Trung Nguyên Ngũ Bách - Chương Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 33: Đối Chiến!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Trung Nguyên Ngũ Bách


Chương Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 33: Đối Chiến!


– Hoàng Bính Văn, ngươi đừng coi thường Trương Hạo Nhiên, hắn được gọi là thiên tài đấy, trong tay chắc chắn có chút tài năng.

– Thôi sư huynh nói không sai, khiêu chiến vượt cấp ở Thiên Phong Quốc không phải là chuyện gì mới mẻ, đừng có tự lật thuyền trong mương, làm mất mặt đệ tử nội môn chúng ta.

Ba đệ tử nội môn xếp thành hàng một, hai người trong đó một trước một sau nói.

Hoàng Bính Văn thân khoác kình y màu vàng ngạo nghễ nói:

– Ta đương nhiên không coi thường hắn, lúc đó cho hắn hai tháng thời gian là bởi vì ta tu luyện Huyền trọng tâm kinh, cần đột phá đến tầng thứ năm, phải biết Huyền trọng tâm kinh mỗi một tầng cách biệt rất lớn, như vậy, ta càng nắm chắc.

Sự kiện Vũ Kỹ Các đã là của hai tháng trước, Hoàng Bính Văn vẫn chưa quên vụ đánh cược với Trương Hạo Nhiên, huống hồ hắn cũng muốn thử uy lực tầng thứ năm của Huyền trọng tâm kinh.

– Huyền trọng tâm kinh tầng thứ năm, ngươi giấu giỏi thật! Lần này xem Trương Hạo Nhiên làm được trò trống gì.

– Đúng, ta nghe nói ngươi còn cùng một đệ tử ngoại môn nữa đánh cược, cũng là hôm nay.

Hoàng Bính Văn khó chịu nói:

– Chính là hắn, chỉ là một Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu hậu kì mà thôi, ta dùng một ngón tay cũng có thể giết chết hắn.

– Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu hậu kì? Chẳng biết tự lượng sức mình gì cả!

– Hắc hắc, đệ tử ngoại môn năm nay đều ngứa da hay sao ấy, ta cũng muốn dạy cho chúng một bài học.

Hoàng Bính Văn là nhân vật chính hôm nay, nhưng người đến đây, ai cũng nhìn về phía hắn, khiến hắn cảm thấy có chút vinh quang.

Đừng trên đài, Hoàng Bính Văn lớn tiếng quát nói:

– Trương Hạo Nhiên, lên đây chịu chết đi.

Dưới đài, Trương Hạo Nhiên toàn thân thanh y cười lạnh nói:

– Hoàng Bính Văn, muốn chết cũng không cần vội như vậy, ngươi cứ giải quyết cái tên đệ tử ngoại môn không biết sống chết kia trước đi!

Việc đường ca bị trọng thương hắn đã biết, nhưng hắn không vội báo thù, đối với hắn mà nói, để Diệp Trần bị Hoàng Bính Văn di dưới gót chân trước công chúng cũng không tệ, cần gì phải tự làm bẩn tay mình, nếu như mình giao thủ với Hoàng Bính Văn trước, Hoàng Bính Văn tất bại, cũng không xem được cảnh kia.

– Cũng được, giải quyết hắn chỉ cần một chiêu, dù sao ngươi cũng không chạy được.

Hoàng Bính Văn chẳng để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó, lướt nhìn một vòng, tìm kiếm bóng dáng Diệp Thần.

Trong đám đông, Ngô Tông Minh lo lắng nói:

– Diệp Thần, ngươi mặc dù đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ chín hậu kì, nhưng đối phương tiến nhập Ngưng Chân Cảnh sơ kì từ cách đây rất lâu, tu luyện công pháp và võ kĩ đều cao cấp hơn người, muốn không thắng cũng khó! Ngươi cố gắng đừng để thua ở mức khó coi quá.

Trong lịch sử Lưu Vân Tông, đệ tử ngoại môn đánh bại đệ tử nội môn không nhiều, mà những đệ tử ngoại môn đó ai cũng là thiên tài kiệt xuất, Diệp Thần tuy thiên phú không tồi, nhưng muốn chống lại Hoàng Bính Văn là rất khó, gần như không có khả năng.

Diệp Thần cười nhạt một tiếng:

– Ta tự có chừng mực.

Rẽ đoàn người, Diệp Thần đi đến chỗ võ đài, lớn tiếng nói:

– Không cần tìm, ta ở đây.

Hoàng Bính Văn hướng ánh mắt sang phía Diệp Thần, nhe răng cười nói:

– Xem ra ngươi đã đến được một lúc rồi, thế nào, sao bây giờ mới dám ra.

Ba!

Thả người nhảy lên, Diệp Thần đáp xuống võ đài rộng lớn.

– Nói thật, ngươi không giao thủ với Trương Hạo Nhiên trước là sai lầm, bởi vì ngươi sẽ không còn cơ hội đó nữa đâu.

Hoàng Bính Văn nhíu mày.

– Đừng nói khoác nữa, ta sẽ cho ngươi biết mùi vị của gót chân.

Một đệ tử ngoại môn, hắn căn bản không coi ra gì.

– Tên tiểu tử này muốn chết à, các ngươi có quen hắn không?

– Ta quen, hắn tên Diệp Thần, nửa năm trước còn là Luyện Khí Cảnh tầng thứ tư tu vi, hôm nay ta cũng nhìn không thấu, chẳng trách hắn tự tin như vậy.

– Tiến bộ nhanh mấy cũng vô dụng! Hoàng Bính Văn sư huynh mặc dù không nằm trong top 300 đệ tử nội môn, nhưng vẫn là Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì, đệ tử ngoại môn chúng ta căn bản không bằng.

– Vậy cũng đúng, Diệp Thần xui xẻo rồi!

Đệ tử ngoại môn nhao nhao nghị luận, đệ tử nội môn lạnh nhạt thờ ơ.

– Tiểu tử, chết đi!

Trên đài, Hoàng Bính Văn không thủ thế mà trực tiếp lao ra, lăng không một trảo chụp lấy đầu Diệp Thần, trảo mang màu đen phát ra những tiếng xé gió xuy xuy.

– Cưu ma trảo!

Diệp Thần nhận ra võ kĩ đối phương, môn trảo pháp này là nhân cấp đỉnh giai phẩm cấp, một trảo đánh ra, ngay cả thép tấm cũng rách, trảo kình có thể xuyên qua chui vào chân khí của võ giả cùng đẳng cấp.

Vèo!

Diệp Thần nhẹ nhàng chạm đất, người nghiêng ra sau, tránh khỏi sự bao phủ của trảo mang.

Hoàng Bính Văn nhãn thần khác thường, quát:

– Muốn tránh? Thiên la địa võng kích!

Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì đã có thể chân khí ngoại phóng, cách không giết người, chỉ thấy Hoàng Bính Văn hai tay lăng không dứt xé, chân khí quỷ trảo đen kịt kích xạ khắp nơi, hắc ảnh tràn ngập.

– Chân khí ngoại phóng sao? Đúng là rất phiền toái.

Cùng Võ giả Ngưng Chân Cảnh giao thủ, Võ giả Luyện Khí Cảnh trừ chênh lệch ở mọi phương diện ra, thiệt thòi nhất là không thể công kích ở cự ly xa, cùng lắm đứng cách ba bốn mét phát xuất một khối chưởng phong có kèm nội khí mà thôi, lực sát thương không lớn.

Võ giả Ngưng Chân Cảnh không giống vậy, cho dù đứng cách mười mét vẫn có thể giết người, có nhiều võ giả thậm chí cần ở một cự ly nhất định cũng có thể phát huy uy lực.

Kim Nhạn Công thi triển đến cực hạn, Diệp Thần thân ảnh nhoáng một cái, nơi hắn vừa đứng chỉ còn lại một chút tàn ảnh, chân thân vòng qua trảo ảnh, phát động phản công về phía Hoàng Bính Văn.

– Người muốn chết, là ngươi đấy.

Hoàng Bính Văn không ngờ tốc độ Diệp Thần lại nhanh như vậy, nhưng hắn không cảm thấy lo, phản tay một trảo chộp về phía Diệp Thần.

Người ở trên đường, Diệp Thần thân hình cúi thấp, tay phải đặt lên chuôi kiếm, đôi mắt lợi hại chăm chú nhìn Hoàng Bính Văn.

Mười bước!

Bảy bước!

Năm bước!

Một đường kiếm quang vặn vẹo nước đột nhiên kích xuất, tựa như cá chạch men đâm vào khe hở giữa trảo ảnh.

– Hành vân lưu thủy chiêu thứ bảy, Tầm khích!

Càng là chiêu thức đơn giản, có lúc thu hoạch càng lớn, bởi vì nó căn bản không có sơ hở.

Kiếm chưa đến, Hoàng Bính Văn đã thấy ngực lành lạnh, tê tê, da gà nổi lên, trong lòng vô cùng kinh ngạc, Diệp Thần mạnh hoàn toàn vượt qua tầm dự đoán của hắn.

Nhưng hắn vẫn là Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì, đã hành tẩu trên giang hồ một khoảng thời gian, cũng đã trải qua mấy trận sát chiến, kinh ngạc qua đi, một trận nộ rống phát ra,

– Huyền trọng khí tràng!

Ong!

Không khí nổi sóng, mắt thường nhìn vào, chỉ thấy ba thước không gian xung quanh Hoàng Bính Văn như bị vặn xoắn. kiếm quang sát qua bên cạnh, không mảy may tổn thương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN