Lòng tự trọng của Trương Tỉ Lợi bị tổn thương sâu sắc. Cậu ta đứng phắt dậy thật khí phách: “Tôi đi đây.”
Kỷ Lẫm: “Ừ.”
Đến một câu xã giao khách sáo cũng không có! Đúng là gã đàn ông lạnh lẽo!
Ngược lại, Hứa Ninh Giản lại lên tiếng: “Chờ chút.”
Trương Tỉ Lợi dừng bước: “Còn chuyện gì nữa?”
“Tan học ông có kế hoạch gì không?”
Trương Tỉ Lợi không hiểu cho lắm nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: “Đi net. Sao thế?”
“À.” Hứa Ninh Giản cắn vỡ viên kẹo trong miệng, “Tôi cũng đi. Đi cùng đi.”
Trương Tỉ Lợi:?
Ông bô này thật sự muốn giám sát mình hả? Chúng ta có thân thiết tới vậy sao?!
Cũng không hiểu vì sao, rõ ràng người nói là Hứa Ninh Giản nhưng cậu ta lại vô thức nhìn về phía Kỷ Lẫm, hy vọng anh chàng cool ngầu này có thể quản lý người còn lại.
Mà Kỷ Lẫm quản thật. Cậu ngước mắt nhìn Trương Tỉ Lợi: “Không phải người nhà cắt tiền tiêu vặt của cậu sao, còn dám đi net?”
Trương Tỉ Lợi trong lòng: Kêu ông quản lý bố tôi chứ không phải quản tôi!
Trương Tỉ Lợi ngoài mặt: “Ông không hiểu đâu. Đây gọi là lần quẩy cuối cùng.”
Kỷ Lẫm: “Ồ.”
Sau đó thì im bặt.
Trương Tỉ Lợi do dự một lúc, vẫn không nhịn được nên hỏi: “Thế còn ông, có đi không?”
Không đợi Kỷ Lẫm trả lời, Hứa Ninh Giản đã giành nói trước. Cậu cười lạnh rồi bảo: “Không đi. Người ta là học sinh ngoan, đời nào lại tới mấy chỗ như vậy.”
Trương Tỉ Lợi: Này là ám chỉ ai vậy?
Bàn tay đang cầm bút của Kỷ Lẫm hơi khựng lại rồi cũng gật đầu, trả lời: “Ừ, không đi.”
Trương Tỉ Lợi cảm thấy giữa hai người này có gì đó kỳ quái không thể nói rõ mà tạm thời cũng không nghĩ ra được nguyên do. Cậu ta cũng không dám từ chối Hứa Ninh Giản, chỉ đành bĩu môi đầy miễn cưỡng: “Được rồi. Thế lát tan học tôi qua tìm ông.”
Trương Tỉ Lợi là khách quen của tiệm net, vừa vào cửa đã quen đường quen lối mà mò tới vị trí trong góc. Hứa Ninh Giản đi theo, ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
Trương Tỉ Lợi vừa khởi động máy vừa hỏi: “Tôi có hẹn với bạn lập team chat voice. Còn ông thì sao? Ông chơi game gì?”
(Lập team chat voice: Gốc tiếng Trung là “开黑”, chỉ việc một nhóm game thủ có quen biết, tụ tập lại chơi game và có mở chat voice để trao đổi chiến thuật.)
“Tôi chưa từng chơi game nào cả.” Hứa Ninh Giản ngả người tựa vào lưng ghế, uể oải nói, “Ông kéo tôi được không?”
Không biết vì sao, cậu ta đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Trương Tỉ Lợi do dự một lúc: “……. Cũng được.”
Sau hai ván game, không ngoài dự liệu, cậu ta được đồng đội ân cần hỏi thăm: [ Ê Lão Trương, mày kéo ai đấy. Tạ vãi đái, mau đá đi. ]
Trương Tỉ Lợi đổ mồ hôi hột: [ Đừng thế mà. Ai chẳng bị giày vò từ gà đi lên, cũng phải cho người ta cơ hội trưởng thành chứ. ]
Đồng đội: [ Gái à? ]
Trương Tỉ Lợi: [ Không, trai. ]
Đồng đội: [ Trai thì mày lảm nhảm nhiều thế làm gì, cũng có bố mày đâu. ]
Trương Tỉ Lợi: “…”
Cảm thấy bị sỉ nhục à nha!
Cậu ta tức tối gõ bàn phím: [ Cút cút cút. Chúng mày chơi đi, tự tao kéo cậu ấy. ]
Đúng lúc đó, đồ ăn bọn họ gọi đã tới nơi. Trương Tỉ Lợi như được đại xá, lập tức giải tán team rồi tỏ vẻ như không có chuyện gì, nói với Hứa Ninh Giản: “Đừng chơi nữa, ăn trước đã.”
Hứa Ninh Giản vẫn tiu nghỉu không có tinh thần, thờ ơ ấn chuột mấy cái: “Ừ.”
Trương Tỉ Lợi nhanh chóng mang đồ ăn vào. Hứa Ninh Giản mở ra coi thử rồi sau đó ngồi im.
Trương Tỉ Lợi đang tính động đũa, thấy thế thì lấy làm khó hiểu: “Lại sao nữa?”
Hứa Ninh Giản cụp mắt, không nhìn ra được tâm trạng như nào nhưng giọng điệu thì bâng quơ, chỉ như thuận miệng nhắc tới: “Trong đồ ăn có hành.”
Trương Tỉ Lợi: “…”
Có ý gì đây? Nhẽ nào còn muốn ông đấy nhặt hành ra cho cậu?!! Tưởng ai cũng chăm cậu như chăm cục nợ giống Kỷ Lẫm à? Lần này tôi nhất quyết không thể nuông chiều cậu được!
Một phút sau, Trương Tỉ Lợi bực bội gãi đầu: “Rốt cuộc ông có ăn không? Rồi rồi rồi, sợ ông quá đi. Đưa đũa đây, tôi nhặt cho ông được chưa…”
Cậu ta chìa tay ra định cầm lấy đôi đũa trong tay Hứa Ninh Giản nhưng còn chưa kịp chạm vào thì Hứa Ninh Giản đã như đột nhiên bừng tỉnh, rút tay lại tránh cậu ta: “Không cần, tôi tự nhặt cũng được…..”
Nói xong cậu thật sự tự tách đũa, nhặt bỏ một ít hành được rải phía trên cùng, rồi cúi đầu ăn.
Trương Tỉ Lợi: “…”
Cái bệnh hoàng tử này là sao vậy? Ngoài Kỷ Lẫm ra không ai có tư cách hầu hạ cậu hả?
Thêm vào đó, Trương Tỉ Lợi nhìn suất đồ ăn của cậu, thấy chỗ hành phía trên hoàn toàn chưa được nhặt sạch… Chính xác hơn là phần lớn hành vẫn còn nguyên đó, Hứa Ninh Giản rõ ràng chỉ nhặt bỏ một ít cho có mà thôi.
Không phải kêu không ăn hành sao?
Trương Tỉ Lợi còn đang suy nghĩ thì đúng lúc này, chiếc điện thoại Hứa Ninh Giản vứt trên bàn chợt rung lên, trên màn hình hiển thị một đoạn tin nhắn.
Kỷ Lẫm: [ Mấy giờ cậu về thế? ]
Hứa Ninh Giản cụp mí mắt, gõ chữ: [ Chơi chán thì về ]
Kỷ Lẫm: [ Ừ. ]
Kỷ Lẫm luôn như vậy. Dù Hứa Ninh Giản có nói năng khó nghe tới đâu thì cậu ấy cũng sẽ chỉ chấp nhận toàn bộ.
Hứa Ninh Giản khẽ cười mỉa mai, không nhắn tin trả lời. Cậu quẳng điện thoại lên bàn, tiếp tục ăn cơm.
Cùng lúc ấy, Trương Tỉ Lợi cũng nhận được tin nhắn.
Kỷ Lẫm: [ Tôi mong có thể thấy Tiểu Giản về trước khi trường học đóng cổng, nếu không thì ]
Kỷ Lẫm: [ Với cả, đừng để Tiểu Giản biết tôi nhắn tin cho cậu. ]
Trương Tỉ Lợi: “…?!!”
Hai tên này giận dỗi nhau sao lại tới hành hạ cậu ta chứ??? Giờ phút này cậu ta hối hận rồi, hối hận vô cùng, sao hồi đầu lại nghĩ quẩn mà chọc vào hai ông bô này chứ!
Trương Tỉ Lợi nghĩ ngợi một phút, sau đó vuốt mặt, giả bộ không có chuyện gì rồi vươn vai, kêu: “Game hôm nay chán vãi. Tôi không muốn chơi nữa. Chúng ta ăn xong rồi về đi.”
Hứa Ninh Giản đáp: “Ừ. Thế ông về trước đi, tôi ở lại một mình thêm lúc nữa.”
Như vậy đâu có được. Nhỡ đâu ông bô hoàng tử này dở chứng ở lại thâu đêm thì không phải cậu ta sẽ còn chết thảm hơn sao!
Nghĩ tới nắm đấm to bằng bao cát của Kỷ Lẫm, Trương Tỉ Lợi nhắm mắt lại đầy khổ tâm. Một lúc sau, cậu ta mở mắt ra, cắn răng nở nụ cười “không hề giả trân”: “Hay là chúng ta về ký túc xá ông chơi đi!”
Hứa Ninh Giản khó hiểu: “Ký túc xá tôi có gì hay để chơi chứ?”
“Thì đi coi cái.” Trương Tỉ Lợi đâm lao thì phải theo lao, nói bừa, “Chẳng phải chúng ta cũng thân nhau rồi sao. Tôi thấy các bạn học khác sau khi thân đều sẽ mời bạn bè tới ký túc xá chơi ấy!”
Hứa Ninh Giản bối rối. Trường Lăng Xuyên có truyền thống này sao?
Cậu cân nhắc một lúc rồi thắc mắc: “Nhưng mà, chúng ta đâu thân tới vậy?”
Trương Tỉ Lợi: “…” Giận thật rồi nhá!
Thấy Trương Tỉ Lợi hầm hầm đẩy ghế tính rời đi thì Hứa Ninh Giản mới bật cười, kéo cậu ta lại: “Được rồi. Sao dễ nổi nóng thế. Chờ tôi ăn xong sẽ dẫn ông tới ký túc.”
Con mẹ nó, có ai nóng nảy bằng ông sao! Trương Tỉ Lợi suýt thì phụt máu, hung dữ dùng ánh mắt xẻo cậu một cái rồi mới đặt mông xuống, vỗ bàn rất khí phách: “Ăn nhanh lên!”
Dĩ nhiên Hứa Ninh Giản chẳng để tâm tới lời hăm dọa của cậu ta. Cậu lề mề kéo lê mất nửa ngày mới ăn xong suất cơm.
Vậy cũng thôi đi. Trên đường về, cậu còn thơ thẩn dạo hai vòng quanh khu phố gần đó, gọi một cách văn vẻ là tản bộ sau bữa ăn.
Trương Tỉ Lợi mệt mỏi lắm rồi nhưng cũng chẳng làm được gì cậu, chỉ đành an ủi bản thân, tốt xấu gì cũng đưa được hoàng tử về cung.
Cứ đi không ngừng nghỉ như vậy, chờ tới lúc bọn họ về tới trường thì vẫn bị muộn, ký túc xá đã đóng cửa rồi. Cũng may cậu ta đã đánh tiếng trước với Kỷ Lẫm. Kỷ Lẫm hẳn là sẽ không điên cuồng tới mức như này còn đòi tẩn cậu ta nhỉ?
Trương Tỉ Lợi dẫn Hứa Ninh Giản tới bên ngoài một đoạn tường bao quanh trường, chỉ sang bên cạnh rồi bảo: “Chỗ này có cây. Ông có thể trèo cây rồi leo qua.”
Hứa Ninh Giản: “Tôi?”
Cậu không thể tốt bụng mà quên tôi đi được sao?
Trương Tỉ Lợi: “… Chúng ta.”
Nghĩ thấy Hứa Ninh Giản không quá quen thuộc với địa hình nên Trương Tỉ Lợi bèn ở dưới đỡ cậu. Chờ Hứa Ninh Giản leo lên trên tường rồi thì cậu ta mới tự trèo lên theo.
Chỗ này là góc chết của trường học. Xung quanh chẳng có lấy một ngọn đèn, sau tường thì càng tối mịt.
Đây không phải lần đầu Trương Tỉ Lợi trèo tường, nhưng là lần đầu trèo trong bóng tối như này. Từ trên đầu tường nhìn xuống không thấy rõ mặt đất cách bao xa.
Trương Tỉ Lợi không khỏi sởn da gà nhưng ngoài miệng vẫn rất ung dung: “Ông yên tâm. Bức tường này không cao lắm đâu, tôi thường nhảy…”
Hứa Ninh Giản gật đầu: “Thế ông nhảy xuống đi rồi đỡ tôi.”
Trương Tỉ Lợi: “…”
Đây là lời người nói sao?
Đúng ngay lúc này, bỗng có ánh sáng lóe lên dưới chân tường, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Tiểu Giản, cậu ở trên à?”
Hai người nhìn xuống, bắt gặp ánh đèn pin điện thoại sáng choang, không thể thấy rõ khuôn mặt đằng sau đèn nhưng mà cũng không cần nhìn rõ.
Hứa Ninh Giản ngồi trên tường, cách một chùm sáng chói mắt, âm thầm giằng co với người phía dưới bức tường.
Một lúc sau, người bên dưới giang hai tay: “Xuống đi, mình đỡ cậu.”
Hứa Ninh Giản ban đầu khẽ “xùy” rồi sau đó bật cười: “Được.”
Nói rồi, cậu nhảy xuống không chút do dự, lao thẳng vào vòng tay Kỷ Lẫm. Kỷ Lẫm không hề tránh né, gắng sức ôm lấy cậu. Hai người loạng choảng một lúc mới dần đứng vững được. Trong lúc đó, cằm Hứa Ninh Giản không cẩn thận đập vào vai Kỷ Lẫm. Cậu theo bản năng kêu nhẹ một tiếng.
“Có đau không? Không bị thương chứ?” Kỷ Lẫm vội soi đèn pin về phía mắt Hứa Ninh Giản, một tay còn lại chạm nhẹ lên cằm cậu, “Để mình xem nào.”
Hứa Ninh Giản đè tay cậu ấy lại, để tay hai người chồng lên nhau. Cậu lắc đầu: “Không sao đâu.”
Kỷ Lẫm vẫn chưa yên lòng, đang tính nói thì tiếng Trương Tỉ Lợi vọng lại từ trên tường: “Tôi cũng xuống đây. Ai trong hai người đỡ tôi với.”
Dứt lời, cậu ta cũng thả mình nhảy xuống.
“Cẩn thận.” Kỷ Lẫm vội kéo Hứa Ninh Giản lùi ra sau.
Trương Tỉ Lợi:?
Trương Tỉ Lợi tức tới trượt chân, ngã dập mặt ngay tại chỗ. Cậu ta điên cuồng nện đất: “Tôi hận mấy người!”
—