Hứa Ninh Giản: [ Giỗ mẹ mình nên mình về nhà một chuyến. Đã xin nghỉ với trường rồi. ]
Hứa Ninh Giản: [ Câu hỏi ngày hôm qua, chờ mình nghĩ rõ ràng sẽ cho cậu biết. ]
Kỷ Lẫm ngẩn người, cảm thấy dường như đã có gì đó thay đổi. Trước đây Hứa Ninh Giản rất nhạy cảm với ngày này. Mỗi năm, vào thời điểm này, cậu ấy chỉ bảo bản thân có việc.
Kỷ Lẫm: [ Được. Mình chờ cậu về. ]
Nghĩ một thoáng, cậu hỏi thêm: [ Tiệm mỳ gà sợi cậu bảo nằm ở đâu thế? Mình muốn ăn. ]
Sáng sớm, sắc trời có chút âm u, vài giọt mưa li ti lất phất rơi. Khu nghĩa trang bị bao bọc trong hơi nước dày đặc. Đâu đâu cũng vừa ấm ướt vừa lạnh lẽo khiến nơi đây càng thêm hiu quạnh và hoang vắng.
Hứa Ninh Giản mặc một bộ đồ màu đen, cùng Hứa Trí mỗi người một dù, tới dâng hoa lên trước mộ mẹ cậu rồi yên tĩnh đứng đó hồi lâu.
Đây là quy trình hàng năm. Lúc trước thật ra Hứa Ninh Giản rất không muốn tới. Mỗi năm đứng tại nơi đây đều nhắc cậu nhớ rằng cái chết của mẹ có liên quan tới cậu, nỗi đau khổ của cậu cũng bắt nguồn từ đây.
Thế nhưng cuối cùng cậu vẫn có mặt, vì cậu biết thái độ của Hứa Trí không phải chủ ý của mẹ cậu. Nếu mẹ cậu ở dưới có linh thì nhất định sẽ muốn được gặp cậu. Mà cậu cũng tương tự, rất mong được gặp mặt bà một lần.
Đây là lần đầu cậu đứng ở đây mà trong lòng không còn cảm giác lo lắng, e sợ và hổ thẹn. Cậu nghĩ, nếu mẹ còn sống chắc chắn cũng sẽ không muốn cậu mãi chìm đắm trong quá khứ vô vọng. Đã đến lúc cậu tiến về phía trước rồi.
“Đi thôi.” Hứa Trí nói.
Hai bóng người một trước một sau, chầm chậm đi tới bãi đậu xe.
“Bố thấy kết quả thi tháng lần này của con rồi, tiến bộ rất nhiều. Xem ra cho con chuyển tới cấp Ba Lăng Xuyên là quyết định đúng đắn.” Hứa Trí hiếm khi khen ngợi cậu được mấy lời, có điều giọng điệu vẫn lạnh tanh như cũ.
Nếu là trước đây, Hứa Ninh Giản ít nhiều gì cũng sẽ đáp vài câu cho có, thế nhưng hôm nay cậu lại không nói gì, chỉ im lặng bước đi.
Hứa Trí không nhận ra được sự khác thường của cậu, hoặc có thể nói ông không quen với tính cách của Hứa Ninh Giản. Hứa Trí vẫn tiếp tục độc thoại một mình: “Thật ra nếu con bận học thì hôm nay có thể không tới. Cũng không phải bắt buộc, hơn nữa hẳn là trong lòng con cũng không thật sự thoải mái…”
“Sao lúc nào ông cũng nói những lời như thế vậy?” Hứa Ninh Giản ngắt lời ông.
Hứa Trí vô thức nhíu mày, có chút không vừa ý, “Con nói vậy là có ý gì? Nhẽ nào bố nói sai?”
Ánh mắt ông rất sắc bén, khi nhìn qua còn mang theo chút dò xét. Mà sự thật cũng là như vậy. Từ bé tới lớn, trước mặt ông, Hứa Ninh Giản luôn là bảo sao nghe vậy, trước giờ chưa từng làm trái ý ông. Đây là lần đầu tiên Hứa Ninh Giản trực tiếp chất vấn ông như vậy.
Hứa Trí ngược lại muốn xem xem, đứa con trai này có thể nói ra điều gì.
Hứa Ninh Giản rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức trào phúng. Đôi mắt xinh đẹp kia lần đầu không trốn tránh, hơn nữa còn nhìn thẳng vào mắt ông: “Tôi chỉ cảm thấy, người thật sự không thoải mái hẳn phải là ông mới phải.”
Hứa Trí ngẩn người, “Con…”
“Cả hai chúng ta đều hiểu rõ, không phải tôi tự nguyện có mặt trên đời này, là ông đưa tôi tới… Vì vậy, nếu có người phải chịu trách nhiệm với sự qua đời của mẹ thì người đó nên là ông.”
Mưa mỗi lúc một to. Giọt mưa rơi “lộp bộp lộp bộp” trên tán ô, men theo khung ô chảy xuống nền đất, văng lên tung toé, thấm ướt giày và gấu quần hai người.
Cả hai đều dừng bước, nhìn nhau qua màn mưa lạnh giá.
Hứa Trí đột nhiên phát hiện ra, con trai không biết từ lúc nào đã cao ngang bằng ông. Đây cũng là lần đầu tiên ông phát hiện ra, hoá ra đôi mắt của Hứa Ninh Giản lại giống mẹ cậu đến vậy, đẹp đẽ và sáng rõ, như thể có thể xuyên qua lớp vỏ ngoài, nhìn vào sâu trong tim người khác.
“Thế nhưng ông quá yếu đuối. ÔNg không dám đối mặt với lỗi lầm của mình, vậy nên chỉ có thể quy hết mọi trách nhiệm lên người khác. Ông là một kẻ hèn nhát.”
“Câm mồm.” Hứa Trí tức giận cắt ngang lời cậu, “Mày có biết mày đang nói gì không hả?”
Cảm nhận được sự hoảng loạn của mình, ông ngừng lại một chốc rồi lại giả bộ bình tĩnh, miệng hùm gan thỏ mà nói tiếp: “Bố biết con oán bố, thế nhưng chung quy thì bố vẫn đã làm tròn trách nhiệm của mình với con. Từ bé tới lớn, con cần gì, bố đều chưa từng để con thiếu thứ gì cả…”
“Đừng lừa mình dối người nữa. Ông rõ hơn ai hết, tôi trước giờ chưa từng có được thứ tôi thật sự cần.” Giọng điệu Hứa Ninh Giản rất bình thản, không hề mang ý trách móc hay giận dữ, giống như chỉ đang trần thuật lại một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Nhưng càng như vậy thì lại càng thêm tàn nhẫn.
Bao nhiêu năm qua, quả thực nhìn qua thì Hứa Ninh Giản không thiếu thứ gì. Cậu có nhiều tiền tiêu vặt, có nhiều đồ chơi, cũng được học những lớp học thêm tốt nhất. Chỉ cần là thứ mà tiền có thể mua được thì cậu đều có đủ.
Từ bé đến lớn, có không ít người khuyên nhủ Hứa Ninh Giản, bảo cậu phải hiểu cho Hứa Trí, hiểu cho ông gà trống nuôi con không dễ dàng gì, không có cách nào vừa xây dựng sự nghiệp vừa chăm sóc con cái, phải hiểu rằng Hứa Trí đã trao cho cậu tất cả những gì tốt nhất rồi.
Hứa Ninh Giản cũng muốn thuyết phục bản thân như thế, nhưng trong lòng cậu biết rõ, sự thật không phải vậy.
Hứa Trí chỉ vừa ích kỷ vừa hèn nhát mà thôi. Ông ta bỏ rơi Hứa Ninh Giản nhưng lại không thể đối diện với nỗi hổ thẹn trong lòng, vậy nên ông ta có ý đồ dùng vật chất để bù đắp, để tránh bị lên án. Ông ta tỏ ra quan tâm Hứa Ninh Giản, cho cậu tiền, đăng ký cho cậu theo học tại võ đường, chuyển trường cho cậu. Tất cả những chuyện này đối với ông ta đều dễ như bỡn. Duy chỉ có một nơi thật sự cần tới ông ta thì ông ta lại keo kiệt, không cho dù chỉ một chút.
Bao nhiêu năm như vậy, Hứa Ninh Giản luôn cố lấy lòng ông. Cậu vẫn luôn cho rằng theo thời gian trôi, Hứa Trí sẽ dần dần quên đi chuyện cũ và bố thí cho cậu chút tình cảm ấm áp.
Thế nhưng hiện tại, Hứa Ninh Giản cuối cũng đã hiểu rõ rồi. Người thật sự cần được bố thí, từ đầu đến cuối vẫn luôn là Hứa Trí.
“Mong ông đừng giả vờ quan tâm tôi nữa, cũng không cần mua chuộc người khác tới chăm sóc tôi. Những gì bản thân không làm được thì đừng yêu cầu kẻ khác…. Nó tức cười lắm, mà cũng rất sỉ nhục.”
Giọng Hứa Ninh Giản không lớn, trong tiếng mưa càng có chút phảng phất, thế nhưng lại vô cùng chói tai.
Sau khi dứt lời, cậu cũng không quan tâm Hứa Trí nghĩ gì, xoay người tính rời đi.
“Chờ chút, bố không hiểu ý con,” Hứa Trí gọi cậu lại, vừa khó xử vừa ngờ vực, “Cái gì mà mua chuộc người khác cơ?”
…
Lúc rời khỏi khu nghĩa trang, trời đã tạnh mưa.
Hứa Ninh Giản ngồi trên xe, ngắm nghía cảnh tượng bên ngoài qua cửa sổ xe. Ánh mặt trời từ từ lấp ló sau những tầng mây, rọi lên khuôn mặt trắng tới dọa người của cậu.
Cậu siết nắm tay, để ngón tay ấn mạnh vào lòng bàn tay, đến mức các chỗ khớp trở nên trắng nhợt.
Lời nói của Hứa Trí không ngừng văng vẳng trong đầu cậu.
Hứa Trí nói ông quả thật có tìm tới Kỷ Lẫm nhưng Kỷ Lẫm không hề nhận gì của ông. Ngược lại, khi ấy Kỷ Lẫm trò chuyện cùng Hứa Trí, hy vọng Hứa Trí có thể nhìn nhận thẳng thắn vào vấn đề thật sự của Hứa Ninh Giản.
Chỉ tiếc là Kỷ Lẫm suy cho cùng cũng không hiểu về Hứa Trí. Tác dụng lớn nhất của cuộc trò chuyện ấy có lẽ chỉ là khiến Hứa Trí nhận ra hàng xóm của Hứa Ninh Giản là một chàng trai trưởng thành, đáng tin cậy. Vì thế về sau, Hứa Trí mới đem kỳ vọng về sự trưởng thành của Hứa Ninh Giản cùng nhiều thứ khác gửi gắm cho Kỷ Lẫm.
Những năm sau đó, Hứa Ninh Giản nhiều lần bắt gặp Kỷ Lẫm và Hứa Trí gọi điện cho nhau nhưng đó chẳng qua là đơn phương từ phía Hứa Trí. Ông ta tự cho rằng như thế là quan tâm.
Lý do Hứa Trí chuyển trường cho Hứa Ninh Giản cũng là vì Kỷ Lẫm có nói với ông mấy lần. Môi trường ở quê không phù hợp với Hứa Ninh Giản. Chất lượng giáo viên nơi đây không cao, năng lực học sinh cũng không đồng đều, thường xuyên xảy ra mấy vụ bắt nạt.
Lúc làm hồ sơ chuyển trường cho Hứa Ninh Giản, Hứa Trí có tới tìm Kỷ Lẫm, đề nghị Kỷ Lẫm cùng chuyển trường chung, nhà họ Hứa có thể chi trả học phí cho cậu. Thế nhưng cuối cùng Kỷ Lẫm lựa chọn phương án nhập học theo diện tuyển sinh đặc biệt…
Kỷ Lẫm ăn xong một bát mỳ thì lấy điện thoại ra, vừa nhấn vào ảnh đại diện của Hứa Ninh Giản vừa hô: “Ông chủ, thanh toán.”
Chợt có tiếng bước chân từ đằng sau tiến tới, một người đứng lại bên cạnh cậu, bóng đen đổ xuống bàn: “Thanh toán gì cơ? Mình còn chưa ăn mà.”
Kỷ Lẫm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Hứa Ninh Giản, không khỏi có chút bất ngờ: “Nhanh vậy đã về rồi sao?”
“Ừ. Không còn chuyện gì khác thì về thôi.” Hứa Ninh Giản ngồi xuống trước mặt Kỷ Lẫm.
Kỷ Lẫm đưa thực đơn cho cậu: “Cậu xem đi, muốn ăn món gì?”
Thế nhưng Hứa Ninh Giản lại không nhận lấy, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ấy. Đôi mắt cậu trong veo, ươn ướt, như thể vừa được gột rửa.
Kỷ Lẫm ù ù cạc cạc, hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì,” Hứa Ninh Giản đột nhiên bật cười, “Cảm thấy cậu là một tên ngốc.”
Kỷ Lẫm im lặng một chốc rồi cũng bật cười, mang dáng vẻ bất đắc dĩ thường thấy: “Cậu nói vậy thì là vậy.”
Lúc này Hứa Ninh Giản mới nhận lấy thực đơn, vừa xem vừa bảo: “Hôm nay là sinh nhật mình. Mình muốn ăn món gì ngon ngon một chút.”
Kỷ Lẫm thật sự bất ngờ trước việc này.
Nhà họ Hứa trước giờ chưa từng tổ chức sinh nhật cho Hứa Ninh Giản, bản thân Hứa Ninh Giản cũng chưa từng nhắc tới. Bọn họ đã cùng nhau chúc mừng rất nhiều ngày lễ, chỉ duy nhất có sinh nhật Hứa Ninh Giản là chưa từng chúc mừng.
Kỷ Lẫm cũng chỉ ngây người trong phút chốc rồi rất nhanh đã hoàn hồn, mỉm cười: “Được. Mừng sinh nhật của cậu… Đúng lúc mình có chuẩn bị quà cho cậu.”
Hứa Ninh Giản sững người, ngẩng lên nhìn Kỷ Lẫm: “Quà?”
Từ bé tới lớn, Kỷ Lẫm từng tặng cậu rất nhiều thứ, duy chỉ có quà sinh nhật là chưa từng tặng cậu, vì cậu chưa từng tổ chức sinh nhật.
“Ừm.” Kỷ Lẫm lấy từ trong cặp sách ra một túi giấy rồi đưa cho cậu, “Mua hôm trước đấy. Vốn mình tính chọn ngày đặc biệt một chút để tặng cậu…. Vừa hay, hôm nay là ngày đặc biệt nhất.”
Hứa Ninh Giản mở túi giấy ra, nhìn thấy những viên kẹo được bọc trong lớp giấy kính trong suốt bên trong thì lại càng kinh ngạc, “Hóa ra là cái này. Mình tưởng bây giờ không còn nữa chứ… Cậu cất công đi tìm sao?”
“Phải. Cũng là may mắn, chị Hai bảo gần nhà cô ấy có bán nên mình đã cất công nhờ cô ấy dẫn đường, còn phải mời cô ấy bữa cơm nữa.” Kỷ Lẫm cười đáp.
“…”
Hứa Ninh Giản lại một lần nữa ngẩn người, nhớ tới đoạn tin nhắn Chu Gia Gia gửi tới mà cậu thấy trên điện thoại của Kỷ Lẫm hôm trước. Hóa ra là như vậy.
Kỷ Lẫm thấy cậu im lặng mãi thì có chút ngờ vực, “Sao thế? Cậu không thích à?”
“Không. Mình thích lắm.” Hứa Ninh Giản lắc đầu lia lịa, “Chỉ là đột nhiên cảm thấy mình thật giống một tên ngốc.”
Lời nói không đầu không đuôi, thế nhưng Kỷ Lẫm có thể cảm thấy dường như có nút thắt trong lòng cậu đã được cởi bỏ hoàn toàn rồi.
Kỷ Lẫm vươn tay, xoa đầu Hứa Ninh Giản: “Như vậy cũng tốt. Mình là tên ngốc, cậu cũng là tên ngốc, môn đăng hộ đối.”
“Kỷ Lẫm.” Hứa Ninh Giản nắm lấy tay cậu, nghiêm túc nói, “Câu hỏi tối qua, mình nghĩ xong rồi.”
Kỷ Lẫm nhìn cậu, trong ánh mắt ngập tràn ý cười.
“Mình biết đáp án rồi.” HOÀN THÀNH