Cô ta nói: “Nếu như ban đầu cô không buông tay thì có lẽ bây giờ vị trí phu nhân Tập đoàn Phó thị đã là của cô rồi.”
Anh ngồi ở phía đối diện, ôm lấy cô bạn gái, sắc mặt lãnh đạm: “Đều đã là quá khứ cả rồi.”
Mọi người xung quanh còn không ngại lớn chuyện, ồ lên sôi nổi.
Dưới ánh nhìn của anh, tôi âm thầm che giấu vết sẹo trên cổ tay, miễn cưỡng cười cười: “Đúng vậy, hai chúng ta… từ lâu đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi.”
– ——
“Tôi nhớ lúc đó Đường Gia là người đã đề nghị chia tay nhỉ?”
Nhân cơ hội bạn gái anh ra ngoài đi vệ sinh, các bạn học bắt đầu tám chuyện.
Đường Gia chính là tôi.
Phó Trinh ngồi ở đối diện, khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên của chúng tôi sau sáu năm chia tay.
Tất cả xảy ra đều vô cùng đường đột.
Bởi vì lớp trưởng nói Phó Trinh không tới cho nên tôi mới tới.
Không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây.
Phó Trinh bây giờ công thành danh toại, là doanh nhân trẻ tiêu biểu của thành phố, là nhân tài trở về từ nước ngoài.
Anh mặc một bộ vest và đi giày da, trông vô cùng anh tuấn.
Chỉ riêng chiếc đồng hồ trên tay anh thôi cũng có giá trị rất lớn.
Không ai lại không kính trọng một người như thế.
Nhìn lại tôi, đã không còn được như trước nữa rồi.
“Đúng là cô ấy đề nghị chia tay trước.”
Phó Trinh trả lời nghi vấn của mọi người với vẻ ung dung.
Mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Chẳng qua là tôi sùng bái tiền, không chịu được khổ, phó thác nhầm người nên mất đi tất cả.
“Đường Gia, nghe nói về sau cậu đã đi theo người khác đúng không?”
“Còn gánh nợ giúp hắn nữa chứ. Lần này đi họp lớp là để mượn tiền hả?”
Dưới sự chế giễu của mọi người, đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng của Phó Trinh bắt đầu dán lên người tôi, nhưng anh lại chẳng nói lời nào.
Tôi khó xử cười, không trả lời.
Cánh cửa bị đẩy ra, bạn gái của Phó Trinh bước vào, phát giác ra bầu không khí quái lạ, bèn cười hỏi:
“Lúc em không ở đây đã xảy ra chuyện gì thế?”
Phó Trinh phá vỡ sự im lặng vừa rồi, dịu dàng nắm lấy tay cô ta, “Không có gì, ôn lại chuyện cũ thôi.”
Cô ta ung dung ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào tôi, mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền.
“Phó Trinh và tôi từng nhắc tới cô. Ban đầu nếu như cô không buông tay thì có lẽ bây giờ vị trí phu nhân Tập đoàn Phó thị đã là của cô rồi.”
Nhiều người không giấu nổi tâm trạng cười trên nỗi đau của người khác.
Năm ấy, nhà họ Đường hưng thịnh một thời, tôi đi tới đâu cũng có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và nịnh bợ dõi theo.
Sự ghen tỵ này không biến mất hoàn toàn theo thời gian, ngược lại vào nhiều năm sau, nó trở thành lý do cho bọn họ giậu đổ bìm leo (lợi dụng người khác gặp khó khăn để lấn lướt).
Phó Trinh lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử này, giọng nói vừa thanh lãnh lại không dễ cưỡng lại: “Đều đã là quá khứ cả rồi.”
Mọi người không lên tiếng, đều ngầm hiểu với nhau rằng boss lớn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, tất cả đều nói lảng sang chuyện khác.
Bạn gái anh nâng tay lên kính rượu, “Cảm ơn cô vì đã buông tay. Ngày chúng tôi kết hôn, nhất định cô phải tới đấy.”
Tôi âm thầm che giấu đi vết sẹo ở cổ tay, thẫn thờ nói một câu: “Chúc mừng.”