Trứng Gà Đường Đỏ - Chương 55
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Trứng Gà Đường Đỏ


Chương 55


Trần Phong vì muốn chăm sóc già trẻ ở nhà nên có đi tuần cũng không đi sâu, mà chỉ đi một vòng xung quanh nhà.

Tới giữa trưa, hắn đi ra mảnh đất sau nhà.

Bởi vì Lương Bạch Ngọc muốn trồng rau.

Trông anh trồng.

Trần Phong không có tâm trạng nhưng vẫn chiều Lương Bạch Ngọc, hắn đào một mảnh đất, mở tất cả túi giấy hạt giống rau củ ra, hất xuống đất từ đầu đến cuối.

Mùa này nên trồng đậu nành, đậu xanh, rau muống, dưa leo, đậu đũa, đậu cove,… mỗi loại cũng trồng một ít.

“Tưới nước lên rồi chờ chúng mọc rễ nảy mầm thôi.” Lương Bạch Ngọc vuốt chó mực nhỏ, kể những ước ao trong cuộc sống sinh hoạt, một năm bốn mùa đều có những mong đợi.

Trần Phong làm xong thì kéo Lương Bạch Ngọc về, phát hiện cái hộp thiết để trên ghế nhỏ trước cửa đã ngã xuống đất.

Phát Tài sủa gâu gâu chạy vào trong.

Lương Bạch Ngọc cầm hộp thiết lên xem thử, đã nhẹ hơn rất nhiều.

“Cớ người tới.” Trần Phong dứt câu, bỏ thùng phân và cuốc xuống rồi rảo bước vào trong nhà.

Lương Bạch Ngọc mở hộp thiết ra, thấy bên trong chỉ còn lại mấy trái vải nhỏ xíu, anh khẽ tắc lưỡi: “Tập tục… Phong tục… Thô tục…”

“Cái nơi rừng nghèo sông cạn này…”

Vừa vào trong sân, bàn tay đang vuốt tóc của Lương Bạch Ngọc bỗng ngừng lại, mí mắt đang khép hờ khẽ nhấc lên, ánh mắt đưa tới sào trúc dưới ánh mặt trời.

Qυầи ɭóŧ phơi trên đó không thấy đâu.

Đầu lưỡi Lương Bạch Ngọc quét thịt vải trong miệng, cắn răng xuống, anh khoan thai chậm rãi đi tới đi lui trong sân.

Ăn vải xong, Lương Bạch Ngọc chuyển hướng, tới nhà vệ sinh.

.

“Bạch Ngọc!”

Không biết qua bao lâu, Trần Phong lớn tiếng đi tới, thấy Lương Bạch Ngọc đang đứng trước đống rác quay lưng về phía hắn, hắn đến gần hỏi, “Cậu ở đây làm gì vậy?”

Lương Bạch Ngọc đang cầm một cành cây khô trên tay chọc vào trong túi nylon: “Tôi muốn đốt rác.”

Trần Phong nói: “Vẫn chưa nhiều, hai ngày nữa rồi đốt.”

Lương Bạch Ngọc khẽ liếc mắt: “Nhưng hôi lắm.”

“Tôi sắp nôn luôn rồi.” Dáng vẻ anh khoa trương minh họa.

Trần Phong nghe theo ý anh.

Lửa rất nhanh đã nổi lên.

Lương Bạch Ngọc dựa lên người Trần Phong, ngửi mùi rác đang cháy, đột nhiên hỏi: “Ai vào nhà vậy?”

Trần Phong sửng sốt một chút.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy từ này ở trong miệng Lương Bạch Ngọc.

Từ nhà hắn trở thành nhà.

Trong lồng ngực Trần Phong thình thịch, tiếng tim đập cũng chạy ra hòa vào trong gió, anh lấy nhánh cây trên tay Lương Bạch Ngọc gẩy đống lửa: “Chú Vương với chú Mập.”

Vừa mới nãy khi hắn vào trong phòng thì nhìn thấy cha đang nằm gục mặt dưới chân giường, nửa người chìm trong mê man, tới khi được mớm thuốc và nước thì mới tỉnh táo.

Trần Phong kể ra những gì nghe được từ cha.

Lương Bạch Ngọc nghe xong lẳng lặng nhìn đống lửa: “Người bị trật hông là ai?”

Trần Phong nói: “Chú Vương.”

“Vậy chắc chú ấy…” Lương Bạch Ngọc dùng giọng điệu quan tâm nói, “Không tiện đi lại đâu nhỉ.”

“Ừ.” Trần Phong nói, “Chú ấy thoa rượu xoa bóp của tôi rồi, nhưng mấy ngày này vẫn cần người chăm nom.”

“Lớn tuổi rồi, phải cẩn thận hơn, sơ sẩy chút là có chuyện ngay.” Lương Bạch Ngọc câu trước không dính câu sau, “Vậy măng bọn họ đem tới đâu, tôi muốn ăn.”

“Để tôi nấu.” Trần Phong ngoài miệng đáp lại nhưng không động đậy, hắn không yên tâm bên này.

Hồi trước có lần đốt rác, gió thổi một cái, cỏ xung quanh cũng bị đốt theo.

“Đi đi, để tôi trông cho.” Lương Bạch Ngọc nhấc đầu ra khỏi vai hắn, từ từ đứng thẳng dậy, mỉm cười làm động tác “OK”.

Sau khi Trần Phong đi, nụ cười của Lương Bạch Ngọc tắt ngúm trong nháy mắt, trong mắt ánh lên ngọn lửa nhảy nhót, khiến anh giống như một tà vật.

Chính là loại ma quỷ trong truyện thường hay viết, yêu ma khoác lên bộ da của mỹ nhân trong rừng già núi hoang.

Lửa dần dần nhỏ xuống.

Lương Bạch Ngọc cách một lớp khăn lụa nắm lấy tuyến thể trên cổ tay, động tác này vừa chết lặng vừa bình thản, mọi thứ đều giống hệt như anh. Cả cơ thể của anh phảng phất như một cái lọ chứa đựng hương thơm vậy.

Hiện nay lọ đã bị lủng một lỗ, có hương thơm không cản lại được tỏa ra bên ngoài, càng ngày càng nồng nặc.

Nhưng phía sau hương thơm đó là sự thối rữa.

.

Đợi cho đến khi đống rác cháy thành tro bụi thì Lương Bạch Ngọc mới xoay người rời đi.

Gió thổi tro tàn, khắp đất trời đều là mùi đục ngầu.

Trên đỉnh đầu Lương Bạch Ngọc có dính một chút, anh vỗ vỗ rồi đi thẳng vào trong nhà bếp, trong nồi tỏa ra mùi cơm, nhưng Trần Phong không có ở đây.

Nắp nồi bị hơi nóng đẩy lên, có hơi nước chui ra từ trong kẽ hở, từng làn lượn lờ đọng trên không trung.

Lương Bạch Ngọc đang tính đưa tay sờ nước dọc nắp nồi thì Trần Phong đi vào, sắc mặt không tốt lắm/

“Sao vậy?” Lương Bạch Ngọc thu tay về.

“Radio mất rồi.” Trần Phong bực bội đi tới cửa lò châm củi, “Cha tôi sau khi té xuống giường thì bị hôn mê, không biết trộm vào nhà.”

Lương Bạch Ngọc nhíu mày: “Tiền còn không?”

“Đều ở đây.” Trần Phong xoa cổ, “Không ít.”

“Vậy có nghĩa là” Lương Bạch Ngọc chớp mắt, “tên trộm chỉ lấy radio thôi.”

Trần Phong lau thớt rồi bỏ bắp cải lên xắt, hắn không thấy lạ gì với cái chuyện đó, radio là loại hàng hiếm trong cái thôn này.

Cho dù là đồ từng xài qua.

Lương Bạch Ngọc nhấc nắp thùng nước lên, dùng muôi múc một chút nước đưa lên môi, nhấp một hớp nhỏ: “Radio bị trộm rồi chắc cha chú ở nhà sẽ chán lắm.”

Giọng nói Trần Phong hòa vào cùng với âm thanh lạch cạch của tiếng dao va vào thớt: “Tôi sẽ nhờ người ta vào huyện đi mua cho cha cái mới.”

Lương Bạch Ngọc lẩm bẩm: “Vậy cũng không biết khi nào.”

“Hôm nay thì hiểu thành ngày mốt… Ai mà biết chắc được.”

Trần Phong không nghe rõ.

Hoặc nghe không sót chữ nào, chẳng qua là không biết đáp lại ra sao.

.

Nửa đêm canh ba, Trần Phong bị cha gọi, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy một mùi hôi thối bốc lên ập vào mặt.

Cha hắn không tự chủ được mà đi trên giường, hắn nhanh chân hứng nước lau chùi cho cha.

Bận rộn một hồi thật lâu mới về tới phòng thì phát hiện ra người vốn nên ngủ say trên giường bây giờ lại không có ở đây.

Sống lưng Trần Phong bất chợt lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng, cả người cứng ngắc đứng ngây tại đó mười mấy giây rồi xoay người chạy ra ngoài.

Vừa mới loạng choạng ra khỏi cửa thì ngẩng đầu lên, trong ánh sáng lờ mờ xuất hiện thêm một bóng hình cao gầy.

“Đi đâu?”

Trần Phong chạy tới, hai tay bắt lấy cánh tay chàng trai, hốc mắt đỏ lên, hơi thở nặng nề xen lẫn mùi rỉ sét, “Cậu đi đâu!”

Lương Bạch Ngọc giãy giụa cánh tay, đáng thương nói: “Chú nắm tôi đau quá…”

Trần Phong vội vàng buông lỏng lực tay.

“Tôi bị đau bụng.” Lương Bạch Ngọc nhúc nhích cánh tay, có vài vết thương và vết bầm tím, “Chắc là uống nhiều nước đường quá nên dạ dày không thoải mái.” Anh thủ thỉ than phiền, “Cái ván ngồi mới trong nhà vệ sinh không dễ dùng chút nào, đạp lên nó cứ kêu kẽo kẹt, tôi ngồi xổm có chút mà chân tê rần luôn.”

Bên tai Trần Phong có một tiếng ồn rất lớn, không biết từ đâu ra, có lẽ là tim hắn đập hoặc là pheromone của hắn đang náo loạn, thính giác của hắn bây giờ không được nhạy, hắn nhìn chằm chằm hai cánh môi trắng bệch của Lương Bạch Ngọc đang mím vào nhau.

“À, đúng rồi.” Lương Bạch Ngọc đưa tay phải lên, “Coi tôi nhặt được cái gì nè.”

Nội tâm Trần Phong lệ thuộc vào bản tính độc chiếm của Alpha cùng với khát vọng cảm giác an toàn sắp sửa không áp chế được, buộc hắn phải lập tức làm gì đó để thừa nhận, cơ mặt hắn đang co giật vì nhẫn nhịn, nhưng vẫn vô thức cúi đầu khi nghe được giọng nói của Lương Bạch Ngọc.

Lúc này mới nhìn thấy đồ vật trên tay Lương Bạch Ngọc.

— Radio.

Là cái máy của nhà hắn, là cái ban ngày bị trộm đi.

Tất cả những ưu tư của Trần Phong cũng đọng lại, sự mờ mịt dâng lên: “Cậu nhặt ở đâu?”

“Ngay cửa ở sân sau á.” Lương Bạch Ngọc nói nhỏ, “Tôi còn tưởng mình nhìn lầm ấy chứ.”

Trần Phong lấy radio.

“Theo tôi á, chắc là lúc tên trộm bỏ chạy thì bị rơi xuống hoặc là sau khi về nhà xong thì chột dạ, sợ bị phát hiện nên lén trả lại.” Lương Bạch Ngọc nhún vai.

Trần Phong giương mắt nhìn Lương Bạch Ngọc, thấy anh đứng ngáp cũng không vững nên cũng không hỏi gì thêm nữa.

.

Trần Phú Quý vẫn chưa ngủ, lúc thấy con trai cầm radio vào, ông bối rối hồi lâu mới lên tiếng, “Tìm thấy rồi à?”

Trần Phong thuận miệng tìm cớ cho qua.

“Radio để trong phòng mày đi.” Trần Phú Quý không hỏi nhiều, ông cũng không bận tâm chuyện này lắm. Con người một khi đã già rồi thì những chuyện cần lo cũng phải chọn lọc.

Những điều có thể băn khoăn thì càng ngày càng ít.

Trần Phong nói: “Cha không nghe hát sao?”

“Nghe tới nghe lui chỉ toàn là mấy thứ đó, chán ngấy rồi.” Trần Phú Quý khoát tay, “Lấy đi lấy đi.”

Trần Phong thấy cha mình không nói đùa thì cầm theo radio đi ra ngoài.

Trần Phú Quý ngồi phịch trên giường nhìn trăng sáng, trưa nay sau khi ông tạt nước trà vào tên mập, tên mập nổi điên tại chỗ, anh Vương giảng hòa nói ông chỉ run tay mà thôi.

Trong lòng tên mập chắc chắn có quỷ nên một mực cho rằng ông cố ý, vừa mắng vừa xông lên kéo quần áo ông, lôi ông xuống đất.

Tới khi phát giác xảy ra chuyện lớn rồi thì tên mập mặc kệ sống chết của ông, phun nước bọt vào ông rồi vội vã kéo anh Vương chạy đi.

Những thứ này Trần Phú Quý không nói cho con trai.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Dù sao hai người đó chắc sẽ không tới đây nữa.

.

Phòng kế bên, Trần Phong đặt máy radio lên bàn, trên giường vang lên âm thanh mơ hồ, “Trần Phong… Tôi muốn nghe hát…”

Trần Phong ngẩn người: “được.”

Bàn nhỏ được dời sang trước giường, radio được bật lên, âm lượng rất nhỏ.

Bài hát cũ du dương, có không khí của đường mòn vùng nông thôn tràn ngập ánh mặt trời và ruộng lúa ánh vàng rực rỡ.

Lương Bạch Ngọc ôm nửa gối ngủ rất ngon, hoàn toàn vô hại.

Trần Phong đang tính thổi tắt ngọn đèn dầu thì có thứ gì đó lọt vào trong khóe mắt hắn, hắn bình tĩnh đi tới mép giường, cúi xuống xếp lại mấy đôi giày dưới đáy giường.

Đôi giày da được trộn lẫn với những đôi giày vải, giày thể thao trông hòa hợp đến lạ, Trần Phong cầm nó, lật đế lên.

Dưới đế giày da có dính một ít bùn, còn mới, hơi ẩm ướt.

Trong bùn còn sót lại một mảnh lá cây.

Đừng nói là trong sân, mà xung quanh đây cũng không có loại cây này.

Trần Phong mặt không đổi sắc để giày da trở lại, hắn lên giường, bàn tay đầy vết chai chạm lấy mái tóc của chàng trai, sợi tóc vào giữa ngón tay hắn.

.

Sáng hôm sau, trong núi vang lên một tiếng kêu sợ hãi.

Anh Vương trần nửa người chống tay lên tảng đá bò dậy, mặt không dám tin mà nhìn xung quanh.

“Chẳng phải mình đang ngủ trong phòng sao, sao giờ lại ở đây?”

Anh Vương “shhh” một tiếng, nghiêng đầu ra sau, phát hiện trên lưng mình đều là vết trầy da, không có chỗ nào là lành lặn.

“Mẹ nó…”

Trông hắn rất giống như bị người khác đánh ngất xỉu, lôi đi một đoạn đường rồi tùy tiện ném ở đây.

Ở một nơi không xa cũng không gần căn nhà nhỏ.

Trong rừng có tiếng chim hót, anh Vương nghe xong cảm thấy kinh sợ, hắn chật vật chịu đựng cơn đau từ hông đứng lên, hoảng loạn chạy về.

“Mập?”

Anh Vương cả đường kêu to đẩy cửa ra, đập vào mắt là bãi lộn xộn.

Bàn ghế nồi niêu chén dĩa đều bị đập vỡ.

Còn nghiêm trọng hơn ở chiến trường khi Nhật Bản càn quét.

Anh Vương ngu người, ngay cả cái hông bị trật cũng quên mất, loạng choạng chạy tới phòng của mập, dường như gã ngửi thấy mùi gì đó nhưng lại không suy nghĩ nhiều, trực tiếp vén chăn lên.

Một giây sau, tiếng hét dồn dập trong cổ họng anh Vương bỗng nghẹn lại.

Mập nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, không biết đã chết hay chưa, nửa người dưới toàn là máu.

Nát bấy.

Giống như bị vật cứng đập vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN