Trứng Gà Đường Đỏ - Chương 65
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Trứng Gà Đường Đỏ


Chương 65


Lương Bạch Ngọc không rời đi.

Nhịp tim và hơi thở vẫn chưa khôi phục về trạng thái khỏe mạnh được một phần mười, nhưng chúng vẫn chưa ngừng lại.

Trần Phong không biết nguyên nhân, chỉ có thể chắc chắn hiện tượng không hợp lý này và thân thể của Lương Bạch Ngọc có liên quan đến nhau.

Rời đi và quay về.

Có phải là sẽ ở lại hay không…

Trần Phong không dám cầu xin ông trời chiếu cố vì sợ sẽ chọc giận lão già ấy, nhưng cũng không từ bỏ khả năng mong manh có thể biến mất bất cứ lúc nào, hắn cố dùng tốc độ nhanh nhất để mình bình tĩnh lại, sau đó trông nom Lương Bạch Ngọc từ sáng đến tối.

Vết thương đạn bắn ở bụng đã bị nhiễm trùng, Trần Phong dùng nước muối rửa vết thương rồi lấy con dao nhỏ của Lương Bạch Ngọc cắt bỏ vùng thịt bị thối rữa.

Chỉ cần Lương Bạch Ngọc còn ở thế giới này thì hắn nhất định phải sống tiếp, phải ở lại.

Chờ mùa xuân đến.

Không biết phải chờ bao lâu, có lẽ là vĩnh viễn cũng không tới.

Nhưng thời gian trôi đi, một làn gió lướt qua khuôn mặt có chút nhiệt độ của Lương Bạch Ngọc, nhiêu đó cũng đủ để hắn chờ đợi.

.

Hôm hoa đỗ quyên nở rộ trong núi, Trần Phong hái một bó ở trước cửa nhà, trong rừng có tiếng bước chân chân hắn cũng không để ý tới mà đi thẳng về nhà.

“A Phong!”

Có tiếng kêu sang sảng đầy kích động.

Thân hình Trần Phong khựng lại, hắn nhanh chóng xoay người, không dám tin người bạn đang đến gần: “Đội… Đội phó?”

Đội phó đầu đầy mồ hôi tới trước mặt hắn, nắm quyền để lên đầu vai hắn: “Đã lâu không gặp, cậu ở đây khó tìm thật đấy, núi sâu vãi.”

Trần Phong đưa mắt về cái túi trên lưng đội phó.

Đội phó lau mồ hôi: “Chuyện năm ngoái cậu ủy thác cho tôi, tôi đến trễ.”

Trần Phong đột nhiên ngẩng đầu.

“Vào phòng rồi nói.” Lời vẫn còn treo trên môi thì túi đã bị giật lấy, dây kéo khóa cũng hỏng mất, y vội vàng khuyên, “Đừng nóng mà, từ từ thôi, cậu thô lỗ vậy là mấy tờ giấy trong túi không chịu nổi đâu đó!”

.

“A Phong à, sao cậu quen được với chủ nhân của cái viên con nhộng đó vậy, người đó được chôn cất ở đâu, ở trong thôn này đúng không, chút nữa cậu dẫn tôi đi…”

Đội phó đi vào trong sân, đập vào mắt y là hai cây đào xanh mướt, trên sáo đồ có treo hai cái áo khoác màu sắc tươi đẹp bắt mắt, y đến gần gian nhà chính thì thấy hoa đỗ quyên đang được cắm trong bình nước muối.

Có mấy cánh hoa đã rơi xuống, bên cạnh còn có một cây lược gỗ.

Đội phó đi tới nhìn cái áo khoác nhỏ hơn rất nhiều đang được phơi trên sào đồ, bỗng dưng nghĩ đến cái gì đó, lắp bắp nói: “Bên trong đó, em dâu đang ở nhà à, tôi không biết nên không đem theo gì hết… Này, A Phong, ngưỡng cửa! Ngưỡng cửa!”

Vẫn muộn.

Đội phó trơ mắt nhìn Trần Phong lảo đảo trên ngưỡng cửa.

Với năng lực của hắn, cho dù có đang lơ đãng đến thế nào thì cũng có thể kịp thời lấy lại căng bằng.

Nhưng hắn lại ngã xuống, nằm trên đất, mặt úp xuống, nửa ngày cũng chưa nhúc nhích.

Đội phó nghĩ rằng vấn đề ở tuyến thể đã ảnh hưởng đến khả năng phản xạ của Trần Phong, y tiến lên kéo đối phương dậy: “Sao bất cẩn vậy chứ?”

“Không sao.” Trần Phong ngồi dậy, mặt mũi bình tĩnh.

Đội phó há hốc: “Cậu…”

Nửa câu sau không nói được, cổ họng y nghẹn lại, đồng đội năm xưa chỉ ngã một cái mà môi thì trầy xước, trán cũng bầm tím nốt, cứ như thể đã bị mất cảm giác rồi vậy.
Trạng thái tinh thần này không đúng lắm.

Đội phó nhận thấy Trần Phong đang siết túi hồ sơ rất chặt, tựa như đang kìm nén thứ gì đó.

Còn nữa… Khớp xương ngón tay của hắn đang phát run dữ dội.

Ánh mắt đội phó nhìn từ trong ra ngoài nhà một lượt, y kết hợp với người yêu của Trần Phong cùng với chủ nhân của bao con nhộng lại, trong đầu “Bùm” một cái.

“Nén bi thương…”

Đội phó ngớ người thật lâu rồi đắn đo mở miệng, lời còn chưa dứt đã bị tiếng chó sủa cắt ngang.

Một con chó mực cà nhắc chạy vào, sủa y mấy tiếng, sau đó phát hiện y không phải kẻ địch nên lướt qua y đi tới trước một cánh cửa, nó giơ móng vuốt cào cửa tựa như muốn tìm ai đó ở bên trong.

Là ai?

Trong căn nhà gỗ nhỏ này rõ ràng chỉ có hai người ở.

Ngoài Trần Phong ra thì còn ai nữa?

Đội phó nhìn Trần Phong đang ôm tài liệu và hoa đỗ quyên, y nghĩ đến một khả năng, mím đôi môi đang phát khô.
Người kia… còn sống?!

.

Trong gian nhà chính chỉ có tiếng con chó cào cửa, đội phó kéo ghế ra, rón rén ngồi xuống trong tiềm thức, cảm thấy hơi choáng váng.

Hai phút trước y còn nghĩ rằng Trần Phong tình cờ quen biết với chủ nhân của viên con nhộng, thể chất bất thường của người kia khiến Trần Phong nảy sinh nghi ngờ, bằng độ nhạy bén trong nghề nghiệp nên không thể làm lơ được, vì thế hắn gửi viên con nhộng cho đồng đội cũ điều tra.

Ai mà ngờ hai người họ có mối quan hệ thân mật như vậy, nằm ngoài sức tưởng tượng của y.

Tâm trạng của đội phó rất phức tạp, vốn dĩ y tính sẽ biểu đạt sự đồng tình và kính nể đối với chủ nhân của viên con nhộng cho Trần Phong, bởi vì người đó là quả thật rất đáng chú ý.

Bây giờ cái gì y cũng không dám nói ra.

Đội phó quan sát xung quanh, căn nhà này không thể nói là được dọn dẹp sạch sẽ được, nhưng cũng không đến nổi bẩn thịu lôi thôi, y thấy chó mực không cào cửa nữa, chỉ nằm ở nơi đó ư ư, nhìn dáng vẻ như đã quen với chuyện không được đáp lại rồi.
Người ở bên trong không thể mở cửa.

Có khả năng là chưa tỉnh.

Không đúng, không phải có khả năng, e rằng đó là sự thật.

Người thực vật.

Alpha và chó đều không bỏ cuộc, vẫn đang đợi một kỳ tích.

Đội phó suy nghĩ một hồi, nghiêng mặt nhìn Trần Phong đang quay lưng đọc tài liệu, phát hiện đối phương dường như đã ngừng thở, trong lòng y cảm thấy phiền muộn một cách khó tả, hơi thở không khỏi xen lẫn vài tiếng phì phò.

Mãi vẫn chưa nghe thấy tiếng lật trang giấy.

Mạng sống của Trần Phong tựa như đã kết thúc ngay ở trang đầu tiên của tư liệu.

Cơn nghiện thuốc lá của đội phó dâng lên, y lấy bao thuốc lá trong túi ra rồi lại nhét vào, hai tay xoa mặt, đứng dậy ra ngoài cửa hóng mát.

May là y không đem theo mấy tấm hình gây sốc đến.

Một luồng khí pheromone mãnh liệt hãi hùng nổ tung sau lưng y, Alpha đã tức giận đến phát điên rồi, đội phó vội vàng chạy ra ngoài sân, tránh né hành vi phản kích trong bản năng.
.

Lúc mặt trời xuống núi thì đội phó mới qua về gian nhà chính, không thấy người đâu, lúc y đi tới căn phòng đang khép hờ thì bước chân dừng lại ở bên ngoài cửa.

Theo tầm nhìn ở đây, y có thể thấy người đang nằm trên giường.

Cho dù y đã từng thấy trong ảnh, ảnh một tấc, hai tấc, ảnh đời thường, ảnh ở từng bộ phận,… Đều đã thấy hết.

Ngoại trừ không có làn da không có khí sắc của người sống thì không khác gì với trong hình.

Gương mặt đó, chính là gương mặt được Thượng Đế yêu thương.

Đáng tiếc Thượng Đế chỉ yêu thương anh lúc tạo hình cho anh, sau đó bỏ mặc cuộc đời của anh, thậm chí có khi còn ghét anh nữa.

Đội phó còn chưa lên tiếng thì chó mực bên trong đã sủa y, y đưa tay lên “Suỵt”.

Chó mực vẫn không ngừng sủa.

Đội phó suy nghĩ không biết đây có phải là lúc thích hợp để nói thêm không, không thì mình rút lui trước, lát nữa rồi hẵng tới, sau đó nghe thấy giọng nói cứng nhắc của Trần Phong cất lên.
“Tôi không biết gì hết.” Hắn nói.

Đội phó đã đoán được điều đó thông qua phản ứng của Trần Phong khi hắn xem tài liệu, cũng có thể hiểu, “Trách cậu ấy gạt cậu, không nói với cậu?”

Trần Phong lắc đầu, giọng rất nhỏ, “Không biết, không nỡ.”

“Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ không nói ra.” Đội phó lấy lại bình tĩnh, cố gắng uyển chuyển mà nói, “Câu chuyện dài như thế, cuộc đời kinh tởm đến thế.”

.

Trong phòng vô cùng im ắng.

Trần Phong ngồi trước giường, nắm bàn tay của người trên giường, cổ họng của hắn cứ như bị thứ gì đó bóp khiến hắn không thở nổi, đôi vai rộng đang run rẩy.

Một xấp giấy, một hàng chữ trở thành cũng có thể trở thành con dao đâm vào trong tim hắn.

Rất nhiều năm về trước, có một đứa trẻ bị bán đi và bị nhốt vào trong một cái tầng hầm để làm vật phẩm được bảo dưỡng, sau khi trưởng thành, bởi vì không phân hóa thành Omega nên thứ chào đón cậu bé ấy là một đống thuốc, có ý muốn cậu bé phân hóa lần thứ hai.
Sau hơn hai năm thử nghiệm không thành công, chúng lắp một khoang sinh sản nhân tạo vào trong cơ thể anh.

Bởi vì thể chất đặc thù nên xảy ra phản ứng bài xích rất lớn, liên tục thất bại, liên tục lấy ra để cải tiến nó, rồi lại liên tục lắp vào.

Ngoại hình ưu tú đã hại anh, nhưng cũng bảo vệ anh, mà vẫn hại nhiều hơn.

Cái giá không thể trở thành Omega chính là phải trở thành một thú cưng không được có ý thức về bản thân, chỉ nghe theo sự chỉ huy của chủ nhân, cả đời trở thành một món đồ chơi cho người khác.

Quá khứ này, bất kỳ giai đoạn nào cũng đẫm máu.

“Tôi cứ cho rằng em ấy bị bệnh.” Trần Phong thống khổ đập đầu xuống mép giường, máu trào ra đỏ cả răng, trong khoang miệng toàn là mùi tanh, “Nếu chỉ là bệnh thì em ấy đã sớm khỏe rồi.”

Đội phó không nói gì.
Hồi năm ngoài khi y nhận được viên con nhộng, ban đầu y nghĩ rằng đây là hàng cấm, một loại thuốc độc mới, lúc đó y chưa nghĩ ngờ tới sẽ đào ra được một cái thị trường.

Giới tính thứ hai phân biệt loài người ra thành 3 loại, cao thấp không đồng đều. Số lượng Omega rất thưa thớt trong xã hội, Alpha có dáng dấp tốt và Beta chính là mục tiêu của thị trường đó, bọn họ sẽ bị cải tạo thành Omega có thân hình mềm mại, hương vị pheromone ngọt ngào và khoang sinh sản nhân tạo có chất lượng tốt, sau khi được cải tiến hoàn chỉnh thì sẽ bắt đầu tiến hành buôn bán hoặc đem ra đấu giá cao.

Mỗi Omega nhân tạo, từ trong ra ngoài, từ tư tưởng, kỹ năng cho đến trình độ phục vụ chuyên nghiệp đều được trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc, vừa là một tình nhân lẳng lơ, táo bạo, vừa có thể trở thành người được các quý ông dẫn theo đến những nơi sang trọng.
Phía sau của viên con nhộng là một cống rãnh tràn ngập nhân tính thối nát.

Đội phó nhìn người trẻ tuổi nằm trên giường, nói ra số hiệu của anh: “417…”, cuối cùng lại hỏi, “Tên gì?”

Trần Phong khàn khàn nói: “Lương Bạch Ngọc.”

“Tên rất êm tai.” Đội phó cởi nón kết màu đen trên đầu xuống, cào lên nón, nếu Trần Phong mà không gửi viên con nhộng cho cho y thì cái thị trường bẩn thỉu kia vẫn sẽ tiếp tục mở rộng.

Nhưng Lương Bạch Ngọc không báo cảnh sát thì cũng là phản ứng của người bình thường, tính chất vụ việc rất lớn, ngoài phải bại lộ bản thân mình thì không có bất kỳ tác dụng nào khác.

Gặp phải Trần Phong, là bước ngoặt lớn của cuộc đời anh.

Đội phó nói: “Hôm nhận được thư của cậu, tôi đã cho người đi điều tra ngay. Tra xong thì phát hiện manh mối này có thể dẫn đến một vùng nước rất sâu, chuyện này tôi không thể tự làm chủ được, vì thế tôi lập tức báo với cấp trên, sau đó tôi phải đi nằm vùng nên khoảng thời gian đó tôi không thể liên lạc được với cậu, nhiệm vụ vừa mới kết thúc vào tháng trước.”
Nhà nhỏ, nước lớn, con người đặt ở cuối cùng.

Đội phó thấy Trần Phong đối với vấn đề phục vụ nhân dân này mà vẫn không có phản ứng gì, y sờ mũi: “Cấp trên thông báo xuống không cho phép bất kỳ ai tự ý điều tra về thân thế của 417, cái gì cần tiêu hủy thì bị tiêu hủy hết, những người đó cũng không thể tìm ra cậu ấy.”

Trần Phong vẫn đập đầu xuống mép giường, cứ như là một cái thể xác không có linh hồng.

Đội phó kéo sợi chỉ trên nón, Lương Bạch Ngọc uống viên con nhộng trong lô thuốc do những kẻ điên chế tạo ra không phải là vì giúp đỡ những đứa trẻ sắp trở thành thú cưng, mà chỉ vì muốn tìm một sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ đột phá, nhưng mà hiệu quả của thí nghiệm không lý tưởng, cuối cùng phải dồn bản thân vào con đường chết.

Lô thuốc mà Lương Bạch Ngọc đã lấy trộm trước mắt vẫn là lô thuốc duy nhất.
Lô thuốc đó đã được xác định rằng nếu như dùng liều lượng lớn thì cơ thể sẽ phát sinh tình trạng kháng thuốc trong thời gian ngắn, thậm chí là rất dễ dàng, nhưng đối với anh cũng sẽ càng ngày càng kém hiệu quả.

“Trong tài liệu có nhắc tới mấy triệu chứng kia, Lương Bạch Ngọc cũng có chứ?” Đội phó dò xét.

Trần Phong không lên tiếng

Vậy là có, đội phó đoán, thời gian biến hóa thành thú cưng không giống nhau, tùy theo bản thân của người dùng thuốc, nhưng cũng không khả quan lắm, một khi quá trình tuần hoàn máu bị đẩy nhanh, nhiệt độ cơ thể sẽ tăng lên rất cao, adrenaline được giải phóng khỏi tuyến thượng thận rất nhanh, tuyển thể sẽ bắt đầu ngứa rát, nghiêm trọng hơn còn có thể vỡ mạch máu.

Đòi hỏi các chuyên gia phải kiểm soát một cách chặt chẽ mọi lúc.

Giai đoạn đầu sẽ xuất hiện các triệu chứng cảm lạnh, sau đó tay chân bất chợt tê liệt, mù tạm thời, nôn mửa, ho ra máu, tiếp đến là hôn mê vài giây, vài phút, vài ngày, toàn thân tê cứng, hay buồn ngủ, tuyến thể mưng mủ, giai đoạn sau là lên cơn động kinh cắn người như thú hoang, sau khi hôn mê rồi tỉnh lại thì sẽ giới tính thứ hai sẽ bị loại bỏ, trở thành giới tính thứ tư, một con mèo cưng ở hình người.
Chắc hẳn vì Trần Phong đã từng chứng kiến Lương Bạch Ngọc ho ra máu nhiều lần nên mới nghĩ rằng anh bị bệnh, cho dù cảm thấy rất mâu thuẫn, không thể xác định rõ bệnh của anh, nhưng cũng không dám hỏi.

Lương Bạch Ngọc ho ra máu không phải là vì bị bệnh lao phổi, chỉ là do loại thuốc anh uống không thể ngăn cản hoàn toàn việc anh mất đi đặc tính con người, cũng không thể hãm lại các yếu tố biến đổi, nếu như anh giảm số lượng thuốc thì các triệu chứng phát sinh bạo lực hơn, nhanh chóng hơn.

Cái gì phải tới thì cũng sẽ tới.

Trừ khi chết trước lúc đó.

Hai chân của đội phó đều có vết thương cũ, y đổi tư thế, chuyển sức nặng của cơ thể lên chân khác, “Chúng tôi đều nhất trí kết luận rằng, 417 đã ẩn nấp trong tổ chức lâu ngày để trộm thuốc và cố gắng trốn thoát bằng mọi cách có thể là vì còn tâm nguyện chưa được thực hiện, chứ không phải là được sống tiếp, cậu ấy muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, sau đó sẽ tự kết liễu trước khi uống hết thuốc, tuyệt đối sẽ không để cho bản thân tuân theo kết cục đã được người khác thiết lập sẵn.”, Đó là lý do tại sao lúc vừa tới nơi y đã hỏi đối phương được chôn cất ở đâu.
“Không ngờ cậu ấy còn có lựa chọn khác.” Đội phó thở dài một hơi cảm thán, chuyện của Lương Bạch Ngọc trải qua nhắc y nhớ đến không ít chuyện của những người xung quanh, tuy khác nhau nhưng vẫn có chỗ giống.

Tất cả đều rất đau khổ, có chết, có buông tha, cũng có kiên trì.

.

Phát Tài nằm dưới gầm giường, móng vuốt để lên đôi giày da không chút bụi bặm, mắt ti hí rầu rĩ nhìn chủ nhân, kêu ư ử bước lên trên một chút rồi nằm xuống, thầm lặng đồng hành.

Trần Phong ôm lấy hai gò má gầy của Lương Bạch Ngọc, lòng bàn tay chạm vào làn da lạnh lẽo của anh từng tấc một.

Em không muốn uống hết thuốc để rồi phải sống dưới một hình dạng khác, vậy nên em vốn định sẽ rời đi khi thuốc sắp hết, sau đó bị anh vấp phải.

Nhưng em thật sự không thích bản thân trở thành hình dạng đó.
Vì vậy em thay đổi liều lượng thuốc và uống thật chậm, một viên uống mấy ngày, cố gắng kéo dài thời gian để ngày đó tới trễ hơn.

Trần Phong khép đôi mắt đỏ bừng lại, lẩm bẩm: “Tôi cứ nghĩ sau khi em ấy uống hết thuốc thì sẽ không còn sống nữa.”

Đội phó hơi ngây người một chút, sau đó lại nghe thấy một câu, “Em ấy không sợ tôi không đợi được em ấy tỉnh lại, rồi đi cùng em ấy sao.”

Căn phòng yên tĩnh một hồi lâu, sau đó mới chợt nhớ ra đội phó cũng coi như đến an ủi chiến hữu, đồng thời cũng là cái nhìn của người ngoài.

“Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng nếu như để cậu chứng kiến cậu ấy trở thành một thứ mà cậu không biết, đã vậy còn phải chăm sóc nữa thì rất tàn nhẫn.” Đội phó bập môi, “Nhưng cậu ấy cảm thấy rất khó để kể quá khứ của mình cho cậu nghe, cậu ấy muốn cố gắng cho cậu xem tất cả, kể cho cậu từ đầu đến cuối, nhưng lại không làm được.”
“Vì thế mới dứt khoát phó mặc kết cục của các cậu cho số phận.”

Đội phó nói xong thì xoay người đi, không khí tràn ra khỏi căn phòng tựa như nặng ngàn cân, hít vào rất đau phổi, y không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nên không thể nói gì thêm.

Y đã ra ngoài sân rồi nhưng lại quay về, khẽ khép cửa phòng lại.

Gió mùa hè thổi vào trong nhà, tấm rèm bên cửa sổ được gió cuốn lên, bay pháp phơi trước giường, mang theo một độ cong lười biếng.

Trần Phong đẩy tấm rèm trên cổ tay Lương Bạch Ngọc ra, lúc này số phận đã đưa ra lựa chọn. Muốn bọn họ sống tiếp, tiếp tục tiến về phía trước.

“Em không nói gì hết, chỉ làm, một mình em phải chịu đựng hành hạ, cũng không nói anh nghe em đau đớn thế nào, sợ hãi ra sao mà chỉ cười với anh, vĩnh viễn bày khuôn mặt vui vẻ cho anh xem…” Trần Phong ôm mặt Lương Bạch Ngọc, hôn lên đôi môi không có chút huyết sắc.
“Anh không trách em giấu diếm anh, anh biết em khổ sở lắm… Em không an tâm rời đi là cũng vì anh… Em hay mắng Phát Tài ngốc, mắng anh ngốc, nhưng em mới là ngốc nhất…”

“Tâm can.” Alpha không mạch lạc mà trách móc, nhỏ giọng thủ thỉ, nghẹn ngào ôm Beta thật chặt rồi khóc òa lên.

Phải mau tỉnh lại.

Chỉ cần là em, thì cho dù có trở thành hình dạng gì, anh cũng sẽ dẫn em đi ngắm hoa đỗ quyên, hái đào mà em trồng khi còn bé cho em… Cùng em đi hết quãng đời này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN