Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở - Chương 23: Kỳ động dục?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở


Chương 23: Kỳ động dục?


Tô Mộc Lạc ngủ rất sâu, cũng rất thoải mái, cậu cảm giác mình đang dựa vào một lồng ngực âm áp, như được trở về thời điểm còn là một chú phượng hoàng nho nhỏ.
Khi ấy cậu cũng thế này, nhỏ nhỏ một con rúc bên mình quả trứng rồng, hấp thu nhiệt độ trứng rồng tỏa ra cho cậu.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh, đáp xuống sàn nhà, Tô Mộc Lạc từ từ mở mắt.
Sáng còn se lạnh, cậu vùi mình trong nệm giường ấm cúng, ôm tay người bên cạnh, biếng nhác mà cọ cọ.
Từ từ, tay… của người bên cạnh?
Tô Mộc Lạc lập tức bừng tỉnh, ngẩng đầu—-
Một người đàn ông mặc đồ đen ngồi bên giường, mặt đeo mặt nạ, im lặng nhìn cậu.
“…”
Tô Mộc Lạc hồi lâu không nói gì.
Căn phòng vắng lặng, lặng đến độ gần như là lúng túng. Mặc dù cặp con ngươi vàng sậm đằng sau chiếc mặt nạ không một gợn sóng, nhưng không biết tại sao, Tô Mộc Lạc lại như nhìn thấu chút thấp thỏm và bất an ẩn sâu trong đó.
Nhận ra điều này, cậu ngồi dậy, do dự một hồi, mở miệng cất lời đầu tiên: “Sao ngươi phải đeo mặt nạ?”
“…” Người đàn ông cũng yên lặng chốc lát, khẽ nói, “Sợ ngươi chê ta xấu xí.”
Giọng nói trầm ấm dễ nghe, giống y đúc người đàn ông trong giấc mộng. Tô Mộc Lạc nghe vậy chậm rãi vươn tay, thử gỡ chiếc mặt nạ xuống.
Khuôn mặt ấy rất đẹp, anh tuấn sâu sắc, ngũ quan không bắt bẻ được điểm nào, cũng giống hệt người đàn ông Tô Mộc Lạc nhìn thấy trong Tố nguyên kính.
Chỉ là bây giờ, sắc mặt người đàn ông không mấy tự nhiên, mà toát ra đôi chút căng thẳng rõ thấy.
Tô Mộc Lạc nhìn hắn một hồi, ho nhẹ một tiếng, dời mắt nói: “Đúng thật.”
Người đàn ông: “…”
Tô Mộc Lạc lập tức cười rộ lên, nói: “Được rồi, đùa ngươi thôi, không xấu chút nào, còn rất đẹp nữa là đằng khác.”
Cặp mắt của người đàn ông sáng lên khe khẽ, giơ tay, muốn ôm lấy cậu.
Tô Mộc Lạc sợ hết hồn, né sang bên cạnh một chút theo phản xạ.
Mặc dù cậu biết người đàn ông trước mắt chính là rồng nhà cậu, nhưng trước kia chỉ là một con rồng nhỏ, bây giờ đã trở thành một người cao lớn bằng xương bằng thịt. Bất thình lình, cậu nhận ra dường như mình cũng không biết nên chung đụng với đối phương như thế nào.
Giống như người thân quen nhiều năm đột nhiên thay đổi lớn quá, đổi thành ai cũng khó lòng tiếp thu ngay. Chứ đừng nói tới đây lại là rồng nhà cậu, bạn đời của cậu, thân mật hơn tất cả những người khác nữa… Sau khi ý thức được điều này, Tô Mộc Lạc càng không biết nên xử sự thế nào.
Người đàn ông nhìn phản ứng của cậu, ánh mắt thoáng qua vẻ buồn rầu. Nhưng hắn đã đoán được tình huống này từ trước, mau chóng giấu kỹ chút rầu rĩ kia đi, nói: “Phượng Hoàng đói không, ăn gì đó nhé?”
Tiếng gọi ‘Phượng Hoàng’ này giống hệt lời trong Tố nguyên kính, Tô Mộc Lạc không kiềm được mà nhớ đến người đàn ông trẻ tóc bạch kim, sắc mặt ủ rũ.
Cậu lại giương mắt nhìn người đàn ông đối diện, lắc đầu: “Ta không đói bụng.”
“Nhưng ngươi đã ngủ một ngày rồi,” người đàn ông nói, “Dạo này Phượng Hoàng hay ngủ, còn rụng lông, có lẽ nên ăn nhiều để mà bồi bổ cơ thể.”
Tô Mộc Lạc: “…” Cũng không cần nhắc nhở cậu chuyện rớt lông.
Cậu bèn đổi đề tài, hỏi: “Ta vẫn chưa biết tên ngươi, ngươi có tên chứ?”
Lúc phá vỏ cậu đã biết rõ tên mình, là ba chữ ‘Tô Mộc Lạc’. Mặc dù trước đó vẫn cứ gọi rồng nhà mình là tiểu hắc long, nhưng chắc hẳn đối phương cũng có tên riêng.
Người đàn ông gật gật đầu, đáp: “Long Lăng.”
Long Lăng.
Tô Mộc Lạc nhấm nháp hai tiếng gọi này, đáy lòng bỗng nảy sinh tình cảm khác lạ, như ngậm mật ong, cảm thấy ngọt ngào từ trong ra ngoài.
Thế là cười rộ, nói: “Rất êm tai.”
Long Lăng nhìn chăm chú, thu lại nụ cười này vào sâu trong đáy mắt. Hắn thích Tô Mộc Lạc cười với hắn, phượng hoàng nhà hắn cười lên rất đẹp, cặp mắt rạng ngời đầy ắp dịu dàng… Hơn nữa chỉ phản chiếu một mình hình bóng hắn.
Muốn Phượng Hoàng cười với hắn mỗi ngày, chỉ cười với một mình hắn.
Dục vọng độc chiếm tràn đầy đáy lòng giống như bùn lầy dính nhão, Long Lăng không thể hiện ra ngoài, cúi đầu, nhẹ nhàng nhích tới gần Tô Mộc Lạc.
Phượng Hoàng ở ngay trước mắt hắn, hắn ngửi hương thơm ưa thích của hắn trên người đối phương, từ từ đè nén xao động nơi đáy lòng.
Tô Mộc Lạc không biết hắn định làm gì, nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi biến được thành người từ trước rồi phải không?”
Long Lăng gật đầu.
Tô Mộc Lạc cũng biết con rồng này đã giả vờ trước mặt cậu được mấy ngày, còn lén lút chiếm hời từ cậu. Nếu là ngày trước cậu nhất định sẽ gõ đầu nó, nhưng nhìn người đàn ông trước mặt hiện giờ, lại không biết nên ra tay thế nào.
Cuối cùng chỉ có thể đổi chủ đề, nói: “Ta phải dậy thay quần áo, ngươi ra ngoài một chút.”
Long Lăng “ồ” một tiếng, nhưng vẫn không nhúc nhích.
“Ta không thể ở lại đây sao?”
Tô Mộc Lạc: “Sao ngươi lại phải ở đây?”
Long Lăng rất chi là thật thà: “Ta muốn xem Phượng Hoàng.”
Tô Mộc Lạc rất tán thưởng sự thật thà của hắn, đến độ đuổi luôn hắn ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Long Lăng chờ ngoài cửa, nhàm chán xoay vòng vòng.
Không vui.
Trước đó hắn không hiện hình người trước mặt Tô Mộc Lạc, một là bởi không biết Phượng Hoàng có thích ngoại hình của hắn hay không, hai là sau khi Phượng Hoàng nhìn thấy hình người của hắn, sẽ sinh ra cảm giác xa cách.
Bây giờ xem ra, nỗi lo của hắn đã thành sự thật.
Nhưng Long Lăng cũng không hối hận, gần đây cơ thể Phượng Hoàng khác lạ, hắn phải canh giữ bên người Phượng Hoàng, bảo vệ đối phương thật tốt.
Hơn nữa bọn họ có thời gian, có thể từ từ mà tiến… Có lẽ không mất bao lâu nữa, phượng hoàng nhà hắn đã có thể tiếp nhận hắn rồi.
Mấy phút sau, Tô Mộc Lạc thay xong quần áo, đẩy cửa bước ra. Long Lăng lập tức tiến lại, hỏi: “Phượng Hoàng muốn ăn sáng món gì? Ta làm cho ngươi.”
Tô Mộc Lạc nói: “Ngươi biết làm hở?”
Long Lăng ngừng lại một chút, nói: “Ta có thể học.”
Tô Mộc Lạc cười rộ, nói: “Được, vậy ngươi theo ta học đi.”
Bữa sáng hôm nay ăn cháo trắng, cơ bản cũng không có kỹ thuật gì. Ngâm gạo nửa tiếng, nhỏ vào đó mấy giọt dầu vừng, đổ gạo đã ngâm vào nước sôi, để lửa to và đảo trong mấy phút, cho đến khi gạo nở, lại bật lửa nhỏ ninh dần.
Lúc Tô Mộc Lạc dùng muôi đảo, Long Lăng đứng bên cạnh nhìn, nhìn nhìn một hồi bất chợt đưa tay từ sau lưng cậu, rất tự nhiên ấp tay lên mu bàn tay cậu, cùng cầm lấy muôi canh.
Tô Mộc Lạc: “!”
Tô Mộc Lạc lập tức buông muôi, lùi sang bên cạnh một bước.
Long Lăng thoáng khựng lại, nói: “Không phải Phượng Hoàng muốn dạy ta sao?”
Lời nói nghe ra còn có chút tủi hờn, Tô Mộc Lạc nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt hắn, há miệng muốn giải thích… Nhưng mãi không nói ra được từ nào, chỉ đành im lặng dời mắt.
Cậu cảm thấy muộn phiền, rõ ràng sau khi tiểu hắc long phá vỏ cậu cũng không phản ứng lớn như vậy.
Nhưng cậu cũng hiểu rằng, biến thành người đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa rồng nhà cậu và cậu sẽ càng thêm thân mật, đó sẽ là một loại quan hệ hoàn toàn khác biệt với ngày xưa—- có lẽ chính bởi trong tiềm thức cậu tạm thời chưa tiếp thu được sự biến đổi trong quan hệ này, thế nên mới mất tự nhiên như vậy.
Tô Mộc Lạc nhay nhay trán, thở dài bất đắc dĩ, dặn dò: “Khuấy thêm một lúc là được, sau đó cho lửa nhỏ, rồi không cần làm gì nữa.”
Long Lăng “ồ” một tiếng, chậm chạp đảo đảo nồi cháo.
Sau đó hai người không nói gì thêm, nửa tiếng sau, cháo chín, Long Lăng hỏi: “Thử một chút chứ?”
Tô Mộc Lạc đứng bên cạnh lướt điện thoại, nghe vậy ừm một tiếng, ngẩng đầu đã thấy một thìa cháo được thổi ấm đưa đến trước mặt mình.
Cậu nếm thử một miếng, thấy mềm mềm sệt sệt, nhận xét: “Vị ngon đó.”
Long Lăng khẽ mỉm cười, lấy một chiếc bát, bắt đầu múc cháo cho cậu.
Tô Mộc Lạc nhìn hắn mấy giây, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nói: “Ngươi không nếm thử sao?”
Long Lăng: “À, ta vừa nếm rồi.”
Tô Mộc Lạc: “…”
Thế là đổi thìa rồi hở?
Long Lăng có vẻ nhìn ra suy nghĩ của cậu, đáp: “Không đổi.”
Thế rồi cầm bát chạy.
Tô Mộc Lạc: “???”
Lại giở trò với cậu!
Quả nhiên không phải con rồng đứng đắn!
Tô Mộc Lạc bị tức chết, nhưng lại cứ chẳng làm gì được con rồng này… Chỉ có thể xụ mặt, không nói lời nào.
Long Lăng đặt cháo của cậu lên bàn, rồi lại múc cho mình một bát. Hai người ngồi trước bàn ăn cháo, một lát sau, Tô Mộc Lạc hỏi: “Tại sao ngươi tới đây rồi mới phá vỏ vậy?”
Đây là vấn đề cậu vẫn luôn muốn hỏi, Long Lăng nghe vậy liền đáp: “Không liên quan tới nơi này, chỉ là đến lúc mà thôi.”
Tô Mộc Lạc “ồ” một tiếng, lại hỏi: “Vậy sao còn muốn ta nấu ngươi lên?”
Long Lăng nói: “Rồng cần nhiệt độ cao mới phá vỏ được.”
Tô Mộc Lạc: “… Phụt.”
Mặc dù Long Lăng trả lời rất đứng đắn, nhưng cậu nhớ đến quả trứng rồng suýt thì bị mình nấu thành trứng chín, vẫn không nhịn được bật cười.
Long Lăng nhìn cậu cười, khóe miệng cũng nhấc lên: “Phượng Hoàng cười rất đẹp.”
Tô Mộc Lạc lập tức khỏi cười.
Long Lăng: “…”
Tô Mộc Lạc chậm rãi ăn một miếng cháo, nhớ tới điều gì, lại nói: “Một vấn đề nữa, sao ngươi không cho ta bóp đuôi?”
Long Lăng nghe vậy hỏi lại đầy vẻ mong đợi: “Phượng Hoàng cho ta sờ lông chim sao?”
Tô Mộc Lạc cảnh giác nhìn hắn: “Không cho.”
“Thế ta cũng không cho.” Long Lăng không vui đáp, “Khi nào Phượng Hoàng cho ta sờ lông chim, thì ta sẽ cho ngươi bóp cái đuôi.”
Tô Mộc Lạc: Chậc.
Cậu không nói nữa, tiếp tục ăn cháo.
Ăn thẳng đến khi cạn sạch, Tô Mộc Lạc mới nghe Long Lăng mở miệng: “Phượng Hoàng biết tại sao hôm qua mình bất tỉnh không?”
Tô Mộc Lạc lắc lắc đầu, đáp: “Ta mà biết thì sẽ không quan tâm mấy người kia đâu, mà đã về thẳng nhà rồi.”
Cậu cũng không ngờ mình lại buồn ngủ đến độ ngủ luôn giữa đường được… May là có rồng nhà cậu đưa cậu trở về.
Tô Mộc Lạc nghĩ đến đây chợt giật mình một cái, nói: “Từ từ đã, hôm qua ngươi đưa ra về kiểu gì?”
“Ôm trở về á,” Long Lăng chớp chớp mắt, “Phượng Hoàng vừa nhẹ vừa mềm, ôm rất thích.”
Tô Mộc Lạc: “…”
Long Lăng còn chêm thêm một câu: “Muốn ôm cái nữa.”
Tô Mộc Lạc: “…”
Tô Mộc Lạc đẩy bát qua trước mặt Long Lăng: “Đi rửa bát!”
Tức chết, sau này tống hết việc nhà cho mi làm!
Long Lăng thành thực nhận lấy chiếc bát, đứng dậy vào phòng bếp.
Hôm nay Tô Mộc Lạc không định mở quán, cậu đang chưa hoàn toàn thích ứng với việc chung sống cùng Long Lăng, chưa biết nên giới thiệu hắn thế nào với khách trong quán.
Thế nên một ngày này, hai người cứ ngồi chơi ở nhà, không ra ngoài cửa.
Mười giờ tối, Tô Mộc Lạc vào phòng tắm, sau đó đến lượt Long Lăng—- ban đầu hắn còn lấy cớ mình không biết tắm, đòi Tô Mộc Lạc giúp hắn, bị Tô Mộc Lạc cự tuyệt cực kỳ lạnh lùng lãnh khốc.
Tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, Tô Mộc Lạc ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại. Một lát sau, tiếng nước ngưng lại, Long Lăng bước ra ngoài.
Tô Mộc Lạc ngẩng đầu—- nhìn thấy người đàn ông để lộ đường cong bắp thịt nửa người trên, toàn thân chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm bên hông.
Tô Mộc Lạc kinh hãi: “Quần áo ngươi đâu???”
Long Lăng xòe tay vô tội nhìn cậu: “Không có.” Sau đó lại nói: “Đồ ngủ của Phượng Hoàng nhỏ quá, không mặc vừa.”
Tô Mộc Lạc: “Nhưng sáng nay ngươi còn mặc quần áo mà!”
“Đó là vảy ta hóa thành,” Long Lăng nói, “Ta không còn bộ quần áo thứ hai.”
Tô Mộc Lạc: “…”
Tô Mộc Lạc đối mặt với Long Lăng vô tội một hồi, thở dài nói: “Được rồi, do ta không nghĩ tới, mai dẫn ngươi đi mua mấy bộ quần áo vậy.”
Long Lăng đáp một tiếng, sau đó ánh mắt sáng lên: “Trễ lắm rồi, Phượng Hoàng, ngủ nhé?”
Tô Mộc Lạc nhìn đồng hồ mới thấy đã mười giờ, kỳ lạ ở chỗ hôm nay cậu không thấy buồn ngủ lắm… Chẳng lẽ là hôm qua ngủ đủ luôn rồi?
Tuy nhiên hôm nay không bị rụng lông, quá đủ sung sướng. Tô Mộc Lạc đứng dậy, bước vào phòng ngủ.
Long Lăng cũng theo cậu đi vào.
Sau đó bị đẩy ra.
Long Lăng: “??”
“Từ từ,” Tô Mộc Lạc nghiêm mặt, “Ta cầm chăn, ngủ ghế sofa.”
Cậu vốn định để Long Lăng ngủ sofa, nhưng suy xét đến việc đối phương không có đồ ngủ, ngủ trên ghế có thể bị lạnh, thế nên mình vẫn nên hy sinh một chút.
Chờ mai mua xong quần áo, là sẽ tống con rồng này ra ghế sofa!
Long Lăng nghe vậy nín bặt một giây, hỏi: “Phượng Hoàng không ngủ với ta ư?”
Tô Mộc Lạc: “Ta không ngủ với ngươi đâu, ngươi lớn chừng nào rồi.”
“Nhưng chúng ta là bạn đời mà.” Long Lăng lập tức kéo tay Tô Mộc Lạc, không vui nói, “Trước kia đều ngủ chung.”
Tô Mộc Lạc im lặng gỡ tay hắn ra: “Đấy là vì trước kia ngươi còn nhỏ, giờ ngươi lớn rồi thì phải ngủ một mình.”
Long Lăng: “??? Nhưng mà ta—-“
“Không cho phép nhí nhéo!” Tô Mộc Lạc nói, “Không là treo ngươi lên tay nắm cửa đấy!”
Long Lăng: “…”
Long Lăng nhìn phượng hoàng nhà hắn, không nói tiếng nào, ánh mắt cực kỳ u oán.
Ma mới thèm quan tâm đến hắn, Tô Mộc Lạc vô cùng nhẫn tâm ôm chăn bước ra ngoài cửa—
Nhưng đúng lúc cậu sắp ra khỏi cửa phòng ngủ, Long Lăng vẫn níu vạt áo cậu lại, nói: “Được rồi, để ta ngủ sofa đi.”
Tô Mộc Lạc nói: “Không được, ngươi chưa có đồ ngủ nữa.”
Long Lăng nói: “Ta là rồng, vốn không sợ lạnh.”
Lời này là lời nói thật, hắn không hề ngại lạnh, nhưng Phượng Hoàng nhà hắn vừa nhỏ vừa đẹp, làm sao hắn nỡ để Phượng Hoàng ngủ ghế sofa.
Nhưng Tô Mộc Lạc cũng không muốn để Long Lăng trần truồng ngủ ghế sofa, hai người đứng cửa giùng giằng một phen, cuối cùng Long Lăng nói “Phượng Hoàng không để ta ngủ sofa thì ta sẽ ôm Phượng Hoàng lên giường thế này thế nọ”, sau đó bị Phượng Hoàng thẹn quá hóa giận tống ra ngoài phòng ngủ.
Đèn đã tắt, Tô Mộc Lạc nằm trên giường, không biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy không ngủ được.
Bình thường lúc này bên người cậu sẽ có một con rồng cuộn tròn, hai người kề sát nhau mà chìm vào giấc ngủ… Mà lâu hơn nữa, khi còn ở trong núi, cậu và trứng rồng đều sẽ ngủ dán sát vào nhau.
Nhưng hiện giờ, rồng của cậu vẫn ở bên người, chỉ là cách một vách tường, cùng một căn nhà, nhưng không còn rúc vào nhau nữa.
Tô Mộc Lạc chợt nhận ra, trong một nghìn tám trăm năm qua kể từ khi phá vỏ, đây là lần đầu tiên cậu phải ngủ một mình.
Trong chớp mắt ấy, cậu muốn gọi Long Lăng vào, hai người sẽ ngủ cùng nhau như quá khứ. Nhưng nghĩ đến cặp mắt vàng sậm ấy, đến khuôn mặt nam tính kia… cậu lại bắt đầu do dự.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, Phượng Hoàng trằn trọc lật qua lật lại, nhưng mãi vẫn không ngủ được.
Ban đầu màn đêm dài đằng đẵng, đến quá nửa đêm, không biết tại sao, một cơn buồn ngủ đột ngột đánh úp, giống hệt ngày hôm qua.
Tô Mộc Lạc cảm thấy tầm mắt mơ màng, mi mắt nặng đến độ không nhấc lên nổi. Cậu vùi đầu trong tấm chăn mềm mại, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ này không hề an ổn, cậu như nằm trên ngọn lửa, mặc dù không có cảm giác đau buốt, nhưng mồ hôi lại toát ra đầm đìa, giãy giụa ra sao cũng không thoát thân được.
Cảm giác khó chịu này kéo dài rất lâu, mãi đến khi tiếng gọi trầm trầm vang lên bên cạnh, là Long Lăng đánh thức cậu.
“Phượng Hoàng, Phượng Hoàng?” Long Lăng cầm tay Tô Mộc Lạc, lo lắng hỏi, “Sao rồi? Có phải rất khó chịu không? Ta ở nơi này, mở mắt nhìn ta.”
Hơi thở quen thuộc bao bọc lấy cậu, Tô Mộc Lạc nhọc nhằn mở mắt, mồ hôi thấm ướt mái tóc đen mềm mại. Hơi thở cậu dồn dập, con ngươi màu mực xinh đẹp cũng thoáng thất thần.
“Phượng Hoàng.”
Long Lăng nhấc tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tô Mộc Lạc. Thanh âm của hắn rất dịu dàng, lo sẽ dọa sợ phượng hoàng nhà hắn, nhưng cũng lại ẩn giấu chút mong đợi vô hình.
“Có phải ngươi… đến kỳ động dục rồi không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN