Trung Học Mỹ Nữ - Phi Thiên Ta Nóng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Trung Học Mỹ Nữ


Phi Thiên Ta Nóng



“thằng nhãi ranh, vậy để ta, chống con mắt lên nhìn xem ngươi chạy được đi đâu nào?” Ngưu Siêu đắc ý từ trong xe lò đầu ra, hướng về Tạ Phi thiên phía trước quơ quơ nắm đấm, lúc này, bánh xe trước của chiếc mười sáu chổ chở đám người Lục Hạo, đã chạm tới bánh sau của audi đen rồi.

“Ta nhổ vào nè!” Tạ Phi Thiên quay đầu lò ra cửa sổ, phun một ngụm nước bọt ra cửa sổ, giọt nước theo gió cuốn bay mang theo bao nổi niềm cảm tình, nó hòa nguyện, nó cam tâm phó mặt cho cơn gió xa lạ, phận bèo dạt mây trôi….

“Ngươi có gan đuổi theo bố mày này, đuổi kịp rồi hẵn nói.”

“Bà mẹ nó, đồ ở dơ!” Ngưu Siêu vuốt lau khuôn mặt đầy nước bọt của mình, tức giận đến rống oa oa:

“Đuổi theo mau, ta muốn phun chết tiểu tử này!”

Nhưng mà, ngay khi hắn vừa hô to, thì bên Tạ Phi Thiên Audi lại dần dần tăng nhanh tốc độ, cùng chiếc mười sáu chổ khoảng cách càng ngày càng kéo dài.

“Cái đệt, ta kêu ngươi tăng tốc mà! Không lỗ tai à?” Ngưu Siêu gấp đến độ hét lớn.

“Ngưu ca, xe của chúng ta… Hình như cũng bị chết máy rồi.” tên đàn em lái xe khuôn mặt khổ sở, quay đầu nhìn Ngưu Siêu báo cáo.

Ngưu Siêu cũng sững sờ, lại nhìn ra cửa sổ xe hai bên, lúc này mới phát hiện, cũng không phải xe Tạ Phi Thiên tăng nhanh tốc độ, mà là xe mình đang dần dần dừng lại.

“Tại sao lại chết máy? Hả? Con mẹ nó, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra?” Ngưu Siêu cùng Lục Hào đồng thời hét lớn.

“Hào ca, không cần gấp, chúng ta còn một chiếc, nhất định có thể bắt được tên nhóc này thôi”

Bên cạnh là một tên đàn em lên tiếng an ủi Lục Hạo, ánh mắt cũng nhìn về chiếc xe phía sau đang chạy tới.

“An Tử, sao các ngươi cũng dừng lại hả, mau đuổi theo đi đồ ngốc?” Nhìn thấy bên cạnh chiếc mười sáu chổ còn lại cũng dừng lại, Lục Hào phát điên.

“Hào ca, xe của tụi em cũng chết máy rồi!” An Tử vẻ mặt như đưa đám, từ trong xe nhô đầu ra nói.

“Chết máy? Lại là chết máy? Ngày hôm nay rốt cục là vận cứt chó gì, hả? Tại sao toàn bộ xe của ta đều chết máy, ahhh tức chết đi được?” Lục Hào từ trên xe nhảy xuống, hung hăng đạp đá lên chiếc xe, phát điên hét lớn.

“Phi Thiên này, sao tự nhiên bọn họ lại dừng lại?” Âu Dương Yên khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn phía sau hai chiếc xe dừng lại, nghiên đầu hỏi.

“Ai mà biết được chứ? Có thể là hết xăng, hay khát nước dừng mua nước uống? Mặc kệ bọn hắn, lẽ nào ngươi còn muốn bọn họ đuổi theo sao?” Tạ Phi Thiên còn đang loạng choạng lắc lư tay lái audi đen, làm chiếc xe như diễn xiếc vậy nghiên qua ngã lại.

Dẫn tới phía sau vài chiếc xe muốn vượt mà vượt không được, mấy tài xế bất mãn chửi mắng.

Con mẹ nó có biết lái xe không vậy hả? Ngươi coi đường này là nhà ngươi mở hay sao? Muốn làm gì thì làm sao, chạy kiểu chó đó cũng lên bàn thờ sớm thôi?

Tạ Phi Thiên lúc này cũng không có thời gian để chú ý mấy chiếc xe ở sau nữa,

Bởi vì hắn đột nhiên nhớ lại một điểm đặc biệt lúc nảy ở biệt thự Lục Hạo, ở trên màn ảnh camera giám sát, ngoài một căn phòng có Âu Dương Yên, còn có một căn phòng nữa, cũng có một cái nữ nhân cùng một lão béo ú đang vùng hoa dập nguyệt, đến đáng thương.

Chính mình một lòng chỉ quan tâm đến Âu Dương Yên, lao ra trốn chạy lại quên đi nàng ta.

Không được, phải nghĩ biện pháp cứu nàng. Tạ Phi Thiên ánh mắt lại nhắm ngay được cái cặp táp màu đen trên xe.

“Khởi động tìm thiết bị điện tử… Keng, tìm tòi bên trong xe… Keng, ô tô điện tử module, điện thoại di động,…”

Quả nhiên bên trong xe có điện thoại di động, Tạ Phi Thiên mừng thầm trong lòng, trực tiếp lựa chọn khốn chế điện thoại di động, gửi một cái tin nhắn:

“Ngõ hẻm số 126 băng nhóm Hắc Hổ bang bắt cóc cưỡng gian một nữ sinh, nhanh đi cứu.” Sau đó gửi cho số điện thoại của Thượng Quan Đồng, đã gửi.

Suy nghĩ một chút, Tạ Phi Thiên lại soạn viết một cái tin nhắn:

“Chúng ta không có chuyện gì, ngày mai sẽ trở về. Tạ Phi Vũ, Âu Dương Yên.” Sau đó gửi cho số điện thoại của Lan Hinh.

Tiếp theo, liền đem điện thoại khóa tắt nguồn, nếu không nàng mà gọi lại thì không biết giải thích ra sau.

“Phi Thiên ah, ta thật khó chịu.” Một bên Âu Dương Yên đột nhiên đưa tay tới, chụp lấy cánh tay Tạ Phi Thiên.

Tạ Phi Thiên hết hồn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Âu Dương Yên cả mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, hai mắt mê mang, đầy khát vọng như cầu khẩn nhìn hắn, cánh tay trắng như ngót sen của nàng từ trong tấm chăn vương ra, để trong lòng Tạ Phi Thiên không khỏi nhộn nhạo nghĩ tới phía dưới tấm chăn kia thân thể kia.

Phi, ta đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy? Quá mất nhân phẩm cứ đà này ta sẽ thuận theo mấy tên đọc giả mất phải tỉnh táo.

Tạ Phi Thiên mạnh mẽ thu hồi suy nghĩ lung tung của mình.

“Tiểu Yên, có phải bọn hắn cho ngươi uống thuốc kích thích kia? Đừng nóng vội, chúng ta lập tức đi bệnh viện, bác sĩ chắc chắn sẽ có biện pháp.”

“Phi Thiên, ta không muốn đi bệnh viện đâu.” Âu Dương Yên nghe Tạ Phi Thiên muốn đưa nàng đi bệnh viện, thì lập tức cuống lên, tình huống của mình đang nhạy cảm thế này, đến bệnh viện không phải làm xấu hổ mất mặt chết hay sao?

“Không đi bệnh viện thì làm sao bây giờ?” Tạ Phi Thiên cảm giác được tay của Âu Dương Yên sao khi nắm tới cánh tay của hắn thì đã bắt đầu sờ mó xuống động chạm tới cả chổ kia của hắn, tâm thần hắn không nhịn được mà run sợ lên một hồi, huynh đệ hắn phía dưới cũng bắt đầu rục rịch ngẩng đầu cương lên.

“Ta không biết, ngươi mau nghĩ biện pháp giúp ta đi, ta nóng lắm rồi.” Âu Dương Yên hờn dỗi nói.

Vừa nói tới đây, một cái tay khác của Âu Dương Yên cũng vồ tới, ôm lấy cổ của Tạ Phi Thiên, đôi môi khẽ nhếch lên, từng đợt từng đợt nhiệt khí nóng phun lên gáy Tạ Phi Thiên, cái cảm giác ngứa nhột bên tai, đã làm Tạ Phi Thiên cũng không thể kiềm chế nữa rồi.

Cảm giác được phía bụng dưới của mình đang phản ứng kịch liệt, Tạ Phi Thiên lắc đầu cười khổ, ngươi làm dáng dấp dụ người này còn kêu ta có biện pháp gì đây? Chẳng lẽ giống như trong dùng thân giải độc cho ngươi hả?.

“Mau mau, tiểu tử kia đang ở phía trước!” Một chiếc xe taxi điên cuồng đuổi theo Tạ Phi Thiên.

Lục Hào từ trong cửa sổ xe thò đầu ra, nhìn phía trước audi đen của Tạ Phi Thiên nghiến răng nghiến lợi hô lớn.

Mẹ nó, lũ chó, các ngươi bám dai còn hơn đĩa ah.” Tạ Phi Thiên thầm mắng một tiếng, tiếp tục ra lệnh cho chiếc xe taxi chết máy.

Trong thời khắc cấp bách này hắn không có thời gian để thưởng thức bộ dáng vò đầu bức tốc đập xe taxi của Lục Hạo,

Tạ Phi Thiên cắn răn đạp mạnh chân ga, chiếc Audi màu đen cuối cùng cũng lần đầu tiên trong tay Tạ Phi Thiên phát ra tốc độ xứng đáng của nó, điên cuồng phóng về phía trước.

Đương nhiên, mạo hiểm trình độ cũng càng tăng lên điên cuồng, để Âu Dương Yên phát sinh từng tiếng rít gào kèm rên rĩ, rên rĩ hay rít gào sợ hay khoái ta cũng không biết ah.

Tạ Phi Thiên biết, hắn có thể cản một chiếc hai chiếc Lục Hạo cũng có thể kiếm vài chiếc taxi đuổi theo hắn, liền không thể cứ tiếp tục như thế này nữa quá lộ liễu dị năng, đây không phải là cách, chiếc xe này mục tiêu quá lớn rất dễ nhận dạng, tìm một chổ trốn thôi.

Mình bây giờ lái xe như ông già say rượu vậy, đã vậy cái dị năng phục chế trong người đang có có tính hiệu sắp mất rồi, đến lúc đó Lý Tiểu Long đại sư trong cơ thể mình mất đi tác dụng, vậy thì mình càng thảm hơn rồi ah.

Nghĩ tới đây, Tạ Phi Thiên liếc nhìn hai bên đường, cẩn thận quẹo vào một cái cái hẻm nhỏ, lái xe chạy về một khu dân cư gọi là “Bạc phúc hoa viên”.

Tiểu khu vài người gác cổng, bình thường đều cần quẹt thẻ mới có thể mở cổng gác đi vào.

Mấy người bảo vệ đang ngồi trò truyện tán gẫu, nhìn thấy Tạ Phi Thiên lái Audi đi vào, cổng liền tự động mở ra, mấy người bảo vệ cũng tưởng rằng người bên trong tiểu khu, cũng không có lưu ý, tiếp tục tán gẫu chuyện của mình.

“Phi Thiên, sao ngươi biết gác cổng ở đây là tự động vậy?” Âu Dương Yên nhìn về phía Tạ Phi Thiên đang tìm kiếm chổ đổ xe mà hỏi.

“ừm, trước đây ta đã từng tới nơi này rồi.” Tạ Phi Thiên thuận miệng bịa chuyện nói.

Cảm giác được từng đợt từng đau nhức bắt đầu lang truyền trên cơ thể, Tạ Phi Thiên biết, dị năng phục chế trong cơ thể đang dần mất đi, hắn quả quyết đạp phanh, để xe tắt máy.

“Phi Thiên, ngươi sao lại dừng trước nhà để xe của nhà người ta?” Âu Dương Yên nghi ngờ hỏi.

“gara để xe này là của một người thân thích của ta, ta có chìa khoá.” Tạ Phi Thiên làm bộ sờ soạng túi quần.

“roẹt”, cửa gara xe chầm chậm tự động nâng lên.

“Há, nguyên lai là nhà thân thích của ngươi ở đây.” Âu Dương Yên bỗng nhiên như tỉnh ngộ nói.

Nghĩ thầm, hèn gì ngươi đối với bảo vệ ở đây quen thuộc như vậy, chạy vào mà không ai thèm ngó một cái.

Tạ Phi Thiên nhảy xuống, liết mắt nhìn xung quanh nhà xe, quả nhiên không có xe ở bên trong, nói cách khác chính là chủ nhà không có ở nhà,

Tạ Phi Thiên hài lòng âm thầm gật gật đầu, trở lại xe đem Âu Dương Yên ôm xuống, tiến vào gara, sau đó khóa lại cửa gara, bế Âu Dương Yên đi đến….

P/s. Thông cảm nha mọi người một ngày mất chương, được ngày rãnh ta đi làm thêm hai ngày mỗi ngày tới 16 tiếng từ 6h sáng tới 10h tối thật không còn sức, ngày nay ta lại mới thi xong đi làm còn không có thời gian học bài luôn ấy, nên xin ủng hộ ta để ta cố nha, ủng hộ ta bằng cách nhấn like!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN