Trúc Mã Vi Phu - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Trúc Mã Vi Phu


Chương 10


Qua ngày mồng 8 tháng Chạp, phong vị năm mới càng nồng đậm.

Không khí trong kinh thành nước Triệu tràn ngập hương vị của rượu Đồ Tô* và thịt khô, chữ Phúc màu đỏ dán đầy trên đèn lồng và khung cửa bên mái hiên.

* Uống rượu Đồ Tô vào ngày rằm tháng Giêng âm lịch là phong tục của người Hán với mong muốn xua đuổi bệnh dịch.

Giữa những con ngõ lớn nhỏ đan xen, thỉnh thoảng có thể trông thấy nào là sư tử, nào là tuấn mã được đắp bằng tuyết.

Nếu gặp một hôm trời không có tuyết rơi, phố Phan Lâu, con phố trung tâm kinh thành, Châu Bắc Ngõa Tử… sẽ tấp nập những dòng người xô đẩy, trông ngóng vũ cơ trên xe ngựa ca múa một khúc đón xuân.

Ngày 24 tháng Chạp, phủ Tĩnh Quốc công và Lục phủ ở hẻm Du Lâm cùng mời sư phụ ở chùa Hiển Kính đến nhà làm pháp sự.

Trước tiên, Lục Nghi Trinh đến phủ Quốc công xem pháp đàn sau đó mới xem pháp sự ở nhà mình, nàng còn dẫn tiểu Thế tử để cùng xem.

Đến đêm tiễn ông Táo, đôi bên lại gặp nhau ở con ngõ nhỏ.

Tùy tiểu Thế tử thoáng chốc đã chẳng cố kỵ gì lén lút đến gần tiểu cô nương Lục gia, nói với nàng: “Hôm nay Trinh Nhi muội muội được xem pháp sự của cả hai nhà, lại tiễn ông Táo hai lần, nhất định may mắn năm tới sẽ gấp đôi mọi người”.

Tiểu cô nương được dỗ dành cực kỳ vui vẻ.

Nàng nhón chân vỗ vai tiểu Thế tử: “Sang năm Ý ca ca cũng đến nhà muội xem pháp sự, như vậy thì huynh cũng có thể may mắn gấp đôi người khác rồi”.

“Nhưng may mắn của ta năm tới đây thì phải làm sao?”

Tiểu cô nương không cần nghĩ ngợi, vội đáp: “Muội chia một nửa cho huynh, như vậy thì muội và huynh đều có một phần may mắn”.

Tiểu Thế tử bật cười, tiểu cô nương thật ngây thơ.

Âm thanh không lớn không nhỏ bị tiếng chiêng trống lễ tết vang trời lấn át, chỉ người có lòng mới chú ý đến nó.

Tùy lão thái thái chống gậy lẳng lặng phía trước bỗng dừng bước, để ma ma đỡ quay người lại.

Lục Nghi Trinh hoảng hốt, khom người hành lễ.

Tùy Ý cũng chắp hờ tay thi lễ, ánh sáng trong đáy mắt đột nhiên bị đứt đoạn: “Tôn nhi* không trọn lễ nghĩa, đã quấy nhiễu tổ mẫu”.

* Tôn nhi – Tổ mẫu: Cháu nội và bà nội, cách xưng hô thời cổ đại.

Lão thái thái giơ tay miễn lễ, nở nụ cười ôn hòa hiền hậu: “Hiếm khi thấy con có dáng vẻ như vậy, lễ nghĩa gì đó đều không quan trọng”.

Trước khi quay người đi, lão thái thái còn nhắc nhở bọn họ: “Trước đi tiễn ông Táo đã rồi nói chuyện sau cũng được”.

Sáng sớm ngày 30 Tết Âm Lịch, Lục Nghi Trinh bị tiếng pháo đánh thức.

Mặc dù trời có tuyết rơi nhưng dường như chẳng hề ảnh hưởng gì đến nhã hứng đốt pháo ăn mừng của bá tánh trong kinh thành.

Những âm thanh “Bùm bùm” nối tiếp nhau từ sáng sớm tinh mơ đến chạng vạng tối.

Sắc trời dần chuyển sang màu đen, mọi người trong Lục phủ quây quần trong phòng chính ăn hoành thánh, lúc này âm thanh đốt pháo rộn rã mới yên ắng trở lại.

Có lẽ vì đến giờ Tý, khoảnh khắc chuyển giao giữa hai năm.

Cả nhà quây quần quanh lò sưởi hàn huyên, không biết đã qua mấy canh giờ.

Lục Nghi Trinh ngáp một cái, khóe mắt đã rỉ chút nước mắt.

Lục phu nhân thấy tiểu cô nương đã buồn ngủ, nay cả lọn tóc cũng rủ xuống mệt mỏi nên không cần nàng đón giao thừa nữa. Bà lấy áo choàng thắt trên cổ nàng, sau đó đưa nàng trở về tiểu viện.

“Ngủ sớm đi, sáng sớm mai còn đi chúc Tết”.

Lục Nghi Trinh ngoan ngoãn chui vào chăn, chăm chú nhìn mẹ đắp chăn cho mình.

Cuối cùng, Lục phu nhân lấy phần tiền mừng tuổi* đỏ chót trong tay áo ra nhét dưới gối đầu của nàng.

* Nguyên văn 随年钱 là cách gọi của lì xì, tiền mừng tuổi vào thời Tống.

Xong việc, Lục Khương thị đóng cửa phòng rời đi.

Ngọn nến trong phòng còn leo lắt.

Thường ngày, phải đợi tiểu chủ nhân trong phòng ngủ say thì nữ sử mới vào phòng tắt nến.

Lục Nghi Trinh nằm trong gian phòng buông ánh sáng ấm áp yếu ớt, cơn buồn ngủ ập đến nhưng nàng vẫn chưa thể nào chìm vào giấc ngủ.

Lăn lộn một lúc, chẳng mấy chốc, nàng mơ hồ nghe thấy một loạt tiếng gõ ngoài cửa sổ.

Quá nửa đêm thế này… ai sẽ đến gõ cửa sổ phòng của nàng chứ?

Sao mấy người Bảo Khấu không thấy động tĩnh gì.

Lục Nghi Trinh cựa mình, trùm chăn quá đỉnh đầu.

Đúng vào lúc nàng sắp bắt được giấc ngủ thì hai tiếng “Cốc cốc” rõ ràng lọt vào tai.

Nàng bị dựng dậy ngay lập tức.

Mặc thêm áo ngoài, đi giày tử tế, nàng bước đến trước cửa sổ nhỏ theo tiếng vọng lại.

Ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng ngoài hành lang hắt một bóng dáng mờ ảo lên giấy dán cửa sổ mỏng manh.

Lục Nghi Trinh có phần kinh sợ.

Lúc này, trong lòng tiểu cô nương hiện ra rất nhiều truyền thuyết ma quỷ trên núi đến bắt người.

Nghe đồn, thiên hạ có loài yêu quái gọi là mỹ nhân xà, ban đêm sẽ hóa thành hình dạng con người đến gõ cửa sổ của người phàm. Nó sẽ lấy vẻ ngoài xinh đẹp để mê hoặc trái tim con người, hút dương khí, cực kỳ đáng ghét.

Đám người Bảo Khấu đều không ai lên tiếng, chẳng lẽ đều bị mỹ nhân xà hút dương khí mất rồi?

* Mỹ nhân xà: hình tượng trong truyền thuyết Trung Quốc, chỉ người có mình người đuôi rắn, cùng dùng để ẩn dụ những người có vẻ ngoài xinh đẹp, quyến rũ nhưng nội tâm ác độc.

Đúng lúc này, mỹ nhân xà ngoài cửa sổ thì thầm gọi nàng: “Trinh Nhi muội muội, ngủ rồi hả?”

Nghi ngờ lập tức tiêu tan, Lục Nghi Trinh duỗi tay đẩy cửa sổ.

Tùy tiểu Thế tử bọc mình trong chiếc áo lông chồn ấm áp, đứng dưới chiếc đèn lồng đỏ ngoài hành lang gấp khúc, làn da trắng muốt trở nên mềm mại trơn bóng dưới ánh đèn.

“Ý ca ca, huynh lại trèo tường đến nữa rồi?”

“Ừ”. Hắn xoa tay, thở ra một ngụm khí mờ, cười tản mạn: “Ngày đông lạnh giá thế này, bờ tường đóng một mảng tuyết rất dày, đá vừa lạnh vừa trơn, ta phải phí biết bao công sức mới nhảy sang đây được đó”.

“Thế sao huynh không đi cửa chính?”

“Muộn thế này rồi, không thích hợp mà”.

Chẳng lẽ trèo tường thích hợp hơn so với đi cửa chính?

Lục Nghi Trinh nuốt câu này vào bụng, dường như nhớ ra chuyện gì, lại hỏi: “Bảo Khấu đâu rồi? Ý ca ca làm thế nào đuổi bọn họ đi được vậy?”

“Không phải ta đuổi bọn họ đi. Người làm nhà muội đều đều sảnh ngoài lĩnh tiền thưởng rồi”.

Lục Nghi Trinh cuối cùng cũng thông suốt.

Nàng trông thấy tiểu Thế tử bị lạnh cóng đến mức mũi cũng chuyển đỏ, đang muốn kêu hắn vào phòng nhưng lại nhớ ra điều mẫu thân dạy bảo nên đành thôi.

“Huynh đợi đã”.

Tiểu cô nương trước cửa sổ dặn dò xong bèn chạy vào phòng, vòng qua bình phong, hình như đang lục lọi đồ gì đó.

Một lát sau, nàng quay trở lại, đem theo một chiếc lò sưởi tay.

“Vẫn còn ấm, Ý ca ca mau cầm đi”.

Thấy thiếu niên cầm lò sưởi, lúc này Lục Nghi Trinh mới hỏi vào chuyện chính: “Ý ca ca tìm muội muộn thế này có chuyện gì thế?”

Tiểu Thế tử rũ mắt trầm lặng.

Đến lúc nhướng mắt lên nhìn nàng, nụ cười bình đạm đã trở lại như thường: “Đón tuổi mới, càng đốt pháo sớm thì vận may càng nhiều. Trinh Nhi muội muội đã từng nghe được đạo lý này khi ở Dương Châu chưa?”

“Từng nghe”. Tiểu cô nương vội vàng đáp, đột nhiên hiểu ý của tiểu Thế tử, chớp mắt đã trở nên hứng thú bừng bừng: “Chúng ta đi đâu đốt pháo?”

“… Con hẻm trước cửa phủ”.

Lục Nghi Trinh tự mặc y phục tươm tất, cầm theo đèn lồng, bước chân nhẹ nhàng chạy đến trước tiểu viện.

Ngọn đèn dầu bên sảnh ngoài Lục phủ sáng trưng, đang là thời điểm phát thưởng náo nhiệt nhất.

Tiểu cô nương xuất hiện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Lục phu nhân thấy nàng mang theo thần thái sáng láng, mặt mày tươi tỉnh, ánh mắt không giấu nổi kinh ngạc: “Trinh Nhi, sao lại không ngủ nữa?”

“Sắp đến canh ba, con muốn đốt pháo trước năm mới!” Tiểu cô nương lộ ra vẻ mặt chờ mong: “Mẹ, không phải năm trước phủ chúng ta đã cất giữ rất nhiều pháo kép* ạ? Con cũng muốn ra ngoài đốt pháo”.

* Pháo kép: pháo nổ hai lần.

“Đương nhiên là được, chỉ là, vì sao Trinh Nhi đột nhiên đổi ý rồi?”

Lục Nghi Trinh chống mũi chân vẽ trên đất, túm đại lý do nói nhăng nói cuội: “Chỉ là… không ngủ được”.

Lục phu nhân còn hơi nghi ngờ, nhưng thật ra Lục Tông lại không muốn làm con gái mất hứng nên đứng dậy khỏi ghế chủ tọa, dắt tai nàng đến nhà kho cất giữ hàng hóa.

Lục Nghi Trinh được thỏa nguyện, nàng ôm đầy một vạt áo đều là pháo kép, vui sướng đi vào con ngõ nhỏ trước cửa Lục phủ.

Vừa bước ra cửa chính, chưa bước xuống bậc thang, có một quả cầu lửa nhỏ xì ra trước mắt.

Tiểu cô nương bị dọa sợ, lùi lại nửa bước theo bản năng.

Trong không gian tối tăm, có tiếng người trêu ghẹo của thiếu niên.

“Ý ca ca”. Lục Nghi Trinh tìm được tiểu Thế tử đang khoanh tay đứng dựa ở chân tường, vẻ mặt đầy ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”

Đúng lúc này, trái cầu lửa kia cũng hết khí lực, héo hắt tắt ngúm trong màn đêm, không hề để lại tiếng động.

“Là món đồ chơi vặt vãnh mà cửa hàng pháo hoa trên phố Phan Lâu mới chế tạo, gọi là ‘chuột đồng’”.

Tùy Ý vừa giải thích, vừa hành lễ với chủ quân Lục gia đi phía sau tiểu cô nương: “Thật trùng hợp, Trinh Nhi muội muội cũng muốn ra ngoài đốt pháo sao?”

Lục Nghi Trinh cười trộm, khó khăn lắm mới nhịn được, phối hợp gật đầu với hắn: “Đúng vậy”.

Nàng hất cằm chỉ xuống đám pháo trong lòng: “Chỗ muội có rất nhiều pháo kép, Ý ca ca đốt cùng với muội đi”.

Hai người đổi pháo cho nhau, Tùy tiểu Thế tử tiện thế lấy ra một que diêm, châm chiếc pháo kép đầu tiên của tiểu cô nương.

“Chạy mau”.

Đợi khi một lớn một nhỏ trốn sau bức tường nhạt, chỗ dựng cây pháo nổ tung “Đùng” một tiếng… âm thanh rúng động rộn rã lan khắp con hẻm. Một lúc sau, tiếng nổ lớn thứ hai lại vang lên.

Hẻm Du Lâm vốn thanh vắng yên tĩnh rất nhanh đã bị pháo kéo, pháo hoa và cả ‘chuột đồng’ mà Tùy Ý mang theo hòa chung với tiếng cười vui thích của tiểu cô nương mà trở nên sinh động vui tươi.

Ngay cả chủ quân phủ Quốc công và chủ mẫu cũng đều bị hấp dẫn ra xem.

Người lớn hai nhà hàn huyên với nhau, cảnh tượng vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Tùy tiểu Thế tử và tiểu cô nương hành lễ xong cũng không chịu đứng ngây ra đó nữa, lập tức tiếp tục chơi đốt pháo.

Tùy phu nhân nhìn hai khuôn mặt vui cười ngây thơ giữa những đốm lửa lập lờ, không khỏi cúi gằm đầu xuống.

Tối nay bà còn dắt theo một bé trai khoảng bốn, năm tuổi.

Lúc này đây, bé trai đang nhìn không chớp mắt vào ‘chuột đồng’ đang chạy tán loạn khắp nơi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn ao ước.

“Mậu ca”. Tùy phu nhân cúi người ngồi xổm nhìn đứa bé, yêu thương nói: “Mậu ca muốn cùng đại ca ca của con đốt pháo không?”

Nhị Lang còn nhỏ xíu của phủ Quốc công do dự “Vâng” một tiếng.

“Thế đi đi”. Tùy phu nhân cười, dịu dàng xoa gương mặt đứa bé. Đợi tiểu nhị công tử vui thích đi đến con hẻm, bà đứng dậy, bất đắc dĩ oán hận nhìn Tĩnh Quốc công cực kỳ mãn nguyện bên cạnh: “Mậu ca chỉ thích bám theo đại ca ca, cứ như cái đuôi nhỏ vậy”.

“Như vậy tốt, tốt mà”. Tĩnh Quốc công nói: “Chỉ là gần đây Đại Lang làm việc hơi lỗ mãng, qua năm mới lại nói chuyện với nó, đừng để nó dạy hư đệ đệ”

“Chàng đó, đừng lúc nào cũng tỏ ra nghiêm mặt với con trẻ. Ý ca vẫn còn nhỏ, sao có thể chu toàn hết mọi việc được?”

“Phải phải, phu nhân dạy rất đúng”.

Lục Nghi Trinh liếc mắt thấy một bóng người đến gần, động tác đốt pháo trên tay dừng lại.

Nàng quay người nhìn… chợt thấy người đến là một tiểu công tử mặt mày thanh tú, mũi và miệng có ba bốn phần tương đồng với Tùy Ý, nhưng mặt mày lại mang dáng dấp của Tùy Yến thị nhiều hơn.

… là Tùy gia Nhị Lang.

Lục Nghi Trinh thấy ánh mắt mong chờ của đứa bé bèn đưa pháo kép trong tay mình cho nó: “Tiểu đệ đệ, đệ cũng muốn chơi cái này hả?”

“Vâng”. Tùy Mậu gật đầy, giọng nói cảm ơn rất non nớt.

Tùy Ý cũng từ phía khác nhìn lại, đáy mắt giấu ý cười, cúi người xuống, ôn hòa nói với đệ đệ: “A Mậu, mọi ngày đều ngủ sớm rồi mà? Sao hôm nay chưa đi ngủ?”

Tùy Nhị công tử lắc đầu.

Tiểu Thế tử đưa một hộp diêm cho đứa bé: “ Vậy thì cùng đốt pháo nào”.

Lục Nghi Trinh đứng một bên xem Tùy tiểu Thế tử dạy trẻ con.

“Pháo phải cắm xuống đất, nếu không nó sẽ bay loạn xung quanh, dễ dàng khiến người khác bị thương”. Tiểu Thế tử lấy bánh pháo trong tay Tùy Mậu, cắm nó trên mặt đất: “Đốt lửa xong rồi chạy là được, rất đơn giản. A Mậu thử xem?”

Tùy Mậu rút một que diêm chuẩn bị châm lửa, Tùy Ý lại nhẹ nhàng lên tiếng:

“Đệ nhìn kìa, mẫu thân ở bên kia đang nhìn đấy, A Mậu đốt pháo hoa có muốn cho mẫu thân xem không?”

Tùy Mậu quay người lại, chỉ thấy Tùy gia Quốc công và phu nhân quay sang bên này.

Tiểu Thế tử không tiếp tục nhiều lời, lùi về hướng phu thê Tùy thị, sau đó còn vẫy tay với Lục Nghi Trinh đang ngơ ngác nhìn quanh: “Trinh Nhi muội muội mau lại đây, để A Mậu tự đốt một lần đã”.

Tiểu cô nương nghe lời, nhanh chóng chạy đến tầm tay hắn.

Tùy Nhị công tử lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Tùy phu nhân ở phía xa thấy vậy cũng dịu dàng cổ vũ cho con trai: “Mậu ca, đừng sợ, đại ca ca của con và Lục tỷ tỷ đã chơi nhiều rồi, chỉ cần lùi về sau một chút, pháo này sẽ không làm con bị thương đâu, dũng cảm lên nào”.

Tựa như được những lời này cổ vũ, tiểu Nhị công tử mím môi, chậm chạp quẹt que diêm trong tay.

Ngọn lửa sáng chói bén vào đầu kíp nổ.

“Xì xì…”

Kíp nổ đã bén lửa.

“Mau lùi lại!”.

Tiểu công tử thấy ánh mắt tha thiết của mẫu thân cách đó không xa, nghe lời lùi lại phía sau.

Đúng lúc nổi gió.

Là gió Bắc.

Thổi xuyên qua con hẻm.

“Bùng!”

Pháo kép rung mạnh nổ tung trên mặt đất, khói thuốc súng bị gió Bắc cuốn đi đổ ập xuống người tiểu công tử… đứa bé đã lùi sai hướng.

Ngay sau đó, tiếng nổ lần thứ hai cũng vang rền bầu trời, bởi có sức gió trợ giúp, nó rơi trúng trên đỉnh đầu tiểu công tử!

Tùy Mậu sợ hãi ngây người tại chỗ.

Tùy phu nhân và Tĩnh Quốc công ở xa bị dọa hết hồn, vội vàng chạy đến, một trước một sau, trái phải kiểm tra tình hình của Tùy Nhị công tử.

Cũng may, trận nổ vừa rồi chỉ dọa người một chút, xác pháo và khói thuốc súng vẫn chưa thật sự rơi xuống người tiểu công tử nên đứa trẻ không hề bị thương.

“A Mậu còn nhỏ, đột nhiên bị dọa như vậy, phải gọi người đến xem qua”.

Ánh mắt của Tùy Tiểu thế tử ngập bao dung lẫn thương hại, tốt bụng nói: “Phụ thân, mẫu thân, chỗ con không cần để ý nữa đâu, hai người đưa A Mậu về phủ đi”.

Tùy phu nhân liên lục tán thành, đợi sau khi Tĩnh Quốc công bế Tùy Mậu đứng dậy, một nhà ba người lập tức vội vàng về phủ.

Lục Nghi Trinh vẫn chưa hoàn hồn sau khi chứng kiến biến cố này vậy mà Tùy tiểu Thế tử đã lo liệu xong mọi việc. Hắn chắp tay áo vào nhau, đi một lúc rồi trở lại.

Chiếc áo lông chồn màu trắng càng tôn lên khuôn mặt ôn nhiên như ngọc của hắn, vừa thanh cao quyền quý, lại vừa thư sinh thanh tú. Ngay cả âm thanh của hắn cũng nhẹ nhàng vô hại: “Đúng là trận gió quái quỷ”.

Lục Nghi Trinh nghĩ mơ màng: Hình như mùa đông đều là gió Bắc thổi mà.

Quái quỷ chỗ nào?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN