Trung Học Mỹ Nữ
So tốc độ với xe
“Anh em,” tên Béo không ngừng ở phía sau kéo áo Tạ Phi Thiên.
“Nói xe kia là đồ rác, cũng chỉ là sướng miệng lưỡi nha, ngươi cũng không cần thiết nắm hai chân của mình đi so tốc độ với cái bốn bánh.”
“Ha ha, hay, hay, ta đã thấy người ngông cuồng ngu ngốc, nhưng so với ngươi còn thua xa, ta cũng lần đầu thấy.” Thạch Thiên Phàm nghe được Tạ Phi Thiên dĩ nhiên đồng ý, cũng là sững sờ, rồi lập tức cười phá lên, nghĩ thầm ngươi nếu muốn tự xấu mặt, vậy ta tự nhiên thành toàn cho ngươi.
“Hóa ra là tên ngu, hèn gì sẽ làm việc trượng nghĩa đồ?” ba tiểu đệ của thạch Thiên Phàm cười khẩy nói.
“Tạ Phi Thiên, đừng cùng hắn cá cược.” Âu Dương Yên kéo kéo Tạ Phi Thiên cánh tay nói.”thua liền phiền phức lắm.”
“Yên tâm, ta có thể nói ra, liền có thể làm được, các ngươi xem nơi này, đến Minh Nguyệt Lâu cũng chỉ là một doạn ngắn, ta có thể chạy nhanh hơn hắn.” Tạ Phi Thiên lớn tiếng nói.
“Ha ha, được, tên ngốc ngươi thật sự khờ đến đáng yêu.” Thạch Thiên Phàm cười như điên nói.”Tạ Phi Thiên, nghe cho kỹ, xe ta đây phanh hơi bị không ăn lỡ như va gãy chân ngươi ngươi không trách chứ.
“thứ xe mốc meo của ngươi va vào chỉ tổ ta mất thêm tiền sửa xe tàn của ngươi. Có thể là ngươi thua thì tính thế nào?” Tạ Phi Thiên trả lời một câu.
“Ha ha, ta thua? Ta thua ta thạch Thiên Phàm sẽ lau giầy cho ngươi, gặp một lần cuối đầu chào một lần!”
“Được, cứ như vậy đi. Mọi người nghe cho kĩ, hắn thạch Thiên Phàm thua liền lau giày cho ta, gặp một lần cuối đầu một lần!” Tạ Phi Thiên cất cao giọng, hướng về mọi người xung quanh nói.
“Người điên.”
“hắn này không phải là tên điên sao, đúng là kẻ đần.” Một bên các học sinh nghị luận sôi nổi rồi.
“Anh em, ngươi đánh cược thật à?” Tên Béo theo nói.
“Không có chuyện gì.” Tạ Phi Thiên vỗ vỗ bả vai của mập mạp, sau đó bắt đầu khởi động run tay lắc chân xoay cổ.
“ngu Ngốc!” Thạch Thiên Phàm hung hăng liết nhìn phun một ngụm nước bọt.
“Thạch ca, thật là đâm vào chân hắn hả?” Một tên tiểu đệ của hắn hỏi.
“đâm! Tại sao không đâm? Chỉ là bồi chút tiền thôi mà.” Thạch Thiên Phàm hung hăng trả lời.
“Xong chưa?”
“xong rồi, ngươi là cái thứ không có kiên nhẫn là sao làm việc lớn, nếu muốn thì cứ chạy trước.” Tạ Phi Thiên không thèm để ý chút nào, tiếp theo liền ép chân, đè ép chân trái ép chân phải bài khởi động thể dục vẫn chưa kết thúc.
“Ta chạy trước, vậy không phải là ta ăn gian ăn hiếp ngươi?” Thạch Thiên Phàm cười lạnh nói.
Người vây xem càng ngày càng đông, nghe tới sự việc, mọi người nhìn về phía Tạ Phi Thiên ánh mắt có vẻ thương cảm, xem ra ngày mai đi học lại thêm một tên đi xe lăn.
“mọi người nghe kỹ đây, chờ sau đó ai nếu ai ở trước xe ta vậy ta coi như là không nhìn thấy có thể tung là không chiệu trách nhiệm.” Thạch Thiên Phàm nhìn các học sinh hội tụ càng đông, cười lạnh một tiếng, tuyên bố.
Nghe nói như thế, đang đứng tán loạn quay quanh, xoạt một tiếng đều vọt đến hai bên lề đường.
Khà khà, tiểu tử, chơi mưu mô với ta, ta chơi chết ngươi. Thạch Thiên Phàm nhìn phía trước đường trống, ở trong lòng cười lạnh.
“Âu Dương, tên Béo, chúng ta cũng đi thôi.” Tạ Phi Thiên bình tĩnh đứng lên, hướng hai người Âu Dương Yên cùng Viên Hạo gọi lớn, chậm rãi đi về phía trước.
“Tiểu tử, lẽ nào ngươi muốn nuốt lời?” Ba tên đàn em từ trong xe ló đầu ra gọi lớn.
“nuốt lời, ai nói nuốt lời? Các ngươi có thể đuổi theo nha.” Tạ Phi Thiên quay đầu lại cười nói.
“Đại ca, ta lái nha, đâm chết hắn!” Ba tên đàn em bị nói sững người, nửa ngày mới rúc đầu về nói với Thạch Thiên Phàm.
Thạch Thiên Phàm khóe miệng nhếp lên một nụ cười gằn, buông ra phanh, xe “Oanh” một tiếng.
“Mẹ!” Thạch Thiên Phàm vặn chìa khoá, lại bắt đầu khởi động lại.
“Cộc cộc pằng… Cộc cộc pằng…” động cơ đề liên tục, nhưng là xe không nổ máy lên được.
“Trời ạ, tên này vận may thật tốt, xe thạch thiên Phàm lúc này lại chết máy.”
“Đúng vậy a, nếu ta ta liền thừa cơ hội này liều mạng chạy, không chừng có thể đến Minh Nguyệt Lâu trước.”
“Nhưng ngươi nhìn xem tên ngốc này, còn ở đây thong dong tản bộ ngắm cảnh a?”
“Tạ Phi Thiên, ngươi nhanh chạy.” Âu Dương Yên xem Tạ Phi Thiên chậm rải đi bộ, cũng thúc giục.
“Anh em, ngươi có phải hay không đã sớm biết xe hắn sẽ bị hư?” Tên Béo mặt kính phục nhìn Tạ Phi Thiên, chỉ còn thiếu cúng bái lun, quá trâu bò.
“Há, đây là do ăn ở đấy.” Tạ Phi Thiên không nóng không lạnh nói, trong lòng nhưng lại đang cười lạnh, mạch điện cho ngừng hoặt động ngươi có thể đề máy thì ta làm cho chó.
“Cộc cộc pằng…” Thạch Thiên Phàm vẫn còn đề máy, nhìn Tạ Phi Thiên đã đi ra cổng trường được một khoảng, trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi hột.
“Các ngươi nhanh lên một
chút ah.” Tạ Phi Thiên bộ dáng vẫn ung dung quay đầu lại, hướng về thạch Thiên Phàm vẫy tay.
“Ba người các ngươi, nhanh xuống đẩy xe cho ta!” Thạch Thiên Phàm hướng về ngồi ghế sau ba tên đệ la hét.
Ba tên tiểu đệ vội vàng mở cửa xe nhảy xuống. Trước mặt nhiều người như vậy, lỡ như thua, thạch Thiên Phàm mặt mũi chắc ném mất. Đến lúc đó lại giận cá chém thớt đập bọn họ một trận xả giận cũng không chừng.
Đã đến cổng trường học, Tạ Phi Thiên, xoay người mỉm cười nhìn mấy người Thạch Thiên Phàm”hazz thật là xui xẻo xe lại hư a đã bảo là phế liệu mà không tin”. Hắn không sợ người ta tức chết mà.
Chiếc xe dưới lực đẩy của ba người, dần dần chạy lên, tốc độ càng lúc càng nhanh, thạch Thiên Phàm cảm giác tốc độ có chút ổn, bình tĩnh vặt khóa đề máy “oanh” tiếng động cơ vang lên.
“Tạ Phi Thiên, xe của bọn họ nổ máy.” Âu Dương Yên cả kinh, khẩn trương nắm tay Tạ Phi Thiên.
Cảm giác được trong tay một bàn tay nhỏ non mềm mại nắm vào, Tạ Phi Thiên trong lòng rung động.
“Keng, cảm giác hưởng thụ, thu được dị năng điểm 2 điểm.” Trong đầu âm thanh google vang lên.
“Âu Dương, chớ hoảng, bọn họ cách chúng ta còn xa mà.” Tạ Phi Thiên nhìn Âu Dương Yên mặt lo lắng, nặn nặn tay nhỏ bé của nàng nói.
Âu Dương Yên lúc này mới nhớ sựt đến tay của mình, lại bị Tạ Phi Thiên cầm trong tay, mặt đỏ lên, liền muốn rụt tay về. Tạ Phi Thiên nơi nào lại cho thoát? , nắm thật chặt không cho rụt về. Âu Dương Yên rút mấy lần không được, dĩ nhiên không vùng vẫy nữa, tùy ý để Tạ Phi Thiên nắm tay mình, đây cũng khiến Tạ Phi Thiên trong lòng đắc ý mừng thầm.
Thạch Thiên Phàm nhìn hai người nắm tay, ánh mắt lộ ra vệt hung quang, mẹ nó, mình theo đuổi một năm, đều vẫn không cho nắm tay. Bất quá nghe trầm ổn tiếng động cơ hắn lại cười lạnh.
“đại ca, ” ba người đang đẩy xe mở cửa ngồi lên.
Thạch Thiên Phàm đạp mạnh chân ga, nhưng xe không có có vọt về trước lại một tiếng “dát” lại chết máy rồi
“má!” Thạch Thiên Phàm đập mạnh vào vô lăng.
“đại ca, chúng ta lại đi đẩy!” ba tên tiểu đệ thức thời lại nhảy xuống xe đi đẩy.
“Tiếp tục đẩy, đừng có ngừng! Các ngươi đẩy đến Minh Nguyệt Lâu đi.” Thạch Thiên Phàm thử mấy lần nhưng vẫn không nổ máy, tức giận la hét.
“Lão đại, xe quá nặng, chúng ta đẩy… Đẩy không nổi đâu” Ba tên tiểu đệ lao mồ hôi tráng ấp hỗn hễn trả lời.
Thạch Thiên Phàm hướng về hai bên đường mọi người vây xem, từ trong túi rút ra một cọc tiền, ở trên cửa xe đập “Ầm ầm” .”Các ngươi ai đến giúp đẩy xe, tiền này chính là của các ngươi.” ( phá của a)
Ủng hộ ta bằng cách nhấn like!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!