Trương Tỉ Lợi thẫn thờ thu dọn cặp sách, từ chối: “Không đi đâu. Tao có việc rồi.”
“Cái gì cơ? Mày còn việc gì quan trọng hơn lập team á?” Hoàng Mao vô cùng sửng sốt, lập tức nảy sinh nghi ngờ.
Phải biết rằng, Trương Tỉ Lợi trước giờ luôn không chú tâm vào học hành, bình thường chuyên cầm đầu mấy vụ tụ tập tiệm net chơi game. Bây giờ lại có việc khác có thể khiến cậu ta từ chối lời mời lập team chơi game, như vậy chắc phải là trò gì thú vị hơn rồi!
Hoàng Mao suy nghĩ một chốc thì thông suốt, lập tức túm lấy quai cặp của Trương Tỉ Lợi: “Người anh em, mày tính làm gì đấy, dẫn tao theo với!”
Trương Tỉ Lợi thở dài thườn thượt, xua tay: “Thôi đi, mày không hứng thú đâu.”
Cậu ta càng nói vậy thì Hoàng Mao càng tò mò, càng cảm thấy cậu ta nhất định đang giấu giếm trò gì vui lắm để hưởng thụ một mình.
Hoàng Mao lập tức nghiêm mặt: “Vấn đề ở đây không phải là hứng thú hay không, mà là vấn đề tình nghĩa! Chúng ta là anh em chí cốt mặc chung quần xẻ đũng đấy. Chuyện của mày cũng là chuyện của tao. Dù mày có làm gì đi nữa thì tao cũng nên sát cánh bên mày, ủng hộ mày. Mày nói xem có phải không nào!”
Cậu ta nói quá mức hào hùng, quá mức khí phách, trên mặt thì viết đầy ba chữ: Trọng tình nghĩa.
Trương Tỉ Lợi đã bị cậu ta làm cho cảm động, nắm lấy tay cậu ta: “Quả đúng là người anh em tốt của tao!”
Ánh mắt Hoàng Mao càng thêm kiên quyết: “Nói đi. Mày tính làm gì đấy?”
Trương Tỉ Lợi mỉm cười: “Tao phải đi làm bài tập.”
Hoàng Mao:?
Hoàng Mao không ngại hỏi lại: “Anh trai à, là mày nói nhầm hay tao nghe nhầm thế?”
Người anh em của cậu ta không thể làm ra mấy việc đáng ghê tởm như tan học xong lại chạy đi làm bài tập được!
Trương Tỉ Lợi nhìn về phía trước, ánh mắt đầy phiền muộn: “Là bố tao…”
Hoàng Mao nghe vậy thì khinh bỉ: “Không phải chứ Lão Trương. Chúng ta thuộc thành phần bất hảo, có ai mà chưa từng bị người nhà tẩn cho vài trận. Mày biết sợ bố mày từ lúc nào vậy?”
Trương Tỉ Lợi: “Không phải ông già ở nhà, là hai người bên lớp A3 ấy.”
Hoàng Mao lập tức thả tay rồi ôm quyền: “Tao mới nhớ ra tao còn có việc, đi trước đây.”
Trương Tỉ Lợi lập tức kéo cậu ta lại: “Không phải mày vừa kêu dù tao có làm gì thì cũng sẽ ủng hộ tao à.”
Hoàng Mao: “…”
Cậu ta đâu ngờ người anh em của cậu ta lại dính vào mấy chuyện như này!
Giờ nuốt lời có được không?
Đương nhiên là không rồi. Cậu ta trước đó nói hơi quá lố. Với tâm lý không thể chịu khổ một mình, Trương Tỉ Lợi bèn kéo cậu ta cùng đi tới phòng học lớp A3, vừa hay đụng mặt một nữ sinh xinh đẹp.
Chu Gia Gia ôm một chồng đề ôn luyện, chào hỏi bọn họ khá vui vẻ.
Trương Tỉ Lợi theo bản năng đứng thẳng hơn, ra vẻ ngầu, hỏi: “Trùng hợp quá, Gia Gia. Bạn ở đây làm gì thế?”
Chu Gia Gia mỉm cười có chút mất tự nhiên: “Ái dà. Dạo này tôi quyết tâm học tập nên muốn tìm chỗ nào có phong thủy tốt để tập trung học.”
Trương Tỉ Lợi vừa nghe vậy thì lập tức xụ mặt, bóc trần cô trong uất ức: “Bạn nói dối. Mình còn không biết bạn à. Bạn rõ ràng tới đây là để tán tỉnh Hứa Ninh Giản mà!”
“Ông đừng có nói liên thiên,” Chu Gia Gia lập tức nghiêm mặt, phản bác lại với đấy lý lẽ: “Mấy tin đồn bên ngoài đều là nhảm nhí, là bôi nhọ lên tình cảm của tôi. Tôi vốn không hề thích Hứa Ninh Giản!”
Trương Tỉ Lợi sững người, sau đó lập tức mừng rỡ: “Thật hả? Bạn thật sự không phải tới để tán tỉnh Hứa Ninh Giản hả?”
Chu Gia Gia gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi.”
Trương Tỉ Lợi lúc này mới thở phào. Cậu ta biết trong chuyện tán trai, chị Hai trước giờ luôn rất thẳng thắn, coi thường sự dối trá.
Chu Gia Gia nói tiếp: “Rõ ràng tôi tới để tán tỉnh Kỷ Lẫm mà.”
Trương Tỉ Lợi: “…???”
Trong lớp học.
Kỷ Lẫm đang giảng bài cho Hứa Ninh Giản. Hai người chụp đầu lại với nhau. Kỷ Lẫm vừa phân tích trên giấy từng bước một vừa giảng giải, tốc độ nói cũng chậm hơn bình thường mấy lần, bộ dạng cực kỳ kiên nhẫn.
So ra thì Hứa Ninh Giản trông có chút chán chường. Cậu một tay chống má, tay còn lại đặt trên mu bàn tay trái của Kỷ Lẫm, thi thoảng lại gãi gãi.
Kỷ Lẫm cũng chẳng ngăn cản cậu, cứ mặc cậu thích làm gì tay mình thì làm. Mãi tới sau khi thật sự bị gãi tới ngứa thì Kỷ Lẫm mới trở tay, nắm chặt lấy ngón tay gây rối kia.
Hứa Ninh Giản chun mũi nhưng không nói gì, cứ để Kỷ Lẫm nắm tay như vậy.
Dù thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng đã nghe giảng xong đề lớn khó nhất rồi. Hứa Ninh Giản vươn vai, vừa hay trông thấy mấy người đang đi vào, lập tức kêu lên thổn thức rồi tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ê Tiểu Trương, ông ham học thật đấy. Sao ông lại trở thành thế này vậy? Lúc tôi quen ông, rõ ràng ông không phải như này mà!”
“……” Tiểu Trương hít sâu một hơi, lén liếc về phía người nào đó.
Nét mặt Kỷ Lẫm không chút dao động, vẫn rất hờ hững mà tiếp tục làm đề, như thể tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới cậu.
Tiểu Trương còn có thể làm gì khác đây, đương nhiên là nở nụ cười xã giao: “Đấy là do ông hiểu nhầm về con người tôi rồi. Con người thật của tôi là như này đó.” Nói rồi, cậu ta còn ưỡn ngực, “Tôi yêu học tập. Học tập khiến tôi vui sướng.”
Hứa Ninh Giản chết lặng, Hoàng Mao và Chu Gia Gia cũng bị sốc.
Chỉ có Kỷ Lẫm là mặt không đổi sắc, thản nhiên đá chiếc ghế bên cạnh: “Thế mau ngồi xuống đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Trương Tỉ Lợi còn chưa kịp làm gì thì Chu Gia Gia đã ngồi xuống trước, mỉm cười thật ngọt ngào với Kỷ Lẫm: “Đúng lúc quá đi, mình cũng đang tính làm bài tập. Thành tích cậu tốt như vậy, đợi lát có chỗ nào không hiểu thì mình vừa hay có thể hỏi cậu rồi.”
Cô nói rất tự nhiên nhưng Kỷ Lẫm lại không khỏi cau mày. Cậu nhớ tới mấy lời trước đó của Hứa Ninh Giản, gần như tính từ chối theo bản năng nhưng rồi suy nghĩ ấy cũng chỉ lướt qua trong đầu mà thôi.
Bình thường có không ít người tới nhờ Kỷ Lẫm giảng bài, cậu đều chưa từng từ chối, huống chi đây còn là một cô gái cực kỳ nghĩa khí, chịu ra mặt vì bọn họ.
Hơn nữa, sâu trong lòng Kỷ Lẫm có chút tâm tư không thể nói rõ. Cậu vô thức liếc mắt về phía Hứa Ninh Giản.
Một tia ảm đạm chợt lóe lên nơi đáy mắt Hứa Ninh Giản nhưng rồi cậu lại lập tức trưng ra vẻ mặt không bận tâm, còn cười hì hì: “Thế học cùng nhau đi. Hay lắm, càng đông càng vui.”
Kỷ Lẫm mím chặt môi, cụp mắt nhìn xuống, không nói gì tiếp.
Hứa Ninh Giản rất thích sự đông vui. Mẹ cậu mất sớm, cha thì làm ăn bên ngoài quanh năm nên để cậu ở quê cho bà nội nuôi, vừa hay lại đúng nhà hàng xóm với nhà Kỷ Lẫm.
Gia đình Hứa Ninh Giản không thiếu tiền nhưng khi cậu còn nhỏ, trong nhà luôn luôn lạnh lẽo. Có lẽ cũng vì vậy mà cậu thích chạy sang nhà Kỷ Lẫm. Bố mẹ Kỷ Lẫm cảm thấy đứa nhóc này cô đơn lẻ loi nên thường kêu Kỷ Lẫm quan tâm cậu hơn.
Từ đó trở đi, hai người liền như hình với bóng. Mà Hứa Ninh Giản của khi ấy cũng không như bây giờ. Hồi bé cậu rất ngoan hiền, là một đứa trẻ vô cùng đáng yêu, luôn bám theo đuôi Kỷ Lẫm.
Kỷ Lẫm không rõ Hứa Ninh Giản thích kết giao bạn mới tự lúc nào. Cũng giống như cậu không rõ, rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào mà thái độ của Hứa Ninh Giản đối với mình lại đột ngột trở nên thất thường như vậy…..
“Kỷ Lẫm ơi, bài này mình không hiểu lắm. Cậu có thể giảng cho mình không?”
Một giọng nói đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Kỷ Lẫm. Cậu hoàn hồn, thấy Chu Gia Gia không biết từ lúc nào đã nhích lại gần.
Kỷ Lẫm lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, duỗi tay nhận lấy cuốn đề ôn luyện: “Để tôi xem…”
Lời còn chưa dứt thì Trương Tỉ Lợi vốn đang học bài một cách đối phó lại đột nhiên như được bơm máu gà, lập tức dịch mông, chui tọt vào giữa hai người: “Bài đó tôi cũng không hiểu, cho tôi nghe cùng với!”
Kỷ Lẫm nhìn cậu ta, mỉm cười: “Được, vậy cùng nghe chung đi.”
Chu Gia Gia lập tức nổi giận, dùng ánh mắt giết chết Trương Tỉ Lợi: Ông làm gì đấy!
Trương Tỉ Lợi cũng nhìn lại cô, chẳng hề yếu thế, ý tứ rõ rành rành: Mình không có được bạn thì cũng sẽ không để bạn thuận lợi có được người con trai khác!
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của cậu ta. Còn Chu Gia Gia chỉ cảm thấy cậu ta rất biến thái, thầm phỉ nhổ trong lòng: Hành vi gay lọ đấy mưu mô gì đây chứ hả, khạc toẹt!
Có điều địa vị “chị Hai” của Chu Gia Gia cũng không phải hoàn toàn dựa vào sắc đẹp mà có được. Nhận thấy không đạt được ý đồ thì cô cũng không nản lòng, chỉ khẽ nhếch mép cười, sau đó đột nhiên quay sang bên, lấy tay che miệng rồi hắt hơi một cái thật nhã nhặn: “Hắt xì —“
“Ôi chao, mình quên mất là hai hôm nay nhiệt độ giảm,” Chu Gia Gia vừa yếu ớt xoa xoa cánh tay mình, vừa e thẹn nhìn Kỷ Lẫm, “Lạnh quá đi.”
Trương Tỉ Lợi: “…”
Mợ nó, quên mất cô ấy còn chiêu này.
Chu Gia Gia trước giờ tán tỉnh trai đẹp đều luôn quang minh chính đại, chưa từng che giấu thủ đoạn. Trương Tỉ Lợi từng thấy cô dùng chiêu này không chỉ một lần. Tuy nhiên vì cô xinh đẹp nên thường mấy cậu trai khác đều bằng lòng chiều theo ý cô.
Trương Tỉ Lợi rầu rĩ nhìn về phía Kỷ Lẫm.
Kỷ Lẫm quả nhiên bị tác động, ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đúng là hơi lạnh.”
Giờ đang là lúc giao mùa giữa hạ và thu, thời tiết có chút thất thường. Lúc chiều trời còn đang nắng gắt mà hiện tại bên ngoài đã tối mù, gió lạnh cũng bắt đầu len lỏi qua khung cửa sổ.
Chu Gia Gia tiếp tục nhìn cậu với đôi mắt đong đầy tình cảm: “Phải đấy. Lúc sáng mình đi vội quá nên mặc có hơi mỏng. Kỷ Lẫm này, cậu có lạnh không…..”
“Không lạnh.” Kỷ Lẫm vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài xuống.
Chu Gia Gia thấy mưu đồ đã thành công thì bèn mừng rỡ: “Cậu thật…”
Chữ “tốt” còn chưa kịp thốt khỏi miệng thì ngay sau đó cô đã thấy Kỷ Lẫm khẽ đẩy Hứa Ninh Giản ở bên cạnh: “Ngồi hẳn hoi nào.”
Hứa Ninh Giản mới học xong một đề lớn, bèn đeo tai nghe, uể oải dựa vào tường, chuẩn bị làm vài ván game thư giãn nên chẳng hề để ý mấy người họ đang nói gì. Cậu bị Kỷ Lẫm đẩy thì mới miễn cưỡng ngồi thẳng dậy.
Kỷ Lẫm choàng áo khoác lên người cậu: “Trời trở gió rồi. Cậu mặc vào cho tử tế đi.”
Hứa Ninh Giản chẳng thèm ngẩng lên, chỉ nhấc tay theo thói quen rồi thuần thục mặc áo khoác vào.
Kỷ Lẫm lúc này mới quay qua nhìn mấy người còn lại, thản nhiên nói: “Nếu đã trở trời thì chúng ta nên về thôi, đừng để bị lạnh.”
Trương Tỉ Lợi: “Khụ khụ.”
Chu Gia Gia: “…”