Khi Cố Thanh rời đi, anh ta quay lại liếc nhìn tôi một chút.
Tôi không có thời gian để ý, bởi vì tôi không biết giải quyết Tiêu Thần – người vừa bị tôi đưa về thế nào.
Ba mẹ tôi hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.
Không ngờ anh ấy rất hiểu lòng người.
Sau khi giải thích với ba mẹ tôi xong, anh quay qua nói với tôi.
“Nếu mọi chuyện giải quyết xong rồi, tôi đi đây.”
Tôi ngượng ngùng.
Tiễn anh ra khỏi biệt thự.
“Cảm ơn anh giúp tôi giải vây.”
Tiêu Thần nhìn thẳng vào tôi.
Lúc này, tôi không hiểu vì sao ánh mắt anh ấy nhìn tôi lại mang theo một chút cảm xúc gì đó mà tôi không hiểu được.
“Em không nhớ…”
Anh ấy nói ra mấy chữ.
Cuộc trò chuyện đột ngột thay đổi chủ đề.
“Tô Vân, anh ta không xứng với em.”
Tôi hơi ngạc nhiên.
Cố Thanh thật sự rất ưu tú, chính là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Tôi luôn cảm thấy mình không xứng với anh ta.
Không ngờ, Tiêu Thần lại cảm thấy anh ta không xứng với tôi.
“Vì sao lại nói anh ta không xứng với tôi?”
Tôi rất muốn biết mình có chút hào quang nào trong mắt người khác không.
Tôi đầy mong đợi nhìn Tiêu Thần.
Anh không do dự trả lời.
“Tôi nói không xứng là không xứng.”
Tôi ngơ ngác tiễn anh rời đi.
Tôi không phản ứng gì cho đến khi bóng lưng thẳng tắp biến mất trong tầm mắt.
Tiêu Thần có vẻ… hơi buồn cười.