Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời
Chương 41: Chương 41
Rất nhanh Lục Du liền cảm thấy mệt mỏi, thậm chí mình trở về nhà như thế nào cô cũng không biết.
Khi tỉnh lại, trên bàn có sẵn một bát cháo đã nguội lạnh.
Lục Du đặt ngón tay lên thành bát, bất giác mỉm cười.
Ngày diễn ra Thế vận hội ngày càng gần, toàn đội đã bắt đầu gấp rút tập luyện.
Cuộc sống hàng ngày của Lục Du cũng đơn giản hơn rất nhiều, từ trung tâm về nhà hoặc là đến nhà Hoắc Mạc.
Hoắc Mạc mấy ngày nay không phải thi đấu, chị Phong cũng không bắt anh tham dự mấy cái diễn đàn hội nghị kỳ quái gì đó.
Cho nên Hoắc Mạc cực kỳ rảnh rỗi, cả ngày ở kỳ viện chơi cờ, đến giờ thì về.
Các sư đệ trong kỳ viện đại khái cũng biết mỗi ngày Hoắc Mạc ra về đều là lúc thời gian huấn luyện buổi tối ở trung tâm quyền anh của tuyển thủ Lục kết thúc.
Mấy sư đệ khó tránh khỏi sẽ trêu ghẹo một câu: “Anh Hoắc Mạc lại đi đón bạn gái à?”
Hoắc Mạc cười nhạt rồi khẽ gật đầu hai cái.
Đám sư đệ lại cười thành một đoàn, bắt đầu thu dọn quân cờ vương vãi trên bàn.
Mấy ngày nay chị Phong thường xuyên đến kỳ viện, có lẽ sau khi nghe những gì Hanyu Ichirou nói, cô luôn muốn thuyết phục Hoắc Mạc tham gia giải đấu đó.
Tuy nhiên chỉ cần cô nhắc đến, Hoắc Mạc sẽ tinh tế đổi chủ đề, lại dùng cái giọng điệu lịch sự mà lạnh như băng độc nhất vô nhị của mình từ chối cô.
Không chỉ có chị Phong thường xuyên đến kỳ viện mà cuối tháng, Tamura cũng đột ngột đến.
Anh ta mặc bộ đồ đen được ủi phẳng phiu, đứng thẳng người trước cổng kỳ viện.
Khi nhìn thấy anh ta Hoắc Mạc sửng sốt một hồi, sau đó liền khôi phục dáng vẻ thờ ơ thường ngày: “Anh đến rồi à?”
Tiếng Trung của Tamura tiến bộ rất nhanh, lúc gặp lại đã không còn quá nhiều khẩu âm nữa.
Anh ta cong môi nhét thiệp mời trong tay lên người Hoắc Mạc: “Đây, đây đưa cho cậu.”
Hoắc Mạc mở thiệp ra, trong mắt chợt hiện lên một tầng sương.
Nhưng Tamura còn dùng giọng điệu chế giễu trêu chọc anh: “Bất ngờ không? Itou lại kết hôn rồi.”
Thật hoang đường!
“Bà ấy còn đặc biệt dặn tôi.” Tamura chỉ vào mình: “Đích thân từ Nhật Bản đến đây một chuyến.” Anh ta tiếc nuối nói: “Có vẻ như tôi lại phải đổi họ.”
Lú nói chuyện này đột nhiên Tamura cảm thấy nực cười.
Anh ta không nhớ rõ để từ Itou thành Ooe như bây giờ anh ta đã đổi bao nhiêu cái họ.
Tamura ngẩng đầu nhìn Hoắc Mạc thì phát hiện Hoắc Mạc cũng đang nhìn mình.
“Tôi sẽ không đi.” Hoắc Mạc trả lại thiệp mời cho Tamura.
Anh ta cũng không nói gì thêm, xé nát thiệp mời rồi tùy tiện ném vào thùng rác, sau đó đi về phía Hoắc Mạc, cuối cùng vẫy chiếc taxi đi vào cổng kỳ viện.
Vài giây sau, chiếc taxi phóng đi, để lại một đường toàn bụi.
Tamura không về Nhật ngay mà ở khách sạn đối diện kỳ viện.
Mỗi ngày đều đi shopping thăm thú các điểm du lịch, hoặc đến kỳ viện quấn lấy Hoắc Mạc chơi cờ.
Sau khi chơi xong mưu toan lôi kéo Hoắc Mạc ra ngoài đi dạo.
Hoắc Mạc đặt một quân đen xuống, chắc như đinh đóng cột nói với Tamura: “Không muốn đi.” Tamura ngẩng đầu lên: “Cậu không chán sao?”
Trên mặt Hoắc Mạc không có quá nhiều cảm xúc, tiếp tục đi bước tiếp theo.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên, anh lấy điện thoại ra quẹt một cái, trong mắt hiện lên một chút tình cảm dịu dàng.
[Tiểu Miêu, em muốn ăn chân giò] Ảnh chụp là bàn chân của người nào đó.
Tamura vô tình ngước mắt lên nhìn anh thì phát hiện em trai luôn luôn cự tuyệt người từ ngàn dặm của anh ta lại đang mỉm cười.
Anh ta bẹp miệng, đi một bước cuối rồi mặc áo khoác bỏ đi.
Tamura vẫn luôn tự hỏi nhân tài nào sẽ làm tan chảy trái tim của Hoắc Mạc.
Lần thứ hai anh ta gặp Lục Du chính là ở cửa nhà Hoắc Mạc.
Hoắc Mạc không có ở kỳ viện, anh ta buồn chán nên đến nhà của Hoắc Mạc.
Lục Du đang xách một túi rác xuống cầu thang, khi nhìn thấy Tamura thì hơi sửng sốt.
Đại khái là do hôm nay Tamura mặc áo khoác thoải mái nên trông cực kỳ giống Hoắc Mạc.
“Bạn gái nhỏ của Hoắc Mạc?” Tamura gọi cô với giọng điệu lỗ mãng.
Anh ta bước lên bậc tam cấp nhìn Lục Du.
Cô thực sự rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt hồ ly quyến rũ, chỉ một cái liếc mắt nhìn cũng khiến cho người ta khó nhịn.
Anh ta thừa nhận rằng mặc dù anh ta và Hoắc Mạc đã không gặp nhau nhiều năm, thói quen sinh hoạt và quỹ đạo cũng hoàn toàn khác nhau, nhưng ít nhất mắt nhìn phụ nữ của hai người lại tương tự nhau.
Mặt Lục Du tái nhợt, chống tay vào tường.
Cô vừa mới từ trung tâm trở về, có lẽ là vận động dày đặc quá mức nên mệt mỏi, cô chỉ cảm thấy thân thể bị ngọn lửa chạy tán loạn thiêu đốt, Tamura trước mặt cũng trở nên mơ mơ hồ hồ.
Vì vậy cô không để ý đến Tamura đang nhìn cô với ánh mắt trần trụi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tránh ra.”
Tamura thấy vẻ mặt cô không đúng, dừng một chút rồi nắm tay cô: “Tôi đưa em đến bệnh viện.”
Lục Du phát hiện bản thân ngay cả sức vùng tay mình ra khỏi tay Tamura cũng không có, túi rác trong tay cô rơi bịch xuống đất.
Cô cố gắng chống lại cảm giác chóng mặt, một lúc lâu cô mới thốt lên hai từ với Tamura: “Tiểu Miêu.”
Khi Lục Du được Tamura đưa đến bệnh viện thì tuyển thủ Lục đang kéo cổ áo của Tamura, lẩm bẩm tên Hoắc Mạc.
Hơi thở ấm áp của cô phả lên cổ anh ta, đôi môi mấp máy cực kỳ mê người.
Trong lòng Tamura đã dùng 18 loại ngôn ngữ trên thế giới hỏi thăm mẹ Lục Du.
May mắn là Hoắc Mạc rất nhanh đã từ kỳ viện chạy tới, đỡ lấy tuyển thủ Lục trong tay Tamura.
Anh nhíu chặt lông mày, sờ trán Lục Du.
“Tôi không có chạm vào bạn gái nhỏ của cậu.” Tamura nhìn thấy cảnh này thì nhướng mày giơ tay.
“Tiểu Miêu~” Lục Du mơ mơ màng màng vùi đầu vào cổ Hoắc Mạc, còn dụi dụi thêm hai cái.
Vì vậy, Tamura kinh hãi phát hiện người nào đó lập tức thay đổi sắc mặt, mặt mày dịu dàng xoa xoa đầu tuyển thủ Lục, sau đó kêu một tiếng như đang làm nũng: “Anh đây.”
Tamura lập tức nổi da gà khắp nơi.
Cái đứa em trai này của anh ta lúc cùng anh ta chơi cờ không bao giờ có bộ mặt như thế này.
Có thể chừa cho cẩu độc thân một con đường sống hay không hả?!! Tamura đưa túi của Lục Du cho Hoắc Mạc: “Đi đây.”
Hoắc Mạc cửu đẳng hoàn toàn không để ý đến anh ta, theo bản năng nhận túi từ Tamura.
“Tôi đi đây.” Tamura lặp lại.
“Du Du chúng ta đi thôi.” Hoắc Mạc ôm Lục Du đến khoa tiêm ngừa.
Tamura: “…”
Bác sĩ nhìn chỉ số bạch cầu trực tiếp với Hoắc Miểu rằng Lục Du phát bệnh là bởi vì quá mức mệt nhọc.
Cuối cùng bác sĩ đột nhiên hỏi Hoắc Mạc: “Cô Lục có phải là vận động viên không?”
“À, ừ.”
“Thảo nào.” Bác sĩ nhìn chỉ số kỹ thuật trên bàn cau mày nói với anh: “Đây là một mũi tiêm kín, ít vận động mạnh lại một chút.”
Sắp tới giải đấu, chấn thương cũ của Lục Du lại tái phát.
Để đảm bảo có thể tham gia trận đấu với thể trạng tốt nhất, cô đã chọn phương pháp tiêm kín để giảm đau do chấn thương cũ gây ra.
Nhưng xét cho cùng thì tiêm kín rất có hại cho cơ thể.
Hoắc Mạc cũng biết một chút, nghe bác sĩ nói vậy trái tim như bị đâm một nhát.
“Anh Hoắc, đây chỉ là đề nghị của tôi.” Bác sĩ nói thêm.
Hoắc Mạc gật gật đầu, cầm đơn thuốc.
Bệnh viện rất lạnh, ban đêm gió mát luồn vào hành lang vắng vẻ lạnh thấu xương.
Trong bệnh viện không có quá nhiều bệnh nhân, ở trong phòng bệnh cũng chỉ có mình Lục Du với Hoắc Mạc.
Y tá đi vào, mở cửa sổ thông gió, nhân tiện nói cho Hoắc Mạc một số chỗ lưu ý, cuối cùng không quên khẽ hỏi anh: “Anh là Hoắc Mạc cửu đẳng sao?”
Hoắc Mạc lễ phép gật đầu.
Vẻ mặt cô y tá tràn đầy thần sắc mừng rỡ, cô ta chớp mắt nhìn cô y tá bên ngoài, sau đó kích động ôm chữ ký của Hoắc Mạc chạy ra khỏi phòng bệnh.
Cô y tá đi rồi, trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.
Hoắc Mạc dời ghế đến bên cạnh Lục Du, lòng bàn tay đặt lên trán cô.
Không lâu sau, cô mơ hồ cầm tay anh đưa xuống dùng răng nanh nhỏ cắn một cái: “Ăn ngon.”
Trong mơ sức lực của Lục Du cũng rất mạnh, Hoắc Mạc không rút tay ra được chỉ có thể mặc kệ hàm răng sắc nhọn của cô cắn lên mu bàn tay mình hết lần này đến lần khác.
Chờ mấy tiếng sau Lục Du hạ sốt tỉnh táo lại thì thấy trên mu bàn tay Hoắc Mạc có in mấy dấu răng chỉnh tề.
Điều đáng sợ nhất là, tại sao trên cổ cũng có? Trên cằm cũng có?
Cô dịch người tới thì Hoắc Mạc đang ngủ ở mép giường cũng thức giấc.
Vừa mở mắt ra, trong mắt anh đầy sương mù vô tội.
“Ưm.” Lục Du ôm một góc chăn bông, nhất thời không biết phải nên nói gì trước.
Hoắc Mạc giơ tay đè lên trán cô: “Hạ sốt rồi.”
Tuyển thủ Lục vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lòng vô cùng nghi ngờ lời nói hạ sốt vừa rồi của Hoắc Mạc.
Để xua tan lo lắng trong lòng cô, Hoắc Mạc liền đứng dậy, đưa lưỡi vào miệng cô sau đó là một nụ hôn triền miên.
Cô nắm lấy tay áo của Hoắc Mạc, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.
“Anh…”
Hoắc Mạc rất vô tội nói với cô: “Nhiệt độ trong miệng gần với nhiệt độ cơ thể người hơn.”
Lục Du đưa ngón tay lên chạm vào môi mình, đột nhiên mỉm cười.
Hoắc Mạc đưa đầu qua gối lên đùi Lục Du.
Ngón tay cô vuốt ve những dấu răng chưa tan hết của anh, lẩm bẩm nói: “Em cắn anh như thế nào vậy?”
Hoắc Mạc nhẹ nhàng trả lời cô: “Có cần anh làm mẫu không?” Cùng lúc đó, đôi mắt anh đã nhìn chằm chằm Lục Du.
Lục Du tự hỏi, tại sao mỗi lần Hoắc Mạc nói mấy câu như vậy đều sẽ cho người ta mơ hồ có một cái cảm giác đó là chuyện đương nhiên không thể nào từ chối được?
“Ừm…”
Hoắc Mạc bật cười một tiếng, bắt đầu từ cổ tay của nàng hướng lên trên, cái răng khểnh cọ qua cổ cô.
Cơ thể Lục Du mơ hồ nóng lên, mười ngón tay quấn quít lấy cổ Hoắc Mạc, hấp thu cảm giác mát lạnh của anh.
Sau đó, cô lại phát hiện ra chỗ bị cái lưỡi ướt át của Hoắc Mạc liếm qua thì càng mát lạnh hơn.
“Hoắc Mạc.” Cô nằm dưới thân Hoắc Mạc, đôi mắt mờ mịt nhìn anh: “Ở bệnh viện, không tốt lắm…”
Anh ghé vào tai cô nói nhỏ: “Ở đây chỉ có chúng ta.” Anh giơ tay tắt đèn sợi đốt, cố gắng đi vào.
Anh vẫn nhớ Lục Du là một bệnh nhân cho nên động tác rất chậm, càng thêm mệt mỏi.
Lục Du vuốt ve hết cơ bụng Hoắc Mạc, sau đó mỉm cười, hai má ửng hồng: “Hoắc Mạc.”
Cô gọi một tiếng: “Hoắc Mạc.”
Cuối cùng, cô run rẩy đối với tần suất của Hoắc Mạc, ghé vào tai anh thì thầm: “Bạn trai.”
Hoắc Mạc mỉm cười, hai tay tự nhiên phủ lên mềm mại của cô, dùng giọng điệu giống như lúc anh gọi “Du Du” trước đây gọi cô: “Bạn gái.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!