Tôi hoài nghi mình nhặt được bảo bối.
Tôi từng nghĩ tôi ở cùng Tiêu Thần, ít nhiều cũng sẽ có lúc ngượng ngùng.
Nhưng mọi việc anh ấy làm đều rất vừa ý tôi.
Biết tôi sẽ ngại ngùng, anh ấy chủ động đến ngủ ở phòng ngủ phụ.
Anh ấy thường ngồi ở sô pha xem phim với tôi. Nếu muốn nắm tay tôi, cũng sẽ hỏi tôi trước.
Anh đưa tôi đi học.
Trước khi tôi vào trường còn lưu luyến không rời.
“Vân Vân, nghe nói khi thích một người, lúc nào cũng sẽ nhớ đến người đó. Hi vọng một ngày nào đó anh có thể khiến em quên đi Cố Thanh, làm em chỉ nghĩ đến một mình anh.”
Tôi áy náy, đau lòng gật đầu.
“Em sẽ cố gắng chỉ nghĩ đến anh thôi!”
Khi bước vào lớp, có rất nhiều ánh mắt dò xét nhìn tôi.
Họ lén lút nói về tôi.
“Tô Vân thật sự yêu đương cùng công nhân xếp gạch ở công trường sao? Có tiền là có thể tùy hứng như thế sao?”
“Àiiii, cậu có bị ngốc không, không nhìn ra Tô Vân thích Cố Thanh sao? Cố Thanh vừa yêu đương với hoa khôi trường thì Tô Vân cũng tìm một người, đến đồ ngốc cũng hiểu vì sao Tô Vân lại làm như vậy. Tiếc là Cố Thanh không có phản ứng gì…”
“Đúng vậy, không ngờ điều kiện nhà Tô Vân tốt như thế cũng chỉ có thể kết hôn với một người xếp gạch, số cũng khổ quá đi.”
Nghe được những lời cười nhạo này, bạn thân của tôi lòng đầy căm phẫn.
Cô ấy tức giận vì tôi không đứng lên chiến đấu.
Thật ra, tôi cũng cảm thấy không thoải mái lắm.
Bởi vì họ coi thường Tiêu Thần.
Mặc dù tôi mới quen biết Tiêu Thần, nhưng ở bên anh ấy rất thoải mái.
Nếu là một mình tôi thì có thể sẽ nhìn nhầm, nhưng ba mẹ tôi nói Tiêu Thần tốt nên tôi càng tin vào lựa chọn của mình.
Bởi vì tôi đang nghĩ đến Tiêu Thần, nên khi tôi nhìn thấy Cố Thanh và Phương Duyệt đang ngọt ngào nắm tay nhau ở bàn trước, tôi cũng không có cảm giác gì.