Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở - Chương 20: Ta không cần ngươi nữa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở


Chương 20: Ta không cần ngươi nữa


Mặc dù Tô Mộc Lạc đã mở mắt ra ngay khi thấy tình hình không ổn, nhưng bên cạnh cậu đã không còn một bóng người, chỉ có một con rồng nhỏ mở to cặp mắt tròn vo, nhìn cậu đầy ngoan ngoãn.
“…”
Tô Mộc Lạc nhìn trái một chút phải một chút, không tìm thấy bất kỳ ai, thế là quay lại chọc tiểu hắc long một cái, nói: “Có phải ngươi lại vừa biến lớn không?”
Tiểu hắc long lắc lắc đầu: “Áu.”
Hông có đâu, nó vẫn luôn ngoan ngoãn mà.
Tô Mộc Lạc ngờ ngờ vực vực, nói: “Thật không?”
Tuy nhiên đúng là ban nãy cậu không bị tiểu hắc long biến lớn đè lên, trái lại giống bị ai đó ôm vào lòng hơn… Nhưng cơ bản là nơi này làm gì có ai.
Tô Mộc Lạc nghĩ mãi không ra, lại nhìn tiểu hắc long một cái.
Chẳng lẽ… rồng của cậu biến thành người rồi?
Nhưng mà cũng không đúng lắm, nếu thật sự biến thành người rồi, vậy thì con rồng nhỏ này hẳn sẽ sung sướng khoe khoang với cậu, sau đó thừa cơ giở trò với cậu nhiều hơn—- chứ không phải chỉ nằm thù lù nguyên si ở đây thế này.
Lúc Tô Mộc Lạc bận suy nghĩ, cặp mắt vàng sậm của tiểu hắc long cũng nhìn cậu chăm chăm không chớp, được một lát bắt đầu quẫy đuôi, “áu” lên một tiếng.
Buồn ngủ rồi.
Tô Mộc Lạc nhìn nhìn nó, nói: “Được rồi, ngủ đi.”
Tiểu hắc long đang định vui vẻ ôm Tô Mộc Lạc, thì lại nghe thấy phượng hoàng nhà nó từ tốn chêm thêm một lời: “Dù gì cái đuôi chuột cũng sớm ngày lòi ra thôi.”
Tiểu hắc long: “…”
Trời còn chưa sáng, Tô Mộc Lạc nằm trở lại về giường, kéo chăn đắp cho mình và con rồng nhỏ bên thân.
Tiểu hắc long cuộn tròn trên hõm vai Tô Mộc Lạc, khẽ đánh cái ngáp. Tô Mộc Lạc bóp bóp sừng nhỏ của nó, nói: “Không được làm phiền ta.”
Tiểu hắc long: “Áu!”
Nó không có làm phiền người khác!
Tô Mộc Lạc cười nói: “Thế thì không được giở trò lưu manh với ta.”
Tiểu hắc long không đáp.
Tô Mộc Lạc nheo mắt lại, nói: “Sao không trả lời?”
Tiểu hắc long: “Chíp áu.”
Nó lại tỏ vẻ cute ngoan ngoãn, Tô Mộc Lạc đối mặt cùng nó mấy giây, nhanh chóng thò tay hòng bóp đuôi nó.
Tiểu hắc long cũng nhanh chóng ôm lấy cái đuôi của mình, cảnh giác nhìn chằm chằm cậu.
Tô Mộc Lạc: Chậc.
Hôm nay cũng không bóp được cái đuôi của tiểu hắc long, phượng hoàng đành vỗ vỗ đầu nó, nói: “Ngủ thôi.”
Bên người Tô Mộc Lạc không lại xuất hiện người đàn ông kia nữa. Cậu ngủ rất say, còn mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Hình như là một hồi quá khứ xa thẳm, cảnh vật xung quanh cũng rất lạ lẫm. Không phải cao ốc mọc lên như nấm của thành phố con người, mà là chốn bồng lai tiên cảnh cách xa ồn ào náo nhiệt, nơi có dòng suối róc rách uốn lượn, trên nền non nước trùng điệp đằng sau.
Nơi này, Tô Mộc Lạc như biến thành một người khác, hoặc có lẽ cũng là chính bản thân cậu—– mái tóc dài màu mực không buộc gọn, thả xõa tùy ý. Cậu khoác trường bào rộng rãi màu trắng, chậm rãi bước đi bên dòng suối.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, cậu nhận ra mình không chỉ có một mình, mà đang đi cùng một người khác.
Đó là một cậu thiếu niên tóc đen, còn chưa cao đến eo cậu, trên đầu có hai chiếc sừng rồng nho nhỏ, im lặng nắm lấy áo cậu, theo sát bên người cậu.
Tầm mắt cậu rơi trên khuôn mặt thiếu niên, còn chưa kịp nhìn rõ, giấc mơ đã kết thúc.
Sau đó cậu tỉnh giấc.
Ngoài cửa sổ trời sáng choang, Tô Mộc Lạc chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, chậm rãi vùi mình trong chăn.
Tiểu hắc long đã tỉnh, trườn lên người cậu, cặp sừng nhỏ cọ tới cọ lui trên khuôn mặt cậu.
Tô Mộc Lạc cảm giác bên mặt ngưa ngứa, cười khẽ, lại nghĩ đến thiếu niên cũng có cặp sừng nhỏ trong giấc mộng, cơn buồn ngủ lập tức tan đi.
Cậu vừa mơ thấy điều gì?
Người đàn ông tóc đen và thiếu niên nọ là ai?
Tô Mộc Lạc mở mắt, đối diện với cặp mắt rồng vàng sậm.
Thiếu niên trong mộng… cũng có đôi mắt vàng sậm như vậy sao?
… Không còn nhớ rõ.
Tô Mộc Lạc cau mày, uể oải ngồi dậy, đặt tiểu hắc long trong lòng bàn tay.
Cậu cảm thấy dạo này mình không ổn lắm, chỉ e giấc mơ vừa rồi không chỉ đơn thuần là một giấc mộng… Có lẽ chính là quá khứ của cậu.
Nhưng không biết tại sao bỗng dưng cậu lại mơ thấy quá khứ của mình.
Tiểu hắc long nhận ra cậu bối rối, ôm ngón tay cậu, kêu một tiếng “chíp” mềm nựng.
Tô Mộc Lạc hoàn hồn, cúi đầu nhìn con rồng nhỏ, dùng ngón tay gảy gảy nó: “Tối qua ta nằm mơ thấy một người khác.”
Tiểu hắc long: “?”
Nó trợn trừng mắt nhìn Tô Mộc Lạc, bộ dạng ‘phượng hoàng nhà ta lén lút tìm thằng đàn ông khác’ đầy kinh hoàng mà không thể tưởng tượng nổi.
Tô Mộc Lạc bị ánh mắt của nó chọc cười, nói: “Ngươi nghĩ cái gì vậy, ta chỉ mơ mà thôi.” Nói đoạn, cậu lại trêu ghẹo: “Dù gì thì giờ ngươi cũng có biến được thành người đâu, ta mơ người khác một tí thì làm sao?”
Tiểu hắc long: “???”
Cũng không biết lời nào đã chọc đến tiểu hắc long, nó lập tức ngửa đầu kêu loạn, thoạt trông tức giận vô cùng.
Tô Mộc Lạc nghe một hồi, phát hiện mình lại chẳng hiểu con rồng con này đang ríu rít cái gì, cảm giác nó chỉ đang làm loạn mà thôi, thế là đút nó vào túi áo, nói: “Ồn chết, đi thôi, không nghe ngươi nói nữa.”
Tiểu hắc long: “…”
Tiểu hắc long ức đến mức dùng chân đạp loạn trong túi áo Tô Mộc Lạc, đạp một hồi thấy phượng hoàng nhà nó vẫn chẳng thèm để ý, thế là nó lại “áu” một tiếng to đùng đoàng.
Tô Mộc Lạc thò tay vào, tiểu hắc long lập tức bám lấy.
“Ai bảo ngươi líu nha líu nhíu, không nói tiếng người,” Tô Mộc Lạc ôm nó ra, nén cười nói, “Nghe chẳng hiểu gì.”
Tiểu hắc long hừ hừ, quay phắt đầu.
Tô Mộc Lạc chỉ thấy nó đáng yêu muốn chết, không nhịn được cười thành tiếng, sờ sờ đầu nó, vào phòng bếp nấu ăn.
Mười giờ, Tô Mộc Lạc đến tiệm cà phê, lúc này trong quán chưa có khách nào, cậu táy máy điện thoại, vô tình ấn vào moments trên wechat.
Thật ra wechat của cậu cũng chẳng được bao nhiêu bạn bè, chỉ có chủ nhà, Hoàng Cái Cái, mấy hôm trước còn có thêm Liễu Hạc.
Tô Mộc Lạc vốn tưởng Cục dị nhân nhiều công việc, chắc hẳn Liễu Hạc sẽ không có thời gian lướt điện thoại, ai ngờ mới ấn vào xem, đã thấy nàng vừa đăng lên moments mấy phút trước/
[Mấy bố lãnh đạo quá quắt khiếp, kiểm tra kiểm tra, ngày nào cũng kiểm tra]
[Kỳ nghỉ của tôiiiiiii!!! Tôi muốn nghỉ, tôi muốn ăn lẩu ăn thịt nướng ăn tôm hùm!!!]
Tô Mộc Lạc: “…”
Không thể không nói nhân vật đăng moments này và Liễu Hạc mà cậu từng được tiếp xúc có sự khách biệt rất lớn, tuy nhiên cũng vì nhìn thấy dòng trạng thái này, cậu mới nhớ mình có việc cần hỏi Liễu Hạc.
Vậy là ấn vào số wechat của Liễu Hạc, gửi tin nhắn cho nàng.
[Xin hỏi, Cục dị nhân có đồ gì khiến người ta nhớ được chuyện đã qua không?]
Vấn đề này hơi đường đột, nhưng Liễu Hạc cũng lập tức hồi đáp.
[Có đó ngài Tô, chắc hẳn ngài muốn nói đến Tố nguyên kính, có thể khiến người ta nhìn lại quá khứ của người quan trọng, là pháp khí thượng đẳng]
[Nếu ngài cần, tôi có thể xin sử dụng món pháp khí ấy cho ngài, chỉ là cần chờ một đoạn thời gian ngắn.]
Tô Mộc Lạc chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ còn có thật, cho rằng chờ đợi không thành vấn đề, liền cảm ơn Liễu Hạc.
Có điều theo lời Liễu Hạc, Tố nguyên kính chỉ có thể cho thấy quá khứ của người quan trọng với mình, chứ không phải của chính mình. Nói cách khác, nếu chiếc gương này thật sự có tác dụng, vậy thứ cậu nhìn thấy rất có thể chính là quá khứ của tiểu hắc long…
Tô Mộc Lạc nghĩ tới đây, lại cúi đầu nhìn tiểu hắc long một cái.
Tiểu hắc long cũng đang nhìn cậu, phát hiện cậu nói chuyện với Liễu Hạc, lập tức rầm rầm rì rì bò tới, che màn hình di động không cho cậu nhìn.
Tô Mộc Lạc: “Phụt”.
Cậu chọc chọc tiểu hắc long, nói: “Tiểu giấm tinh, cái này mà cũng ghen.”
(chắc mn đã biết ‘ăn giấm’= ghen)
Tiểu hắc long rầm rầm rì rì, đại ý là ngươi quản được ta chắc, ta cứ thích thế đấy.
Tô Mộc Lạc cong cong khóe mắt, lại nói: “Bé tí tẹo chặn sao được màn hình, có bản lĩnh thì biến thành người xem.” Cậu nói xong hơi ngừng, bồi thêm một câu: “Nhưng mà phải đẹp trai ấy, xấu thì không cần đâu.”
Dĩ nhiên lời này chỉ là lời nói đùa, ai ngờ tiểu hắc long nghe xong lại bỗng im lặng, không nhúc nhích.
Tô Mộc Lạc: “Ngươi sao thế?”
Cậu giơ tay muốn sờ sờ tiểu hắc long, kết quả là tiểu hắc long còn không để cậu sờ, buồn buồn ôm lấy cái đuôi của mình, quay phắt đầu, cuộn tròn thành một cục lồi nhỏ nhỏ.
Nhìn như là tự bế vậy.
Tô Mộc Lạc yên lặng.
Cậu không biết sao rồng con lại thành thế này rồi, cảm giác mình cũng đâu có bắt nạt nó.
Chẳng lẽ là bởi câu nói vừa rồi?
Nghĩ vậy, Tô Mộc Lạc chợt phát hiện dường như hôm nay tiểu hắc long hết sức nhạy cảm với đề tài biến người, sau khi quan sát nó một hồi, khẽ nhíu mày, nói: “Hôm nay nhắc tới việc biến thành người hai lần, phản ứng của ngươi đều khá khoa trương.”
Tiểu hắc long: “…”
Tô Mộc Lạc: “Thế là phá vỏ lâu vậy rồi, rốt cuộc bao giờ ngươi mới hóa người?”
“…” Tiểu hắc long chậm chạp ngẩng đầu, lại mở to cặp mắt vô tội, “Chíp.”
Đang nói gì thế, nó không hiểu gì hết.
Tô Mộc Lạc còn khuya mới bỏ qua cho nó như vậy, ép sát hơn chút, nhìn chằm chằm con rồng con mà nói: “Ban đầu ta không hóa hình lâu vậy, hay là ngươi thật sự là con lươn tinh, không biến được thành người?”
Một người một rồng kề nhau rất sát, Tô Mộc Lạc càng nghĩ càng thấy không ổn, nhất định phải đòi tiểu hắc long một câu trả lời hợp lý. Mà tiểu hắc long nhìn thẳng vào mắt cậu mấy giây—–
Bỗng nhiên hôn cậu cái bẹp.
Sau đó chạy phắt xuống đáy tách cà phê, trốn.
Tô Mộc Lạc: “…”
Dĩ nhiên là chạy đâu cho thoát, một giây sau, tiểu hắc long đã bị túm ra.
“Chíp áu!”
Đại loại là tiểu hắc long cảm thấy mình sắp bị hạ độc thủ, liền uốn éo tới lui điên cuồng, lại còn kêu la om sòm. Nhưng ngoài ý muốn là Tô Mộc Lạc cũng không làm gì nó, chỉ nhìn nó mấy giây, rồi nhét nó vào túi áo.
“Lần sau không được phép hôn ta.”
Tiểu hắc long: “?”
Nó nhất thời sửng sốt, mấy giây sau thò đầu, muốn nhìn biểu cảm phượng hoàng nhà mình một chút.
Tô Mộc Lạc ấn nó trở về, còn ấn miệng túi áo, không cho nó đi ra.
Tiểu hắc long càng lấy làm lạ, cực kỳ muốn ra, nhưng lại không ra được, chỉ có thể bứt rứt xoay tròn trong túi áo… xoay được mấy vòng, nó chợt phản ứng được.
Phượng hoàng nhà nó… vừa rồi có phải là xấu hổ không?
Cặp mắt tiểu hắc long lập tức sáng lên, nôn nóng muốn ló đầu nhìn phượng hoàng, nhưng lại sợ mình thể hiện quá mức sỗ sàng sẽ bị phượng hoàng thẹn quá hóa giận à ‘giết rồng diệt khẩu’ —– thế nên chỉ đành kiềm nén sự hưng phấn, ngoan ngoãn nằm trong túi áo.
Thì ra phượng hoàng nhà nó bị nó hôn sẽ ngượng ngùng.
Tiểu hắc long ôm cái đuôi của mình, sung sướng nghĩ bụng.
Nhớ lần trước khi ở trong mộng thơm phượng hoàng một cái phượng hoàng cũng bàng hết cả hoàng, nhưng mà lần đó nó vẫn là một quả trứng, phượng hoàng cũng không thể làm gì nó… Mấy ngày nữa là nó có thể ôm phượng hoàng vào lòng thơm thơm mỗi ngày, xem dáng vẻ thẹn thùng của phượng hoàng nhà nó!
Tiểu hắc long nghĩ thì hay lắm, có điều một lát sau nó lại nhớ ra điều gì, vẻ mặt thoắt biến.
Rồi nó cố gắng lách đầu ra ngoài túi áo, nhìn chằm chằm phượng hoàng không chớp mắt.
Lúc này vẻ mặt của Tô Mộc Lạc đã trở nên bình thản, không có gì bất thường cả. Thấy tiểu hắc long ló đầu, còn cực kỳ lạnh lùng bưng nó lên tay, nói: “Nhìn ta làm gì.”
Tiểu hắc long: “Áu!”
Có phải ngươi chỉ thích đẹp không?
Nó nói lời này còn có chút hùng hổ, Tô Mộc Lạc nghe thế, thoáng im lặng.
Vậy ra nguyên nhân con rồng nhỏ này tự bế quả nhiên là câu nói ‘chỉ thích đẹp không thích xấu’ của cậu à?
Tô Mộc Lạc nhớ người đàn ông bận đồ đen mình gặp trong giấc mộng, mặc dù mặt mũi đối phương bị che kín, nhưng chỉ nhìn riêng cặp mắt rồng vàng sẫm kia, cũng có cảm giác chắc hẳn hắn rất đẹp.
Vậy thì rốt cuộc con rồng nhỏ này còn luẩn quẩn cái gì?
Nghĩ tới đây, Tô Mộc Lạc chọc chọc tiểu hắc long, nói: “Ta nào có nói ngươi xấu, hơn nữa dù ngươi có xấu ta cũng thích.”
Lời này hoàn toàn là lời nói thật, cậu cũng không để ý ngoại hình đến thế, nếu mà để ý thật, thì cậu đã ghét nó từ lúc tiểu hắc long vẫn còn là một quả trứng rồi—- ai bảo lúc đó trông nó y hệt quả trứng vịt đâu cơ chứ.
Hơn nữa ngoại hình cũng chẳng ăn được, bọn họ bầu bạn bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ cậu còn vì chút ngoại hình mà không cần con rồng nhỏ này nữa ư?
Tô Mộc Lạc nói suy nghĩ của mình cho tiểu hắc long, tiểu hắc long nghe vậy liền vui vẻ, “áu” một tiếng, lăn lộn trong lòng bàn tay Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc nhìn bộ dạng vui vẻ của nó, hơi hơi trầm mặc.
Vậy là hình người của rồng nhà cậu sẽ xấu thật đấy à?
… Thôi được rồi, xấu thì xấu vậy. Cuối cùng, cậu cũng chỉ thích một con rồng này thôi.
Thế rồi sờ sờ tiểu hắc long, mặc cho nó lăn lộn.
Một lát sau, có khách tới, là hai cô gái trẻ tuổi. Hai cô gọi hai tách cà phê bình thường, ngồi bên cửa sổ trò chuyện về bữa tối.
“Ê, bên kia có quán lẩu mới mở, muốn đi thử không?”
“Đi! Đi chứ! Lâu lắm rồi tớ chưa được ăn lẩu!”
Tô Mộc Lạc nghe được tiếng ‘lẩu’, lập tức chú ý đến.
Trước đó cậu từng gặp không ít quán lẩu kế cận, mùi thơm nóng hổi ùa ra, trông ngon vô cùng. Tuy nhiên vì tiểu hắc long chưa biến được thành người, cậu không đi được, chỉ có thể tự tưởng tượng trong lòng.
Bây giờ nghe hai cô gái này nói, cậu lại thèm ăn lẩu. Dù tạm thời không ra hàng ăn được, nhưng chắc hẳn có thể tự làm ở nhà chứ nhỉ?
Tô Mộc Lạc lập tức lấy điện thoại, tra phương pháp nấu lẩu.
Tiểu hắc long nằm bên cạnh nhìn, hiển nhiên cũng rất hứng thú với món lẩu này. Một người một rồng nghiên cứu hồi lâu, quyết định tối về ăn lẩu.
Có điều làm lẩu phải chuẩn bị rất nhiều thứ, Tô Mộc Lạc định chiều nay đóng quán sớm chút, sau đó đi siêu thị mua đồ.
Sau buổi trưa, khách trong tiệm nhiều hơn, cậu thanh niên đeo khuyên cũng bước vào đúng lúc này.
Tô Mộc Lạc nhớ hôm qua cậu ta tới quán còn thấy hứng thú với tiểu hắc long, lúc này lập tức nhét tiểu hắc long vào túi áo, nói: “Quý khách muốn uống gì đó không?”
Hôm nay trông cậu thanh niên không quá tang thương nữa, nhẹ giọng gọi cà phê đặc biệt, sau đó bừng bừng hứng khởi nói: “Chủ quán, cà phê đặc biệt nhà cậu kỳ diệu thật ấy, uống xong tôi cảm giác tỉnh táo hơn nhiều, sức mạnh cũng tăng lên gấp bội!”
Tô Mộc Lạc nói: “Trong đó có phương thuốc bí truyền tổ tiên tôi để lại, có lợi cho cơ thể mọi người.”
Thanh niên nói: “Ồ ồ! Tôi đã bảo mà! Sáng nay tôi còn khiêng một phát cả bao gạo năm mươi cân lẫn ghế sofa lên tầng đấy!”
(cân TQ= 0.5 kg)
Tô Mộc Lạc: “…”
Dù bột lông vũ phượng hoàng của cậu có thể cải thiện thể chất con người, nhưng cũng không phải cải thiện như thế!
Đây có mà là ăn phải đồ mất nhãn nào rồi thì có!
“Hình như cà phê của tôi không thể khiến sức mạnh con người tăng cao như vậy,” Tô Mộc Lạc nói, “Đây có lẽ là do tố chất thân thể của cậu tốt thì đúng hơn.”
Thanh niên “ể” một tiếng, nói: “Thế á? Nhưng trước kia sức tôi yếu lắm… Thôi kệ đi, dù sao cà phê của cậu uống ngon là được.”
Cậu ta lại móc mấy tờ tiền mặt trả cho Tô Mộc Lạc như hôm qua, lúc Tô Mộc Lạc thu tiền còn cố tình liếc nhìn tay cậu một cái, không thấy con lươn đồ chơi đâu, còn có chút tiếc nuối.
Tô Mộc Lạc còn khướt mới cho cậu ta xem rồng nhà mình, nói: “Mời quý khách tìm chỗ ngồi.”
Sau khi thanh niên đi, cậu thò tay vào túi áo, chọc tiểu hắc long một cái.
Tiểu hắc long mù mà mù mờ, còn vui vẻ ôm lấy ngón tay phượng hoàng mà cọ loạn.
Hôm nay làm ăn tốt, nhưng Tô Mộc Lạc vẫn thương nhớ lẩu của mình, vẫn đóng quán sớm, dẫn tiểu hắc long đi siêu thị.
Trong siêu thị, Tô Mộc Lạc vừa nhìn ghi chú thực đơn trong điện thoại, vừa tống thêm vào xe đẩy nào là thịt bò nhúng lẩu, đồ lòng, tôm tươi, nào là nấm kim châm các loại, để cho tiện còn mua mấy gói gia vị nấu lẩu, cùng một chiếc nồi uyên ương.
Sau đó hai người trở về nhà, sơ chế nguyên liệu, chuẩn bị nấu lẩu.
Đổ nước sôi vào nồi, nhồi hành, gừng vào trong con gà đã qua xử lý, rồi lại bỏ vào nồi hầm. Rau củ được rửa sạch, thịt bò cắt mỏng, lột vỏ tôm, thái miếng lòng bò… Hai giờ sau, canh gà đã hầm xong, lấy gà ra khỏi, xé thịt gà, rưới nước tương, dầu mè và hành gừng tỏi băm nhỏ lên trộn đều, phần nước ninh đổ vào nồi uyên ương, rồi lại thả một khối gia vị cay nấu lẩu vào một bên.
Sau đó là chần thịt và rau, thịt bò nhúng qua nửa nồi cay, lại được chấm gia vị, cay nồng ngon mọng, dầu mè từ từ nhỏ xuống.
Tô Mộc Lạc có kinh nghiệm từ trước, cố tình chuẩn bị phần không cay cho tiểu hắc long. Chỉ là tuy phần không cay ngon thì có ngon, nhưng so với phần cay nồng thơm nức, vẫn kém hơn vài phần tư sắc.
Thế là tiểu hắc long vừa chem chép cái miệng nhỏ ăn thịt bò phượng hoàng nhúng cho nó, vừa không ngừng dán mắt vào phần nồi cay.
Tô Mộc Lạc thấy vậy nhúng một miếng sách bò, huơ huơ trước mặt nó: “Muốn ăn không?”
Sách bò dính đầy dầu ớt, nhìn mê đắm vô cùng, tiểu hắc long lập tức hưng phấn, nói: “Áu!”
Muốn ăn!
Tô Mộc Lạc liền nhét vào miệng mình: “Không cho.”
Tiểu hắc long: “…”
Dưới ánh nhìn u oán của tiểu hắc long, Tô Mộc Lạc cười rộ lên, đứng dậy vào phòng bếp lấy ra một chiếc bát, múc ít nước dùng không cay vào bát, đoạn nhúng sách bò vào nước dùng cay, sau đó lại nhúng qua nước không cay, bón cho tiểu hắc long.
Tiểu hắc long vẫn chưa ăn được quá cay, canh cá lần trước cay đến mức nó suýt thì phải kêu la om sòm. Mà nếu nhúng sách bò qua một lần nước dùng cay, rồi lại đến một lần nước dùng thanh như thế này, thì sẽ vừa có mùi vị thơm ngon của ớt, vừa không đến độ cay quá nữa.
Tiểu hắc long ăn sung sướng, thỏa mãn quăng quật cái đuôi.
Một lát sau, tiểu hắc long vác cái bụng tròn vo, ngồi phịch trong lòng bàn tay Tô Mộc Lạc lật cái bụng lên. Tô Mộc Lạc xoa xoa bụng nhỏ cho nó, cười nói: “Ăn nhiều như vậy, hình như mập hẳn lên rồi.”
Tiểu hắc long nghe thế lập tức nhìn chằm chằm Tô Mộc Lạc không chớp mắt.
Tô Mộc Lạc: “Biết rồi biết rồi, mập cũng thích ngươi.”
Tiểu hắc long kêu rừ rừ, ưỡn ẹo trong lòng bàn tay phượng hoàng.
Tô Mộc Lạc nhìn con rồng nhỏ, cảm giác hôm nay nó đặc biệt để ý hình của nó trong mắt mình, nhưng vẫn lại không chịu hóa người, ngứa đánh vô cùng.
Thế là cậu vỗ đầu tiểu hắc long một cái, bị tiểu hắc long “áu” lên một tiếng, quấn lấy cổ tay.
Có điều lẩu ăn thì ngon, chứ đến lúc rửa thì lại mệt. mấy phút sau, Tô Mộc Lạc nhìn một đống bát đũa, yên tĩnh mấy giây, thầm nghĩ chờ tiểu hắc long biến thành người rồi, nhất định sẽ bắt hắn rửa bát mỗi ngày.
Còn muốn ném việc nhà cho hắn làm tất!
—– tiểu hắc long phải nằm trong túi áo vì phượng hoàng nhà nó đang rửa bát bỗng lạnh ớn sống lưng, hắt xì một cái.
Hai ngày sau, Liễu Hạc liên lạc với Tô Mộc Lạc, nói rằng Tố nguyên kính đã được đưa đến Cục dị nhân, nếu cậu cần thì có thể đến lấy bất kỳ lúc nào.
“Được, cảm ơn.”
Dập máy xong, Tô Mộc Lạc chọc chọc tiểu hắc long, nói: “Đến Cục dị nhân thôi.”
Mấy ngày trước cậu đã nói cho tiểu hắc long chuyện mình cần Tố nguyên kính, hiện giờ tiểu hắc long cũng không có ý kiến, “áu” một tiếng mềm mềm.
Tô Mộc Lạc bỏ nó vào túi áo, đẩy cửa lên đường.
Cục dị nhân hôm nay vẫn người đến người đi, Liễu Hạc chờ ngoài cửa từ sớm, thấy Tô Mộc Lạc, lập tức bước về phía cậu.
“Ngài Tô,” nàng cười nói, “Chào buổi sáng.”
Tô Mộc Lạc mỉm cười, đáp: “Chào buổi sáng, lần này làm phiền cô rồi.”
“Không phiền chút nào, trước kia chúng tôi cũng thường dùng đến Tố nguyên kính, thế nên xử lý thủ tục rất nhuần nhuyễn.” Liễu Hạc nói, “Mời đi theo tôi.”
Nàng và Tô Mộc Lạc bước vào Cục dị nhân, lúc này trong đại sảnh còn có một nhóm người đi về phía cửa. Khi hai bên đối diện, Liễu Hạc cất tiếng chào vô cùng tôn kính với người cầm đầu bên kia: “Phong trưởng lão.”
Kẻ được nàng gọi là ‘Phong trưởng lão’ đáp một tiếng, vốn không mấy để ý hai người, nhưng khi ánh mắt ông ta rơi lên người Tô Mộc Lạc, bước chân tức thì dừng lại.
Tô Mộc Lạc nhàn nhã đối diện với ông ta. Cậu không quen biết người này, nhưng có thể dễ dàng nhìn ra thân phận đối phương—– một con điểu yêu.
Theo lời gọi của Liễu Hạc vừa rồi, chắc hẳn người này là trưởng lão Điểu tộc. Mặc dù Tô Mộc Lạc không biết tại sao ông ta lại xuất hiện tại Lâm thành, nhưng hẳn là không liên quan gì tới cậu.
Bởi trưởng lão Điểu tộc không nhúc nhích, thế nên bầu không khí hai bên rơi vào thế giằng co ngắn ngủi. Liễu Hạc hắng giọng, phá vỡ sự im lặng: “Phong trưởng lão, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Trưởng lão Điểu tốc vẫn không nói năng gì, qua mấy giây mới dời mắt khỏi Tô Mộc Lạc, khẽ gật đầu.
Sau khi hai bên tách ra, rời đi một khoảng cách nhất định, Liễu Hạc giải thích cùng Tô Mộc Lạc: “Ngài Tô, vị vừa rồi là Phong Hiên, trưởng lão Điểu tộc, mới tới Lâm thành mấy ngày trước, là tới tìm người.”
Tô Mộc Lạc tò mò: “Tìm ai?”
Liễu Hạc lắc đầu: “Chuyện này họ giấu rất kỹ, tôi không phải người giúp họ tìm người, thế nên cũng không biết rõ.”
Tô Mộc Lạc

1 2 »

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN