Trình Liễm Nhất vui vẻ cười, “Nghỉ hè tớ sẽ giám sát cậu.”
Khóe môi Đường Hạnh mấp máy, “Cậu đang trả thù tớ đúng không?”
Trình Liễm Nhất không đáp, nhét đống sách vào tay cô, “Cầm về đi.”
“Tớ sẽ không nói cho cậu điều ước của tớ đâu!” Đường Hạnh tức giận nói.
Cậu mỉm cười, “Tớ cũng không nói cho cậu biết.”
Đường Hạnh thở phì phò, lườm cậu, “Được thôi! Tớ còn tiết kiệm được ít tiền đấy.” Nói rồi xoay người về nhà.
Trình Liễm Nhất cười nhìn cô.
Từ hôm đấy Đường Hạnh không để ý Trình Liễm Nhất nữa, thậm chí đi học cũng không đi cùng cậu.
Bởi vì, làm người phải có khí thế.
Trước hôm thi cuối kì 1 tuần, Đường Hạnh vẫn chịu khuất phục, bảo Trình Liễm Nhất phụ đạo cho mình.
Nhưng mà cô nghĩ, đại trượng phu sống ở đời phải co dãn đúng lúc, đợi đến khi thi xong cô sẽ ném Trình Liễm Nhất đi.
***
Kỳ nghỉ hè vừa đến, Đường Hạnh không làm bài, mỗi ngày ở nhà hết ăn uống rồi lại xem TV, cực kì vui sướng.
Nhìn Đường Hạnh ôm hộp kem, ngồi trên sô pha xem TV, mẹ Đường lườm cô, “Con cứ như vậy sớm muộn gì cũng hỏng mất.”
“Con chơi mấy ngày rồi sẽ làm bài.” Đường Hạnh nói xong lại xúc một thìa kem.
“Ngày mai mẹ bận, bố con cũng đi công tác, trưa mai con với Tiểu Liễm muốn ăn gì thì ăn nhé.”
Bố mẹ Trình Liễm Nhất đi công tác mấy ngày, cậu thường tới nhà Đường Hạnh ăn cơm.
Đường Hạnh không để bụng, “Ò, vâng ạ.”
Ngày hôm sau, Đường Hạnh ngủ đến trưa, nếu không vì tiếng gõ cửa thì cô cũng không tỉnh lại.
“Ai đó?” Cô dụi mắt, nhìn qua mắt mèo, hóa ra là Trình Liễm Nhất, lúc này mới mở cửa.
Thấy cô, Trình Liễm Nhất cũng ngẩn người, “Dì Tĩnh không có ở nhà à?”
“Mẹ tớ hôm nay có việc, bảo cơm trưa hai chúng ta tự giải quyết.” Đường Hạnh hừ hừ nói.
Cô mới ngủ dậy, còn hơi tức giận, cho nên trả lời qua loa vài câu.
Nhìn tóc tai lộn xộn của cô, cậu cau mày, “Cậu ngủ bây giờ mới dậy?”
“Nếu không phải cậu gõ cửa thì tớ chưa thèm dậy đâu.” Đường Hạnh ngáp ngủ, đi vào phòng khách.
Trình Liễm Nhất đi sau đóng cửa, “Trưa nay ăn gì?”
“Không biết!” Đường Hạnh lắc đầu, “Tớ đi rửa mặt đây.”
***
Đường Hạnh rửa mặt xong thì thay quần áo, cô mặc áo T-shirt màu xanh cùng quần short jean, để lộ đôi chân thon dài.
Nghe thấy trong bếp có tiếng, cô vội vàng đi đến, thấy Trình Liễm Nhất mở tủ lạnh cầm đồ ăn, Đường Hạnh ngạc nhiên, “Cậu nấu cơm à?”
“Nếu không thì sao?” Trình Liễm Nhất quay đầu lại, “Không có điện thoại, không order đồ được, trong nhà lại không có mì, chỉ có thể nấu cơm thôi.”
“Cậu đứng toanh toạc nhà bếp nhé.” Đường Hạnh lo lắng.
Trình Liễm Nhất sai bảo cô, “Cậu đi vo gạo cắm cơm, còn tớ nấu ăn.”
Ọc…ọc…
Bụng Đường Hạnh kêu vài tiếng, tới giờ ăn cơm rồi, cô cũng thấy đói bụng, cô bất đắc dĩ đi đến. “Ò.”
“Cậu biết làm không đấy?” Trình Liễm Nhất có chút không tin.
“Đương nhiên là biết rồi.”
Chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy.
Cô vo gạo rồi cho vào nồi cơm điện, nhưng lại không biết cho nước thế nào mới đủ, “Cho nhiều hay ít nhỉ?”
“Cậu đổ nước đến một đốt ngón tay là được.” Trình Liễm Nhất nhìn cô một cái.
Đường Hạnh làm theo, cơm rất nhanh chín.
Cô đứng bên cạnh nhìn Trình Liễm Nhất thuần thục cắt rau, ngạc nhiên hỏi, “Cậu biết làm à?”
“Nhìn công thức thì làm được thôi.” Trình Liễm Nhất nhớ cách làm trong đầu, dựa theo đấy là được.
Đường Hạnh cũng không gấp làm chuyện gì, đứng nhìn Trình Liễm Nhất xào rau.
Khói trắng bay lên rồi bị máy hút khói hút đi, dầu trong chảo bắn lung tung nhưng Trình Liễm Nhất lại không bị trúng, động tác sạch sẽ dứt khoát.
Có một số người, làm chuyện gì cũng tốt.
“Đưa đĩa cho tớ.”
Đường Hạnh hoàn hồn, chạy nhanh đi lấy đĩa, một đĩa khoai tây xào ớt nhanh ra lò.
Trình Liễm Nhất làm 2 món, khoai tây xào ớt xanh và trứng xào cà chua, đều là hai món đơn giản dễ làm, rất nhanh đã nấu xong.
Tới lúc ăn cơm, hai người ngồi xuống bàn ăn.
Nhìn hai món ăn trông khá đẹp mắt, cô dự gắp một miếng rồi bỏ vào miệng.
Hai mắt cô sáng lên, khá ngon.
Trình Liễm Nhất khẩn trương, “Thế nào?”
“Cũng được.” Đường Hạnh đánh giá mức thấp nhất.
Trong lòng cô có chút ghen tị, sao Trình Liễm Nhất làm gì cũng tốt nhỉ, thực sự làm người khác khó chịu.
Trình Liễm Nhất thỏa mãn cong môi cười, bắt đầu ăn.
Đường Hạnh rất đói, tốc độ ăn cũng nhanh hơn nhiều.
Ăn xong, cô sờ bụng, cực kì thỏa mãn.
“Muốn ăn nữa không?” Trình Liễm Nhất buông đũa hỏi.
“Không ăn nữa, cậu ăn nhanh lên để tớ còn đi rửa bát.” Đường Hạnh nói, Trình Liễm Nhất đã nấu rồi, vậy cô rửa bát cũng là điều hiển nhiên.
***
Trình Liễm Nhất ăn cơm xong, Đường Hạnh không nói một lời đi thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp rửa.
Trình Liễm Nhất đi theo cô, “Còn giận à?”
“Hừ.”
Trong tiếng nước tí tách chảy, Đường Hạnh hừ nhẹ một tiếng.
“Cậu muốn quà gì?” Trình Liễm Nhất lại hỏi.
Đường Hạnh ngoái đầu lại, “Tặng sách tham khảo làm cậu nhọc lòng quá ha, thà đừng tặng còn hơn.”
“Cảm ơn cậu nhá, cho tớ một ngày sinh nhật khó quên, cả đời này tớ sẽ nhớ kĩ.” Đường Hạnh cắn răng lại tiếp tục rửa bát.
Trình Liễm Nhất cúi đầu khẽ cười.
“Không mấy mà lên lớp 9 rồi, cậu muốn thi vào trường cấp 3 nào?” Trình Liễm Nhất đột nhiên thay đổi đề tài.
Đường Hạnh dừng tay, “Không biết, tớ còn chưa nghĩ nữa.”
“Tớ đăng kí vào Nhất Trung, nếu cậu thi đỗ, cậu muốn cái gì tớ cũng sẽ mua cho cậu.”
Đường Hạnh hít một hơi, Nhất Trung là trường cấp 3 tốt nhất của thành phố Du, điểm của cô hiện tại có chút quá sức.
“Tớ…không thi đỗ đâu.” Đường Hạnh tặc lưỡi, khó chịu trả lời.
Trình Liễm Nhất nhìn bóng dáng cô, khẽ cười nói: “Không phải còn có tớ sao?”
Đường Hạnh cất bát vào tủ, quay cầu nhìn cậu: “Nếu tớ không đỗ thì sao?”
“Sẽ không đâu, chỉ cần cậu cố gắng là được.” Trình Liễm Nhất chắc chắn nói.
Đường Hạnh ngước mắt hỏi: “Sao cậu cứ khăng khăng bảo tớ phải thi vào Nhất Trung? Bọn mình là hàng xóm, bình thường cũng hay gặp nhau mà?”
“Chúng ta học cùng trường không tốt sao? Mai sau còn có thể học cùng một trường đại học.” Trình Liễm Nhất không trả lời câu hỏi của Đường Hạnh
“Cùng nhau học đại học….” Đường Hạnh lẩm bẩm.
Thành tích của Trình Nhất Liễm rất tốt, đại học hàng đầu trong nước tùy ý chọn một trường cũng có thể đỗ, nhưng cô lại không như vậy.
Tưởng tượng đến cảnh mình không đuổi kịp bước chân của Trình Liễm Nhất, Đường Hạnh khó chịu, đầu óc rối bời.
“Lực học của cậu tốt thế, chúng ta sao có thể học cùng một trường đại học được.” Đường Hạnh cắn môi, buồn bã nói.
Thấy Đường Hạnh cúi đầu, tim Trình Liễm Nhất thắt lại, “Đường Hạnh, cậu phải tin tớ.”
Đường Hạnh ngẩng đầu, đáy mắt mờ mịt, “Tin cậu cái gì?”
“Cậu có đồng ý học cùng một trường đại học với tớ không?” Trình Liễm Nhất hỏi.
Đường Hạnh nhăn mũi, “Đây không phải vấn đề có đồng ý hay không….”
Trình Liễm Nhất trầm giọng hỏi: “Tớ chỉ cần một đáp án, cậu có đồng ý không?”
Cô thầm nghĩ, nếu chia xa Trình Liễm Nhất, cô không thể chấp nhận được.
“Tớ đồng ý.” Đường Hạnh ngây ngốc trả lời.
Trình Liễm Nhất vui vẻ, “Vậy giao cho tớ đi.”
“Gì cơ?”
“Nhưng mà cậu phải hứa, lên cấp 3 rồi cậu phải chăm chỉ hơn nữa.” Trình Liễm Nhất cong môi nói.
Đường Hạnh chớp chớp mắt, nghĩ lại, cô cảm thấy có chút không thích hợp, sao cô lại cảm thấy cuộc sống của cô sau này sẽ trói buộc bên Trình Liễm Nhất nhỉ?
***
Qua kì nghỉ hè, bọn họ lên lớp 9, trường học bổ sung một khóa học mới làm học sinh kêu khổ không ngừng.
Đường Hạnh không thấy khổ, vì kì nghỉ hè này cô đã được nếm qua một lần.
Đương nhiên là bị bắt buộc phải học….
Lớp 9 không được thoải mái như năm lớp 7 và lớp 8, học rồi thi làm học sinh cực kì áp lực, trong lớp học chỉ nghe thấy tiếng viết lách.
Đỗ Tiêu Lê học chăm chỉ hơn, cô nàng đã hứa sẽ thi vào Nhất Trung với Đường Hạnh, vì thế nên dốc sức học tập.
Ba năm (*) khổ cực chỉ vì một ngày thi vào cấp 3.
(*) Cấp 1 ở Trung Quốc từ lớp 1 đến lớp 6, cấp 2 từ lớp 7 đến 9, cấp 3 là 10, 11 và 12.
Thi xong môn cuối cùng, Đường Hạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trường cô thi là Nhất Trung – ngôi trường số 1 của thành phố Du, đây là nơi mà cô muốn theo học, nhất định sẽ không bỏ lỡ.
Đường Hạnh và Đỗ Tiêu Lê giao hẹn thi xong môn cuối sẽ gặp nhau ở bảng thông báo, lúc cô tới, Đỗ Tiêu Lê đã đứng chờ rồi.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi, mẹ tớ nói muốn ra biển chơi, đến lúc đó sẽ mang quà về cho cậu.” Đỗ Tiêu Lê và Đường Hạnh sánh vai nhau đi về.
Đường Hạnh cười đáp lại, “Được nha.”
Đi tới cổng trường, Đỗ Tiêu Lê liếc mắt thấy Trình Liễm Nhất đứng chờ cách đó không xa, cô nàng tạm biệt Đường Hạnh ở chỗ này, “Tớ về nhà trước đây.”
“OK, Tiêu Lê, gặp lại ở Nhất Trung nhé.” Đường Hạnh mím môi nói.
“Gặp ở Nhất Trung nha.”
Nhìn bóng dáng của Đỗ Tiêu Lê, Đường Hạnh vui vẻ đi tới bên Trình Liễm Nhất.
Cậu xoa tóc Đường Hạnh, “Cảm thấy thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.” Đường Hạnh cười tủm tỉm trả lời.
“Về nhà thôi.”
“Ừ.”
———
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc năm tháng cấp 2, bây giờ sẽ bước vào cấp 3
Có thiên sứ nhỏ hỏi tôi khi nào thì đôi chính sẽ ở bên nhau, tôi chỉ có thể spoil một chút là tới đại học [che mặt]
Bởi vì chính sách không cho phép yêu sớm……
Mọi người đều biết mà.
Phần cấp 3 sẽ không quá dài, nhưng tôi muốn viết về quá trình Tiểu Liễm và Tiểu hạnh trưởng thành, cho nên không thể viết ngắn hơn nữa.
Chờ tới khi lên đại học sẽ không cần kiêng nể gì đâu ~