Trúc Mã Là Nam Thần - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Trúc Mã Là Nam Thần


Chương 27


Editor: Rosegi

“Khi anh nhận ra, thì đã thích rất lâu rồi.”

Anh nói, nhàn nhạt như một ly nước sôi để nguội, ánh mắt bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen nhánh lại như khóa chặt lấy người ở giữa.

Chân thành nhất, cũng động lòng người nhất.

Lãm Nguyệt dừng động tác, sau đó cười rộ lên, cô cười rất đẹp, đáy mắt như chứa hàng vạn vì sao rạng rỡ, giống như giọt sương trong nắng sớm, lại giống như hoa lily nhẹ đung đưa trong gió.

Cô nghiêng người, đặt một nụ hôn lên đôi mắt người đàn ông. Giọng nói mang theo ý cười, “Làm sao đây, hình như em thích anh hơn một chút rồi.”

Bàn tay người đàn ông hơi run rẩy, muốn giơ tay chạm vào mí mắt của mình, nhưng lại mím môi, nắm chặt tay lại.

Không vội, anh không vội.

Lãm Nguyệt nâng chén nước lên uống lên hai ngụm, thấy anh chưa uống một ngụm canh gừng nào.

“Sao lại không uống?” Lãm Nguyệt chống cằm.

Trần Dục Sâm nhìn canh gừng trong chén, sắc mặt thản nhiên, “Nóng.”

“Vậy ư,” Lãm Nguyệt đặt chén nước đường đỏ xuống ngồi lại gần anh, lấy một thìa để sát môi thổi thổi, đưa qua, ánh mắt lấp lánh ánh sáng chờ mong, “Có thể uống được rồi.”

Người đàn ông trầm mặc một hồi, giống như đang nghĩ cách cự tuyệt.

Đôi mắt xinh đẹp của Lãm Nguyệt lập tức ảm đạm xuống, “Sâm Sâm không thích canh gừng em nấu à?”

“…… Thích.”

Trần Dục Sâm mím môi, chậm rãi nhấp canh gừng bên môi nuốt xuống.

Lãm Nguyệt híp mắt, ý cười rạng rỡ, “Thích thì uống nhiều một chút, sợ không đủ cho Sâm Sâm uống nên em nấu tương đối nhiều đó.”

Trần Dục Sâm:………

………

Lãm Nguyệt đặt cái chén không xuống, cười đi vào phòng.

Cô cũng là phụ nữ mà, đương nhiên sẽ có lòng dạ hẹp hòi gì đó, ghi thù trả thù một chút không phải rất bình thường sao?

Ờ, tuy đánh không lại anh.

Lãm Nguyệt đi ra, trong tay ôm một chiếc chăn mỏng.

“Chăn của anh,” cô không định để ai ngủ lại nhà mình, nên trong nhà cũng không có phòng ngủ cho khách, hoàn toàn là không gian riêng tư của cô.

Ôm cái chăn mỏng bị nhét vào lòng, người đàn ông vẫn lãnh đạm như thường, khuôn mặt bình tĩnh hơi giật giật, thanh âm nhàn nhạt, không có cảm xúc gì, “Ngủ sofa sẽ bị đau lưng.”

“Ồ, vậy anh muốn ngủ ở đâu?” Lãm Nguyệt cười nhìn anh.

Người đàn ông thanh sắc không gợn sóng, giống như chỉ là nói ra một đồ vật bình thường nhất, “Giường.”

“Ồ ~” Lãm Nguyệt cong khóe miệng, ánh mắt mang theo ý cười, nhẹ nhàng ngả lưng ghế sofa xuống, “Bây giờ là giường rồi.”

Sofa kiêm giường ngủ, ngả lưng ghế xuống là thành giường rồi.

Người đàn ông nhìn ghế sofa – giường trước mặt, im lặng, gương mặt lạnh lẽo, nhưng trên người lại quỷ dị tản ra hơi thở kiểu “Bảo bảo không vui”.

Lãm Nguyệt vỗ vỗ vai anh, cười híp mắt, “Ngoan, Sâm Sâm lúc ngủ nhớ đắp chăn, buổi tối sẽ lạnh đó.”

Sau đó thoải mái đang chuẩn bị đi ngủ thì tay lại bị người ta kéo lại.

Người đàn ông nhấp môi, khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh khóa chặt thân ảnh nho nhỏ của cô, “Hôn chúc ngủ ngon.”

Giọng anh vừa thanh đạm vừa nghiêm túc, như thể đang nói lời chân lý vậy, “Bạn bè bình thường cũng cần hôn chúc ngủ ngon.” Rũ lông mi che khuất thần sắc nơi đáy mắt.

Lãm Nguyệt phì một tiếng bật cười, “Anh thấy ở đâu mà giữa bạn bè bình thường cũng cần hôn chúc ngủ ngon vậy?”

“Ở đâu cũng cần.” Sắc mặt anh rất bình tĩnh.

Lãm Nguyệt nhìn vành tai đỏ ửng của anh, hôn một cái lên chiếc cằm xinh đẹp của anh. “Ngủ ngon.”

Đáy mắt người đàn ông nổi lên những gợn sóng dịu dàng, một nụ hôn dừng trên trán Lãm Nguyệt thật lâu, “Ngủ ngon.”

………

Lãm Nguyệt tắm rửa xong, thời gian còn hơi sớm, mưa to rào rào đập vào cửa kính, nằm trên giường không ngủ được, cô lấy di động mở Weibo.

Top search Weibo khiến Lãm Nguyệt nhìn vài lần, vẫn là chuyện liên quan tới Vương gia bá đạo gì đó, nhưng lần này nhìn một cái đã biết, cũng chẳng phải là phương diện tốt gì.

Lãm Nguyệt thản nhiên lướt qua, lướt đến một tấm hình.

Trong ảnh là một chú chó, trên tai cài một bông hoa màu đỏ thẫm, nó cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn thẳng vào ống kính, nhưng móng vuốt đã nhấc lên, ngo ngoe muốn gạt bông hoa trên đầu xuống.

Nhớ tới dáng vẻ Trần Dục Sâm mặt thì bình tĩnh nhưng vành tai lại đỏ ửng, Lãm Nguyệt không khỏi cười rộ lên.

[Lạc Tinh] v: Đáng yêu. Hình ảnh kèm theo: Một chú chó tai bị cài hoa.

(Dấu v là dấu có ở những tài khoản của người nổi tiếng có nhiều lượt theo dõi trên Weibo, giống như tích xanh ở Facebook.)

Cô mới vừa phát ra, phía dưới liền có người bình luận.

[Fangirl của Lạc Tinh]: Biểu tình của chú chó này…… Thật thuần khiết và không giả bộ chút nào!

[Đại Đại nhà ta có hơi lười biếng]: A a a a, chú chó này manh quá đi! Muốn nuôi quá!

[Tiểu Tinh Tinh]: Ha ha ha, Đại Đại nhìn em nhìn em đi! Chỉ số manh của em chỉ kém hơn chú chó này một chút thôi! Muốn song càng! QwQ *phát động kỹ năng -mắt cún long lanh*

(Song càng là khi tác giả cập nhật gấp đôi số chương bình thường.)

[Cá chua ngọt]: Không ai cảm thấy… từ “đáng yêu” của Đại Đại có vị chua* ư?

(*vị chua ở đây là cảm giác ghen tị của cẩu độc thân khi nhìn thấy vợ chồng nhà người ta show ân ái)

[Giai nhân uyển]: A a a! Quá manh quá manh rồi! Đại Đại, Tiểu Ha nhà em cũng manh lắm đấy!

“Cá chua ngọt” là fan lâu năm, cũng là người đã từng có bạn trai, đây chính là loại cảm giác khi tình cảm ở giai đoạn nồng nhiệt, hận không thể khoe khoang ngọt ngào với mọi người, hơi do dự gõ những lời này gửi đi.

Nhưng, cũng không có ai chú ý đến.

Ngoại trừ bình luận “Muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ” chỉ nhìn thoáng qua thì cô cũng trả lời một số bình luận bên dưới.

Tuy nhiên,

Lãm Nguyệt không nghĩ tới, tai đỏ không nhất định là vì thẹn thùng, còn có thể vì lí do khác.

Ví dụ như, “hưng phấn”.

………

Sáng hôm sau.

Lãm Nguyệt mơ màng tỉnh lại, sau khi rửa mặt xong mới tỉnh táo hoàn toàn.

Kéo rèm cửa sang hai bên, những giọt mưa nhỏ dần tí tách rơi xuống, cây cối được tưới tắm mang một màu xanh tươi mát, tràn đầy sức sống, dường như tất cả bụi bặm đã bị cuốn trôi, nhìn quang cảnh như vậy, khiến người ta cảm thấy dễ chịu và nhẹ nhõm.

Một mùi hương thoang thoảng truyền đến, cô mở cửa, liền thấy người đàn ông thấy thân hình thon dài đã đứng trong phòng bếp, đông tác thong thả, chỉ nhìn bóng lưng như vậy cũng cảm thấy đẹp mắt.

Sáng sớm là thời điểm mà con người cảm tính nhất.

Lúc này, Lãm Nguyệt đột nhiên có loại xúc động muốn đi đến ôm anh.

Như cảm nhận được, người đàn ông quay đầu lại, thấy Lãm Nguyệt đang nhìn anh, đáy mắt cất giấu sự dịu dàng không dễ phát hiện, đưa qua một ly nước ấm cho cô, “Đã thêm một muỗng mật ong rồi”.

Buổi sáng tỉnh lại cô thích uống một ly nước ấm, đương nhiên, thêm mật ong thì càng tốt.

Nhưng mà, sao anh lại quan sát được thói quen này??

Ý tưởng này chợt lóe qua, nhưng lại lập tức bị dẹp sang một bên, Lãm Nguyệt đặt cái ly xuống, kéo cánh tay người đàn ông, khóe mắt như có ý cười,

“Sâm Sâm, có hôn chào buổi sáng không?”

Lông mi người đàn ông run rẩy, “Có.”

Nụ hôn của anh hoàn toàn không giống với vẻ ngoài của anh, ấm áp, nhẹ nhàng như cánh bướm lướt qua, dừng trên trán cô, “Đây là chào buổi sáng.”

Dừng ở khóe mắt, “Đây là lợi tức”

Cuối cùng dừng lại ở khóe môi cô, “Đây là…nhớ”.

Nỗi nhớ sau một đêm không gặp.

Người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh rời khỏi, ngón tay lại run rẩy kiềm chế.

Nơi anh hôn xuống hơi tê dại, Lãm Nguyệt vô thức giơ tay chạm vào, sau đó cũng hôn lên yết hầu của anh bẹp một cái, “Chào buổi sáng.”

Thấy yết hầu người đàn ông trượt lên xuống, Lãm Nguyệt cười dựa vào gần hơn một chút, vươn tay sờ vành tai lại bắt đầu đỏ của anh, “Vì sao mặt anh không đỏ mà tai lại đỏ vậy?”

Trần Dục Sâm mím môi, nhìn cái nồi trên bếp, bỗng nhiên nói, “Có thể ăn cơm rồi.”

Lãm Nguyệt bật cười.

………

Rất nhanh đến buổi tối, mưa cuối cùng cũng tạnh.

Người đàn ông thản nhiên nói, “Bên ngoài có lẽ đang tắc đường, ngày mai anh đi.”

Lãm Nguyệt nghĩ nghĩ, ừm, hệ thống thoát nước ở Bắc Kinh đúng là tệ nhất cả nước, cũng có thể sẽ tắc đường thật.

Cuối cùng cũng tiễn được anh đi, Lãm Nguyệt uống một ngụm nước, cảm thấy cô không phải là có bạn trai, mà là có một chú chó lớn dính người.

Ừ, lại còn là một chú chó vẻ mặt kiêu ngạo nữa.

………

Ngày nọ, Lãm Nguyệt vừa mới cúp máy Trần Dục Sâm, một cuộc gọi khác liền đến.

Lãm Nguyệt nhấc máy, giọng nói thiếu niên bên kia liền gấp không chờ nổi truyền tới, có chút cáu kỉnh.

“Chị! Chị nói chuyện với ai thế?! Em gọi mấy chục cuộc đều máy bận.”

“Em còn đang nghĩ điện thoại chị có vấn đề đấy!”

Lãm Nguyệt bình tĩnh ăn một viên đậu phộng, “Anh rể tương lai của em.”

Bên kia im lặng một giây, sau đó bùng nổ, “Ai cơ?! Từ khi nào mà em lại có anh rể hả?! Lần trước chị về nhà không phải nói vẫn còn độc thân sao?!”

“Em nói chị nghe, đàn ông bên ngoài không có ai tốt hết đâu!” Hứa đệ càng nói càng nghiến răng nghiến lợi.

Dù bình thường ở nhà cậu hay oán giận trọng nữ khinh nam, nhưng thực tế, trong nhà tuy có mấy anh em trai, nhưng người mà cậu thân nhất vẫn là Lãm Nguyệt, chị của cậu sao cậu có thể không thương, hơn nữa gần như còn muốn độc chiếm cô.

Bây giờ lại nghe nói Lãm Nguyệt không biết đã bị tên đàn ông nào lừa gạt, Hứa đệ vô cùng giận dữ, “Ông nội biết không? Ba mẹ có đồng ý không? Em đã từng gặp chưa?”

Lãm Nguyệt chống cằm, “Có lẽ.”

“Có lẽ là ý gì!” Hứa đệ nóng nảy, “Em còn chưa gặp thì sao có thể nói là anh rể hả?”

Không được, cậu phải nói cho anh cả anh hai anh ba anh tư!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN