Tôi cảm thấy cuộc đời mình như một trò đùa.
Còn chưa kịp ra khỏi cổng trường, tôi nhận được điện thoại của mẹ, bà hỏi tôi lời Cố Thanh nói có phải thật không?
Có phải tôi thật sự lén lút tìm người kết hôn không.
Nghe được giọng nói của mẹ, tôi khóc nấc lên.
“Bảo bối ngoan~ Con đừng khóc, bảo bối đừng khóc. Đừng nói là con cưới một công nhân xếp gạch, cho dù con muốn cưới mười người công nhân như vậy ba mẹ cũng không mắng con đâu.”
Ba tôi đến gần mẹ tôi vội vàng an ủi tôi qua điện thoại.
Tôi càng khóc to hơn.
Cho đến lúc ba mẹ tôi đến trường học đón tôi.
Lúc này tôi mới bình tĩnh lại.
Ba tôi lo lắng hỏi.
“Lần trước không phải cậu ta nói tất cả là hiểu lầm sao? Sao giờ hai đứa lại kết hôn rồi?”
Tôi ngồi im ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối, không biết phải giải thích thế nào về chuyện của tôi và Tiêu Thần.
Thấy vậy, ba mẹ tôi muốn tôi đưa họ đi gặp Tiêu Thần.
Trên đường đi tôi thật sự rất lo lắng.
Cuối cùng cũng đến công trường.
Ba tôi vừa đến lối vào của công trường đã cảm khái nói.
“Tập đoàn Tiêu thị thi công từ khi nào vậy? Chậc chậc chậc, vị thái tử đến từ kinh đô này cũng giỏi thật, nhanh như vậy đã thi công hạng mục này. Đám hồ ly đang đợi xem trò cười kia, chỉ sợ lần này sẽ phải thất vọng rồi.”