Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở - Chương 26: Ta nuôi ngươi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở


Chương 26: Ta nuôi ngươi


Phong Hiên vừa nói vậy, không chỉ riêng mình Tô Mộc Lạc, ngay cả Long Lăng cũng rơi vào trầm tư.
Bầu không khí bí bách mấy giây, Phong Hiên bèn nói: “Sao, có phải kích động quá rồi không?”
“Không,” Tô Mộc Lạc bình tĩnh nói, “Đại loại là ngươi tìm nhầm người rồi.”
Có cậu làm phép, khách trong quán không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn cậu. Nếu không lời vừa rồi của Phong Hiên đã gom về không ít ánh nhìn quái đản rồi.
Phong Hiên nghe vậy nét mặt cũng trìu mến hơn hẳn, hòa ái nói: “Không sao, khi đó con mới chào đời, đã sớm quên đi chuyện ngày xưa. Chỉ cần con chịu trở về với ta, ta sẽ giải thích rõ ràng với con mọi chuyện.”
Tô Mộc Lạc nghĩ thầm này thì chưa biết được, lúc cậu mới sinh ra có khi tổ tiên nhà trưởng lão vẫn còn nằm trong trứng ấy chứ, đến đây cậu không giùng giằng thêm nữa, trực tiếp thả yêu khí của mình.
Phong Hiên còn định nói thêm gì, bỗng cảm giác được một luồng yêu lực ào ào như biển úp thẳng xuống mặt, ông ta như đang đối đầu trực diện với sóng thần, ngẩng đầu nhìn lên chính là áp bức tột cùng như rãnh trời.
Trong phút chốc, Phong Hiên biến chắc, gân thịt toàn thân hoàn toàn căng thẳng, thậm chí có thể nghe được tiếng xương cốt lắc rắc bên trong.
Linh hồn ông ta như đang điên cuồng gào thét, run rẩy không thể chế ngự, đồng thời cũng nhìn cậu trai trẻ tuổi trước mặt bằng ánh mắt không thể tin nổi, nỗi sợ hãi tột độ từ đáy lòng dâng lên.
Con trai Phong Ngấn hiện giờ không quá hai mươi tuổi, tuyệt không thể có yêu khí như vậy…
Hơn nữa chắc chắn cậu trai trước mắt đã nương tay, nếu không giờ khắc này ông ta cũng không thể bình yên vô sự, mà đã sớm run rẩy quỳ sụp xuống rồi…
Tô Mộc Lạc không hề muốn làm khó Phong Hiên, thấy sắc mặt ông ta biến đổi, liền thu yêu khí lại, thuận tay rót cho ông ta một tách cà phê.
Phong Hiên như vừa bước qua cửa tử một chuyến, sau khi cơ bắp căng thẳng được thả lỏng sẽ đến trạng thái suy nhược rã rời của cơ thể. Bàn tay bưng tách cà phê của ông ta cũng run rẩy, chờ nhấp xong một hớp cà phê, mới từ từ bình tĩnh lại.
Đến tận lúc này, ông ta mới ý thức được mình đã làm một chuyện ngu xuẩn đến nhường nào.
Là trưởng lão Điểu tộc, ông ta có gần năm trăm năm yêu lực, thực lực này đặt tại yêu giới đã thuộc vào lớp trên. Trước khi đến đây, vẫn chưa có một yêu quái nào có thể gây ra cho ông ta lực áp bách kinh hoàng đến vậy, sự tự tin của ông ta ngày hôm nay hoàn toàn bị phá vỡ.
Khí áp xung quanh cậu trai trước mặt quả thực quá mức khủng khiếp, sợ rằng yêu lực của cậu ta đã vượt quá năm trăm năm từ lâu… Là sáu trăm năm, hay là bảy trăm năm?
… Không, dù là cả nghìn năm, cũng vẫn có khả năng.
Mồ hôi lạnh lặng lẽ ứa ra thấm ướt áo quần Phong Hiên, dù quán bật sưởi, thế nhưng ông ta vẫn thấy lạnh run.
Yêu giới ngày nay, chỉ tồn tại được đến ba vị có thực lực vượt nghìn năm, vả lại cũng đã sớm lánh đời từ lâu. Nếu chàng trai trước mặt thật sự là một trong ba vị đại yêu nghìn năm nọ, thế thì hành động nhận đối phương thành con riêng Điểu tộc, lại còn muốn cậu ta trở về chấn hưng Điểu tộc của mình….
Nhất thời, Phong Hiên muốn đào cái hố chôn luôn mình đi ngay tại chỗ.
Tách cà phê đã thấy đáy, nhưng trưởng lão Điểu tộc trước quầy bar lại vẫn im lặng. Tô Mộc Lạc gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: “Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
“!” Phong Hiên lập tức hoàn hồn, đáo: “Mời ngài hỏi.”
Tô Mộc Lạc nói: “Tại sao ngươi lại cảm thấy ta là con riêng của Điểu tộc?”
“…” Phong Hiên trầm ngâm mấy giây, rất lúng túng, “Ta và Phong Ngấn quen biết nhiều năm, có thể cảm nhận được hơi thở huyết thống trên người hắn. Ở Cục dị nhân ngày ấy, ta phát hiện loại mùi tương tự trên người ngài.”
Ngoài mặt Tô Mộc Lạc không biểu hiện gì, nhưng đáy lòng cũng thoáng kinh ngạc. Cậu không hề quen biết Phong Ngấn kia, cơ bản cũng không quan hệ gì cùng Điểu tộc, tại sao mùi trên hai người lại giống nhau?
Chẳng lẽ… Phong Ngấn có huyết mạch của tộc Phượng hoàng nhà bọn họ?
Mối ngờ vực thoáng nảy ra trong lòng cậu, nhưng không thể hiện ra bên ngoài mà chỉ nói: “Đại loại là ngươi nhận nhầm rồi, ta chưa từng gặp gỡ Phong Ngấn.”
Phong Hiên đáp: “Phải, đúng là ta đã nhận lầm rồi. Làm phiền các hạ, thật lòng xin lỗi.”
Chỉ có người cùng máu mủ mới có mùi giống nhau, mà theo như ông ta được biết, Phong Ngấn không có dây mơ rễ má gì với ba vị đại yêu nghìn năm kia cả… Nếu thật sự có liên quan, vậy trưởng tộc năm xưa cũng sẽ không chết trong băng lao vô duyên vô cớ.
Hiểu lầm đã được gỡ bỏ, Phong Hiên muốn lập tức rời đi. Chỉ là trước khi ông ta rời đi Tô Mộc Lạc lại nhớ ra điều gì, nói: “Dù ngươi muốn truy tìm nơi ở của ta, thì cũng cớ gì phải sai người tập kích ta?”
Phong Hiên nghe vậy sửng sốt: “Sao?”
Tô Mộc Lạc nói: “Mấy ngày trước, ta bị người của Điểu tộc các ngươi tập kích.”
“… Không thể nào!” Phong Hiên khiếp sợ, “Ta phái tộc nhân của ta đi tìm ngài, cũng chỉ dặn bọn họ nấp trong bóng tối, bất luận ra sao cũng không được ra tay!”
Phải biết khia ấy ông ta vẫn tưởng vị các hạ này chính là con riêng của Phong Ngấn, là trưởng tộc tương lai của Điểu tộc, sao có thể sai người tập kích cậu ta?
Câu trả lời này lại khiến Tô Mộc Lạc bất ngờ, cậu lập tức im lặng nghĩ ngợi, lúc này Long Lăng bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy à?”
Tiếng cười nhạt này làm Phong Hiên run lên, vội đáp: “Xin hỏi tộc nhân Điểu tộc đó trông như thế nào, có đặc điểm đặc thù nào không?”
Tô Mộc Lạc ngẫm nghĩ mấy giây, nói: “Họ mặc áo đen, mũ che kín mặt, không nhìn rõ ngoại hình, chỉ có vậy.”
Phong Hiên gật đầu, nói: “Xin các hạ tạm đợi mấy ngày, lần này ta sẽ trở về điều tra. Đến khi tra xong nhất định sẽ cho các hạ một câu trả lời thích đáng!”
Ông ta nói xong, thấy Tô Mộc Lạc gật đầu không tỏ vẻ gì khác, như được đại xá mà rời đi thoăn thoắt.
Sau khi Phong Hiên rời đi, Tô Mộc Lạc nhìn Long Lăng một cái, bảo: “Ngươi không cần cứ phải làm dữ với người ta.”
Khi con rồng này lột vỏ cũng y như vậy, ghê gớm kinh hồn, lại còn ọc ra quả cầu lửa về phía người của Cục dị nhân.
Long Lăng bày ra vẻ mặt vô tội, đáp: “Ta nào có dữ với bọn họ đâu, là họ nhắm tới Phượng Hoàng của ta trước ấy chứ.” Nói xong lại dính lên người Phượng Hoàng cọ cọ mấy cái, nói, “Thích Phượng Hoàng nhất.”
Tô Mộc Lạc thấy hắn lại thừa cơ làm càn, lập tức xụ mặt, nói: “Ai thèm thích ngươi.”
Ngày đầu tiên, con rồng này thấy cậu chưa quen lắm, còn biết kiềm chế bản thân. Kết quả là chưa tới hai ngày, con rồng này đã bộc lộ bản tính, cứ dán lên người cậu ăn lời.
Quả là đáng ghét vô cùng.
Long Lăng nhìn Tô Mộc Lạc xụ mặt, cảm thấy phượng hoàng nhà hắn vừa mềm mại vừa đáng yêu, cực kỳ muốn hôn cho cái.
Thế nhưng bây giờ nhất định Phượng Hoàng sẽ không chịu để hắn hôn, Long Lăng nghĩ bụng, đoạn đổi chủ đề: “Trước kia Phượng Hoàng quen những người đấy à?”
Tô Mộc Lạc lắc đầu: “Không quen.”
Long Lăng nói: “Vậy tại sao tên Phong Ngấn đó lại có mùi giống Phượng Hoàng?” Nói đoạn hắn còn nheo mắt lại, “Có phải Phượng Hoàng giấu ta sinh trộm chim con bên ngoài không?”
Tô Mộc Lạc: “?”
Cậu giận dỗi đập đầu Long Lăng một cái, nói: “Nhà ngươi mới đẻ chim con ấy!”
Long Lăng cười rộ, cầm cổ tay cậu, ngón tay gãi gãi ngón tay, nói: “Vậy thì hắn có huyết mạch của tộc Phượng hoàng?”
“Có khả năng,” Tô Mộc Lạc đáp, “Thế nên ta muốn đi điều tra chút ít.”
Phong Ngấn là tộc trưởng đời trước của Điểu tộc, bởi chạy trốn mà chết trong ngục băng. Dù đó đã là câu chuyện của mấy thập niên về trước, nhưng mấy thập niên đối với yêu quái thì chẳng tính là bao lâu, nếu muốn vẫn có thể điều tra ra.
Có điều xưa nay chưa từng nghe nói có yêu nào sở hữu huyết mạch tộc Phượng hoàng… Để bảo đảm, Tô Mộc Lạc vẫn quyết định tìm người tra thử.
Cậu lấy một tờ giấy, viết mấy hàng chữ phía trên, rồi biến nó thành nghìn con hạc giấy, nhẹ nhàng tung lên.
Nghìn con hạc giấy bay lên giữa không trung một cách thần kỳ, chập choạng bay về trước, rồi biến mất trong nháy mắt.
Long Lăng nhìn theo bầy hạc, nói: “Phượng Hoàng gửi thư tình cho người khác ngay trước mặt ta.”
Tô Mộc Lạc có mà thèm quan tâm tới hắn, đúng lúc này lại có một vị khách bước tới gọi cà phê, cậu ẩn con rồng dính người này ra, xắn tay pha cà phê cho khách.
Buổi tối, tiệm cà phê đóng cửa. Tô Mộc Lạc vừa rời khỏi cửa tiệm, đã bị gió lạnh ùa vào mặt.
Lạnh ghê, sao hôm nay lạnh dữ vậy?
Tô Mộc Lạc nghĩ thầm, bỗng cảm giác có lớp áo đắp trên vai— cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Long Lăng cởi áo khoác của mình phủ lên người cậu, rồi lại nắm lấy bàn tay đang nhét trong túi của cậu: “Phượng Hoàng mặc ít quá, sẽ nhiễm lạnh.”
Lòng bàn tay người đàn ông ấm áp, nhiệt độ truyền kín vị trí tiếp xúc giữa hai người. Tô Mộc Lạc bỗng ngẩn người, đột nhiên nhớ lại trong Tố nguyên kính rồng nhà cậu cũng cởi áo khoác, nắm tay phượng hoàng tóc bạch kim kia như vậy…
Sau đó cậu nghe Long Lăng táng một câu: “Hay là Phượng Hoàng chui vào lòng ta đi, lồng ngực ta cũng rất ấm áp.”
Tô Mộc Lạc: “…”
Cậu mặt không đổi sắc cướp mất áo khoác của Long Lăng, tự đi về phía trước.
Long Lăng nhanh chân đuổi theo, lại nắm tay phượng hoàng của hắn. Ban đầu Tô Mộc Lạc muốn hất ra, nhưng lòng bàn tay của rồng nhà cậu rất dễ chịu, thế là cậu dừng một giây, giãy giụa tượng trưng một cái rồi bất động.
Long Lăng sung sướng cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Mộc Lạc, hỏi: “Khi nào Phượng Hoàng làm vòng tay lông vũ cho ta?”
Khi hắn còn là tiểu hắc long phượng hoàng nhà hắn đã hứa hẹn sẽ làm vòng tay lông chim cho hắn, hắn vẫn nhớ dai đến giờ đấy.
Tô Mộc Lạc nghĩ nghĩ, đoạn trả lời: “Tối nay đi.”
Cặp mắt Long Lăng sáng bừng, nói: “Phượng Hoàng tốt nhất!”
Hắn còn muốn ghé lại gần cọ cọ phượng hoàng nhà mình, nhưng Tô Mộc Lạc cực kỳ cảnh giác, né ngay sang một bên.
Về nhà, Tô Mộc Lạc cảm thán sự ấm áp trong nhà, mà Long Lăng thì đã vội vào phòng ngủ, lấy mấy chiếc lông chim giấu dưới gối ra.
Lông chim của Phượng Hoàng cho hắn đều được hắn quý trọng vô cùng mà nhét vào sau gối, như là giấu tiền tiết kiệm vậy, bây giờ đã được bốn chiếc.
Nhưng mà thật ra làm vòng đeo tay cũng không cần nhiều chiếc đến vậy, Tô Mộc Lạc để Long Lăng chọn, Long Lăng xoắn xuýt một hồi, chọn lấy sợi lông chim xinh đẹp nhất.
Tô Mộc Lạc hỏi: “Vậy ba chiếc còn lại trả lại ta nhé?”
Long Lăng lập tức ôm ba cọng lông còn lại, chạy mất.
Tô Mộc Lạc: Chậc.
Đã cầm lông chim của cậu, lại còn giở trò lưu manh với cậu, thật là quá đáng.
Con rồng này có ích lợi gì chứ.
Chẳng qua lòng thì dỗi vậy, chứ thực tế vẫn đàng hoàng làm vòng đeo tay cho hắn.
Lần trước khi đến trung tâm thương mại Tô Mộc Lạc đã cố tình chọn mua mấy sợi dây đẹp mắt, lông vũ của cậu dài mà thuôn đầu, lấy dây nối đầu đuôi cọng lông lại, xâu lên hai đầu hai viên ngọc được mài lấp lánh, bởi sợi dây dài nên còn có thể quấn thành mấy vòng trên cổ tay, khi đeo lên chỉ thấy sợi lông vũ trắng nõn mềm mại, xinh đẹp óng ánh.
Không mất bao lâu, chiếc vòng đã được hoàn thành. Hiển nhiên là Long Lăng yêu thích vô cùng, đeo lên rồi còn chẳng buồn gỡ xuống.
Hắn vui vẻ đi tới đi lui bên cạnh Tô Mộc Lạc, chợt quay sang ôm Tô Mộc Lạc một cái: “Thích Phượng Hoàng nhất!”
Tô Mộc Lạc rất lạnh lùng đáp lại: “Ai thèm thích ngươi.”
Long Lăng vùi đầu lên vai Phượng Hoàng, cọ tới cọ lui, nói: “Không có chuyện Phượng Hoàng không thích ta đâu, Phượng Hoàng còn làm vòng tay cho ta nữa.” Khóe miệng hắn giương cao không hạ được, lại nói, “Đây là món quà đầu tiên Phượng Hoàng tặng cho ta.”
Tô Mộc Lạc nghe hắn nói mới nhận ra quả là như vậy, suốt một nghìn tám trăm năm rồng nhà cậu nằm trong quả trứng mãi, dù sau đó biến thành tiểu hắc long, cũng chưa đưa lễ vật gì—- chiếc vòng tay này đúng là món quà đầu tiên cậu tặng cho rồng nhà cậu.
Long Lăng nhìn chiếc vòng đeo tay, chỉ thấy nó xinh đẹp tuyệt trần, đẹp y như phượng hoàng nhà hắn vậy, thế là hắn lại sung sướng nói: “Ta cũng muốn tặng cho Phượng Hoàng một món quà.”
Tô Mộc Lạc quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Quà gì thế?”
Long Lăng nghĩ nghĩ, nói: “Hình như khi tỏ tình người ở đây sẽ tặng nhẫn… Phượng Hoàng có thích những chiếc nhẫn lấp lánh đó không?”
Tô Mộc Lạc hỏi lại: “Ý ngươi là nhẫn kim cương ấy hả?”
Long Lăng gật đầu một cái, ánh mắt trông mong nhìn phượng hoàng nhà hắn: “Nếu Phượng Hoàng thích, ta sẽ tặng ngươi nhẫn kim cương.” Thế là hắn còn có thể mượn cớ tỏ tình luôn với Phượng Hoàng nhà hắn rồi!
Tô Mộc Lạc đã sớm đi guốc trong bụng hắn, khóe mắt cong cong, nói: “Mặc dù ta cũng không thích lắm, nhưng ta lại rất tò mò một chuyện.”
Long Lăng thấy cậu không thích nhẫn kim cương còn hơi mất mát, nói: “Phượng Hoàng muốn hỏi cái gì?”
Tô Mộc Lạc: “Ngươi có tiền không?”
“…”
Long Lăng yên lặng.
Tô Mộc Lạc: “Một chiếc nhẫn kim cương đắt lắm, phải hơn mấy trăm nghìn đó.”
Long Lăng tiếp tục yên lặng.
Tô Mộc Lạc: “Lúc ta mới tới thành thị loài người còn phải bán lông chim để dành tiền nữa, mà ngươi thì hình như ngay cả lông chim cũng không bán được ấy.”
Long Lăng: “…”
Long Lăng yên lặng siêu lâu, có vẻ là đang chật vật tiêu hóa sự thật mình không xu dính túi. Một lúc lâu sau, bỗng yếu ớt nói: “Ta có thể bán vảy.”
Trong giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ, niềm chua xót, và cả nỗi oán hận với cái thế giới gì cũng muốn tiền này.
Tô Mộc Lạc: “…”
Tô Mộc Lạc không nhịn được cười, sờ sờ đầu hắn, giọng nói cực kỳ trìu mến: “Ngoan, vẫn cứ để ta nuôi ngươi đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN