Trúc Mã Tương Thanh Mai - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Trúc Mã Tương Thanh Mai


Chương 7


Diệt Tuyệt sư thái có một sở thích, thích thu bài tập ngẫu nhiên ở trên lớp, mỗi lần lên lớp xong đều dành ra năm phút để thỏa mãn cái thú vui độc đáo này của bà. Mỗi nhóm nhỏ đều thu bài lên, sau đó bà tùy tay rút ra vài bài kiểm tra, dùng dáng người lung lay đạp lên tiếng chuông mà ra ngoài.

Không biết có phải Tô Hiểu Thần và Diệt Tuyệt sư thái bát tự xung khắc hay không, mặc kệ bài tập của cô nhét ở xó nào, mỗi lần kiểm tra thí điểm bà ta luôn có thể cực kỳ chuẩn xác rút trúng cô.

Lần đầu tiên, vì Tô Hiểu Thần không biết dùng công thức nên bị Diệt Tuyệt sư thái chiếm dụng cả ngày hôm sau làm giờ học ngoại khóa…

Lần thứ hai, vì đầu óc Tô Hiểu Thần không thông minh, vận dụng đề sai hết khiến Diệt Tuyệt sư thái hận sắt không thể rèn thành thép mang cô đến văn phòng phụ đạo một mình…

Lần thứ ba, Tô Hiểu Thần khó khăn lắm mới thông minh hơn chép bài tập của bạn ngồi cùng bàn, lại không để ý chép phải một đề số học olympic khiến khứu giác đặc biệt nhạy cảm của Diệt Tuyệt sư thái phát hiện ra, bà liền ân cần phạt cô chép 100 lần nội quy học sinh trung học, chép đến mức toàn thân cô mềm nhũn, đến tận ngày hôm sau nữa vẫn không nhấc nổi cây bút lên.

Lần thứ tư…

Lần thứ năm…

Cứ thế nhiều lần thê thảm như vậy, đến mức sau này Diệt Tuyệt sư thái dứt khoát trực tiếp điểm danh bài tập của cô đặt ở trên cùng, bà ta đỡ phải đi tìm.

Bản lĩnh làm cho người ta nội thương của Tô Hiểu Thần vẫn rất lớn, cho dù là Tần Chiêu Dương đôi khi cũng không thể tránh được ma trảo của cô. Nếu đổi thành người khác, chắc chắn có năng lượng phá hủy trời đất, đủ để người ta đấm ngực dậm chân, miệng sùi bọt mép, thất khiếu chảy máu, hận không thể bóp chết cô.

*thất khiếu chảy máu: 7 lỗ trên mặt người là hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng. Trường hợp này hay xuất hiện trong các phim, truyện võ hiệp khi nv bị tẩu hỏa nhập ma…

Nhưng Diệt Tuyệt sư thái lại là một trong số ít người có thể khiến Tô Hiểu Thần vừa nghe tên đã sợ mất mật.

Thật không may mắn là môn số học của Tần Chiêu Dương cũng do Diệt Tuyệt sư thái dạy. Càng không may mắn là Diệt Tuyệt sư thái lại già mà không kính, thèm thuồng sắc đẹp của Thái Tử gia bổ nhiệm cậu làm ủy viên số học của lớp. Không may mắn nhất, mỗi lần Tô Hiểu Thần bị mắng thì Tần Chiêu Dương đều có thể không vội không chậm kịp thời xuất hiện, trêu chọc một chút, thêm mắm thêm muối một chút…

Sau đó Tô Hiểu Thần càng thê thảm hơn.

Thứ Hai, lúc Tô Hiểu Thần nộp bài tập ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, từ khi Diệt Tuyệt sư thái bước vào văn phòng cho tới lúc bà đã thân thiết chào hỏi giáo viên dạy ngữ văn lớp bên cạnh xong.

Diệt Tuyệt sư thái thản nhiên ngồi xuống bàn làm việc, hất khuôn mặt trắng bệch âm u của bà lên.

Tô Hiểu Thần bị vẻ tươi cười trên mặt bà dọa sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn càng không còn chút máu, từ trước tới nay, cô xin thề với lương tâm,bóng lưng của Diệt Tuyệt sư thái so với hình tượng chính diện của bà cao thượng hơn nhiều lắm. Nói cao thượng vẫn là cô hạ miệng lưu tình, cô vuốt lương tâm của mình còn cảm thấy lương tâm thật đau đớn…

Diệt Tuyệt sư thái tiến hành năm phút phê bình cho thái độ học tập không nghiêm túc của cô, vừa định nói lại lần nữa thì thấy cửa xuất hiện một người, ngay lập tức cười đến mức không nhìn thấy đôi mắt đâu nữa.

Tô Hiểu Thần quay đầu lại nhìn, Tần Chiêu Dương ôm sách bài tập không nhanh không chậm bước vào, mắt chỉ nhìn thẳng, giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô vậy.

Diệt Tuyệt sư thái biết hai người bọn họ quen nhau, còn biết họ là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.

Nhưng đây lại là lần đầu tiên Tô Hiểu Thần không hi vọng người khác biết việc này một chút nào, Hỏi cô tại sao à?

Ha hả ha hả…

Chó má! Diệt Tuyệt sư thái mỗi lần ở trước mặt Tần Chiêu Dương đều gõ một cái thật mạnh vào ót cô hỏi ngược, “Không phải các em hít thở một bầu không khí giống nhau sao? Không phải cha mẹ các em đều rất giỏi giang sao? Tại sao Tô Hiểu Thần em lại đột biến gien ngốc nghếch như thế? Một đề số học đơn giản vừa nhìn đã choáng; sao không học tập Tần Chiêu Dương thông minh lanh lợi, chăm chỉ hiếu học, khắc khổ nghiêm túc? Em như thế này đúng là quăng hết mặt mũi của bạnTần Chiêu Dương đó.”

Tô Hiểu Thần xụ mặt muốn khóc, cô thật sự cảm thấy bản thân không còn mặt mũi gặp người khác, không chỉ thẹn với tổ quốc thẹn với nhân dân thẹn với thầy cô thẹn với bạn học còn thẹn với vị trúc mã của cô nữa! Liên lụy đến trúc mã của cô bị người ta xem thường đời đời kiếp kiếp…

Nhưng mỗi lần như vậy, cô đều không nhớ đòn mà chỉ vào Tần Chiêu Dương nói với Diệt Tuyệt sư thái, “Nhưng lúc em đọc sách, làm bài tập anh ấy đều chơi trò chơi mà.”

Diệt Tuyệt sư thái cười tủm tỉm an ủi Tần Chiêu Dương một chút, quay sang hung dữ nói, “Đó là bởi vì em ngốc nghếch, đã ngốc còn không bỏ nhiều thời gian học tập thì em hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.”

Diệt Tuyệt sư thái, cô thật quá đáng!!!!!!

Nhưng mà tình huống là thật, cô không có sức ngụy biện.

Hu hu…

QAQ.

Tần Chiêu Dương buông sách bài tập xuống, lúc này mới nhìn cô một cái, biết rõ còn cố hỏi, “Em lại phạm lỗi rồi?”

Tô Hiểu Thần cực kỳ u oán nhìn cậu một cái, thức thời ngậm miệng không nói chuyện.

Tần Chiêu Dương lại từ từ nhìn thoáng qua sách bài tập của cô, “Vẽ thật trừu tượng.”

Khóe môi Tô Hiểu Thần giật giật, trong nháy mắt đáng thương tội nghiệp nhìn cậu, ánh mắt kia biểu đạt ý tứ ra ngoài, “Chó thật, anh không cứu em ra khỏi nước sôi lửa bỏng thì cũng đừng bỏ đá xuống giếng chứ… Nếu không đồng bọn của anh không thể vui vẻ cùng anh về nhà đâu.”

Diệt Tuyệt sư thái vừa muốn nói gì đó, nhìn thấy Tần Chiêu đưa bài thi tới, chuyển ánh mắt xoay, “Làm xong rồi hả?”

Tần Chiêu Dương gật đầu, “Cuốn sách tham khảo lần này khó hơn cuốn trước rất nhiều.”

Diệt Tuyệt sư thái mang vẻ mặt kinh hỉ, lưu loát phất phất tay như đuổi ruồi, “Em ra ngoài trước đi, kiểm điểm 800 chữ, ngày mai nộp lên.”

Tô Hiểu Thần giãy người một cái, “Chi bằng cô vẫn mắng em một lần nữa đi…” Có thể không viết kiểm điểm không.

Từ khi lên cấp 2 tới nay tất cả bài kiểm điểm lớn nhỏ của cô viết không tới năm trang đã cạn kiệt vốn từ rồi.

Diệt Tuyệt sư thái vốn đang cười đến mức mặt đầy nếp nhăn bỗng nhiên trầm xuống, câu chữ rõ ràng, “Tôi không muốn nói lại đến lần thứ hai đâu.”

Tô Hiểu Thần xám xịt chạy đi…

Diệt Tuyệt sư thái chờ cô đi rồi, lúc này mới thở dài một hơi tỏ vẻ đáng tiếc, ” Thành tích học tập của Tô Hiểu Thần cũng không tệ lắm, nếu như không tính các môn khoa học tự nhiên.”

Tần Chiêu Dương dường như có chút suy tư, quay đầu nhìn lại một lần, Tô Hiểu Thần đã chạy trốn không còn tăm tích, cậu quay lại đầu cười hỏi: “Cô có thể cho em mượn đại cương bài tập số học sơ cấp không ạ?”

Diệt Tuyệt sư thái vốn còn muốn hỏi cậu mượn sách này để làm gì, lời ra đến miệng lại thay đổi, cười đầy ẩn ý, “Em cũng thật để tâm tới cô nhóc này, lúc trước còn cố ý nhắc nhở cô kiểm tra bài tập của em ấy, cô còn tưởng rằng là mầm non ưu tú cơ đấy.”

Trong lúc nói chuyện cô rút ra một quyển sách từ chồng sách giáo khoa đưa qua, rất nghiêm túc nhìn cậu một cái, “Nhưng cô phải nói trước, không được yêu sớm đấy nhé.”

Tần Chiêu Dương uể oải trừng mắt lên: “Cô quan tâm nhiều chuyện quá rồi ạ.”

Diệt Tuyệt sư thái: “…”

Đương nhiên, Tô Hiểu Thần tuyệt đối không biết bản thân được Diệt Tuyệt sư thái để ý như vậy là do Tần Chiêu Dương chiếu cố, nếu như cô biết, đoán chừng có thể đứng tại chỗ nôn ra một ngụm máu.

******

Buổi tối Tô Hiểu Thần vắt hết đầu óc viết kiểm điểm thì Tần Chiêu Dương đã ngồi ở trước cửa sổ xem ví dụ trong đại cương số học sơ cấp.

Cô viết một câu liền nhìn về phía đối diện một cái, viết một câu lại nhìn một cái, rốt cuộc nhờ Tần Chiêu Dương mà từ ngữ dâng trào như suối tuôn. Chờ cô viết xong còn chưa đứng dậy, Tần Chiêu Dương gõ gõ cửa sổ, tỏ ý bảo cô mở ra.

Cô một tay chặn tờ kiểm điểm, một tay mở cửa sổ, “Làm gì?”

Tần Chiêu Dương cầm lấy bút đánh dấu mấy đề trong sách, lại duỗi tay mượn cô, “Sách số học.”

Tô Hiểu Thần lục lọi bàn học không tìm được, liền đi ra chỗ túi sách đặt trên sàn, Tần Chiêu Dương chống hai tay ở bệ cửa sổ cúi người cầm tờ kiểm điểm của cô lên.

Tô Hiểu Thần quay người lại đã nhìn thấy Tần Chiêu Dương ngồi ở cửa sổ, cầm trong tay một trưởng giấy thật mỏng, trên mặt còn có in hoa nhỏ. Ngọn đèn trong phòng hắt ra, phác hoạ hình dáng của cậu càng thêm rõ nét.

Tần Chiêu Dương mấy năm nay không chỉ trưởng thành về vóc dáng, ngay cả khuôn mặt cũng dường như đang từ từ nẩy nở, vốn là một gương mặt không nhìn không được. giờ lại tăng thêm anh khí của thiếu niên, đẹp tới mức làm người ta không thể dời mắt.

Tô Hiểu Thần vừa cảm thán gen di truyền của Tần gia thật tốt, vừa quan sát xuống dưới.

Đôi tay của Tần Chiêu Dương cũng là cực phẩm, Tô Hiểu Thần luôn luôn cảm thấy nếu Tần Chiêu Dương về sau không đi làm nghệ sĩ dương cầm hoặc là bác sĩ ngoại khoa thì thật lãng phí tài nguyên.

Bất quá những việc này hiển nhiên không phải chuyện cô nên bận tâm, tầm mắt cô lại rơi vào tờ giấy trên tay câị, đầu “Oanh” một tiếng nổ tung.

Cô trúng kế điệu hổ ly sơn! Ngao! Thật thủ đoạn!

Tần Chiêu Dương liếc mắt một cái đã đọc xong mười dòng kiểm điểm, ngoài cười nhưng trong không cười được nhìn cô một cái, “Trình độ viết kiểm điểm cũng từ từ tiến bộ đấy.”

Tô Hiểu Thần nhào lên định cướp về, Tần Chiêu Dương hơi dời tay đi khiến cô bổ nhào vào khoảng không, cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Em muốn lắp cửa sổ chống trộm!”

Tần Chiêu Dương giơ tờ kiểm điểm trên tay lên, “Không muốn lấy lại?”

Tô Hiểu Thần nghĩ tới việc tối nay mình viết kiểm điểm hơn nửa giờ, ngay cả tv cũng không xem được, lập tức yên tĩnh lại, “Trả cho em.”

Tần Chiêu Dương đối với tờ giấy kiểm điểm của cô không hứng thú gì lắm, lúc cô lại duỗi tay tới, cậu cũng để mặc cô lấy đi, vươn tay dùng tập đại cương số học cuộn lại gõ vào đầu cô một cái, “Cũng học được thói mách lẻo.”

Tô Hiểu Thần sợ cậu truy cứu tiếp, mau chóng nói sang chuyện khác, “Anh tìm em làm gì!” Không phải là rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đặc biệt đến giật bím tóc của cô chứ?.

Tần Chiêu Dương thuận tay cầm cuốn sách trong tay đưa cho cô, “Các ví dụ mẫu về số học đại cương sơ cấp đây.”

Tô Hiểu Thần giơ tay nhận lấy lật lật, nhìn thấy bài tập bên trong gương mặt cũng trở nên đau khổ, “Làm hết à?”

Tần Chiêu Dương liếc cô một cái; lấy quyển sách trong tay cô lật lật đếm lượng bài tập, bổ sung một câu, “Làm xong phải học thuộc.”

Tô Hiểu Thần: “…”

Lúc lâu sau cô mời hồi phục lại tinh thần trong khiếp sợ, không dám tin cầm lấy bản ví dụ mẫu về số học đại cương mà run run, “Học thuộc?”

Tần Chiêu Dương cau mày xem bài tập tiết sau của cô, thở dài một tiếng, “Đầu óc không linh động còn không học, em muốn kéo tụt điểm bình quân của lớp sao?”

Lần này Tô Hiểu Thần hiểu ra, “Thì ra là Diệt Tuyệt sư thái phái anh đến.”

Tần Chiêu Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười như không cười liếc cô một cái; “Em cứ nghe lời là được rồi.”

Tô Hiểu Thần cố gắng giãy giũa một cái, “Em phải làm mấy lần?”

Đáplại lời cô chính là âm thanh đóng cửa sổ của Tần Chiêu Dương…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN