phong độ của người trí thức, anh mặc áo sơ mi trắng với áo len cổ tròn màu xanh lá cây nhạt của Morandi, nhìn như một đàn anh lớp trên nghiêm túc thận trọng.

Thi Dịch rất chu đáo mà giới thiệu: “Đỗ Đường, còn đây chính là Diệp Khai từng xin chữ ký dạo trước.”

Nhà họ Diệp.

Đỗ Đường vươn tay, là lễ nghi xã giao giữa những người trưởng thành, Diệp Khai bắt tay anh: “Chào thầy Đỗ.”

Rất thông minh. Đỗ Đường bất động thanh sắc nghĩ, có chút mất tập trung mà nhớ lại cái ngày Trần Hựu Hàm mời anh đi uống trà chiều. Hắn nhắc đến bạn cùng phòng của Tiểu Dịch, nhờ hắn ký tên nguyên một bộ sách. Trần Hựu Hàm khi nhắc đến cậu chàng này thì mang theo biểu cảm rất dịu dàng, là cái kiểu im lặng không lên tiếng kia, dịu dàng không để lại chút dấu vết. Đỗ Đường ký rất nghiêm túc, ký xong mới hỏi: Bạn cùng phòng của Tiểu Dịch là người nhà họ Diệp, cậu nghiêm túc sao?”

Trần Hựu Hàm nhướng mắt: “Cậu nhìn ra rồi à?”

Đỗ Đường lạnh lùng nói: “Nhìn ra không khó, không nhìn ra mới khó.”

“Nghiêm túc.” Lúc này Trần Hựu Hàm mới trả lời anh.

Đỗ Đường hoàn hồn, ánh mắt dừng lại trên mặt Diệp Khai. Sạch sẽ, cao quý nội liễm, khiến anh nhớ đến bút pháp tản văn của Yeats, đó là vẻ đẹp tự nhiên, nhẹ nhàng, không chút khoa trương. Vừa rồi anh còn đang nghĩ Diệp Khai sẽ gọi mình là anh hay là chú đây, dù có gọi thế nào thì vai vế đều sẽ loạn. Không ngờ cậu vậy mà lại gọi anh là thầy Đỗ. Ánh mắt Trần Hựu Hàm vốn chẳng ra gì, nhưng lần này thế nào lại online đúng lúc. Chỉ là con đường hắn đi hẹp quá.

Anh rất ít khi cười, lúc này lại cười dịu dàng với Diệp Khai, xa cách mà trò chuyện đôi ba câu, giọng nói đặc biệt dễ mến: “Chào cậu, chắc là Tiểu Dịch hay làm phiền cậu lắm.”

“Thầy Đỗ khách sáo rồi, ở trong ký túc xá vẫn là Thi Dịch chăm sóc em nhiều hơn một chút.” Dừng một chút, cậu lại nói: “Cảm ơn thầy lần trước đã ký tên cho em.”

Đỗ Đường cong cong môi, hỏi: “Em thích nhất câu nào trong” Những bài thơ tình của Neruda “?”

“Em vẫn còn chưa đọc hết, chỉ nhớ một câu là ——” Diệp Khai nhìn về phía chùm hoa mận. Nở sớm thật đấy, mới tháng Giêng đã rộn rã lắm rồi, những cụm hoa nhỏ màu trắng li ti ôm quanh đầu cành, gió vừa thổi qua liền rơi ào ào đầy đất. Cậu thu lại ánh mắt, dùng phát âm chuẩn Tây Ban Nha đọc lên một câu thơ: “—— Em là giấc mơ mỗi ngày của tôi.”

“Câu từ rất hay.”

Cậu lễ phép chào tạm biệt, Thi Dịch khẽ nâng đầu hỏi: “Đâu có quyển nào của Neruda mà nhỉ? Không phải lần trước toàn là sách của Yeats à?”

“Có Neruda, con nhớ nhầm rồi.” Đỗ Đường nhẹ giọng khẳng định.

Diệp Khai đi ra khỏi cổng trường, xe của Trần Hựu Hàm đã đợi sẵn bên đường. Từ khi nào mà hắn bắt đầu đưa đón cậu đi học? Cậu thế mà không còn nhớ rõ nữa.

Giống như nước 37•C

Sẽ không nhớ đến sự tồn tại của nó, nhưng khi nó quấn lấy đầu ngón tay mình, sẽ cảm nhận được sự thoải mái không gì thay thế được.

Cậu mở cửa xe, thả cặp sách xuống ghế sau, chợt nói: “Em vừa gặp mối tình đầu của anh.”

Trần Hựu Hàm đưa tay cốc trán cậu: “Cức chó ấy.”

“Ánh mắt anh không tệ đâu.”

Xe khởi động, Diệp Khai tiện tay bấm vào một đài phát nhạc địa phương. Trong chương trình phát sóng bằng tiếng Quảng Đông, Trần Hựu Hàm cười cười rút ra một điếu thuốc, hắn xoay vô lăng bằng một tay rồi lao vào dòng xe cộ hỗn loạn đưa đón học sinh trong kỳ nghỉ đông ——

“Em có thể đừng mỗi ngày lại đổi một cách để tự khen mình không?”

__________________________

Đoạn cuối DK khen mắt THH tốt tương đương vs khen hắn thích ẻm cũng là nhờ ánh mắt tốt =)))) Lanh lắm ko đùa đâu 😂 Bộ này cảm giác càng làm các chương sau càng dài, đầu tiên có 2,3k chữ 1c thôi mà giờ toàn 4,5,6 thậm chí cả 7k 😣

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN