Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời - Chương 20: Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời


Chương 20: Chương 20


“Lục Du, lại đây.” Huấn luyện viên của nhóm A hét vào mặt Lục Du.

Thứ bảy này đáng lẽ ra nhóm B sẽ được nghỉ một ngày nhưng bởi vì làm bạn tập mà cô lại bị huấn luyện viên kéo đến trung tâm, nói dễ nghe là chỉnh đốn đội ngũ một chút.
Trung tâm ngày hôm nay cũng không nhiều người lắm, các vận động viên đến đây đều đang chuẩn bị cho mấy ngày thi đấu tiếp theo.

Đám người Chu Triết đang bán khỏa thân, nhìn thấy Lục Du đang đi đến không tránh khỏi việc “xuỳu” một tiếng: “Ây da, Du Du, cậu đến đây làm gì?”
Cô cầm áo khoác trên tay, phớt lờ mấy lời soi mói của các tuyển thủ chính thức.
Vận động viên mà cô bồi tập đã đổi sang hạng 48-51kg, người này mới được chọn từ trường vào nhóm A.

Từ khi biết mình đủ tư cách dự thi đến giờ cậu ta đều hết sức rất khẩn trương.
Cô ấy đã đánh mấy quyền nhưng vẫn không thể tìm được trạng thái, huấn luyện viên trưởng hất ngón tay bảo cô ấy ra ngoài.

Cô ấy liếc nhìn Lục Du rồi chui ra khỏi võ đài.

Một lúc sau, giọng nói chói tai của huấn luyện viên trưởng vang vọng khắp sân vận động: “Em đang suy nghĩ cái gì vậy hả?! Còn không bằng một đứa đến đây bồi tập!
Lục Du dựa vào dây thừng uống nước, mắt nhìn xuống nhìn bọn họ.
“Thu cằm lại, chú ý trọng tâm.” Huấn luyện viên nói xong, cô thuận miệng nói một câu: “Khi né thì cơ thể phải tiến về phía trước, hướng tới chỗ cơ thể của đối phương, như vậy mới có thể tạo thêm cơ hội tấn công.”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lục Du, đôi môi tái nhợt run lên hai cái, không nói được lời nào.

Huấn luyện viên trưởng giật mình, nhìn Lục Du trên lôi đài từ trên xuống dưới, một hồi lâu sau ông mới hỏi: “Em tên gì?”
Lục Du lấy tay quạt gió, dõng dạc nói: “Huấn luyện viên, em là Lục Du.”
Vốn dĩ Lục Du cho rằng huấn luyện viên trưởng có thể nhớ kỹ mặt cô, nhưng sau đó mới phát hiện mình thật sự nghĩ quá nhiều.

Vào cả hai ngày cuối tuần, cô tập quyền với các vận động viên khác, ông ấy cũng không nói với cô một lời nào.
Trong buổi tự học tối cuối tuần, cả lớp 24 đang gấp rút làm bài tập, chỉ có cô và Hoắc Mạc là ngủ gục trên bàn.
Đến lúc buổi tự học kết thúc, Lục Du bị âm thanh “Cho tớ mượn bài tập chép một chút với!” đánh thức.

Cô mở mắt ra, trước mặt là một mảng hỗn loạn, chỉ có Hoắc Mạc ở bên cạnh vẫn đang yên lặng ngủ say, phảng phất như thế giới này không có miếng quan hệ nào với cậu.
Tóc của Hoắc Mạc chưa cắt, đã dài thêm một chút, vài sợi tóc bị gió từ cửa sổ thổi rơi xuống khóe mắt.

Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Lục Du lại tái phát, cô nhẹ nhàng thổi gió vào mặt Hoắc Mạc, cố gắng thổi bay những lọn tóc trên khóe mắt cậu.
“Du Du.”
“Hả?” Lục Du thấy Hoắc Mạc hé mắt thì nhanh chóng đứng dậy, giây tiếp theo cổ bị ai đó móc qua kéo đến gần sát mặt Hoắc Mạc.
Cậu hoàn toàn mở mắt ra, trong đôi mắt có phần lười biếng.
“Cậu đang làm gì vậy?” Môi cậu sắp chạm vào môi cô.
“A, tớ…” Cô tự dưng cứng họng.
Hoắc Mạc bỗng nở nụ cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Cậu tiếp tục đi.” Nói xong, cậu đút hai tay vào túi quần, nằm trên bàn như một con cừu non chờ bị làm thịt.
Lục Du lấy nước xoa vào lòng bàn tay sau đó ép tóc mái lên cho Hoắc Mạc.

Làm xong liền vỗ trán Hoắc Mạc: “Đẹp trai.” Cô lắc lắc lỗ tai Hoắc Mạc: “Tiểu Miêu, tan học tớ giúp cậu cắt tóc đi nhé.


Hoắc Mạc để im cho Lục Du không chút kiêng kỵ xoa nắn mặt mình, qua loa gật đầu: “Ừm.”
Sự thức chứng minh trình độ cắt tóc của Lục Du cũng gần bằng trình độ cắt giấy hồi tiểu học.

Cô ngồi xổm trong sân trước cửa nhà, mặc áo mưa dùng một lần cho Tiểu Miêu, rồi lấy thước đo độ đều tóc mái của cậu.
“Thế nào rồi?” Hoắc Mạc nhìn đôi tay run rẩy của Lục Du mà bắt đầu lo lắng cho mái tóc của mình.
Bạn học Lục ngồi chồm hổm duỗi một ngón tay ra: “Tớ nghĩ là không sao đâu.” Trông vẫn tương đối gọn gàng.
Cho đến khi, Lục Du cầm lên một chiếc gương đặt trước mặt Hoắc Mạc: “Cậu thấy sao?”
Tóc mái chó gặm này cậu quả thật không dám nhìn thẳng!!!
Vì vậy, ngày hôm sau, Hoắc Mạc cạo sạch.

Ngũ quan cậu sắc sảo, nay còn cắt quả đầu húi cua như vậy liền lộ ra khuôn mặt tuấn tú, gọn gàng sạch sẽ.
Buổi tối, trong ngăn bàn của Hoắc Mạc có nhiều thêm một hộp socola Dove và một bức thư tình viết tay tinh xảo.
Thư tình thì Hoắc Mạc không đọc, còn về phần hộp socola Dove bị bạn học Lục Du phát hiện trước.

Cho tới giờ thì đồ ăn mà Lục Du tìm được luôn chỉ có ăn vào bụng cô.
Cô xé tờ giấy socola, vừa đi vừa nói: “Tiểu Miêu, không phải là cậu không thích ăn đồ ngọt hay sao?”
Hoắc Mạc đi theo sau cô: “À, ừm.”
Cô lấy một viên ném vào miệng: “Đã lâu lắm rồi tớ không ăn socola.”

“Du Du, không phải cậu đang giảm cân à?”
Ừ ha, đúng rồi!
Mỗi khi cô sốt ruột thì răng liền bắt đầu đau.

Có lẽ là do ăn quá nhiều đồ ngọt vào buổi tối nên giờ răng cô vừa đau vừa tê buốt.
Hoắc Mạc khom lưng, mở miệng Lục Du ra hết mức.
“Được chưa?” Lục Du giữ nguyên tư thế “A” mơ hồ hỏi.
Hoắc Mạc nhịn cười, cẩn thận nhìn: “A.”
“Sao vậy?” Lục Du lo lắng, nắm chặt cánh tay của Hoắc Mạc.
“Có hai cái lỗ sâu.” Bàn tay của Hoắc Mạc nắm tròn lại: “Lớn như vậy.”
Lục Du ngậm miệng lại: “Lớn như vậy là bao nhiêu?”
Hoắc Mạc kéo tay Lục Du ra, vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay cô: “Đại khái là lớn thế này.”
Cậu vẽ rất chậm, nhiệt độ ấm áp ở đầu ngón tay trên lòng bàn tay khiến cô có chút ngứa ngáy.

Sự chú ý của Lục Du dần dần chuyển từ cơn đau răng sang trên người của Hoắc Mạc.

Cậu dùng ngón tay vẽ một vòng tròn, rồi nhìn cô.

Lục Du tránh ánh mắt của cậu, bối rối đưa tay ra sau.
“Tớ đi nhổ răng.” Cô nhét nửa hộp socola còn lại vào tay Hoắc Mạc rồi rẽ phải vào hẻm.
Hoắc Mạc không nói chuyện, chỉ là lấy tờ giấy cẩn thận lau hộp socola, rồi nhét vào trong cặp.
Lúc Lục Du trơ mắt nhìn nha sĩ cầm một một cây kim thật to đưa vào miệng mình mới bắt đầu hối hận vì đã ăn quá nhiều đồ ngọt như vậy.
“Bạn học nhỏ, cháu đếm đến ba đi.” Bác nha sĩ rất kiên nhẫn.
Lục Du duỗi ngón tay ra đếm: “1, 2”
Cô còn chưa kịp đếm đến 3 thì “pặc” một tiếng.

Sau đó một cái răng bị kéo ra ngoài.
Lục Du ôm cái miệng đang sưng vù còn chưa kịp gào lên thì bị một cuộc gọi đến cắt đứt.

Cô lấy chiếc Nokia trong túi ra: “Xin chào.”
Đầu dây bên kia dừng lại một chút: “ Lục Du?”
“Vâng.”
Sau khi xác nhận xong đầu dây bên kia chỉ nói một câu: “Bây giờ đến trung tâm quyền anh, mười lăm phút sau đến chỗ thi đấu.


Mười lăm phút?
Lục Du ngây người vài giây, sau đó xách cặp chạy ra khỏi bệnh viện nha khoa, vẫy taxi.

Taxi chạy một đường suôn sẻ đến trung tâm quyền anh trong vòng mười phút.

Ở trước cửa trung tâm có một nhóm vận động viên mặc đồng phục, huấn luyện viên trưởng và Giang Nhược Trần cũng đứng ở đó, nhìn đồng hồ đeo trên tay.
Nhìn Lục Du đang đi tới, trong miệng vẫn còn ngậm bông gòn, mặt mũi sưng vù lên, Giang Nhược Trần phun một ngụm nước ra: “Lục Du em làm sao vậy?”
Lục Du nhổ miếng bông gòn ra, thành thật khai báo: “Nhổ răng ạ.”
Còn vị huấn luyện viên trưởng thì ổn trọng hơn, cố gắng không nhìn vẻ mặt đặc biệt buồn cười của Lục Du, đưa bộ đồng phục cho cô: “Em đi thay đi, chờ xe buýt đến thì cũng đi.”
Lục Du vẫn còn ngây người: “Huấn luyện viên, sao vậy?”
“Viên Minh bị viêm ruột thừa cấp tính, bây giờ đang ở bệnh viện, em sẽ ra sân thay cho cô ấy.” Huấn luyện viên trưởng giải thích.
“Nhưng mà huấn luyện viên.” Cô không chuẩn bị gì cả làm sao lại đột ngột kéo cô lên sân đấu được.

Lục Du còn nhớ rõ ràng cách đây không lâu cô vẫn còn ở bệnh viện nhổ răng.
“Lục Du em đã chuẩn bị xong rồi.” Trong lúc chờ xe buýt chú Giang nói nhỏ sau lưng cô.
Khi cô quay đầu lại, Giang Nhược Trần nhìn cô, khóe miệng đột nhiên giật giật.
Lục Du cứ mơ mơ màng màng đến địa điểm thi đấu.

Trận đấu ở hạng cân 48-51kg diễn ra rất kịch liệt, đa số là những vận động viên khéo léo, linh hoạt.
Các cô ấy ra quyền vừa ngoan vừa nhanh và chuẩn, hầu hết bọn họ đều là tuyển thủ loại tốc độ.

Huấn luyện viên không rõ lắm về thực lực của Lục Du, nhưng vận động viên duy nhất mà ông có thể nghĩ đến để thay thế lúc này cũng chỉ có Lục Du mà thôi.
Khi Lục Du ra thi đấu, mọi người đều cổ vũ cho đối thủ của cô.

Cô cởi áo choàng, chỉ có Giang Nhược Trần đứng ngoài sàn đấu.
Đây là trận đấu thực sự đầu tiên của Lục Du, vừa rất bối rối vừa không có một sự chuẩn bị nào.
“Chú Giang.” Cô nói nhỏ với Giang Nhược Trần: “Tuyển thủ kia là ai vậy ạ?” Cô chỉ vào cô gái đối diện.
“Quán quân năm ngoái.” Giang Nhược Trần trả lời.
Hóa ra nhóm thi đấu của Lục Du đụng phải quán quân.

“Lục Du, em có muốn giành ngôi vị quán quân không?” Giang Nhược Trần chỉ hỏi cô một câu.
Lục Du liếc mắt nhìn người đã từng giành được quán quân ở đối diện, do dự một hồi rồi tự tin trả lời Giang Nhược Trần: “Cháu muốn.”
Giang Nhược Trần không nói thêm nữa.

Sau đó một tiếng “keng” vang lên, trận đấu bắt đầu.
Cô bước đến giữa võ đài, ôm lấy đối thủ của mình, trọng tài tách họ ra.

Trận đấu chính thức bắt đầu.
Thời gian của một trận đấu quyền anh rất ngắn, đây là một trận đấu hạ gục đối thủ trong vòng một hai phút, một trận đấu khẳng định dù thế nào cũng không được ngã xuống.
Bắt đầu trận đấu, trong 120 giây, bên tai Lục Du không còn nghe thấy âm thanh khác, cô chỉ có một suy nghĩ trong đầu, tuyệt đối không được thua.
Huấn luyện viên của đối thủ chưa bao giờ thấy một võ sĩ như Lục Du, cô chính là kiểu tuyển thủ không bao giờ dễ dàng bỏ qua bất kỳ một điểm tấn công nào cho dù thực lực hai bên chênh lệch rất nhiều.
“Lục Du, đấm thẳng bên trái.” Giang Nhược Trần hét lên.
Trong đầu Lục Du chợt lóe lên cú đấm thẳng tuyệt đẹp mà Giang Nhược Trần đã thực hiện trong câu lạc bộ hồi đó, cô giơ tay phải lên, đánh thật mạnh xuống.
Lục Du theo xe buýt từ tỉnh về Giang Lý, lúc này đã gần nửa đêm, cái hẻm nhỏ chật hẹp yên ắng, vắng vẻ.
Cô đeo ba lô trên lưng bước từng bước trên con đường lát đá xanh, mỗi bước đi của cô phát ra âm thanh giòn giã.

Cô tưởng bây giờ trên đường không còn ai nữa, định gọi mẹ đến bảo vệ an toàn cho mình, nhưng không ngờ lại có người ngồi trên bậc thềm của một ngôi nhà gỗ ở ngã tư đường, đọc sách dưới ánh đèn đường vàng ấm áp.
Chóp mũi của cô chua xót, Lục Du hét lên: “Tiểu Miêu.”
Ngón tay của Hoắc Mạc dừng lại ở một góc trang sách.

Cô nhanh chân bước tới trước mặt Hoắc Mạc.

Nhờ ánh sáng đèn đường, Hoắc Mạc có thể nhìn rõ mặt Lục Du, khóe miệng chảy máu, bọng mắt sưng húp lên.
Hoắc Mạc không nói gì, Lục Du nở nụ cười rạng rỡ.

Cô duỗi hai ngón tay ra làm một hình chữ “V” chiến thắng.
“Lên cấp!” Cô cười rạng rỡ, giọng nói trong trẻo vui vẻ.
Hoắc Mạc nhìn cô chằm chằm, lập tức cảm thấy hơi ấm từ từ lan vào trong máu.

Cậu đóng sách lại, cúi người về phía trước, ấn một ngón tay của cô: “Ừ.”
Cậu phủ lấy mu bàn tay Lục Du, kéo tay cô lên để ngón tay cô chạm vào khóe miệng mình.
“Chỗ này cậu có máu.” Cậu đặt ngón tay lên mặt cô, nhẹ nhàng lau đi vết máu.
Lục Du sững sờ, trái tim bắt đầu đập nhanh dữ dội.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN