Trung Nguyên Ngũ Bách - Chương Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 5: Luyện Công Dưới Nước.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
215


Trung Nguyên Ngũ Bách


Chương Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 5: Luyện Công Dưới Nước.


Hôm đó, Diệp Thần sau khi tấn xong, nhíu mày nói:

– Tố chất thân thể đúng là nâng cao, sức lực bản thân thì vẫn chưa ổn, sức mạnh của Long Ngưng Tuyết sư tỷ chí ít cũng phải hơn ta vài lần, Phục Ma Thần Quyền thi triển ra sức mạnh vô địch, thế đại lực trầm.

Nhìn bốn phía quanh sân, hai mắt Diệp Thần sáng rực, hắn vừa nhìn thấy một tảng đá lớn nặng gần trăm cân.

Cử tạ nâng cao lực cánh tay, nhưng lại dễ khiến cơ bắp bị hỏng, động tác không được linh hoạt, nhưng nâng đá bước đi lại không giống vậy, theo sự biến đổi của trọng tâm, áp lực di chuyển, dễ dàng luyện cho từng khối cơ bắp trên toàn cơ thể, rõ ràng rất có hiệu quả cho việc tôi luyện sức chịu đựng.

Nghĩ là làm, Diệp Thần chạy đến góc sân, hay tay phát lực, nhẹ nhàng nâng tảng đá, xoay người chạy ra ngoài sân.

Thanh Phong Sơn có mười mấy tòa trắc phong, tổng diện tích chiếm vài chục dặm, trừ nửa trên sườn núi xếp đầy những tòa kiến trúc, những nơi còn lại hoang vu không một bóng người, đương nhiên, dưới chân núi có một lượng lớn đệ tử Lưu Vân Tông trấn thủ, người ngoài không dễ gì vào được.

Trên đường núi, một bóng người vác đá chạy như bay nếu ai để ý có thể dễ dàng phát hiện, trên người hắn không hề có nội khí ba động, nói cách khác, hắn căn bản không dùng nội khí phụ trợ, hoàn toàn dựa vào sức mạnh thân thể rèn luyện.

– Nhìn kìa, đó có phải Diệp Thần không?

– Đúng vậy! Tên tiểu tử này có phải bị điên không, sao không tu luyện võ kỹ tử tế.

Lưu Vân Tông có ba ngàn đệ tử ngoại môn, năm trăm đệ tử nội môn, phần lớn mọi người đều không an tâm ngồi lại trong sân, mà thích như Diệp Thần, chạy ra một góc vắng vẻ tu luyện võ học độc môn, cũng có một số người tìm bạn đồng đạo cùng nhau tu luyện, bình thường còn có thể cùng nhau luận bàn.

Diệp Thần không buồn chớp mắt, chẳng thèm để tâm đến những lời nghị luận xung quanh.

Nhưng có những rắc rối muốn tránh cũng không tránh được.

Một bóng người đột nhiên nhảy ra, chặn ngang đường Diệp Thần, là một thiếu niên lực lưỡng khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi.

Diệp Thần dừng bước chân:

– Vương Cương, có gì chỉ giáo không.

Thiếu niên lực lưỡng tên gọi Vương Cương, cùng là đệ tử ngoại môn như Diệp Thần, chỉ là tu vi cao hơn hắn nhiều, sớm đã đạt tới Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy sơ kì cảnh giới, sở trường tu luyện công phu, sức mạnh cực đại, hai người trước đây từng phát sinh mâu thuẫn, nói cụ thể là Diệp Thần bị hắn dạy cho một bài học, nằm trên giường gần nửa tháng.

Vương Cương bĩu bĩu môi, cười:

– Ngươi tu luyện thế này không được đâu, giống như lần trước, ta dùng ba phần lực là có thể đánh ngươi thành bộ dáng con chó chết.

Diệp Thần cười lạnh, đối phương không tìm đến thì thôi, hắn tự mình tìm đến, mình đương nhiên không thể bỏ qua, nửa năm trước, hắn vô ý cãi lại một câu liền bị đánh cho một quyền, gãy hai cái xương sườn, may mà Diệp gia không thiếu tiền, có rất nhiều linh dược trị liệu, nên mới nửa tháng đã có thể hồi phục.

– Vậy sao? Vậy ngươi nói phải thế nào?

Diệp Thần bỏ tảng đá xuống.

– Nếu nói kỹ năng luyện giả thì hãy để ta dạy ngươi!

Vương Cương lao lên, mấy bước đã xuất hiện trước mặt Diệp Thần, bàn tay lớn hơn nhiều so với bàn tay người thường như một tấm sắt lớn, chém thẳng xuống, tiếng phá gió vô cùng hùng hậu.

Nhìn một quyền tràn ngập đạo lực của đối phương, Diệp Thần không tránh không né, tay trái giơ lên, một chiêu Kim Cương Thác Tháp được vận lên đỉnh điểm, lựa chọn lấy cứng chọi cứng.

Bang!

Một âm thanh như tiếng mộc thạch va chạm vang lên, Diệp Thần vẫn không chút sứt mẻ, hạ bàn Vương Cương không ổn định, thân thể lắc cố gắng lắm mới không gục xuống.

– Sao lại có thể, nội khí của hắn rõ ràng không bằng ta, sao có thể chặn được một quyền của ta, đúng là gặp quỷ.

Vương Cương lập tức cảm thấy có điều không ổn, bất chấp sơ hở trên người, tay phải hóa quyền, bổ ngang.

Thế nhưng Diệp Thần đã sớm phát hiện ra điều đó, trước khi đối phương kịp phát đòn công kích thứ hai, tay phải của hắn đã mang theo khí thế bá đạo, đánh thẳng vào ngực Vương Cương.

– Kim Cương Quyền chiêu thứ năm: Kim Cương Đảo Xử!

Rắc một tiếng, Vương Cương miệng thổ huyết, hai chân rời đất bay ngược ra sau, lăn mấy vòng rồi mới dừng lại, toàn thân ủ rũ.

Lần này thì tất cả mọi người đều kinh ngạc, một người uy mãnh nổi tiếng như Vương Cương lại thua trong lúc chính diện giao phong với Diệp Thần, hơn nữa còn rất thê thảm, chẳng khác gì một con tử cẩu.

Chỉ có Diệp Trần biết đã xảy ra chuyện gì, sức mạnh và nội khí của Vương Cương cao hơn hắn, nhưng lúc thực chiến, nhược điểm võ kỹ không tinh trong chốc lát đã lộ ra, một đòn chém thẳng vừa rồi, uy lực đúng là mạnh thật nhưng Diệp Thần không miễn cưỡng chống đỡ mà lựa chọn áp hạ, tiêu hao một phần sức mạnh của đối phương trước, sau đó toàn lực phản kích, khiến đối phương hạ bàn bất ổn, còn lấy cứng chọi cứng là hiện tượng giả do tốc độ quá nhanh tạo nên, chứ không phải là thật.

– Xem ra phương pháp tu luyện của ngươi mới là không đúng, xin phép cáo từ.

Nhấc tảng đá lên, Diệp Thần tiếp tục chạy bộ.

Đợi Diệp Thần rời đi rồi, mọi người mới dám nói lớn giọng.

– Thật không dám tin, Diệp Thần lại thắng, hắn dùng Kim Cương Quyền sao!

– Kim Cương Quyền và Khai Bi Chưởng đều là nhân cấp trung giai võ kĩ, về lý mà nói là tương đương nhau, hơn nữa tu vi Vương Cương cao hơn Diệp Thần, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

– Nguyên nhân rất đơn giản,

Người thiếu niên với bộ dạng bình thản sau một hồi trầm tư suy nghĩ, nói:

– Kim Cương Quyền của Diệp Thần đã đạt tới cảnh giới cực cao, trong cương có nhu.

Có người hoài nghi hỏi, sao ngươi lại biết.

Người thiếu niên cười nhạt, khẽ nói:

– Trưởng lão giảng dạy từng nói qua, trong cương có nhu mới là con đường võ kỹ cương mãnh nên đi, một quyền đánh ngã Vương Cương của Diệp Thần nhìn có vẻ dũng mãnh nhưng kì thực chỉ là kĩ xảo bắn ngược, đương nhiên, ta cũng phải phân tích kĩ lưỡng mới phát hiện điều này.

Sơn đạo gập ghềnh, lồi lõm khó đi.

Mồ hôi ướt lưng, Diệp Thần sau khi chạy mười vòng quanh núi, đi tới một bờ sông rộng.

Ùm!

Ném tảng đá xuống đất, Diệp Thần bởi bỏ áo khoác nhảy ùm xuống sông.

Luyện quyền dưới đáy sông khó hơn trên mặt đất gấp trăm lần, thủy áp khổng lồ từ bốn phía ép đến, khiến người ta không khỏi hoảng sợ.

Khí trầm đan điền, Diệp Thần vững vàng đứng thẳng trên lòng sông đầy đá và bùn, tùy ý múa quyền, mạch ngầm tuôn trào, sức lực chỉ bằng ba phần bình thường.

Nhưng rất hợp ý Diệp Thần, nếu không hắn đâu cần xuống sông luyện quyền.

Nước sông đục ngầu, cuồn cuộn xoay tròn, giống như bên trong đang giấu một con thủy quái, làm mưa làm gió chuẩn bị từ dưới nước chui lên.

Trong hoàn cảnh ác liệt đó, Diệp Thần có thể cảm nhận xương cốt và cơ bắp toàn thân đều đang ra sức vận động, chống lại dòng nước đục ngầu, hơn nữa dần dần tổ hợp thành chỉnh kình, nâng cao hiệu suất.

Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Diệp Thần không nhịn thêm được nữa, đành phải từ dưới nước ngoi lên.

Vù vù vù vù…

Diệp Thần há miệng ra thở, cười nói:

– Luyện quyền dưới đáy sông đúng là làm ít công nhiều, không biết có bao nhiêu người biết phương pháp này…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN