Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời - Chương 23: Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời


Chương 23: Chương 23


Lục Du những tưởng ba năm trôi qua rất chậm, nhưng khi lần đầu tiên cô bước lên võ đài quyền anh thế giới năm 2008, cô phát hiện hóa ra đã bốn năm rồi.
Suốt bốn năm trời, Hoắc Mạc vẫn chưa từng trở về.
Theo như Hứa Lộ nói thì Hoắc Mạc đã có một cuộc sống tốt đẹp ở Nhật Bản, mấy tháng nay cô đều học thuộc lòng thành ngữ, đột nhiên trong đầu hiện lên câu: “Vui đến quên cả trời đất.”
Lục Du sửng sốt một hồi, sau đó bắt đầu lục lọi trí nhớ xem “Vui đến quên cả trời đất” là có ý gì.
Hứa Lộ nghiêng đầu, lùi lại một bước làm động tác kéo khóa miệng: “Không nói.” Dứt lời, cô nhảy tới trước mặt Lục Du uốn éo một lúc: “Ngày mai tớ nhảy điệu này được không? “
Hứa Lộ tình cờ được người đại diện hiện tại của cô ấy phát hiện cho nên đã gia nhập nhóm nhạc nữ tuyến 18 chính thức ra mắt.

Mặc dù không phải là người có giọng hát cũng như kỹ thuật nhảy tốt nhất trong nhóm nhưng nếu chỉ xét dáng người và ngoại hình thì đã đủ để đám trạch nam bình chọn bỏ phiếu cho Hứa Lộ.
“Hứa Lộ cậu học vũ đạo thật à?” Lục Du nhếch miệng.

Cô uốn éo chắc còn tự nhiên hơn cô ấy nữa!!
Năm 2008, Bắc Kinh đăng cai tổ chức Thế vận hội Olympic.

Đến mùa đông rồi nhưng người dân Trung Quốc vẫn đắm chìm trong thành tích đáng tự hào của các vận động viên trong Thế vận hội mùa hè.
Giải đấu của Lục Du lặng lẽ bắt đầu cũng lặng lẽ kết thúc.

Cô dễ dàng giành được chiếc đai vàng, trở thành nhà vô địch quyền anh đẳng cấp thế giới.
Kỳ vọng của toàn đội đối với Lục Du luôn rất cao.

Việc cô giành được chức vô địch trong giải đấu lần này đối với bọn họ mà nói thực sự là rất bình thường.

Nhưng với Lục Du thì đây là lần đầu tiên trong đời cô đứng trên bục vinh quang thế giới.
Tay phải cô được trọng tài giơ lên ​​cao, tiếng nhạc chúc mừng vang dội khắp sân vận động.

Trong nháy mắt, cô như trở về đầu tháng ba năm ấy, cô cũng đứng trên võ đài như thế này, nhận lời chúc mừng từ khán giả.

Điều khác biệt là lần này, bên dưới lôi đài không có mẹ cô, không có Hứa Lộ, và không có…!Hoắc Mạc.
Giải đấu kết thúc, Ninh Ba bắt đầu có trận tuyết rơi đầu tiên.

Mùa đông năm 2008, tuyết lớn đến nỗi phủ kín các con đường, từ bắc vào nam chỗ nào cũng đều một mảnh trắng xóa.
Cô mặc một chiếc áo khoác dày màu đen, bước đi vội vã trên đường phố phồn hoa.

Giang Nhược Trần từ phía sau gọi cô lại: “ Lục Du, tôi mời em đi ăn cơm.”
Cô dừng lại, cầm chiếc ô vinyl [1] đen ngẩng đầu lên.

[1] Ô nhựa vinyl là một loại vải chống tia cực tím mới , có đặc điểm là tăng cường khả năng chống tia cực tím và không có mùi.
“Ăn cái gì?” Cô vẫn duy trì niềm yêu thích bất diệt với ăn uống như trước.
“Em muốn ăn gì?”
“Lẩu.” Cô khịt mũi, khi trời lạnh, cô luôn muốn đến một nhà hàng lẩu bốc khói.

Ngay cả khi thức ăn chưa được bưng lên vẫn có thể cảm thấy ấm áp.
Giang Nhược Trần vẫn là huấn luyện viên của cô, là người đã chứng kiến toàn bộ chặng đường từ lúc Lục Du bồi tập ở nhóm A đến lúc cô được vào đội tuyển quốc gia, trở thành thành viên chủ lực của đội tuyển.

Ngược lại, Lục Du cũng chứng kiến anh từ một cảnh sát ở Giang Lý từng bước một đi tới vị trí huấn luyện viên quyền anh cho đội tuyển quốc gia.
Anh cụng ly với Lục Du, nhàn nhạt nói: “Lục Du chúng ta đã cùng nhau đạt được thành tựu này.” Anh nhấp một ngụm rượu rồi lấy một điếu thuốc từ trong túi ra: “Năm 2008.”
Lục Du mở lịch trên điện thoại ra xem: “Vâng, năm 2008.”
Năm thứ năm, Hoắc Mạc vẫn không trở lại.

Nhà Lục Du cũng chuyển từ Giang Lý đến đế đô.

Năm 2009, Lục Du bắt đầu tăng tốc trên con đường quyền anh, giành được tất cả các chức vô địch quốc gia ở hạng cân 48-51kg, cuối cùng cũng lọt vào mắt xanh của công chúng.
Người theo chủ nghĩa cơ hội [2] như Hứa Lộ cũng đụng phải vận may, tình cờ đóng một bộ phim không có đạo diễn, không có biên tập viên nổi tiếng, thậm chí là chỉ có duy nhất một nam diễn viên phim truyền hình, vậy mà lại đại bạo.

Với gương mặt xinh đẹp quyến rũ, Hứa Lộ bất ngờ lọt vào khung giờ vàng 8 giờ của nhiều đài truyền hình khác nhau.
[2] Chủ nghĩa cơ hội là khuynh hướng tìm kiếm và lợi dụng các cơ hội để thu lợi cho bản thân – ít quan tâm đến các nguyên tắc hoặc với những hậu quả đối với người khác.
Sau đó, giới truyền thông đã bắt đầu quan tâm đến chuyện tình cảm, quá khứ của Hứa Lộ.

Cô sẽ luôn luôn híp đôi mắt quyến rũ khéo léo nhìn phóng viên: “Trước đây tôi đã từng điên cuồng thích một người.”
“Sau đó thì sao?”
“Hiện tại thế nào?”
Các phóng viên đua nhau hỏi.
“Bây giờ.” Cô liếc nhìn người đại diện bên cạnh mình, chua xót trả lời: “Tất nhiên là tôi yêu người hâm mộ của mình nhất.”
Lục Du bị Hứa Lộ bắt xem bộ phim mẹ chồng nàng dâu cẩu huyết lúc 8 giờ, bảo là muốn Lục Du góp một phần lực lượng cho tỷ suất người xem cho cô ấy, hơn nữa còn bắt cô phải xem phần phỏng vấn tiếp theo.
Thời gian Lục Du ở nhà không nhiều lắm, đa số thời gian đều ở chỗ tập huấn.

Khi cô đang xem tivi thì Giang Nhược Trần từ đầu đến cuối đều im lặng ngồi bên cạnh cô, uống sạch một chai bia.
Hứa Lộ nói rằng cô ấy đã từng yêu một người điên cuồng, Lục Du không khỏi nhìn Giang Nhược Trần.

Anh không có phản ứng gì vẫn tiếp tục nghiêm mặt xem tivi.

“Chú Giang, cháu ra ban công hóng gió một chút.” Lục Du không chịu nổi bầu không khí trầm mặc khi ở cùng Giang Nhược Trần liền lấy cớ ra ngoài đi chơi với các thành viên khác trong đội.
Các thành viên khác đang ở ban công thảo luận về Oguri Shun, huyên thuyên đủ thứ chuyện về nhiệt huyết thời đại học.

Họ nói với Lục Du: “Du Du, tôi thực sự ghen tị với bên Taekwondo, giải đấu lần sau họ có thể sẽ đi Nhật Bản đó.”
Lục Du không nói lời nào, dựa vào lan can đón gió biển.
Khi Lục Du từ Caribe trở về đã ba giờ sáng.

Sân bay vắng tanh, chỉ có một người cầm tấm biển đứng đợi cô.
Đó là chú Triệu tài xế nhà cô.

Ông cũng là cấp dưới trung thành đầu tiên của ba Lục sau khi đến đế đô.
Cô gật đầu cảm ơn lão Triệu: “Chú Triệu, chú vất vả rồi.” Lão Triệu cầm hành lý cho Lục Du: “Chuyện nhỏ thôi mà!”
Hôm nay là sinh nhật của ba Lục nên Lục Du tranh thủ ngồi máy bay về sớm hơn một ngày.

Lên xe không được bao lâu thì điện thoại di động của cô vang lên “ting”.
Cô vuốt màn hình lên xem thì nhìn thấy khuôn mặt đang đeo khẩu trang của Hứa Lộ: “Du Du, ngày mai cho tớ mượn cái túi của cậu một bữa nhé!”
“Cậu còn chưa ngủ nữa hả?” Lục Du gặm khoai tây chiên một hồi thì sực nhớ là mình phải duy trì cân nặng, vì thế đành cất vào túi giả bộ như mình chưa từng ăn.
“Ngày mai tớ tham gia một sự kiện.” Cô nói: “Đại hội gì gì đó.” Cô bắt đầu phàn nàn: “Mệt chết đi được, bây giờ hội nghị nào cũng phải yêu cầu người nổi tiếng ra sân.”
Trí nhớ của cô với Lục Du đều như nhau, đối với bất kỳ một tên hoạt động gì cũng chỉ có thể nhớ trong hai phút.

Cũng may là bên cạnh Hứa Lộ còn có một trợ lý thông minh để đảm bảo Hứa đại minh tinh sẽ không xấu mặt trước công chúng.
“Cậu thi đấu xong rồi đúng không?” Hứa Lộ mở to hai mắt: “Nếu không thì cậu cũng tới tham gia đi, có tiệc buffet nữa đó!”
Lục Du: “Thật sao?!”
Tài xế Triệu hết hồn liếc nhìn Lục Du trong kính chiếu hậu.

Lục Du nhanh chóng khôi phục lại bình thường: “Ngày mai tớ sẽ ngủ một ngày một đêm, mệt chết đi được!”
Hứa Lộ trở tay cầm điện thoại: “Woa, Du Du, cậu lên Tianya [3] xem đi, hình cậu đang được lan truyền khắp nơi rồi!!!”
[3] Tianya: (Tianya Club) là một trong những diễn đàn Internet phổ biến nhất ở Trung Quốc.
Cô bắt đầu đọc cho Lục Du nghe: “Nữ thần quyền anh lại giành chức vô địch…”
“Cô ấy quả đúng là siêu cấp phá của! Đi dạo với đội trưởng nhóm nhạc nữ SUU toàn vào mấy cửa hàng xa xỉ hơn nữa còn quẹt một lần ba tấm thẻ!!”
Lục Du sặc nước miếng, đầu năm nay một chút chuyện nhỏ cũng bị đưa lên diễn đàn.

Trọng điểm của Hứa Lộ từ trước đến giờ đều là: “Woa!!! Tớ với cậu cùng nhau lên tin tức này!!”
Hứa Lộ đang load tin tức mới thì chợt im bặt, mãi sau mới lên tiếng: “Du Du có phải tớ bị hoa mắt rồi không?”
Cô dừng tay lại, giọng ướt át.

Đó là một bài đăng nóng liên tục giữ vị trí top 1 trên Tianya.
[Hư hư thực thực chuyện kỳ thủ câu lạc bộ cờ vây Nhật Bản Hoắc Mạc hủy hợp đồng và bí mật gia nhập đội tuyển quốc gia?]
Cô bấm vào bài đăng, trong đó rất nhiều người yêu thích cờ vây đang bàn tán sôi nổi.

Hoắc Mạc chỉ mới 23 tuổi đã trở thành chủ lực của câu lạc bộ cờ vây Nhật Bản, đại diện cho câu lạc bộ tham gia rất nhiều giải đấu quốc tế.

Cậu rất nổi tiếng ở Nhật Bản và được xem như là truyền nhân của Ngô Thanh Nguyên [4].
[4] Ngô Thanh Nguyên: thường được biết đến với tên gọi Go Seigen – tên gọi theo âm onyomi của tiếng Nhật là một nhà Trung Quốc học và kỳ thủ cờ vây nổi tiếng người Trung Quốc.

Ông được nhiều người đánh giá là kỳ thủ cờ vây nổi tiếng nhất thế kỷ XX.
Tất nhiên, phụ nữ Nhật Bản luôn có một niềm đam mê cuồng nhiệt đối với việc theo đuổi minh tinh.

Họ theo đuổi các nhóm nhạc nam, diễn viên nam và cả vận động viên trượt băng nghệ thuật.

Ngoài ra bọn họ cũng theo đuổi những kỳ thủ nổi tiếng vừa có nhan sắc vừa có thực lực như Hoắc Mạc.

Vì vậy, việc Hoắc Mạc có thực sự hủy hợp đồng, trở về Trung Quốc hay không rất nhanh đã trở thành chuyện được giới cờ vây quan tâm nhất.
“Du Du, Hoắc Tiểu Miêu…” Hứa Lộ nói một chút rồi dừng lại, không nói nữa.

Cô hiểu tính cách của Lục Du cho nên cô rất sợ Lục Du sẽ thất vọng.
Lục Du sớm đã ngủ thiếp đi, điện thoại rơi xuống gầm ghế.

Hứa Lộ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô.

Cô bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn, cũng may là Lục Du rất ít khi lên mạng chứ đừng nói đến việc chú ý đến tin tức nào ngoài quyền anh.
Lục Du bị mẹ Lục mạnh mẽ vén chăn bông lên gọi dậy: “Lục Du! Đã sáu giờ rưỡi rồi! Mau dậy vứt rác đi.” Lục Du trở mình, lấy đồng hồ báo thức dưới người ra xem, oán trách một câu: “Mẹ ơi, mới có năm giờ thôi mà.”
“Năm giờ với sáu giờ rưỡi thì có gì khác nhau đâu!” Mẹ Lục cầm túi xách giải thích: “Bây giờ mẹ về nhà, con dọn dẹp lại chỗ ở một chút đi.

Muốn ăn cái gì thì cứ gọi dì Trương mang đến.


“Nhớ vứt cái đống rác này đi đấy!”
“Gấp chăn bông lại.” Mẹ Lục cằn nhằn một hồi, trước khi đi còn không quên dặn một đống việc cho Lục Du đang được nghỉ ở nhà.
“Mẹ ơi, tinh chất dưỡng ẩm của con đâu?”
“Con tự tìm đi.” Mẹ Lục đóng rầm cửa lại.
Lục Du qua loa thoa kem dưỡng da lên mặt, rồi mặc áo khoác vội vã xách mấy bao rác đi xuống lầu.

Cô vừa xuống cầu thang vừa chơi Rắn săn mồi trên điện thoại.

Cô luôn có một loại cố chấp trời sinh với mấy trò chơi trên điện thoại, nhất định phải đạt tới max level cô mới có thể hài lòng.
Chiều dài con rắn ngày càng dài, cô cũng càng ngày càng tập trung vào điện thoại.

Khi đến đầu cầu thang, cô không để ý thấy đường này không thông với nhau nên bất ngờ đụng vào tường.
May mắn thay, một người qua đường đưa tay ra che trán cô lại.

Trán cô liền đâm vào lòng bàn tay người đó, Lục Du chợt cảm thấy một chút mát lạnh.
“Cảm ơn.” Cô quay lại, cúi đầu cảm ơn người đó rồi vội vã đi lên lầu.
Sau khi cô rời đi, một người phụ nữ gầy gò lại đi xuống lầu: “Tiểu Mạc, cậu nhất định phải sống ở đây sao?”
Người nọ ngẩng đầu lên, dưới chiếc mũ đen lộ ra khuôn mặt điển trai.
“Ừ.” Anh không nói nhiều, nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng.
Cô và Hoắc Mạc quen biết nhau đã sáu năm, anh vẫn luôn lễ phép mà khách sáo với cô.

Tháng 4 vừa rồi, anh hết hạn hợp đồng.

Sau khi chấm dứt hợp đồng, Hoắc Mạc nhận được lời mời từ các kỳ viện và câu lạc bộ cờ vây hàng đầu Nhật Bản, nhưng anh lại từ chối tất cả, bí mật về nước.
Hành động như vậy không thể nghi ngờ là anh đã từ bỏ tất cả những phấn đấu của bản thân ở Nhật suốt sáu năm qua.

Khi cô đến kỳ viện hỏi Hoắc Mạc thì anh đang đánh cờ với đồng đội.
Vẫn là khuôn mặt bình tĩnh và bộ dạng không tranh với đời đó.
“Tiểu Mạc, rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì vậy hả?” Cô ném một đống thư mời lên thế cờ của Hoắc Mạc.

Quân cờ rơi xuống đất phát ra âm thanh dễ nghe.
Đồng đội kinh ngạc, sợ hãi không dám nói câu nào.

Còn Hoắc Mạc lại không có bất kỳ dao động, trong mắt là một mảnh bình tĩnh.
“Chị Phong, chị có thể tìm một kỳ thủ khác.” Anh nói, nghe không một chút buồn nào.
Lửa giận của chị Phong đã tiêu đi một nửa, cô muốn hỏi nguyên do: “Tại sao lại từ chối cơ hội tốt như vậy, cậu có biết là cậu sắp tới gần mục tiêu mà cậu đã đặt ra khi đến Nhật Bản không hả?”
Hoắc Mạc đặt xấp giấy mời sang một bên, rồi nhặt tất cả quân cờ đen trắng trên mặt đất lên, chẳng mấy chốc bàn cờ đã trở lại như cũ trước khi chị Phong đến.
Đồng đội của anh lại một lần nữa phải kinh ngạc vì trí nhớ siêu phàm của Hoắc Mạc.
“Chị Phong” Hoắc Mạc nói: “Chị có thể làm phép nhân không?”
“Hả?” Chị Phong sửng sốt.
“1095 nhân với 2 bằng bao nhiêu?”
“2190.”
Hoắc Mạc nói: “Em muốn về nước để trả lại cho một người, 2190.” Anh hơi dừng lại: “Ngày.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN