Trúc Mã Là Sói - Chương 20: Nhà xảy ra chuyện lớn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Trúc Mã Là Sói


Chương 20: Nhà xảy ra chuyện lớn


Lúc ra khỏi bệnh viện đã là mười giờ tối, Nhan Tiếu ngẩng đầu nhìn màn trời đen kịt, nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho yêu nghiệt. Lúc đầu Nhan Tiếu định coi như không có chuyện gì xảy ra, bảo Văn Dịch lái xe đến đón mình, cho qua những chuyện không vui xảy ra lúc tối, không ngờ điện thoại đổ năm, sáu hồi chuông, yêu nghiệt vẫn không nhấc máy.
Hít một hơi thật sâu, Nhan Tiếu nhắc mình bình tĩnh, thật bình tĩnh, có lẽ yêu nghiệt để điện thoại ở đâu đó nên không nghe thấy, hoặc đang lái xe không tiện nghe. Nghĩ đên đây, Nhan Tiếu lại gọi lại, lẩn này hắn nhấc máy rất nhanh. Giọng Văn Dịch rất nhỏ, giữa tiếng nhạc ồn ào, hắn cười rồi “a lô”.
Nhan Tiếu cau mày. “Anh đang ở đâu vậy?”. Sao nghe đầu bên kia ồn ào thế nhỉ, không giống với tứ hợp viện.
Văn Dịch cười hề hề, nghe giọng rõ ràng đã líu lưỡi: “Đó, các em thấy chưa? Sau khi ở một đêm… với gã đàn ông khác, cuối cùng vợ anh cũng nhớ ra anh, hỏi anh đang ở đâu, hê hê…”.
Dường như yêu nghiệt đưa điện thoại cho mọi người ngồi xung quanh một vòng, Nhan Tiếu chỉ thấy tiếng nhạc mỗi lúc một chói tai và tiếng cười khúc khích. Không còn nghi ngờ gì nữa, bên cạnh Văn Dịch còn có con gái, không, một đám con gái!
Nhan Tiếu cố kìm chế cơn giận, nhắc lại một lần nữa: “Anh đang ở đâu? Muộn thế này sao không về nhà?”.
Văn Dịch phì cười: “Anh không về nhà? Em đã về nhà chưa? Em không cần phải quan tâm đến việc anh đang ở đâu…”. Hắn đang nói thì tiếng cười bên cạnh lại vang lên, giọng con gái trong trẻo: “Nào, anh Văn, uống thêm ly nữa đi!”.
“Kiro, nếu bây giờ về nhà thì anh còn quái gì là đàn ông nữa! Nào, uống thêm một ly nữa đi!”
Nhan Tiếu cố gắng kìm chế không ném ngay điện thoại mà chỉ cúp máy, bắt xe về thẳng nhà thái hậu. Lúc nói địa chỉ với lái xe, đột nhiên Nhan Tiếu cảm thấy thực sự bất lực. Văn Dịch, rốt cuộc bao giờ anh mới chín chắn hả?
Nhan Tiếu ôm một bụng tức về đến nhà mẹ. Vừa bước vào cừa chưa kịp ngồi xuống, thái hậu đã nổi khùng, trợn mắt như muốn nuốt sống người khác, nói: “Muộn thế này mày còn về đây làm gì?”.
Nhan Tiếu sầm mặt, đành khai thật: “Con và Văn Dịch cãi nhau, đêm nay con không muốn về nhà nữa”.
Nghe thấy vậy, thái hậu không nói thêm câu nào mà quát ngay: “Hừ, mày nói mà không biết ngại à? Bình thường tao dạy dỗ mày như thế hả? Mày xem xem hôm nay mày đã làm những gì, cơm canh, bát đũa đã bày ra hết rồi, mày nói đi là đi hả? Ba mẹ mày còn mặt mũi nào nữa đây. Bây giờ mày không biết ngượng mà còn nói vợ chồng cãi nhau nữa, đêm nay không về nhà, mày…”.
Thái hậu chưa nói dứt lời, nghe thấy tiếng quát mắng, đồng chí ba từ trong phòng ngủ đi ra ngăn thái hậu, vừa đưa mắt nhìn con gái vừa khuyên: “Có gì cứ từ từ rồi nói, đêm hôm khuya khoắt… để hàng xóm nghe thấy còn ra cái gì nữa? Tiếu Tiếu, con cũng thật là, thôi, mau gọi cho Văn Dịch đi, hai đứa đừng cãi nhau nữa”.
Thấy ba mẹ nói như vậy, Nhan Tiếu càng bực hơn. Người ta đều nói vợ chồng cãi nhau, vợ bỏ về nhà mẹ, chắc chắn ba mẹ sẽ giúp con gái, còn cô và Văn Dịch mới nhau chưa được bao lâu mà thái hậu và ba đã thiên vị yêu nghiệt như vậy? Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì? Cũng chỉ là một bữa cơm, bỏ lỡ một bữa cơm gia đình bình thường là kẻ tội đồ, vô giáo dục ư?

Nhan Tiếu hít một hơi thật sâu, không kìm được liền cãi: “Còn lâu con mới gọi điện cho anh ta, muốn gọi thì ba mẹ cứ việc gọi! Con sai ở đâu nào? Đồng nghiệp của con đột nhiên phải mổ, con đi thăm anh ấy thì có gì là sai? Còn Văn Dịch, ăn cơm xong lại ra quán bar rượu chè, ba mẹ không giúp con thì thôi, lại còn mắng con. Con làm sao hả, ăn cơm thì ăn lúc nào chẳng được, Hạ Hà Tịch…”
“Xí!” Nhan Tiếu vừa nói ra ba chữ “Hạ Hà Tịch” thái hậu đã đẩy đồng chí ba ra, giậm chân, nói rất nặng lời: “Nhan Tiếu, mày là đồ vong ân bội nghĩa, tao nuôi mày hơn hai mươi năm, cuối cùng lại nuôi được đứa con bạc tình bạc nghĩa như vậy hay sao, hả? Cơm lúc nào ăn cũng được, mày có biết ông Văn ăn được bữa nào hay bữa ấy không? Mặc dù ông không có quan hệ ruột thịt gì với mày, nhưng cũng là người tận mắt chứng kiên mày trưởng thành, từ nhỏ có cái gì Văn Dịch có mà mày không có không, hả? Mày xem xem, xem xem…”.
Thái hậu chỉ vào mặt con gái, nói với chồng: “Ông Nhan, ông nhìn đứa con gái mà mình nuôi dạy đi, trở mặt không coi ai ra gì nữa. Nhan Tiếu, mày có biết tại sao ba mẹ Văn Dịch tự nhiên lại về nước? Mày có biết ông Văn mong được ăn bữa cơm đoàn viên này bao nhiêu lâu rồi không? Còn mày thì… để tối nay cả nhà mất vui, bao năm qua ông Văn thương mày cũng bằng không, hu…”
Thái hậu vốn định lên giọng quạt cho Nhan Tiếu một trận, nhưng đang nói đột nhiên lại sụt sịt. Nhan Tiếu ngẩng đầu thấy mắt thái hậu đỏ, cũng thấy sợ, vội đỡ thái hậu ngồi xuống hỏi: “Mẹ làm sao vậy? Ông Văn làm sao ạ? Tại sao đang nói mẹ lại khóc? Rõ ràng là mẹ đang mắng con, con còn chưa khóc…”.
Đồng chí ba từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh im lặng, thấy vậy liền vỗ vai thái hậu, nói: “Tiếu Tiếu, lẽ nào con không biết ư?”.
“Biết gì cơ ạ?”
Thái hậu và đồng chí ba liền đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đã hiểu ra vấn đề. Đồng chí ba ngừng lại, vẫy tay bảo con gái ngồi xuống rồi chậm rãi kể lại. Hóa ra, nhà họ Văn đã xảy một số chuyện, ông Văn bị ung thư dạ dày.
Ngay từ đợt yêu nghiệt mới về nước, ông đã phải nằm viện vì ngất xỉu. Đợt đó, bệnh viện đã phát hiện ra sức khỏe của ông có vấn đề, nhưng từ xưa đến nay tính ông vốn ngang ngạnh, bảo bác sĩ giấu cháu mình, chỉ coi như bệnh bình thường để điều trị.
Sau khi ra viện ông đã tái khám, bệnh đã được chứng thực – ung thư dạ dày giai đoạn giữa. Để cậu cháu vừa mới kết hôn lập nghiệp không phải lo lắng, ông đã giấu bệnh tình, hằng ngày tự mình chạy qua chạy lại, hết bệnh viện rồi vể nhà, mãi cho đến gần đây bệnh tình nặng hơn, bác sĩ điều trị cho ông vốn là bạn học cũ mấy chục năm cũng là bạn cờ của ông Văn báo tin cho mẹ Văn Dịch – bà Văn Hân.
Sau khi biết tin, bà Văn Hân đã về nước ngay lập tức. Bà vừa buồn vừa thấy có lỗi vì bao nhiêu năm qua đã để cha sống một mình ở Trung Quốc, bà dự định sẽ quay về Trung Quốc sống, lá rụng về cội. Vì chuyện có nên sống lâu dài ở Trung Quốc hay không mà bà Văn Hân và ông Bruce đã xảy ra tranh cãi, thế nên mới có chuyện hai vợ chồng một người về trước, một người về sau.
Những chuyện này, yêu nghiệt, Nhan Tiếu và thái hậu vốn không hề hay biết, sau khi bà Văn Hân về nước gặp cha, ông Văn lại dặn dò con gái và con rể, bắt phải giấu kín chuyện này, không được nói cho yêu nghiệt biết. Hai ông cháu sống với nhau hơn hai mươi năm, thực ra tình cảm Văn Dịch dành cho ông ngoại còn sâu nặng hơn tình cảm dành cho cha mẹ. Biết mình bị bệnh, nhưng ông Văn vẫn rất vui vẻ, nói rằng con người ta già rồi, ai cũng sẽ phải một lần như vậy, nhưng ông lại sợ cậu cháu đa sầu đa cảm của mình buồn, chính vì thế vẫn kiên quyết giấu.
Dĩ nhiên là bà Văn Hân và ông Bruce phải nghe theo, không dám nói gì, chỉ nói dối Văn Dịch, Nhan Tiếu rằng về nước sống một thời gian, sau đó lại tổ chức bữa cơm gia đình. Nhưng trong lúc thái hậu và Nhan Tiếu đứng nói chuyện ở ngoài sân, bệnh tình của ông Văn lại tái phát.
Bà Văn Hân vừa sắp bát đũa xong chuẩn bị ăn cơm thì ông Văn kêu đau, mọi người vội lấy thuốc cho ông, yêu nghiệt đỡ ông uống thuốc, nên mới phát hiện ra ông Văn uống thuốc giảm đau liều mạnh, người bình thường không bao giờ dùng loại thuốc này.
Đồng chí ba đứng bên cạnh không nắm được tình hình nên đã hỏi thăm, nói qua nói lại, bà Văn Hân không giấu được nữa, mắt đò hoe gọi “ba” rồi gục đầu vào chân ông khóc thút thít. Yêu nghiệt vốn là kẻ tinh ranh, liên tưởng đến việc tự nhiên mẹ về nước đột xuất, ông thì ngày càng gầy, còn bữa cơm đột xuất dịp Tết Đoan Ngọ này nữa, lập tức hiểu ra vấn đề.
Cả gia đình, người thì sững sờ, người thì sụt sịt, người thì kinh ngạc, chỉ có ông Văn là bình tĩnh nhất, vẫn cười xuề xòa vẫy tay gọi yêu nghiệt, nói: “Văn Dịch, lại đây”.
Bình thường yêu nghiệt cũng là người giỏi đóng kịch, nhưng lúc đó mắt cũng đỏ hoe, nghiến răng bước đến trước mặt ông, không thốt ra được lời nào. Ông Văn nhìn mọi người, chỉ nói nhỏ: “Văn Dịch, cháu phải nhớ rằng con người ai cũng như vậy, tối nay cởi dép lên giường, sáng mai chưa chắc đã được đi đôi dép đó nữa. Chính vì thế từ nhỏ ông đã dạy cháu, cần phải coi mỗi ngày là ngày cuối cùng để sống. Không cần nói đến việc xứng đáng với ông ngoại, xứng đáng với ba mẹ, chỉ cần xứng đáng với mình, xứng đáng với mạng sống này của mình là được. Kiếp này ông cũng được coi là xúng đáng với mình rồi, ông không thấy nuối tiếc gì cả, ông giấu cháu vì ông ghét nước mắt, cháu coi kìa mẹ cháu…”. Ông Văn vừa nói còn vừa chỉ vào cô con gái ngồi dưới chân khóc nức nở, lắc đầu cười nói: “Sinh lão bệnh tử, mọi cái đều do ông trời sắp đặt. Có ai tránh được cái chết đâu? Văn Hân, Văn Dịch, ông vẫn nhấn mạnh câu nói đó, các con phải sống cho thật tốt mỗi ngày, đây là điều quan trọng hơn tất cả, kiếp này các con cũng đã sống hết mình với ta rồi, kể cả bây giờ có nhắm mắt, ta cũng yên lòng. Mọi người đừng khóc nữa, hôm nay ta muốn ăn bữa cơm này cho thật ngon, ta cảm thấy đầu óc rất thoải mái, sống thêm tám năm, mười năm nữa không thành vấn đề, các con khóc lóc như vậy, ta đoản thọ đấy…”.
Thấy ông nói vậy, con cháu vừa khóc vừa cười. Ông Bruce cũng vội vàng đến đỡ vợ dậy, xoa dịu bầu không khí nói: “Chắc chắn ba sẽ thọ hơn rùa, nên mọi người đừng buồn nữa”.
Bà Văn Hân liền bật cười: “Rùa? Lại bắt đầu rồi đây! Câu thành ngữ đó là thọ hơn núi Nam Sơn!”.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Ông Bruce vỗ đầu.
Ông Văn cũng cười ha ha: “Con rể à, vốn tiếng Trung của con vẫn phải trau dồi thêm đấy”.
Bầu không khí trong nhà đã dịu hơn, lúc này Văn Dịch mới ra ngoài gọi mẹ con Nhan Tiếu vào ăn cơm. Mọi chuyện sau đó, Nhan Tiếu đều đã biết.
Đồng chí ba nói xong, hỏi: “Không phải con và Văn Dịch đứng ở ngoài rất lâu, lẽ nào nó không nói cho con biết à?”.
Nhan Tiếu im lặng, cúi đầu. Thảo nào lúc đó, đột nhiên yêu nghiệt nổi cáu, không cho cô đi, bắt cô phải ăn bữa cơm này. Làm sao cô biết được ông Văn lại…
Nhìn nét mặt Nhan Tiếu, thái hậu cũng đoán ra được phần nào tình hình: “Có phải lúc đó con cãi nhau với nó không?”.
Đầu óc Nhan Tiếu rối như một mớ bòng bong. Tại sao gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Nhan Tiếu liền ôm đầu, cau mày nói: “Anh ấy không nói gì cả, con đâu có biết… Thế cả nhà ăn cơm xong, là anh ấy đi mất ạ?”.
“Ừ!” Thái hậu gật đầu. “Ngồi với ông một lát thì Văn Dịch nhận được một cú điện thoại, vẻ mặt trầm ngâm ra khỏi nhà, mọi người còn tưởng là con gọi.”
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu rất xót xa. Từ nhỏ Văn Dịch đã sống với ông, đột nhiên biết được chuyện này, cô lại cãi nhau với hắn một trận. Hắn đi uống rượu giải khuây ở đâu được? Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu vội vàng gọi lại cho yêu nghiệt, nước mắt sắp lăn dài, nhưng lại nghe thấy giọng nữ tổng đài viên: “Xin lỗi quý khách, số điện thoại mà quý khách gọi không nằm trong vùng phủ sóng…”.

——Tôi là dải phân cách “nữ vương lại xuất hiện”——
Không gọi được cho yêu nghiệt, Nhan Tiếu đang sốt ruột định đi tìm thì nhận được tin nhắn của Trình Mỹ Giai, tin nhắn đã kế thừa tác phong nhanh gọn, dứt khoát của nữ vương, chỉ có hai chữ: “Về ngay”.
Thời gian qua xảy ra quá nhiều chuvện, vừa việc công, vừa việc tư, khiến Nhan Tiếu bù cả đầu, “mưu kế” xử lý yêu nghiệt mà Nhan Tiếu và Trình Mỹ Giai đã bàn bạc phái tạm thời gác sang một bên. Lúc này đây đột nhiên nữ vương Mỹ Giai lại gửi tin nhắn, Nhan Tiếu cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì, vội gọi lại.
Bên kia vừa bắt máy, Nhan Tiếu liền nghe thấy Trình Mỹ Giai cười khúc khích: “Gọi điện thoại cho em mà không được, đang tâm sự tình cảm vói ai vậy?”.
Nhan Tiếu đâu còn tâm trạng để cười đùa, vừa thốt lên ba chữ “chị Mỹ Giai”, chưa trút được chút ấm ức nào, nữ vương đã nói với giọng quyết đoán: “Mau đến lấy đồ nhà em đi”.
“Hả? Đồ gì vậy chị?” Nhan Tiếu không hiểu, cô không nhớ mình đã để quên gì ở chỗ Trình Mỹ Giai. Đang thắc mắc thì Trình Mỹ Giai đã cười bí hiểm nói: “À, nói như vậy có nghĩa là em không để quên gì ở ngoài hả? Ơ… như thế có nghĩa là không ai cần nhà ngươi, Văn Dịch ạ”.
Vừa nghe thấy tên yêu nghiệt, đầu óc Nhan Tiếu như nổ tung: “Văn Dịch đang ở chỗ chị à?”. Nói xong, Nhan Tiếu chưa kịp hỏi rõ vấn đề, điện thoại hình như đã bị chuyển cho người khác. Sau một hồi ổn ào, Nhan Tiếu chỉ nghe thấy giọng đàn ông lải nhải: “Bà xã, em không cần anh nữa ư?”.
Giọng Văn Dịch rõ ràng ấm ức, tội nghiệp của người say rượu, ngoài ra còn có chút nũng nịu. Nghe thấy giọng nói sụt sịt, khàn khàn đó, Nhan Tiếu lập tức mềm lòng, hàng ngàn lời nói mắc ở cổ họng không nói ra được. Một hồi lâu, Mỹ Giai mói cầm điện thoại di động lên hỏi: “Sao vậy? Thằng bé này có phải của nhà em không? Có cần nữa không? Không cần thì để chị vứt ra đường”.
Nhan Tiếu nghiến răng: “Chị đang ở đâu vậy?”.
Lúc Nhan Tiếu gặp Trình Mỹ Giai, yêu nghiệt đã ngủ thiếp đi trên sofa trong phòng riêng của quán bar.
Thấy yêu nghiệt vẫn an toàn, Nhan Tiếu khóc dở mếu dở, hậm hực giải thích cho Trình Mỹ Giai: “Em gọi cho anh ấy thế nào cũng không được, trước đó cũng có cãi nhau với anh ấy…”.
Trình Mỹ Giai liền cười: “Em gọi được mới là lạ, sau khi hai người nói chuyện, điện thoại của cậu ấy đã bị một cô gái ngâm vào rượu rồi”.
Nhan Tiếu vô cùng sủng sốt, bất ngờ vì chị Mỹ Giai biết cô và yêu nghiệt nói chuyện với nhau qua điện thoại, và con gái bây giờ cá tính thật, điện thoại yêu nghiệt vừa mua xong…
“Lẽ nào chị Mỹ Giai gặp yêu nghiệt ở quán bar ư?”
“Ừ!” Nữ vương Mỹ Giai gật đầu nói. “Hoặc giả nói… là chị bắt hắn đến quán bar.”
Nhan Tiếu càng nghe càng không hiểu: “Chị gọi điện cho yêu nghiệt bắt hắn đến à?”. Thế có nghĩa là gì? Đột nhiên chị Mỹ Giai thích uống rượu mà không tìm được người uống cùng ư? Nghe thấy vậy, Trình Mỹ Giai liền nhếch mép vẻ khó hiểu, dường như đoán được Nhan Tiếu đang nghĩ gì, lắc đầu: “Chị không có nhiều thời gian rỗi để uống rượu, bảo Văn Dịch đến… để bắt cậu ta tra nợ”.
“Trả nợ?” Nhan Tiếu cau mày, còn trả nợ gì nữa? Ý chị muốn nói đến chuyện xảy ra ở Mỹ đó ư?
Thấy Nhan Tiếu cau mày tỏ ý khó hiểu, vừa xót xa cho Văn Dịch. Trình Mỹ Giai “hứ hứ” nói: “Như thế mới nói không bao giờ có thể tin người phụ nữ trong tình yêu. Tiếu Tiếu, em có cần lấy gương để soi xem vẻ mặt em bây giờ thế nào không, vừa nghe thấy từ trả nợ đã sốt sắng như vậy, làm gì còn ý định trả thù Văn Dịch nữa. Nếu chị còn đợi em thông đồng với chị để xử lý hắn ta thì e rằng con hai người đã biết đi mua xì dầu rồi”.
Nghe thấy vậy, đột nhiên Nhan Tiếu lại nhớ đến chuyện cũ, nhớ đến đứa con đó, nhớ đến mọi việc mà yêu nghiệt giấu cô làm sau khi biết được sự thật, bất giác cúi đầu: “Em xin lỗi… nhũng chuyện xảy ra gần đây thực sự…”
Nhan Tiếu chưa nói dứt lời, Trình Mỹ Giai đã mỉm cười, cúi đầu ghé sát mặt Nhan Tiếu, chớp mắt: “Nhưng Tiếu Tiếu ạ, em thật hạnh phúc”.
Trình Mỹ Giai thay đổi thái độ quá nhanh, Nhan Tiếu cũng không kịp hiểu, chỉ nói: “Thế có nghĩa là gì ạ?”.
Nữ vương Mỹ Giai nhếch mép không nói gì, chỉ chì vào đằng trước ra hiệu cho Nhan Tiếu nhìn. Nhan Tiếu ngẩng đầu nhìn thấy trên tấm biển của phòng bar có viết hai chữ “Mỹ Giai” rất bay bướm, liền im lặng. Quán bar mà yêu nghiệt uống rượu tên là Mỹ Giai, lại đúng lúc chị Mỹ Giai gọi, thế thì chín mươi phần trăm là…
“Quán bar này là do chị mở?”
Trình Mỹ Giai liền cười: “Chị đã nói rồi, chị không tin là em lại có thể bắt tay với chị đế xử lý ông chồng em, chính vì thế chị đã không kìm được mà ra tay trước. Em xem, quán bar mới khai trương, dù gì thì cũng phải tìm người khuấy động phong trào. Anh chàng Văn Dịch nhà em miệng nam mô, bụng bồ dao găm, lại đẹp trai, hê hê, chị thấy tối nay các cô gái rất thích cậu ta, bắt cậu ta uống khá nhiều đấy”.
Nhan Tiếu mắt chữ O, mồm chữ A: “Chị Mỹ Giai, ý của chị là… bắt yêu nghiệt ngồi quầy ư?”. Và điều khó tin nhất là yêu nghiệt lại đồng ý?! Không những đồng ý, nghe giọng chị Mỹ Giai thì có vẻ như hắn giấu cô ngồi quầy ở đây một thời gian khá dài rồi? Giỏi lắm, giỏi lắm, rất giỏi,
rất thông minh, giấu cô mà cô không hề hay biết, thảo nào dạo này yêu nghiệt hay làm thêm giờ… Những chuyện này thôi cũng cho qua, hôm nay yêu nghiệt bỏ ông Văn đến đây cũng là để uống rượu cùng gái đẹp ư? Rõ ràng là biết ông ngoại không sống được bao lâu nữa mà vẫn đi.
Nhan Tiếu không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì nữa, đang định nói thêm thì Trình Mỹ Giai đã nhướng mày: “Ai bảo cậu ta nợ chị? Không tìm ra cách xử lý, chị rất ấm ức. Hê hê, thằng nhóc này cũng rất thành khẩn, chị dọa là sẽ kể hết cho em nghe những chuyện đó, cậu ta liền đến ngay, bất luận đám con gái trêu chọc thế nào cũng không dám chống đối. Coi đó, cậu ta yêu em biết bao, vì muốn giữ kín những điều bí mật mà dám bán cả sắc. Chậc, em còn không hạnh phúc sao? Chị nhìn mà còn thấy ghen nữa là, đang nghĩ có nên cướp anh chàng tuyệt vời như vậy hay không đây…”.
Nhan Tiếu giật mình thon thót, ngoái đầu lại nhìn yêu nghiệt, đúng lúc yêu nghiệt trở mình, miệng lẩm bẩm “Tiếu Tiếu” rồi lại ngủ tiếp. Nhan Tiếu cắn chặt môi, lòng xao động, yêu nghiệt ra khỏi tứ hợp viện không phải là để tìm niềm vui, mà là vì mình…

Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu thấy hơi nghẹt thở. Cô hít một hơi thật sâu nhưng không thể gượng cười. Văn Dịch ơi Văn Dịch, rốt cuộc anh muốn em phải thế nào đây? Tình cảm sâu nặng như vậy, quan tâm tới em như vậy, tại sao ba năm trước anh lại lựa chọn đi xa, sau ba năm tại sao lại đột ngột trở về?
Anh có biết rằng tình cảm sâu nặng như thế này khiến người ta rất khó từ chối hay không, nhưng em chỉ sợ, khi đã trao trọn trái tim mình cho anh rồi sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.
——Tôi là dải phân cách “say rượu”——
Ký ức của yêu nghiệt dừng lại trong phòng riêng của quán bar.
Các cô gái đáng ghét đó chuốc cho hắn hết ly này đến ly khác, ngoài việc phải đề phòng tay chạm vào đùi họ, Văn Dịch còn ra sức vẩy điện thoại, hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện. Nhưng điện thoại vẫn chưa phơi khô thì một cô bé đã cười: “Ái dà, rơi vào rượu rồi mà còn mong mở được máy à? Thôi thôi, nếu đã như vậy thì chúng ta thử lại chức năng chống rơi xem sao?”.
Nói xong, yêu nghiệt chưa kịp phản ứng gì thì điện thoại đã bị lấy mất. Đến khi nhìn thấy nó lần nữa, nó đã bị rơi xuống nền nhà. “Điện thoại của tui…” Yêu nghiệt nhìn xác điện thoại, lẩm bẩm rồi thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, yêu nghiệt chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, mở mắt ra thì nhìn thấy Tiếu Tiếu đang ra sức lau mặt cho mình, không… cũng có thể nói là “cạo” mặt. Nhan Tiếu lấy khăn mặt ấm gột mạnh mặt yêu nghiệt như đang trút bực dọc, mạnh đến nỗi khiến kẻ nọ thấy đau, không kìm được bèn rên rỉ: “Đau…”.
Nhan Tiếu sầm mặt: “Anh còn mặt mũi kêu đau à? Em tưởng thiếu gia Văn Dịch không còn mặt mũi nào nữa”.
“Tiếu Tiếu!” Yêu nghiệt chậm rãi ngồi dậy, đưa tay ôm trán, đầu đau như búa bổ, ký ức dần dần được phục hồi, đột nhiên nhớ lại chuyện trước đó cãi nhau với vợ, lời nói lại nghẹn trong cô họng, không thốt ra được.
Nhan Tiếu thay khăn rồi lại lau tay cho yêu nghiệt, động tác đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng nét mặt vẫn hầm hầm: “May mà hôm nay bố mẹ đều về chơi với ông ở tứ hợp viện, nếu không xem anh giải thích thế nào! Anh có biết vừa nãy ở cổng anh nôn thốc nôn tháo không hả, nếu không có bảo vệ và chị Mỹ Giai giúp em thì không biết em sẽ đưa anh lên nhà bằng cách nào nữa”.
Nghe thấy tên Trình Mỹ Giai, mắt yêu nghiệt sáng lên, biết chắc sự việc đã bị bại lộ, không kìm được nữa lại kêu lên: “Anh…”.
“Anh im đi!” Yêu nghiệt chưa nói hết câu, Nhan Tiếu đã trợn mắt ngắt lời, bỏ phắt chỉếc khăn trên tay xuống nói. “Để em nói trước. Bất luận anh đến quán bar vì lý do gì, Văn Dịch, anh thật ấu trĩ, thật vô lý! Ông còn đang ốm mà anh lại bỏ đi chì vì một cú điện thoại, ông nuôi anh lớn bằng ngần này, miệng thì nói có việc anh cứ lo giải quyết đi, nhưng trong lòng buồn biết bao! Tại sao trước lúc ăn cơm anh không nói rõ với em mà đã nổi cáu? Em có phải là thần thánh gì đâu mà biết bữa cơm gia đình này quan trọng đên thế. Ông giấu kín như vậy, không phải ngay cả anh cũng suýt bị lừa đó sao? Tại sao anh không nói rõ mà quát em, lại còn cúp máy, cợt nhả với đám con gái… Còn nữa!!”. Nhan Tiếu đang gầm lên, rồi đột nhiên dịu giọng: “Em xin lỗi”.
Yêu nghiệt say rượu, đầu óc còn đang u mê, nghe vợ giáo huấn, đầu gật gù như gà mổ thóc, chăm chú lắng nghe, không ngờ Tiếu Tiếu lại đổi giọng, nói “Em xin lỗi” khiến yêu nghiệt sững sờ, không nhúc nhích.
Thấy yêu nghiệt ngẩng đầu, Nhan Tiếu lại thở dài, cầm khăn lên lau tay cho hắn, giọng nhẹ nhàng: “Hôm nay em cũng sai, đáng lẽ em không nên bỏ mặc anh và cả nhà đi gặp Hạ Hà Tịch, không nên cãi nhau với anh để anh buồn. Em xin lỗi… Nhưng em và Hạ Hà Tịch trong sáng, em chưa bao giờ lừa dối anh, em chỉ đi thăm anh ấy trên danh nghĩa bạn cũ thôi… Em đã là vợ anh từ lâu rồi, chưa bao giờ có ý định phản bội…”.
Nhan Tiếu chưa nói hết, lời nói đã bị yêu nghiệt nuốt chửng vào miệng, đôi môi nóng bỏng nhiệt tình ập xuống, khiến Nhan Tiếu giật mình, tim đập thình thịch, chân tay lại bị yêu nghiệt làm cho mềm nhũn, không thể đẩy được người ở bên trên ra. Yêu nghiệt đưa lưỡi vào miệng Nhan Tiếu quậy phá một hồi, mãi đến khi cả hai sắp hết oxy mới chịu buông ra, thở hổn hển nói: “Tiếu Tiếu, em có biết anh đợi ngày này bao nhiêu lâu rồi không?”.
Mặc dù không có nửa câu đồng ý, mặc dù không thể hiện gì, nhưng bao nhiêu năm gần nhau, hiểu nhau đã khiến cho yêu nghiệt thấy được ý khẳng định trong ánh mắt, lời nói của Nhan Tiếu. Cuối cùng cô đã chịu mở cửa trái tim, để anh mãi mãi ẩn mình trong đó rồi sao?
Nhan Tiếu thở hắt ra một tiếng, đẩy yêu nghiệt ra gật đầu: “Vâng, em cũng đã đợi ngày hôm nay từ lâu lắm rồi”.
Nghe thấy vậy, yêu nghiệt vô cùng xúc động, kéo tay vợ không chịu buông ra: “Tiếu Tiếu…”.
Đúng lúc yêu nghiệt cảm động nước mắt lưng tròng thì Nhan Tiếu mỉm cười rất gian giảo: “Chị Mỹ Giai đã nói mọi chuyện cho em nghe rồi, ngay từ đầu anh đã biết chuyện đứa con”.
Yêu nghiệt: “…”. Hóa ra từ thiên đường đến địa ngục, khoảng cách cũng chỉ là một câu nói. Yêu nghiệt như người bị giội nước đá, đông cứng tại chỗ, không thể né tránh.
Nhan Tiếu đứng dậy: “Em đợi giây phút anh chịu nói thẳng, nói thật từ rất lâu, rất lâu rồi, Văn Dịch ạ”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN