Trứng Gà Đường Đỏ - Chương 27: Ngửi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Trứng Gà Đường Đỏ


Chương 27: Ngửi


Trần Phong cụng ly với Lương Bạch Ngọc, nhìn anh uống một hơi gần nửa ly, bèn nhắc anh uống chậm lại chút.

“Không sao đâu, tôi có tập qua rồi.” Lương Bạch Ngọc dương dương tự đắc, trong hơi thở còn vương mùi rượu, “Ngàn ly không say.”

Trần Phong hỏi: “Sao lại tập uống rượu?”

“Muốn biết á.” Lương Bạch Ngọc kéo giọng, lém lỉnh chớp mắt, “Không nói cho chú đâu.”

Trần Phong cúi đầu dùng bữa.

Lương Bạch Ngọc xoay ly rượu: “Chú hát chúc mừng sinh nhật tôi nha.”

Trần Phong nuốt thức ăn trong miệng xuống, nghiêng đầu.

“Lần tổ chức sinh nhật trước của tôi là khi cha mẹ tôi còn sống.” Giọng nói của Lương Bạch Ngọc lộ ra vẻ hoài niệm, “Mẹ tôi không phải là người ở đây, bà được sinh ra ở một thành phố phương Bắc, gia đình bà rất nghiêm khắc, bà ấy rất thông minh lại còn siêng học, cũng rất giỏi, cái gì cũng biết hết, năm nào mẹ cũng làm cho tôi một cái bánh kem nhỏ, xung quanh còn có kẹo dẻo.”

“Cha mẹ tôi sẽ hát mừng sinh nhật, mẹ mở đầu, cha hát theo, bọn họ còn nói sẽ hát cho tới khi tôi được 18 tuổi, sau đó sẽ đổi lại tôi hát cho bọn họ.”

Lương Bạch Ngọc ngửa ra sau dựa lên ghế: “Rất muốn được nghe thêm lần nữa…”

Trần Phong buông đũa xuống, vẻ mặt thận trọng, “Vậy tôi… hát một câu?”

Lương Bạch Ngọc không quay đầu nhìn Trần Phong, anh giống như đang len lén mong chờ hoặc là chỉ thuận miệng nói mà thôi, không thèm để ý.

Bên tai vang lên tiếng hát trầm thấp, vừa chất phác trong trẻo, vừa đầy vẻ nam tính.

.

Trần Phong nói chỉ hát một câu, nhưng lại hát xong cả một bài.

Thức ăn trên bàn vẫn còn bốc khói, nồng đậm hơi thở cuộc sống.

Lương Bạch Ngọc nhìn di ảnh cha mẹ, anh giống như đã rơi vào một khoảng thời gian nào đó, yên lặng chờ đợi.

“Mộ của cha mẹ cậu… không có ở trên núi.” Trần Phong bỗng dưng mở miệng, ánh mắt rơi vào trên ót chàng trai, “Nếu cậu muốn dời thì tôi có thể…”

“Dời rồi.” Lương Bạch Ngọc cắt lời.

Trần Phong ngạc nhiên, dời mộ là một chuyện rất lớn, một người sao làm được?

Trừ phi…

Thi thể cũng mất, không có ở đây.

Cái gọi là dời mộ ấy, chỉ là đào hố, rồi để vật phẩm của họ khi còn sống xuống.

Để cho người sống còn có chỗ cúng bái.

.

“Đúng như chú nghĩ đấy.” Lương Bạch Ngọc gảy miếng thuốc dán bên cổ tay trái, buồn bã nói, “Tôi về chậm rồi.”

“Bọn họ không trách cậu đâu.” Trần Phong đột ngột nói.

Lương Bạch Ngọc khẽ cười, “Chú dỗ con nít đó hả, tôi tin lời chú mới là lạ ấy, chậm chính là chậm.”

Cuối cùng, khóe môi anh trễ xuống, “Nếu bọn họ không trách tôi, vậy thì tại sao trong mơ cũng không đến thăm tôi.”

Nhịp tim Trần Phong ngưng trong giây lát.

.

Bầu không khí rất bức bối. Bên ngoài sân có tiếng bước chân đi ngang qua, là thôn dân xách bình ắc quy đi đánh cá về, trên môi ngậm một điếu thuốc, trong tay xách giỏ cá, mấy con cá bên trong nửa sống nửa chết.

Có một con cá sống chui vào khe cổng, chạy qua sân nhỏ, lưu lạc tới gian nhà chính, thể hiện cảm giác tồn tại. Nhưng hai người ngồi trước bàn chẳng ai để ý tới nó.

“Ai cũng nói tôi giống mẹ tôi, thực tế toàn là làm nhục bà, dáng vẻ này của tôi mà giống cái gì chứ.” Khuôn mặt Lương Bạch Ngọc một mực hướng về di ảnh.

Trần Phong nhìn theo tầm mắt của anh, quan sát một di ảnh trong đó, phía trên là một người phụ nữ rất trẻ tuổi, hào hoa phong nhã, ngoại hình cực kì xinh đẹp. Nhưng trong mắt cô không có một tia cao ngạo khinh thường, chỉ có thông minh sáng ngời, là một người vừa dịu dàng vừa thuần khiết.

“Tôi có cảm giác như” Trần Phong nói, “Gia đình cậu không thuộc về nơi này, nhưng lại thuộc về nơi này.”

Lương Bạch Ngọc rốt cuộc cũng quay lại, đem tầm mắt đặt lên người hắn, giương môi, giơ ngón tay cái cười với hắn: “Người có ăn học.”

Trần Phong thấp giọng ho khan.

“Ai ui, còn xấu hổ nữa kìa.” Lương Bạch Ngọc cười vui vẻ hơn, trạng thái tinh thần khôi phục như thường ngày.

Trần Phong cầm đũa: “Ăn cơm.”

“Chú ăn của chú đi.” Lương Bạch Ngọc uống một hớp rượu, anh liếm mép ly, chống cằm, mắt cong cong nhìn sang.

Trần Phong ăn mấy đũa cơm, cổ họng lăn lộn, hắn gằn giọng, lớn tiếng nói: “Đừng nhìn.”

“Hahaha!” Lương Bạch Ngọc cười ngã trái ngã phải, đuôi mắt đỏ lên, tựa như cánh hoa đào đang chiếu lên đó.

.

Lương Bạch Ngọc uống rượu không đổi sắc mặt, uống mấy hớp vẫn như cũ, đúng thật là tửu lượng rất tốt.

Trần Phong đưa ly rượu lên, khuôn mặt nghiêm túc và tai đỏ bừng, hắn lần lượt đáp lại tiếng “Cụng ly” của Lương Bạch Ngọc, bất tri bất giác uống từng ly rượu.

“Được rồi, ăn uống no đủ.” Lương Bạch Ngọc vuốt mái tóc dài, anh lười biếng đứng lên, hướng về Trần Phong bày ra cử chỉ cảm ơn như một quý ông thực thụ, rất có tiêu chuẩn, “Hôm nay rất vui vẻ, cảm ơn chú đã đón sinh nhật với tôi.”

Lưng Trần Phong dựa vào cái ghế lòi lõm, hắn không phản ứng lại, ánh mắt thâm trầm nhìn đăm đăm.

“Đừng nói là…” Lương Bạch Ngọc giơ huơ huơ tay trước mắt hắn, “Say rồi đó nha?”

Trần Phong ngơ ngác, không nhúc nhích.

“Say mà cũng nề nếp thế.” Lương Bạch Ngọc đặt tay lên vai người đàn ông, hơi dựa vào, “Vậy sao chú về được đây?”

Lúc nói chuyện, đầu ngón tay anh xoẹt qua khuyên tai.

Người Trần Phong chấn động, toàn bộ tai trái đều tê dại.

“Vẫn có phản ứng nè, để tôi đỡ chú đi rửa mặt.” Lương Bạch Ngọc vuốt tóc ra sau, tay trái kéo cánh tay cường tráng của hắn, “Tỉnh táo về nhà, được chứ, người chính trực.”

Nửa ngày cũng không kéo người lên được.

Quá nặng.

Bắp thịt cứng rắn tựa như đá.

Lương Bạch Ngọc đưa tay về phái người đàn ông, “lầm bầm, “Kéo chú tay tôi đau quá.”

Mí mắt Trần Phong giật giật, hạ mi nhìn đôi tay kia.

Mảnh mai, trắng nõn, khớp xương tay ửng đỏ.

“Chú tự đứng lên đi.” Lương Bạch Ngọc thu tay về, bỏ tay vào trong túi quần.

Trần Phong không đứng dậy nổi, hắn ngẩng đầu, mặt bị cồn xông, biểu cảm nghiêm túc, “Không phải.”

“Không phải cái gì?” Lương Bạch Ngọc thờ ơ hỏi.

Lồng ngực nóng hổi của Trần Phong đang phập phồng lên xuống, mồ hôi từ cần cổ rám nắng chui vào trong áo rằn ri, hắn ợ một hơi toàn mùi rượu, khí tức nam tính trên người rất mạnh mẽ.

“Tôi không chính trực.” Trần Phong nói xong, lặp lại lần nữa, “Không chính trực.”

Giống như đang không biết xấu hổ lén lút làm chuyện gì đó ánh mắt cụp xuống, hai bàn tay ngượng ngùng đan vào nhau, ống tay áo cuốn lên để lộ ra cơ bắp hoang dại và nam tính.

Lương Bạch Ngọc ngẩn ngơ, đột nhiên có tiếng kêu cửa, anh cau mày, ngẩng mặt nhìn người đàn ông: “Tôi ra ngoài một chút, chú ngồi yên đây nhé.”

.

Ngoài cửa không phải thôn dân tới gây sự, mà là Triệu Văn Kiêu.

“Hôm nay là sinh nhật em.” Triệu Văn Kiêu nhìn Lương Bạch Ngọc đang mở cổng cho y, câu nói đầu tiên là chuyện này.

Lương Bạch Ngọc nhấc mi mắt.

“Anh vừa mới nhớ ra.” Triệu Văn Kiêu hơi tự trách, y thấy Lương Bạch Ngọc không có phản ứng gì lớn, kinh ngạc nói, “Em quên rồi sao?”

Lương Bạch Ngọc nói: “Không quên.”

“Chỉ là tôi không ngờ tới,” anh cười lên, “nhiều năm vậy rồi mà anh vẫn nhớ sinh nhật tôi.”

“Trước kia mỗi lần tới sinh nhật của em, anh đều được mời tới dùng cơm, tối đến anh còn ngủ chung với em, hai đứa mình cùng nhau chen chúc một tấm chăn, ngăm chân trong chậu nước muối.” Triệu Văn Kiêu xúc động, “Khi ở bên ngoài làm ăn anh không nhớ tới mấy chuyện hồi còn nhỏ, sau khi về thôn gặp lại em, anh chợt nhớ ra nhiều chuyện.”

“Không nói nữa, cái này cho em, quà sinh nhật của em đó.” Triệu Văn Kiêu đưa túi nhỏ trên tay ra.

Lương Bạch Ngọc đưa tay nhận.

Triệu Văn Kiêu phát hiện anh không có ý định mở túi ra, bèn hé ra cho anh.

Lương Bạch Ngọc nhìn.

Trong túi có một cái hộp nhung màu đỏ, bên trong là một đồng hồ đeo tay tinh xảo, màu xanh da trời sáng.

“Anh thấy đồng hồ của em đã cũ rồi, mấy vạch bên trong cũng mờ hết, lại không có dây đeo, nên cho rằng em rất thích đồng hồ.” Giọng Triệu Văn Kiêu nhẹ nhàng.

Lương Bạch Ngọc không thừa nhận, cũng không phản bác, anh vuốt đồng hồ đeo tay, ẩn ý nói: “Kiểu nữ mà.”

Triệu Văn Kiêu ngạc nhiên chớp mắt, tựa như y không ngờ tới Lương Bạch Ngọc chính xác chỉ trong một câu nói.

Dù đồng hồ đeo tay đúng là kiểu nữ, nhưng cho dù màu sắc hay thiết kế đều không lộ ra.

“Đúng, là kiểu nữ, của đối tác làm ăn anh tặng cho, lúc về thôn tiện tay mang về.” Triệu Văn Kiêu giải thích xong, nói: “Cổ tay em nhỏ, mang vừa, màu sắc cũng rất thích hợp với em.”

Lương Bạch Ngọc bỏ đồng hồ vào trong hộp rồi để lại vào túi.

Triệu Văn Kiêu khom người lại gần: “Bạch Ngọc, em uống bao nhiêu rượu đó, sao nồng thế này?”

“Một ly thôi.” Lương Bạch Ngọc nói.

Triệu Văn Kiêu nhìn xuyên qua người anh, ánh mắt quét tới gian nhà chính đang đóng cửa, thử thăm dò, “Nhà của em có người?”

Lương Bạch Ngọc cười một tiếng: “Nếu có người thì khi không tôi mở cổng cho anh làm gì?”

Triệu Văn Kiêu: “…”Y ngửi Lương Bạch Ngọc, không nghe ra mùi pheromone nào.

Lương Bạch Ngọc trả túi cho y: “Quà tôi không nhận, có lòng là được rồi.”

Sắc mặt Triệu Văn Kiêu kém rõ ràng, nhưng thái độ thì ngược lại: “Em không thích phải không…”

“Nghĩ gì vậy.” Lương Bạch Ngọc bất đắc dĩ trừng y, thở dài, “Là đồng hồ đeo tay quá quý giá.”

Triệu Văn Kiêu vẫn muốn anh nhận: “Không đáng mấy đồng đâu mà.”

“Nói dối, quà tặng không liên quan tới tình nghĩa, nếu anh vẫn muốn tặng quà thì ngày mai dọn bùn giúp tôi đi.” Lương Bạch Ngọc không đợi Triệu Văn Kiêu đáp lại, miễn cưỡng nói sang chuyện khác, “Dương Minh thế nào rồi?”

“Đang ngủ.” Lưng Triệu Văn Kiêu chợt cứng lại, không lộn xộn nữa, mùi đèn cầy nồng nặc, “Ngày mai là cậu ấy có thể về nhà rồi.”

Lương Bạch Ngọc cười khẽ: “Anh khiến tôi nhìn Alpha bằng cặp mắt khác xưa đấy.”

“Cũng nhờ có cậu ấy, cậu ấy một mực chống lại bản năng mâu thuẫn của mình.” Trong lời nói của Triệu Văn Kiêu mang ý khen.

Giữa môi Lương Bạch Ngọc phát ra âm thanh líu ríu như có như không, “Là một đứa trẻ ngoan, khổ thân.”

“Về đi, ngủ sớm chút.”

.

Lương Bạch Ngọc tiễn Triệu Văn Kiêu, anh đóng cổng lại, chốt khóa.

“Phiền thật…”

Lương Bạch Ngọc đứng trong sân hồi lâu mới khoan thai chậm rãi trở về gian nhà chính.

Người đàn ông vẫn còn ngồi trên ghế.

Lương Bạch Ngọc đi tới: “Sao vậy, ghế có keo nên quần dính vào hả?”

Trần Phong cục mịch nói: “Cậu kêu tôi không động đậy.”

Lương Bạch Ngọc không khỏi tức cười, anh sờ mái tóc ngắn của hắn: “Nghe lời quá.”

“Vậy giờ chú đứng lên đi, tôi dìu chú rửa mặt.” Lương Bạch Ngọc mệt mỏi nói, tinh thần vô cùng uể oải.

Trần Phong chống bàn đứng lên. Hắn đứng rất vững, không lắc lư, nhưng đúng là say thật.

“Chú từng đi lính?” Lương Bạch Ngọc nhìn bộ dạng hắn cho dù ngồi hay đứng cũng đều nghiêm chỉnh, buồn cười nói.

Trần Phong gật đầu: “Từng đi.”

Lương Bạch Ngọc “Ồ” một tiếng, dùng giọng điệu tán gẫu với bạn bè: “Vậy sao chú xuất ngũ?”

“Lý do riêng.” Trần Phong nhíu mày, tính phản xạ tựa như đang khó chịu.

Lương Bạch Ngọc không nhân cơ hội đào sâu vấn đề, anh kéo áo khoác rằn ri của Trần Phong, vuốt thẳng nếp gấp, ngước mắt lên cười.

Trần Phong đối diện với anh, ánh mắt luôn kiên định chín chắn bây giờ bị chất cồn làm cho mơ hồ.

Dây thừng của đèn bị gió lung lay. Bóng đèn cũng lắc lư. Ánh sáng khiêu vũ trên người Lương Bạch Ngọc, chẳng khác gì một tấm ảnh cũ trong phim, sắc thái vàng nhạt mông lung, tựa như ảo mộng.

Trần Phong nhìn không chớp mắt, cổ họng phát ra âm thanh nuốt nước bọt, tựa như thời điểm động vật lớn tanh mùi máu đang đi săn.

“Pheromone của chú mùi gì đó?” Lương Bạch Ngọc hỏi vấn đề trước, khóe mắt và đuôi lông mày hiện lên nét dụ hoặc thân mật, “Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút được không.”

Trần Phong mím môi mỏng thành một độ cong, lần đầu tiên nở nụ cười trước mặt Lương Bạch Ngọc.

Hàm răng chỉnh tề, cười rộ lên rất dễ nhìn, ngây thơ, còn mang theo tính trong sáng của trẻ con.

Lúc Lương Bạch Ngọc còn đang ngạc nhiên, người đàn ông nhìn anh bằng con mắt ửng đỏ, giơ tay tháo khuyên ở bên tai trái.

Sau đó,

Cái đầu đen cúi xuống trước mặt anh.

“Ngửi đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN