Trung Nguyên Ngũ Bách
Chương Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 18: Lấy Hai Đánh Một.
Như hàn băng gặp phải nước sôi, kiếm ảnh dưới chưởng kình của Trương Hạo Nhiên hoàn toàn tan rã, thấy bàn tay đối phương lại ấn lên ngực hắn, Diệp Thần quát lên một tiếng giận dữ, tay trái nắm quyền sẵn sàng tiếp chiêu.
– Kim Cương Vô Lượng!
Chiêu này là chiêu mạnh nhất trong Kim Cương Quyền, Diệp Thần sớm đã luyện đến cương nhu nhất thể, lúc này phối hợp với tâm trạng bạo nộ, lập tức đẩy lên cảnh giới không thể tưởng tượng.
Quyền phong của hai người vẫn chưa tiếp xúc, đã phát ra những tiếng nổ lốp bốp, Trương Hạo Nhiên giật mình, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Kim Cương Quyền mãnh liệt đến vậy, quả thực không hề thua kém nhân cấp cao giai, nhưng như vậy thì đã làm sao, tổng lượng và chất lượng nội khí hắn vẫn chiếm ưu thế áp đảo.
– Cút!
Hàn kình phun lên, Trương Hạo Nhiên lực đạo lại tăng, một chưởng nhanh như chớp ấn lên nắm đấm Diệp Trần.
Phanh!
Băng sương vỡ vụn, Diệp Thần bị đánh lùi ngay lúc ấy, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, cánh tay trái mà từ nãy đến giờ hàn khí không ngừng ứa ra đã không thể dùng lực.
Lúc này Diệp Thần chẳng còn để tâm đến những thứ khác, cổ tay phải hơi rung, Tinh Cương kiếm hóa thành hàn mang sáng chói đâm thẳng ra, ác liệt mà phiêu dật, rõ ràng cự ly rất gần, nhưng lại mang đến cho người ta ảo giác rất xa, Trương Hạo Nhiên nhất thời có chút ngây người, tay trái đang chắp sau lưng cuống quýt thò ra, định bắt lấy mũi kiếm.
Ngô Tông Minh nhìn ngay ra cục diện, biết Diệp Thần dù có đả thương được Trương Hạo Minh thì bản thân cũng bị phế, hơn nữa còn bị phế ngay trước mặt hắn, bảo hắn sao có thể chấp nhận được.
– Liệt Hỏa Vô Tinh!
Hỏa tinh văng khắp nơi, Ngô Tông Minh lao lên như tên bắn, quyền từ mặt bên đánh vào Trương Hạo Nhiên,
Đối diện với đòn công kích của cả hai người, Trương Hạo Nhiên không thể tỏ ra ung dung được nữa, hai tay lập tức thu lại, ống tay áo rủ xuống, thân ảnh như thu lại chỉ còn một tấc, chớp mắt đã thoát khỏi vòng bao vây của hai người.
Võ kĩ Nhân cấp cao giai Thốn Du Bộ!
Ngô Tông Minh không có hi vọng có thể đánh trúng Trương Hạo Nhiên, nhưng thực lực đối phương thực sự khiến hắn phải kiêng nể, Lăng Vân Công tu luyện rới tầng thứ năm, Lưu Vân Tam Điệp Kình đại thành, Hàn Tẩm Chưởng đại thành, bây giờ lại thêm một môn bộ pháp võ kĩ “Thốn Du Bộ” nữa, đúng là không biết hắn còn ẩn giẩu những võ kĩ lợi hại gì nữa.
– Vị huynh đệ này, ngươi tên là gì.
Ngô Tông Minh hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Diệp Thần hỏi.
Diệp Thần đang thôi động nội khí giải trừ hàn khí trên cánh tay trái, nghe vậy nói:
– Diệp Thần.
– Tên của ta chắc ngươi cũng biết, không cần phải nói nhiều nữa, quyền pháp và kiếm pháp của ngươi lợi hại đấy! Suýt chút nữa làm ta nhìn lầm.
Lúc này một quyền của Diệp Thần hắn cũng để ý thấy, mặc dù Trương Hạo Nhiên không bị thương nhưng trong đệ tử ngoại môn có mấy người đỡ được một chưởng của Trương Hạo Nhiên, huống hồ Diệp Thần mới chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu tu vi.
– Để huynh đệ chê cười rồi.
Diệp Thần ngữ khí bình thản, nhưng trong lòng có vẻ lo lắng, hàn khí Hàn Tẩm Chưởng như giòi trong xương, làm thế nào cũng không giải trừ được hết, đến lúc này Diệp Thần mới có chút hối hận. nếu như tu luyện một môn công pháp nhân cấp trung giai thì tốt, lúc đó chất lượng nội khí mặc dù không bằng Trương Hạo Nhiên, nhưng cũng không kém đến mức độ này, nhất định có thể giải trừ được hàn khí.
Đương nhiên, cũng không thể trách Diệp Thần, công pháp nhân cấp trung giai giá trị tương đương võ kĩ Nhân cấp cao giai, với thân phận đệ tử ngoại môn như hắn không thể có được, mà một số công pháp nhân cấp trung giai lặt vặt, Vũ Kỹ Các cũng có, chỉ là công pháp không phải muốn tu luyện là tu luyện, rất hao phí tinh lực và thời gian, sau này chuyển sang tu luyện công pháp khác lại mất một khoảng thời gian nhất định luyện hóa về nội khí ban đầu, cho nên Diệp Thần dự định dựa vào trận đấu thí luyện Mộc Nhân Cảnh kiếm một môn công pháp tốt, ai ngờ gặp phải tình huống này.
– Ngô Tông Minh, ngươi muốn chết.
Bị hai người liên thủ ép lùi, Trương Hạo Nhiên mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng tím ngắt một màu, âm trầm đáng sợ.
Ngô Tông Minh lạnh giọng:
– Ngươi không có tư cách nói những lời đó.
– Tốt lắm, hôm nay hai người đừng hòng rời khỏi đây, Băng Tuyết Càn Khôn!
Mười tầng nội khí bốc lên, ánh sáng màu trắng lóe lên trên người Trương Hạo Minh rồi biến mất, đó là dấu hiệu Lăng Vân Công thôi động đến cực hạn. Có thể thấy hắn đã tức giận thực sự, bắt đầu trở nên liều lĩnh.
Chỉ thấy Trương Hạo Nhiên hai tay vẽ nửa vòng tròn, hàn phong thê lương hội tụ thành một khối, xoay chuyển không ngừng, gào rít lao về phía hai người.
Vù vù vù vù vù…
Hàn phong gào thét, xoáy tít như vòi ròng, mặt đất bị từng tầng hàn sương bao phủ, nhanh chóng lan tràn.
Ngô Tông Minh giật mình, từ uy thế một quyền không khó nhìn ra, Trương Hạo Nhiên chỉ còn cách Ngưng Chân Cảnh, chuyển nội khí thành chân khí một bước cuối cùng nữa thôi, nếu không căn bản không thể phát huy Hàn Tẩm Chưởng đến mức độ đó, đúng là chẳng khác gì bạo phong tuyết thực sự.
– Liệt Hảo Liệu Nguyên!
Ngô Tông Minh đã từ rất lâu rồi chưa được động dụng toàn bộ thực lực, lần này ngay cả năng lực tiềm ẩn cũng tung ra, nhất thời, sóng nhiệt như nước thủy triều, mặt hắn dần chuyển sang đỏ ửng, cuối cùng, biến thành một miếng hỏa ngọc, nhiệt khí cứ thế tràn ra, cuồn cuộn bay lên.
Hai nắm tay hắn còn nóng hơn nữa, gần như sắp dung hòa, mang theo khí thế đáng sợ chờ đón khối hàn phong thê lương.
Đại địa đang run rẩy, vách tường bị khí kình rung cho giòn xốp, từng miếng từng miếng rơi ra.
Ầm một tiếng!
Trương Hạo Nhiên và Ngô Tông Minh cùng thối lui, nhưng Trương Hạo Nhiên chỉ lùi ba nước còn Ngô Tông Minh lùi bốn bước.
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang đáng sợ đột nhiên xuất hiện, đâm thẳng vào tay trái Trương Hạo Nhiên, như kinh hồng phiêu vũ, vô thanh vô tức.
– Muốn chết.
Trương Hạo Nhiên còn chưa kịp nâng khí, đã thấy Diệp Thần xuất kiếm, trong lúc bạo nộ, bất chấp thân thể đang phải chịu đựng quá nhiều, cố nâng nội khí, một quyền lăng không đánh ra.
Tinh Cương Kiếm dưới tác dụng của đại khí kình, uốn lượn như cung, không thể tiến thêm, khiến cho Diệp Trần càng hiểu rõ thêm về thực lực Trương Hạo Nhiên.
– Trương Hạo Nhiên, nhận một quyền của ta.
Ngô Tông Minh hình như quên mất sự thật lấy đông hiếp yếu, chân dậm mạnh, thân hình lao thẳng về phía Trương Hạo Nhiên.
Không có có đủ nội khí, Trương Hạo Nhiên không thể thi triển Thốn Du Bộ, trong lòng hối hận vì đã cố ý một quyền một chưởng giao thủ với Ngô Tông Minh, khóe miệng rỉ máu.
– Là các ngươi ép ta.
Mượn quyền kình trong đòn tấn công của đối phương, Trương Hạo Nhiên khoa trương lùi liền mười bước, giơ tay quệt máu trên miệng nói.
Ngô Tông Minh nghe vậy, thầm nghĩ: Tên này không lẽ còn võ kĩ chưa sử dụng?
Diệp Thần cũng nhíu mày, hắn không thể không thừa nhận, Trương Hạo Nhiên là thiên tài duy nhất khiến hắn bội phục, mấy môn võ kĩ đều được hắn tu luyện đến lô hỏa thuần thanh.
Nghiêm nghị nhìn hai người, Trương Hạo Nhiên hai tay nắm quyền, lam quang mãnh liệt từ quyền phong thoát ra, cuối cùng hóa thành khí lưu màu xanh da trời tuyệt đẹp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!