Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở - Chương 1: Tô Mộc Lạc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở


Chương 1: Tô Mộc Lạc


Lâm thành, đầu thu.

Tô Mộc Lạc bước lên dãy cầu thang ọp ẹp tối tăm của khu nhà cũ nát, đi theo chủ nhà tới tầng năm, căn hộ cậu chuẩn bị thuê vào ở.
Căn hộ này không lớn, một phòng ngủ một phòng ăn một phòng khách, đồ đạc trong nhà hơi cũ, nhưng vẫn dùng được, hơn nữa còn có thêm một ban công nho nhỏ, lúc xế chiều mặt trời chiếu vào từ ngoài ban công, có thể rải đầy hơn nửa phòng khách.
“Vị trí hơi khuất, nhưng mà tĩnh lặng, không ồn ào, lại còn có thể xách hành lý vào ở luôn, cậu xem mấy đồ này còn dùng tốt chán đây này!” Chủ nhà đề cử không ngớt miệng, “Tiền thuê nhà hai nghìn, đi chỗ khác không có giá hời vậy đâu.”
Tô Mộc Lạc nhìn xung quanh một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì, bèn nói: “Vậy thì quyết định chỗ này, cảm ơn ngài.”
Không cần ký hợp đồng, chỉ cần đóng trước một tháng tiền nhà, thêm một nghìn tiền đặt cọc, Tô Mộc Lạc đưa chủ nhà ba nghìn tiền mặt, chủ nhà kinh ngạc nói: “Không chuyển Wechat hoặc là Alipay hở?”
Tô Mộc Lạc nói: “Xin lỗi, ngài không thu tiền mặt ạ?”
“Lâu rồi tôi chưa thấy tiền mặt… Thôi được rồi, không sao,” Chủ nhà một tay nhận lấy tập tiền, một tay trao chìa khóa cho Tô Mộc Lạc, “Đây là chìa khóa, cậu giữ lấy, đóng tiền nhà vào ngày mùng 5 hàng tháng, có vấn đề gì có thể liên hệ tôi qua wechat.”
Tô Mộc Lạc khẽ gật đầu, chủ nhà đưa xong chìa khóa, trước khi đi còn không nhịn được quan sát người mới đến này thêm mấy lần.
Người thuê mới thoạt trông còn rất trẻ, cũng chỉ tầm hai mươi, mặc dù qua cách thức ứng xử có thể nhìn ra sự thân thiện của cậu ta, thế nhưng hơi thở quanh thân lại lạnh lùng mà xa cách, tựa như sương tuyết trên đỉnh mây mù, từ khi ra đời đã thanh cao quý phái không cho phép người ta khinh nhục. Ngoại trừ khí chất, ngoại hình của cậu cũng đặc biệt thu hút, nhất là đôi mắt màu mực, óng ánh như viên đá quý được băng tuyết suối lạnh tráng qua, mang ánh quang xinh đẹp khó tả thành lời.
Thật xinh đẹp… Anh ta chưa bao giờ thấy người unào đẹp đến thế.
Chủ nhà vừa nghĩ vậy, đã thấy Tô Mộc Lạc quay đầu liếc nhìn mình, vội vàng hắng giọng, cất tiền mặt rời đi.
Sau khi tiễn chủ nhà, Tô Mộc Lạc lại quan sát căn nhà mới, nơi này đã kế cận ngoại ô, là khu nhà kiểu cũ được xây cất từ nhiều năm về trước, trạm xe buýt gần nhất cũng phải đi bộ hai mươi phút, do đó trong bối cảnh giá nhà tăng vọt tại Lâm thành những năm gần đây, tiền thuê như vậy đã coi là rất rẻ.
Có điều cậu chọn nơi này cũng không phải vì giá rẻ, mà bởi chủ nhà này không cần thẻ căn cước, cũng không cần ký hợp đồng—- cậu vừa mới đến thành phố loài người, vẫn còn là một con yêu quái lang thang không thân không phận.
Lượn hết một vòng căn hộ, Tô Mộc Lạc ngồi xuống ghế sofa, lấy hành lý ra kiểm tra một chút.
Nói là hành lý, chứ thực ra cũng chỉ có mấy kiện quần áo đơn giản để thay đi thay lại, do lão thỏ yêu quen biết nhiều năm trong núi mua giúp cậu. Còn có mấy xấp tiền mặt siêu dày, được bọc cẩn thận bằng giấy trắng, cũng là do lão thỏ yêu cầm lông vũ của cậu đi tìm người đổi giúp.
Lão thỏ yêu và cậu quen biết gần ba trăm năm, từ khi mới bắt đầu là một con tiểu bạch thỏ biến thành tiểu thỏ yêu, đến hiện giờ đã là lão thỏ yêu. Thế nhưng Tô Mộc Lạc cảm thấy lão cũng chẳng già lắm, dù gì thì số tuổi của lão còn chưa lớn bằng số lẻ tuổi mình.
Tô Mộc Lạc là con phượng hoàng, nếu tính cả thời gian nằm trong trứng, cậu đã được đến năm nghìn tuổi, nếu không tính thời gian trong trứng, thì chỉ còn một nghìn tám trăm—- bất kể là thế nào, cũng lớn hơn lão thỏ yêu nhiều lắm.
Nhưng lão thỏ yêu lại chẳng cảm thấy vậy, lão nói với Tô Mộc Lạc: “Ngươi là phượng hoàng mà, ta chỉ là con thỏ, tuổi thọ của thỏ làm sao so được với phượng hoàng? Lại nói, ngươi đã ru rú trong núi cả nghìn năm rồi, không định đến thành thị loài người thăm thú chút sao?”
Mới đầu Tô Mộc Lạc cũng không có ý định này, cậu cho rằng nán lại trong núi không có gì không tốt, cho đến khi lão thỏ yêu chạy xuống núi, mang cho cậu rất nhiều đồ vật mới lạ mà nghe nói là phát minh của loài người, mới làm cho cậu đâm lòng hứng thú với thế giới bên ngoài.
“Ở trong núi lúc nào cũng mãi một cảnh sắc, phượng hoàng lười lâu rồi cũng phải thành trạch phượng hoàng.” Lão thỏ yêu thuyết phục, “Hơn nữa ngươi xem trứng của ngươi kìa, bao năm rồi mà không vâng dạ gì, có khi chính là ngán cuộc sống nơi này quá không muốn đi ra ấy chứ.”
Tô Mộc Lạc cảm thấy lão thỏ yêu nói rất có lý, nằm trong ổ trằn trọc liền mấy đêm, cuối cùng quyết định thu dọn lông chim, dắt trứng của cậu vào thành.
Đúng vậy, là một con phượng hoàng, cậu còn có một quả trứng, chỉ là quả trứng này cũng không phải do cậu đẻ ra, mà nó chính là bạn đời của cậu—- là một con rồng.
Một nghìn tám trăm năm trước, lúc cậu vừa mới chào đời, vẫn còn là một con phượng hoàng xù lông, quả trứng rồng này đã nằm sát bên người cậu. Cậu sinh ra đã mang trí nhớ của tộc Phượng hoàng, biết được Phượng tộc từng liên hôn với Long tộc, mà quả trứng này chính là đối tượng liên hôn của mình, thế nên đã qua bao nhiêu năm, cậu vẫn một mực mang đối phương bên cạnh.
Có điều một nghìn tám trăm năm trôi qua, trứng rồng của cậu vẫn cứ mãi là một quả trứng bóng loáng, hoàn toàn không có dấu hiệu phá vỏ.
Nghĩ đến đây, Tô Mộc Lạc dựng thẳng trứng rồng lên bàn, bàn trà trơn nhẵn, trứng rồng mất thăng bằng, lăn ùng ục, chạy trở về lòng bàn tay cậu.
Tô Mộc Lạc nhìn trứng rồng chằm chằm mấy giây, hỏi: “Bao giờ ngươi phá vỏ vậy?”
Trứng rồng yên lặng, chẳng nghĩ cũng biết sẽ không trả lời.
Tô Mộc Lạc lại dựng đứng trứng rồng trên bàn trà, trứng rồng lại lăn ùng ục, cuối cùng vẫn nhào về lòng bàn tay cậu.
Mặc dù mãi chẳng phá vỏ, nhưng Tô Mộc Lạc biết quả trứng này có ý thức của mình, nó rất dính Tô Mộc Lạc, không lúc nào không bám theo người cậu, dù Tô Mộc Lạc có đặt nó ra xa, nó cũng sẽ âm thầm lăn tới.
Và rồi lại dính tiếp.
Cảm giác không phải một con rồng đứng đắn.
Tô Mộc Lạc cười thầm, búng lên trứng rồng một cái: “Được rồi, không hỏi ngươi nữa, hỏi cũng vô ích, ta còn phải ra ngoài mua đồ kìa.”
Cậu định đến siêu thị gần đó mua ít đồ dùng thường ngày, trước khi tới đây cậu từng được lão thỏ yêu kéo qua một bên bổ túc kiến thức hiện đại, biết mua đồ phải đi siêu thị, nếu không biết đường, thì có thể tra bằng một chiếc hộp nhỏ thần kỳ có tên ‘điện thoại di động’.
Điện thoại cũng là do lão thỏ yêu mua giúp, Tô Mộc Lạc móc điện thoại ra, vừa tra vừa mò mẫm… Một lát sau, cậu phát hiện siêu thị lớn gần khu nhà này nhất phải đi xe buýt tận nửa tiếng đồng hồ, nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn quyết định bay đến.
Dù gì cậu cũng là con phượng hoàng, biết bay, chỉ cần nhồi thêm thuật tàng hình, thế là cơ bản không cần lo lắng sẽ bị người nhìn thấy.
—– Vậy nên ba phút sau, phượng hoàng đáp xuống góc khuất, túi áo cất trứng rồng, bước vào siêu thị như người thường.
Siêu thị rất lớn, bày đầy hàng hóa mới lạ, Tô Mộc Lạc nhìn trái một cái lại nhìn phải một cái, bỗng nhiên nhìn thấy một kệ hàng xếp đầy trứng vịt, tầm nhìn lập tức bị đóng đinh.
“…” Cậu móc trứng rồng của mình ra so sánh mấy giây, kinh hãi phát hiện hình như trứng rồng với trứng vịt chẳng khác nhau tí nào.
“Không thể nào?” Tô Mộc Lạc không thể tưởng tượng nổi, “Chẳng lẽ ngươi không phải con rồng, mà là con vịt?”
Trứng rồng: “?”
Tô Mộc Lạc: “Hình như trắng hơn chút, hay ngươi là con vịt trắng?”
Trứng rồng: “???”
Trứng rồng nằm bẹp trong lòng bàn tay Tô Mộc Lạc, cọ tới cọ lui điên cuồng lăn lộn, thoạt nhìn có vẻ rất là phẫn nộ.
Tô Mộc Lạc vội bao xung quanh trứng rồng ngăn không cho nó vô tình ngã xuống, nhấc tay sờ trứng vịt một cái, rồi lại sờ trứng rồng một cái.
“… Nhưng mà giống thật ấy.” Cậu nhỏ giọng nói, “Cảm giác ngươi chính là con vịt tinh.”
Chẳng qua vịt tinh chắc không sống được mấy nghìn năm, thế nên có vẻ… vẫn là con rồng nhỉ?
Nghĩ tới đây, Tô Mộc Lạc miễn cưỡng yên lòng hơn chút, nhưng vẫn lén lút chọn mấy quả trứng vịt bỏ vào xe đẩy, chuẩn bị về nhà so sánh tiếp.
Sau đó cậu mua thịt và rau, lúc đi ngang qua khu vực nọ chợt liếc thấy đủ thứ đồ ăn vặt trên kệ hàng, bước chân tức thì khựng lại.
—– Mấy phút sau, phượng hoàng xách vài túi đồ ăn vặt to kềnh từ siêu thị đi ra.
Ngoài siêu thị là phố phường náo nhiệt, cách đó không xa có một tiệm cà phê, lúc đi ngang qua Tô Mộc Lạc lại hơi dừng một lát, vào trong tiệm xem thử.
Trong tiệm cà phê không có người nào, trên cửa kính dán hai chữ ‘chuyển nhượng’ to đùng, do làm ăn thua lỗ, chủ tiệm ngồi bệt trên ghế, mặt đắp cuốn sách, đang ngủ khò khò.
Cạnh chủ tiệm còn có một con mèo cam mập mập, mắt mèo xanh biếc nhìn chằm chằm đường phố bên ngoài, Tô Mộc Lạc đối mặt với nó mấy giây, thế rồi đi luôn.
Trong tiệm này có yêu khí, nhưng chẳng qua chỉ là một tiểu yêu, không gây hại cho người.
Năm phút sau, Tô Mộc Lạc về đến nhà, cất xong đồ vừa mua được, lúc lấy mấy quả trứng vịt ra, cậu lại không nhịn được móc cả trứng rồng ra so sánh.
Thế rồi lẩm bẩm: “Chẳng lẽ rồng với vịt có cùng huyết thống?”
Trứng rồng: “…”
Trứng rồng quả thực sắp bị tức chết, nhảy tanh tách trên lòng bàn tay Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc cười thành tiếng, vội vàng xoa xoa nó, ngoài miệng dỗ dành: “Được rồi được rồi, không cùng huyết thống, ngươi không phải con vịt, không giống chút nào.”
Trứng rồng thở phì phò, được cậu sờ từ đầu đến đuôi mấy lần mới coi như xuôi xuôi, nhưng vẫn chui tọt vào túi áo cậu không chịu đi ra, từ chối gặp mặt trứng vịt bên ngoài.
Tô Mộc Lạc cho nó tự do, thế rồi cầm ra một quả trứng vịt chuẩn bị rán ăn trưa, sau đó cất số trứng vịt còn dư lại cẩn thận, đỡ cho một ngày đẹp trời không để ý lại lẫn lộn trứng rồng với trứng vịt, tiện tay nấu nhầm.
Chỉ là nói đến nấu ăn, cậu còn chưa biết nấu.
Tô Mộc Lạc lại lấy điện thoại, lên mạng tra thử.
Trứng rồng yên lặng vùi mình trong túi áo Tô Mộc Lạc, một lát sau, nó cảm giác phượng hoàng nhà mình đi tới đi lui, hình như đang lấy nồi bát muôi gì đấy… Sau đó là ‘rắc’ một cái, tiếng bếp ga nổi lửa.
Sau đó nữa, là một tiếng “Ầm” vang lên thật lớn.
Bếp nổ.
Trứng rồng: “…”
Nó không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cảm giác được phượng hoàng nhà mình đang hốt hoảng, trong lúc hốt hoảng hình như còn làm vỡ thêm một chiếc đĩa—- thế rồi một thứ gì đó bị cậu nhét vội vào túi áo.
Là một quả trứng vịt trắng mập, tròn lăn.
Trứng rồng: “…”
Nó lom lom mắt nhìn quả trứng vịt mấy giây, phát hiện quả trứng vịt này căn bản không bóng loáng bằng nó, không nhẵn nhụi bằng nó, không giống nó một chút nào, nhất thời cực kỳ ghét bỏ.
Thế là nó chĩa đầu vào trứng vịt, muốn ẩn trứng vịt ra ngoài, không cho phép trứng vịt tranh cướp túi áo phượng hoàng với mình.
Có điều túi áo mềm mại, không có chỗ dùng sức, còn chưa chờ cho trứng rồng thành công giết trứng vịt diệt khẩu, một cánh tay trắng nõn thon dài đã thò vào lấy cả nó và trứng vịt ra.
Vừa rồi Tô Mộc Lạc bị kinh hãi một chút, bởi lẽ cậu vô tình khởi động cả bếp điện từ, mà lại không biết tắt đi thế nào, sau đó chẳng hiểu có phải vấn đề của bếp điện từ hay không, mà nó bỗng dưng phát ra một tiếng vang thật lớn, hại cậu làm rơi mất một chiếc đĩa, dầu cũng đổ cả ra ngoài.
Chẳng qua may là bếp không nổ thật, cậu dọn dẹp đơn giản một chút, đột nhiên nhớ ra trong lúc luống cuống ban nãy lại tiện tay nhét trứng vịt vào… túi áo.
Bây giờ, trong lòng bàn tay của cậu có hai quả trứng bóng loáng trơn tru gần như là giống hệt, ngay cả kích cỡ cũng không khác mấy.
“…” Tô Mộc Lạc yên lặng vài giây, nói: “Ngươi ở đâu?”
Trứng rồng: “…”
Trứng rồng lại bị tức chết.
Thế nên nó trả thù bằng cách không nhúc nhích.
Tô Mộc Lạc: “…”
Gay go, hình như cậu thật sự không phân biệt rõ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN