Trúc Ngoại Đào Hoa Khai
Chương 46
Văn Thanh có thể là do ở nhà chơi chán rồi, gần đây mỗi ngày đều đi theo bên người Hạ Hổ. Hạ gia cũng vui vẻ đến thế, có y ở nhà, này so với Tiểu Tứ còn muốn ầm ĩ hơn.
Gần đến Tết, mọi người trong nhà lại phải vì lễ mừng năm mới mà bắt đầu bận bịu hẳn lên. Đối với việc mua sắm đồ tết, đây chính là việc Liên Sinh yêu thích nhất. Đầu tiên là các loại vải vóc, đồ dùng trong nhà, sau đó các loại nguyên liệu thức ăn, từng phần từng phần đều chọn lựa kỹ càng mà đem về nhà.
Tiểu Tam vào lúc cuối thu sang đông thì có bận bịu một khoản thời gian, tự xưng là mệt mỏi rồi, sau khi vào đông liền mỗi ngày ngốc ở nhà làm chút việc nhà hoặc dứt khoát nằm bò trên giường sưởi. Thái Kinh Vân tặng cho hắn một số tập sách về những cố sự hưu nhàn, hắn vừa lúc cũng nương dịp này mà hảo hảo bổ sung một chút “Văn hóa tri thức”.
Vào ngày họp chợ, Liên Sinh bọn họ ở mấy ngày đó đều ra ngoài. Tân Hà ưỡn cái bụng thiệt bự ở trong nhà bọn họ ngủ bù, Tiểu Tứ nghịch ngợm kia thì bị Tiểu Tam đuổi ra ốc, đành phải đem theo một cái lò sưởi nhỏ đi ra ngoài tìm bạn cùng chơi.
Tiểu Tam lặp lại cái tập quán sau khi vào đông của mình, chính là nằm bò ra trên giường sưởi đọc sách. Gian phòng của hắn rất rộng, bị Liên Sinh lục tục nhét thêm vào một số gia cụ, nhưng là cũng không thấy chật chội đi. Trong phòng ngoại trừ phía trên hầm lửa, những nơi khác thu dọn coi như chỉnh tề. Trên cái bàn đầu giường đặt một cái chậu nông, nở ra một khóm bích lục có vẻ như là hoa thủy tiên. Đương nhiên, với tính cách của Tiểu Tam, tại trong phòng dưỡng thủy tiên là chuyện không quá có khả năng, cho nên, cái khóm cây sinh trưởng vô cùng tốt kia cũng chỉ là họ hàng của thủy tiên mà thôi —— giống tỏi sinh trưởng trong nước.
Sau khi lật mấy trang sách về cố sự ma quỷ, không khỏi thấy buồn ngủ. Đầu Tiểu Tam cũng gật lên gật xuống, liền dứt khoát kéo chăn, ghé vào trên giường bắt đầu mơ mộng. Quyển cố sự thư tập bên người tùy tiện trải ra ở một bên.
Mơ mơ màng màng, cảm thấy nơi cổ có chút ngứa, liền rụt cổ lại động động một chút. Trời thiệt là lạnh, cũng lười từ trong ổ chăn giơ tay ra ngoài gãi nha. Bất quá, không tới một hồi, trên mặt trên cổ càng ngứa hơn, liền cảm thấy rất không thích hợp. Mở mắt nhìn qua, đầu của người nào đó đang kề sát ở trước mắt mình.
“Này này này!! Ngươi ngưng lại cho ta! Ngưng lại! Nghe thấy không a?!” Tuy rằng cũng đã có một đoạn thời gian thích ứng, nhưng Tiểu Tam không thể nghi ngờ chính là loại chậm tiêu, đối với hành động nào đó của Thái Kinh Vân, vẫn là có thể đả kích liền đả kích.
Thân thủ đẩy Thái Kinh Vân một cái, Tiểu Tam tiếp đó cũng trừng mắt liếc qua.
Thái Kinh Vân nâng người dậy, nhưng gương mặt vẫn kề rất gần Tiểu Tam, cự ly chưa đến một nắm tay. Mắt đối mắt, mũi đối mũi.
Nước da của Tiểu Tam khi vào đông có vẻ trắng trẻo hơn, cứ như một phiến bí đao trắng như tuyết được ngâm trong thanh thủy. Đương nhiên, nếu như để Thái Kinh Vân hình dung, hắn nhất định sẽ là một ‘nước da tựa ngọc thạch’ hoặc ‘làn da tinh tế nõn nà’ các loại.
Nói chung, thiếu niên trắng nỏn khả ái rất là mời gọi lang sói a. Huống chi Tiểu Tam có hơn phân nửa đã là người của y, Thái Kinh Vân nhìn mà tâm ngứa ngáy nha, đương nhiên là phải trực tiếp l**m cắn một hồi.
Thái Kinh Vân có lúc cũng sẽ âm thầm kỳ quái, y rõ ràng là một người có lực khắc chế rất tốt, thế nhưng vì sao hễ có Tiểu Tam ở đây là có chút ý niệm quá giới hạn trong đầu a. Có lẽ là tại nơi nông thôn này ngốc quá lâu, theo những người này nhiễm chút tính khí tùy tính tùy ý. Bất quá, cũng tốt, hơn nửa năm qua, y cảm thấy rất không tồi. Tuy rằng không có phô trương như trước đây, lại có nhiều chuyện phải tự mình làm, nhưng tâm tình lại rất tốt! Ngay cả Điền bá cũng đều nói y như vậy là tốt lắm!
“A, lửa nhỏ rồi!” Tiểu Tam sờ sờ giường sưởi, cảm giác độ ấm giảm xuống không ít, ngón chân bắt đầu thấy lạnh, liền đẩy đẩy Thái Kinh Vân: “Đi giúp ta thêm lửa đi.”
“Nhìn cái gì nha? Giúp ta thêm vào mấy khúc củi là được, không cần bỏ vô nhiều quá! Na, ngay bên kia kìa!” Tiểu Tam chỉ về một hướng ở góc nhà, bên kia bày một cái sọt tre, bên trong là mấy khúc củi cùng mấy khúc than củi đã đốt hảo.
Thái Kinh Vân thấy Tiểu Tam lui thành một đoàn ở trong chăn, liền đứng dậy đi thêm củi.
Nói thật, tại nơi chệch về phía Nam này, nếu như không phải đối diện với mùa đông lạnh lẽo, thật đúng là không có người nào đắc ý nổi với hầm lửa thế này. Mùa hè ngủ trên đó vừa không thông khí lại không mát mẻ, mùa đông đốt lửa thì phí củi. Hạ gia chính là quá sủng Tiểu Tam, sợ hắn lạnh, cho nên hàng năm đều giúp hắn chuẩn bị tốt mớ củi lửa này. Đặt ở trong nhà người khác, không chừng sẽ bị chọt đầu mà mắng là lãng phí.
“Ngươi thế nào vào được?” Tiểu Tam rụt chân lại, hắn khi ở trên giường sưởi ăn mặc ít hơn nhiều, sau khi lửa yếu đi chút, liền cảm thấy hai bàn chân có chút lạnh nha.
Bất quá, nghĩ nghĩ Thái Kinh Vân muốn vào cũng không phải chuyện gì khó. Liên Sinh gần đây không còn lườm y nữa, tuy cũng không quá thân thiện, nhưng quan hệ của Thái Kinh Vân với nhà này không thể nghi ngờ đã tốt hơn rất nhiều. Có lúc kỵ mã đi ngang qua, Liên Sinh còn chào hỏi một tiếng. Y muốn vào nhà, tự nhiên là không ai đi ngăn cản.
Hơn nữa hôm nay toàn gia không có ở đây, chuồn đến trong phòng Tiểu Tam làm chút chuyện vụng trộm thật đúng là thuận theo thiên mệnh a…
Bỏ thêm củi, đóng lại cửa lò, Thái Kinh Vân không lên tiếng ngồi xuống tại bên giường.
“Được rồi, nghe a ba nói sang năm muốn mời ngươi đến nhà chơi! Thế nào?” Tiểu Tam lắc lắc đầu ở trong chăn chui ra, ngủ lâu quá thỉnh thoảng cũng sẽ có chút khó chịu, phải hoạt động gân cốt nha.
“Ân.”
Y hiện tại chỉ có một mình, tuy rằng ở trong một đại trang tử, nhưng bên trong cũng chỉ lưu lại mấy tên nô bộc mà thôi. Về chuyện mừng năm mới, trong trí nhớ của y chính là những nghi thức tế bái tổ tiên nặng nề, cùng với một đám người loạn thất bát tao họp cùng một chỗ mà tâng bốc so tài lẫn nhau. Y hiện tại một là không có tổ tiên để bái, hai là không cần phải cùng người khác so tài. Vốn có dự định thừa dịp năm mới nhàn nhã cùng Tiểu Tam hảo hảo ngốc thành một khối. Có thể ở Hạ gia mừng năm mới chính là rất hợp ý y.
“Được rồi, quyển sách ngươi tặng ta này, tự ngươi có xem qua không? Bên trong nói về những cố sự quỷ quái rất có tính tưởng tượng a…” Tiểu Tam tiện tay từ một bên vơ ra một quyển sách, cùng Thái Kinh Vân trò chuyện.
Dưới giường sưởi cho thêm chút củi, lửa từ từ vượng lên. Tiểu Tam cũng không biết là bởi vì kể cố sự quá hưng phấn, hay là được bao bọc trong nhiệt khí ấm áp, gương mặt chậm rãi nhiễm hồng. Tại mùa đông hanh khô này, hắn tựa như đóa hoa đào ngày xuân tươi nhuận bung ra.
Có thể là được giường sưởi hung nóng, Thái Kinh Vân toàn thân đều có chút cảm giác phát nhiệt. Y cũng không phải đặc biệt dị tồn ý xấu gì, chỉ bất quá bị ngữ điệu mềm mại của Tiểu Tam cùng dáng cười như hoa khai dẫn dắt, tâm tư bắt đầu từ từ vùng dậy.
Thấy bốn bề vắng lặng, liền không nhịn được. Hạ thấp dán môi lên miệng Tiểu Tam ma sát một hồi, thấy Tiểu Tam giãy dụa, liền dùng lực áp hắn xuống, há mồm thuần thục hấp duyện bờ môi cùng phần da thịt bốn phía xung quanh.
Tiểu Tam đang kể cố sự rất vui vẻ, thực sự không nghĩ tới Thái Kinh Vân lại đột nhiên nhào đến như thế. Đầu tiên là vô thức giãy dụa vài cái, nhưng sau đó thân thể bị ngăn chặn hơn phân nửa, ngoại trừ hai cái đùi còn có thể hướng lên trời mà đá đá, những nơi khác đều bị Thái Kinh Vân giữ chặt.
Khí lực của Thái Kinh Vân so với hắn lớn hơn rất nhiều, hai tay siết đến càng lúc càng chặt, tiếng tim đập thình thịch thình thịch phân không ra là của ai, tựa như trống trận, dẫn tới nhiệt huyết sôi trào.
Cứ như là lửa ở dưới giường trực tiếp bốc lên, đem người ta nung đến choáng choáng váng váng. Tiểu Tam bị Thái Kinh Vân ôm chặt lấy vừa l**m vừa m*t, nụ hôn nóng hôi hổi từ môi một đường chậm rãi chuyển sang bên tai. Tiểu Tam nghe được rất rõ tiếng hô hấp có chút nặng nề, trong lòng đầu tiên là nhiệt nhiệt ngứa ngứa, nhưng từ từ lại thấy bất an.
“Ngừng… Ân…”
Hắn tuy rằng chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng có vài thứ dù không ăn qua thịt heo nhưng sao có thể chưa thấy heo chạy chứ?
Kỳ thực bản thân hắn cũng cảm thấy toàn thân nhiệt lưu bắt đầu khởi động, nhưng hắn thà rằng đem nó quy thành lửa của giường sưởi. Ngọn lửa trong lòng mới toát ra, liền lại bị hắn lách cách dập tắt!
Ngay khi cảm thấy tay của Thái Kinh Vân cư nhiên mò vào bên trong quần áo, thì xúc cảm hỏa nhiệt khiến hắn thực sự kích động, liều mạng mà giãy dụa.
Cũng may Thái Kinh Vân còn chưa có bị nung đến choáng, thấy Tiểu Tam có động tĩnh lớn như vậy, cũng biết bản thân quá nóng vội. Liền dừng lại tựa đầu vào trên gối, hai tay vẫn là ôm chặt lấy Tiểu Tam, cứ như nếu buông lỏng ra thì bảo bối này sẽ bay đi mất vậy.
Hai người đều thở hổn hển, trong phòng vốn im ắng, tiếng thở dốc càng rõ rệt. Thái Kinh Vân chậm rãi tỉnh táo lại, nhưng Tiểu Tam thì càng nghĩ càng vội đến đỏ cả mắt.
Cũng không chỉ là bởi vì Thái Kinh Vân, hắn kỳ thực đang tức giận chính mình. Sống nhiều năm như vậy, không nghĩ qua cư nhiên lại mất sạch trên tay một tên mao đầu tiểu tử. Nếu như chỉ là đơn thuần là bị đe dọa bị bức ép mà bất đắc dĩ báo đáp ân tình thì còn có thể tha thứ, nhưng ngày hôm nay cứ như thế, bản thân cư nhiên còn toàn thân như nhũn ra, nhiệt huyết thì sôi trào… Thật sự là làm cho người ta bối rối!
Kỳ thực, ở trong tay Thái Kinh Vân mơ hồ động * mới là nguyên nhân căn bản khiến hắn tức giận! (* không biết tác giả muốn viết là động gì nữa, động tâm hay động tình nha~)
“Lão tử không phát uy ngươi liền xem ta như mèo con mà đùa giỡn a!!!!”
Rút ra hai tay ra ở trên lưng Thái Kinh Vân nện mấy đấm. Đấm xong còn chưa thấy đủ để tiết hận, liền đấm thêm mấy cú. Này thật có mấy phần ý nhị tán tỉnh ở trong đó, chỉ là Tiểu Tam còn chưa ý thức được. Trong đầu hắn toàn là ý nghĩ tức giận, phải đánh Thái Kinh Vân mấy quyền mới có thể thoải mái!
“Hanh, tin hay không ta làm một lần nữa!” Thái Kinh Vân cũng không nhúc nhích, chôn ở trong gối đầu ồm ồm nói. Tiểu Tam khí lực vốn không lớn, hiện tại nằm trên giường càng không hảo dùng lực, vì vậy đánh người mà cứ như phủi muỗi vậy.
Vừa nghe lời này, nắm tay của Tiểu Tam liền dừng lại một chút. Nhưng cũng không biết là bị lửa giận hay do d*c hỏa thiêu đốt, cơn tức càng lớn, nắm tay tiếp tục hạ quyền.
Thái Kinh Vân chồm người ngẩng đầu đè xuống, tiếp tục vừa gặm vừa cắn, nhằm chứng minh y tuyệt đối nói được thì làm được!
Mấy người Liên Sinh từ trấn trên chạy về nhà, xách thiệt nhiều bao lớn bao nhỏ. Tiểu Tam không có ra khỏi phòng nghênh tiếp.
Làm tốt cơm tối mang lên bàn, Tiểu Tam lại chết sống không chịu xuất môn, trong phòng còn đóng hết cửa cái cửa sổ không cho đốt đèn.
Cũng là cái chuyện, bị Thái Kinh Vân ôm lấy rồi cho một trận gặm cắn mãnh liệt, trên cổ còn hoàn hảo, vào đông nên che kín cổ đó là cực kỳ bình thường, nhưng đôi môi vừa hồng vừa sưng thì phải giải thích làm sao? Chẳng lẽ lại nói tự mình bị té ngã sưng hết cả mồm?
Không thể làm gì khác hơn là phiền muộn nằm sấp trên giường đợi cho bớt sưng!
Liên Sinh đứng ở trong căn phòng hôn ám hướng về phía đống chăn bông phình to kia ồn ào thuyết giáo một phen, thấy hắn thờ ơ, đành phải giúp hắn chuẩn bị cơm nước đưa đến bên giường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!