Mà quần áo của Phó Trinh thì lại được treo ngay ngắn, gọn gàng ở trên giá áo trước cửa.
Cảnh tượng phía trước làm tôi đau mắt, tôi thở hắt ra một hơi, âm thầm thay quần áo, rời khỏi khách sạn.
Tiểu Thu gọi điện thoại tới, lời nói ngập ngừng không lưu loát, “Đường Gia, bọn họ đòi 50 vạn”.
Sắc trời âm u, lất phất mưa phùn, không nhìn thấy mặt trời.
Vì để trị bệnh cho tôi, Tiểu Thu dù đã liều mạng nhưng cũng chẳng còn để dành lại được bao nhiêu tiền, mà tiền tôi tích góp được cũng ít đến đáng thương.
“Bọn họ nói, nếu không đưa thì sẽ bóc trần và công khai chuyện của cậu ra ngoài. Họ cũng sẽ không nói cho cậu biết di vật và tro cốt của dì đang ở đâu.”
“Mình sẽ thử cố gắng ứng trước một phần tiền lương, rồi hỏi mượn thêm một ít, chắc đến tháng sau là có thể gom đủ tiền.”
“Được.”
Sau vài hồi lưỡng lự, tôi ấn một dãy số.
Qua một hồi đầu bên kia mới bắt máy.
“Cô Đường, có chuyện gì sao?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bác sĩ Giang, rất xin lỗi vì đã quấy rầy anh, tôi…”
Hình như bên chỗ Giang Ngôn Châu đang rất bận.
Sau một khoảng thời gian có tiếng ồn ào, cuối cùng anh ấy cũng đến một nơi yên tĩnh, kiên nhẫn hỏi: “Gặp phải khó khăn gì sao?”
Tôi hít sâu một hơi, “Anh có thể cho tôi mượn 40 vạn được không?”
Đây là lần đầu tiên tôi hỏi mượn người khác tiền. Sau khi nói xong, cả người tôi đều bồn chồn như ngồi trong đống lửa.
Bên kia đột nhiên truyền tới một trận huyên náo, “Bác sĩ Giang, phẫu thuật cấp cứu.”
“Tôi biết rồi.”
Vốn dĩ tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn, đã chuẩn bị tâm lý đợi anh ấy cúp điện thoại rồi.
Khoảnh khắc cuối cùng, Giang Ngôn Châu vứt lại một câu đơn giản: “Gửi số thẻ cho tôi, trong hôm nay sẽ chuyển tiền cho cô.”
Nói xong, điện thoại liền bị cúp.
Thời tiết vẫn âm u, mù mịt.
Tín hiệu báo máy bận lạnh lẽo bỗng có thêm phần ấm áp.
Gần tối, quản lý gõ lên bàn làm việc của tôi, “Tối nay phải ăn cơm với khách hàng, cô đi theo tôi.”
Mấy tiếng trước, tôi vừa mới xin tạm ứng một tháng lương từ chỗ anh ta.”
Cộng thêm tiền mượn được và tiền để dành được trước kia, cũng miễn cưỡng gom đủ 50 vạn.
Lúc bước vào phòng bao, tôi nhìn thấy Phó Trinh.
Thấy dáng người cao lớn đó đang chào hỏi mọi người với vẻ vô cùng thành thục.
Ánh sáng khúc xạ từ chiếc đèn chùm trên đầu làm nổi bật lên khuôn mặt điển trai của anh.
Quản lý đẩy nhẹ tôi lên phía trước.
Ngay lập tức mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên người tôi.
“Phó tổng, đây là người của công ty anh sao?”
Phó Trinh hờ hững liếc qua, cười nói, “Đúng vậy, người mới.”
“Người mới gì mà cần Phó tổng đích thân dẫn dắt vậy, dáng dấp cũng không tồi đâu.”
Trong tiếng tán gẫu trò chuyện, mọi người cùng vào chỗ ngồi.
Quản lý sắp xếp tôi ngồi bên cạnh Phó Trinh, thấp giọng nói: “Tối nay nhanh nhạy một chút, lúc nên cản rượu thì phải cản rượu.”
Mọi người kín đáo hỏi: “Phó tổng, cô nhân viên mới này của anh uống được hay không thế?”
Không đợi Phó Trinh trả lời, quản lý vội vàng đáp: “Uống được, uống được.”
Nói xong liền đẩy ly rượu đến trước mặt tôi, “Kính một ly trước đi.”
Phó Trinh cười không nói gì, tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Tôi cầm ly rượu lên, nín thở uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng rượu cay xè cứ thế trôi tuột xuống thực quản, vừa chảy vừa đốt lửa trong cổ họng làm dạ dày tôi cuồn cuộn.
Mọi người vỗ tay khen hay, vừa định nhân lúc vui vẻ truy kích tiếp thì Phó Trinh mở lời chuyển chủ đề: “Vừa nãy nói đến đâu rồi? Chúng ta tiếp tục.”
Trong không khí sôi nổi, không ít người muốn nâng ly kính rượu Phó Trinh nhưng anh đều viện cớ nói dạ dày không tốt nên chẳng uống ngụm nào.
Cuối cùng tất cả rượu đều bị quản lý nghĩ cách trút hết vào bụng tôi.
Sau cùng, tôi thật sự không chống đỡ nổi nữa, đi đến nhà vệ sinh.
Vòi nước ở trên bồn rửa tay vừa được mở ra, tôi liền không ngừng nôn, nôn thốc nôn tháo, tóc cũng bị xõa tung, rơi xuống bồn nước, hồi lâu sau đã ướt sũng rồi.
Sau khi nhắn tin cho Tiểu Thu, tôi hoàn toàn mất hết sức lực, cúi đầu nằm bò lên bệ rửa tay, nhắm mắt thở hổn hển.
Bên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân không ngừng.
Cửa bị đẩy ra.
Tôi tưởng rằng có người phụ nữ nào đó định đi vệ sinh.
Ai ngờ giọng nói lãnh đạm của Phó Trinh truyền tới, “Mới thế đã không chịu được rồi?”
Sau khi lấy lại đủ sức lực, tôi chống tay xuống đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Đột nhiên cánh tay tôi bị Phó Trinh nắm lấy, kéo trở lại.
Bàn tay to lớn của anh xoa nhẹ gáy tôi.
Vô cùng nóng bỏng.
“Anh buông tôi ra.”
Vị chua từ dưới dạ dày dần ăn mòn cổ họng tôi, mỗi một câu nói đều khiến tôi cảm thấy đau rát.
Phó Trinh dễ dàng kéo được tôi đến trước gương, bắt tôi đối mặt với chiếc gương, nâng cằm tôi lên rồi cười lạnh.
“Nhìn cho kỹ bản thân cô đi. Ra ngoài với dáng vẻ này mà không sợ bị người có rắp tâm nhắm vào sao?”
Tôi trong gương có đôi mắt ươn ướt, hai gò má ửng hồng, tóc tai rối bù, cổ áo cũng bị phanh ra.
Phó Trinh trắng trợn nhìn tôi thông qua chiếc gương và âm thầm đánh giá cơ thể tôi.
Tôi nhắm mắt lại, toàn thân phát run, “Còn có ai rắp tâm hơn anh chứ?”
Phó Trinh cười nhẹ một tiếng, hôn vào vành tai tôi, “Tối nay trở về cùng tôi, có được không?”
“Cút…”
Anh ấy vô tình chặn lại cái miệng của tôi, tùy ý chà đạp cướp hết hơi thở trong phổi của tôi.
Dưới ảnh hưởng của rượu, máu trong cơ thể điên cuồng va chạm nhau như dung nham đang sôi sùng sục.
Ánh sáng nhòe đi, trở nên mơ hồ thành từng chùm, những giọt nước như bị ngăn cách bởi một tấm màng.
Dần dần, giống như axit sunfuric nhỏ giọt vào trái tim.
Khiến người ta đau đớn đến không thiết sống nữa.
Tôi toát mồ hôi lạnh, vô lực tát anh ta.
Tôi dường như lại bị kéo về những ngày tháng đen tối ấy vậy.
Những ngày tháng mà tôi nhìn chằm chằm vào thế giới tươi đẹp ngập tràn sắc cầu vồng với vẻ tuyệt vọng, trở nên không hòa nhập được với mọi người.
“Phó Trinh, có thể buông tôi ra được chưa?”
Tôi như đột ngột bị rơi xuống đáy giếng trong tĩnh lặng.
Có lẽ là đau.
Nhưng tôi không cảm nhận được.
“Đường Gia!”
Phó Trinh đang gọi tôi.
Không còn cái ánh mắt hận tôi đến mức muốn tôi phải chết đi nữa.
Anh ấy hoảng rồi.
Đến nỗi tôi không thể phân biệt được rõ người trước mắt này rốt cuộc là anh thời còn niên thiếu hay là anh của hiện tại nữa.
Tôi nói: “Phó Trinh, tôi không muốn gặp lại anh thêm lần nào nữa.”