Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở - Chương 5: Đồ keo kiệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở


Chương 5: Đồ keo kiệt


Căn dặn xong tiểu hắc long, Tô Mộc Lạc mới nhớ ra nhóm người Trịnh Hạc Xuân còn đứng bên ngoài, bèn tránh người sang một bên, nói: “Mời vào.”
Trịnh Hạc Xuân đáp tiếng cảm ơn, dẫn những người khác theo vào, ngoài mặt ung dung bình tĩnh, nhưng hành động lại vô cùng cẩn thận, tựa như không phải bước vào một căn hộ thông thường, mà là đầm rồng hang hổ nơi nơi đều là nguy hiểm.
Tô Mộc Lạc vốn định pha trà đãi khách, bỗng chợt nhớ mình căn bản không có trà, nhưng trái lại cũng có mấy hộp sữa tươi, liền hỏi: “Uống sữa tươi nhé?”
Trịnh Hạc Xuân khoát tay mỉm cười: “Không cần, chúng tôi không khát, không cần làm phiền ngài.” Bọn họ còn không dám để vị này thật sự rót nước cho mình, dù gì thì chân long trong tay đối phương cũng đang lườm nguýt bọn họ từ nãy đến giờ chưa ngớt.
Tô Mộc Lạc không cưỡng cầu, gật gật đầu, dẫn tiểu hắc long cùng ngồi phía đối diện.
Phòng khách yên lặng một giây, Trịnh Hạc Xuân lên tiếng lần nữa: “Ngài vừa mới đến Lâm thành phải không? Hình như trước kia chưa từng gặp mặt ngài.”
Lúc mới thấy Tô Mộc Lạc ông ta đã chú ý đến chiếc vòng giám sát trên cổ tay đối phương, cũng biết chỉ có yêu quái đến nhân gian chưa đầy một năm mới phải đeo loại vòng này.
Tô Mộc Lạc nói: “Đúng vậy, hôm qua tôi mới đến Cục dị nhân đăng ký.”
Cậu cũng không sợ Cục dị nhân tra ra thân phận thật của mình, bởi Phượng tộc và Long tộc đã sớm biến mất trong mắt người đời, mà lấy năng lực của tu sĩ nhân loại, cơ bản không thể nhìn ra thân phận thật sự của cậu.
Trước kia khi lão thỏ yêu thay cậu bán lông chim, chỉ nói với bên ngoài đấy là lông vũ của đại yêu nghìn năm, tộc Phượng hoàng đã diệt từ lâu, dù cậu có là con phượng hoàng sót lại, thì công khai thân phận cũng sẽ dẫn đến không ít rắc rối—- hơn nữa bây giờ tiểu hắc long vừa mới phá vỏ, cậu càng không thể để lộ thân phận của mình, như vậy sẽ gây ra sóng to gió lớn, đối với cả cậu cả rồng của cậu đều không có lợi.
Trịnh Hạc Xuân có chút bất ngờ, hiển nhiên cho rằng cũng thật là khéo, nhưng ông ta nhanh chóng bình thản nói: “Thì ra là vậy, vậy thì về sau ngài có định định cư lâu dài ở Lâm thành không?”
Ông ta cũng không tính tìm hiểu thân phận mà Tô Mộc Lạc dùng để đăng ký, nghĩ qua cũng biết đại yêu như vậy sẽ không tiết lộ thân phận thật của mình, hơn nữa trụ sở chính đã có lệnh, yêu cầu bọn họ phải biểu đạt lòng thành đối với chân long, có thể lôi kéo quan hệ là tốt nhất, nếu không thể thì cũng không nên đắc tội—- chỉ cần song phương không phát sinh mâu thuẫn, là có thể chung sống hòa bình, đó chính là kết quả tối ưu nhất.
Tô Mộc Lạc nghĩ nghĩ, nói: “Chắc là tôi sẽ ở lại đây một thời gian, cũng đang có ý định sẽ mở một tiệm cà phê.”
“…” Trịnh Hạc Xuân nhìn vị đại yêu cao thâm khó lường trước mắt cực kỳ bình tĩnh nói ra ba chữ ‘tiệm cà phê’, cảm giác như chứng kiến một đại ma vương có thể tiện tay hủy diệt thế giới kể rằng muốn về quê làm ruộng, im lặng mấy giây, nói, “Vậy thì, chắc hẳn ngài cần một thân phận loài người hợp pháp.”
Nói tới đây, ông ta chợt hiểu ý Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc biết Cục dị nhân muốn lấy lòng mình, cũng đoán được thái độ của Cục dị nhân thiên về lôi kéo, cậu nói ra lời vừa rồi cũng đồng nghĩa với việc tiếp nhận sự lôi kéo này, bởi vì cậu cũng đang có việc cần nhờ Cục dị nhân giúp đỡ.
Cứ như vậy mọi chuyện sẽ dễ nói hơn nhiều, nụ cười trên mặt Trịnh Hạc Xuân chân thành hơn mấy phần, nói: “Thông thường, yêu muốn mở hàng ở thành phố loài người cần phải trải qua nhiều lần xét duyệt, nhưng nếu ngài đã yêu cầu, thì chúng tôi sẽ giúp ngài giải quyết chuyện này nhanh nhất, ngài không cần lo lắng bất cứ thủ tục nào, bao gồm cả vấn đề thẻ căn cước.”
Tô Mộc Lạc khẽ gật đầu, nói: “Cảm ơn. Nếu bên ông có nhu cầu, tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ.”
Cậu sẽ không gia nhập Cục dị nhân, nhưng thân phận tiểu hắc long đã bại lộ, về sau chắc chắn Cục dị nhân sẽ nhìn chằm chằm bọn cậu. Dưới tình huống này, còn không bằng hai bên biểu đạt thiện ý lẫn nhau, bắt tay hợp tác.
Trịnh Hạc Xuân mừng rỡ, đây là kết quả tốt nhất mà bọn họ dự tính, dù gì thì lời hứa hẹn của Tô Mộc Lạc không chỉ bao gồm chính bản thân cậu, mà còn có cả chân long trong tay cậu—- dĩ nhiên bọn họ không thể thật sự mong muốn Tô Mộc Lạc gia nhập Cục dị nhân, nhưng chỉ cần có lời đảm bảo này, cũng đã là quá đủ.
Mặc dù người và yêu hòa bình nhiều năm, nhưng trong góc khuất vẫn tồn tại những làn sóng ngầm dao động, chỉ vì cán cân nhân-yêu thăng bằng đã lâu mà không gây nổi sóng to gió lớn. Hôm nay chân long hiện thế, thăng bằng người và yêu rất có thể sẽ bị phá vỡ, thậm chí bị kẻ gian cố tình lợi dụng, để hai bên trở lại thời kỳ tranh chấp, không ngừng chém giết lẫn nhau… Hậu quả này thật sự khó mà chấp nhận được.
Vậy nên trụ sở chính mới tìm mọi cách lôi kéo chân long, cũng bởi bọn họ cho rằng sự tồn tại của chân long có thể phá vỡ cán cân thăng bằng, chỉ cần không đụng tới ranh giới này, hòa bình nhân-yêu vẫn có thể tiếp tục.
Nếu đã nhận được lời cam kết, Trịnh Hạc Xuân cũng đứng dậy từ biệt Tô Mộc Lạc, đồng thời bày tỏ thẻ căn cước sẽ được đưa tới trong thời gian ngắn, thủ tục mở cửa hàng cũng không cần lo ngại.
Tô Mộc Lạc nói lời cảm ơn, cùng đứng dậy tiễn bọn họ ra ngoài—- rời khỏi khu nhà cũ kiến trúc phổ thông này, Trịnh Hạc Xuân thở hắt ra một hơi, sửng sốt nhận ra mình đã toát mồ hôi lạnh cả người từ lúc nào không ai hay biết.
“Báo cho trụ sở chính,” ông ta như trút được gánh nặng, “Vị kia đón nhận thiện ý bên ta, nguy hiểm tạm thời được giải trừ.”
Một vị tu sĩ bên cạnh nói: “Vậy thì, có cần rút người về không?”
“Tạm thời không cần, dù sao đó cũng là chân long, tuyệt không thể xem thường.” Trịnh Hạc Xuân quay đầu nhìn khu nhà, rồi lại liếc nhìn bốn phía, “Dĩ nhiên, chắc hẳn vị kia đã phát hiện ra, chỉ là nếu cậu ta không tỏ ý gì, thì chứng minh việc này vẫn nằm trong giới hạn cậu ta cho phép.”
Tu sĩ nọ gật đầu một cái, cảm thán: “Xem ra chúng ta vẫn chưa đủ hiểu yêu, vốn tưởng rằng đã áng chừng được sức mạnh của bọn họ, không ngờ bỗng nhiên lại xuất hiện sự tồn tại như vậy… Đây chính là sinh vật có tuổi thọ mấy trăm nghìn năm sao, ẩn mình lâu như vậy.”
Trịnh Hạc Xuân yên lặng vài giây, lắc đầu, thở dài: “Chuyện này cũng không có cách nào, nói tóm lại, về sau phải càng thêm cẩn thận…”
“Cục trưởng Trịnh,” Đúng lúc này, một nữ tu sĩ vẫn trầm tư từ lúc rời khỏi căn hộ chợt lên tiếng, “Tôi có một vấn đề.”
Trịnh Hạc Xuân nhìn đối phương, nữ tu sĩ nói: “Trước khi đến đây tôi đã tra dò tư liệu, hình như một nghìn tám trăm năm trước cũng từng có đại yêu giáng thế quy mô như lần này, cực kỳ giống ngày hôm nay…. Phải biết có thể cùng đẳng cấp với chân long, cũng chỉ có thể là phượng hoàng mà thôi.”
Trịnh Hạc Xuân biến sắc, nữ tu sĩ ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ, vị mà chúng ta vừa gặp, chính là phượng hoàng trong truyền…”
“Không, không thể nào.”
Trịnh Hạc Xuân hít sâu một hơi, giơ tay sờ trán, phát hiện bên trên lại lặng lẽ rỉ mồ hôi lạnh.
“Nếu là phượng hoàng, vậy cậu ta tuyệt đối không cho phép chân long sống sót, mà chân long cũng vậy.” Ông ta nói, “Long tộc Phượng tộc có huyết hải thâm cừu từ lâu trước khi tàn lụi, chỉ hận không thể hút máu, xẻ thịt lẫn nhau, không tỏa cốt dương hôi đã là tốt lắm rồi, chứ sao có thể yên bình sống chung một căn phòng?”
Nữ tu sĩ thoáng im lặng, gật đầu nói: “Là tôi lơ là, bỏ sót điều này.”
“Không, cô đã rất chu đáo, chỉ là chúng ta vẫn hiểu quá ít về yêu.” Trịnh Hạc Xuân nói, “Đi thôi, về trụ sở chính báo cáo trước, chuyện sau này… để sau hẵng nói đi.”
Trong nhà, Tô Mộc Lạc tháo chiếc vòng Cục dị nhân phát xuống. Trước khi rời đi Trịnh Hạc Xuân nói với cậu không cần đeo thứ này nữa, đây là sự tín nhiệm của Cục dị nhân dành cho cậu.
Dĩ nhiên, ngoài mặt thì là tín nhiệm, nhưng Tô Mộc Lạc cũng sẽ không cho rằng Cục dị nhân thật sự để mặc cậu, ít nhất trong một khoảng thời gian kế tiếp, xung quanh cậu cũng sẽ xuất hiện rất nhiều cặp mắt giấu mình trong bóng tối.
Chẳng qua hiện giờ cậu và Cục dị nhân đạt thành hiệp nghị, hai bên chưa hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, còn về sau giải quyết thế nào, vẫn cứ là đi đến đâu hay đến đấy.
Có điều Tô Mộc Lạc cũng không ngại đám người kia, cùng lắm chỉ là thấy phiền, cúi đầu nhìn tiểu hắc long một cái, chọc chọc nó: “Ngươi xem ngươi này, nhóc con phiền phức.”
Tiểu hắc long ấm ức hừ hừ mấy tiếng, rồi lại ôm tay phượng hoàng nhà mình.
Tô Mộc Lạc xoa đầu nó, cầm tiện thoại báo tin cho chủ tiệm cà phê, nói rằng mình quyết định sẽ thuê, bởi mai mới nhận được thẻ căn cước, nên hai người hẹn nhau chiều mai lại gặp.
Chuyện tiệm cà phê coi như đã ổn thỏa, Tô Mộc Lạc mở diễn đàn yêu quái, ấn vào một mục bên trong.
Hôm qua cậu dạo chơi trên diễn đàn yêu quái, định xem thử xem có biện pháp nào lấy được thẻ căn cước nhanh hơn không, lại tình cờ phát hiện diễn đàn yêu quái có một khu vực chuyên biệt, là nơi yêu quái tìm kiếm sự giúp đỡ.
Trong khu xin giúp đỡ này, chúng yêu có thể thuê các yêu quái khác làm việc giúp mình thông qua các bài đăng. Ví dụ như bị đại yêu ức hiếp, cần thuê yêu ức hiếp lại, hoặc là có thù hận ngút trời với một yêu nào đó, muốn mời các yêu khác giải quyết kẻ địch thay mình… Mặc dù yêu không thể gây hại cho con người, nhưng tranh chấp giữa chúng yêu nhìn chung lại không ai quản lý, thường bị lơ là.
Hơn nữa bởi là thuê mướn, thế nên tiền trả công cũng rất hậu hĩnh, thậm chí Tô Mộc Lạc đã nghĩ xong, nếu tiệm cà phê làm ăn không khấm khá, vậy thì cậu sẽ đi nhận những đơn hàng có độ khó cao, điều kiện giao dịch tiên quyết là đối phương phải đến tiệm nhà cậu uống cà phê, hơn nữa cũng phải giúp cậu quảng cáo miễn phí.
Nếu không kiếm được tiền từ con người, vậy thì kiếm tiền từ đồng loại thôi! Đằng nào cũng đều là tiền cả.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc Lạc tràn trề quyết tâm, nói với tiểu hắc long: “Chờ sau này kiếm được tiền, là có thể đổi một căn nhà siêu lớn.”
Cậu ở thành phố loài người được mấy ngày, đã bắt đầu hơi thích nơi này, cũng bằng lòng tiếp tục nán lại. Mà có thể mua được nhà từ tiền mình kiếm được, vẫn là điều khiến người ta sung sướng nhất.
Tiểu hắc long ngửa đầu ngâm nga khe khẽ, đại ý là bày tỏ tán đồng. Tô Mộc Lạc nhìn nó luồn tới luồn lui giữa những ngón tay mình, cười nói: “Nhưng mà ngươi vẫn phải ăn gì đấy đã, ta đi tra xem có gì làm được không.”
Cậu vẫn băn khoăn tiểu hắc long vừa mới sinh ra, còn chưa có gì vào bụng, vì vậy lên mạng tra một hồi, thấy rằng có thể nấu một ít canh thịt bò, trong nhà vừa khéo đang có chút thịt bò.
Sau đó đứng dậy vào bếp rửa tay, mà tiểu hắc long cũng trèo lên ống tay áo cậu, nằm nhoài ở đó nhìn phượng hoàng làm canh cho nó.
Mặc dù đây là lần đầu tiên chính thức nấu cơm trong mấy ngày qua, nhưng tốc độ học hỏi của Tô Mộc Lạc rất nhanh, nhìn phương pháp một lần là có thể làm được, vậy nên sau hai mươi phút mày mò trong bếp, một bát canh thịt bò đã được ra lò.
Chỉ là màu sắc có hơi kỳ dị, trừ mỗi việc đó ra, thì mọi thứ khác đều bình thường lắm luôn.
Tiểu hắc long: “…”
Tô Mộc Lạc nói: “Không nếm thử chút sao?”
Tiểu hắc long nhìn bát canh thịt bò màu mè gay cấn, rồi nhìn Tô Mộc Lạc, rồi nhìn canh thịt bò, rồi lại nhìn Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc nói: “Ngửi rất thơm mà, không thử thật sao?” Sau đó đẩy bát canh thịt bò đến trước mặt tiểu hắc long.
Tiểu hắc long: “…”
Tiểu hắc long “chíp” một tiếng đáng thương muốn chết, chậm chạp cúi đầu, nhấp một hớp canh thịt bò.
Sau đó lại nhấp thêm hớp nữa.
Thế mà còn ngon thật!
Tiểu hắc long vô cùng sửng sốt, vùi đầu vào bát, ăn mà cái chóp đuôi vung trái vung phải, con ngươi vàng đậm cũng vui sướng híp cả vào.
Tô Mộc Lạc cong cong khóe mắt, nhìn chóp đuôi vung qua vung lại của tiểu hắc long, không nhịn được thò tay muốn bóp một cái.
Thế rồi tiểu hắc long bỗng rụt đuôi về.
Tô Mộc Lạc: “?”
Cậu nói: “Không thể cho ta bóp một chút sao?”
Tiểu hắc long làu bàu một tiếng.
Tô Mộc Lạc: “Chỉ một chút, một chút xíu thôi mà.”
Tiểu hắc long ôm chặt cái đuôi.
Tô Mộc Lạc: “… Chậc, đồ keo kiệt.”
Nói đoạn bưng canh thịt bò rời đi.
Tiểu hắc long: “???”
Tô Mộc Lạc nói: “Ai bảo ngươi không cho ta bóp cái đuôi.”
Chỉ là ngoài miệng thì nói vậy, chứ cậu nào có nỡ để tiểu hắc long bị đói, thế nên lại bưng canh thịt bò trở lại.
Tiểu hắc long nhìn cậu mấy giây, cảnh giác giấu kỹ chóp đuôi của nó, tiếp tục vùi đầu ăn canh.
Lượng canh bò rất lớn, tiểu hắc long ăn xong một bát, ễnh cái bụng tròn vo, té ngửa vào lòng bàn tay Tô Mộc Lạc nằm thẳng đơ như xác chết, còn ợ một cái rõ là no nê.
Tô Mộc Lạc xoa bụng cho nó, tiểu hắc long sung sướng ngâm khẽ, thân mật cọ cọ mài mài trong bàn tay cậu.
Tô Mộc Lạc nhìn con rồng con một hồi, khóe miệng khẽ nhếch: “Giun con.”
Tiểu hắc long: “?”
“Nhưng mà to hơn giun một chút, cũng không giống lắm,” Tô Mộc Lạc cười tươi hơn nữa, “Thế nên vẫn là lươn con đi vậy.”
Tiểu hắc long: “???”
Tiểu hắc long lại bị tức chết, nếu người khác dám nói vậy trước mặt nó, đã bị nó ngoạm trọn từ tám đời, nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ phải là phượng hoàng của nó nói… Thế nên nó chỉ đành nén giận, không rên tiếng nào vo thành một cục.
Không vui, mất hứng, muốn thơm thơm, muốn ôm ôm.
Tô Mộc Lạc cười thành tiếng, xoa cái đầu nhỏ của nó, nói: “Thế nên nhớ phải lớn nhanh nha, lúc mới sinh ra ta còn lớn hơn ngươi một cỡ luôn ấy.”
Tiểu hắc long hừ hừ, vùi đầu vào lòng bàn tay Tô Mộc Lạc, làm như không nghe thấy.
Buổi tối, Tô Mộc Lạc tắm rửa xong trở về giường, thấy tiểu hắc long chui ra từ trong chăn—– ban nãy lúc cậu vào phòng tắm tiểu hắc long còn định ẩn núp trong quần áo của cậu trộm theo vào, bị cậu tàn nhẫn túm ra, quẳng lên giường.
Tô Mộc Lạc ngả mình vào chăn nệm thoải mái, nhìn tiểu hắc long sung sướng cuộn tròn bên người cậu, nghĩ một lát rồi nói: “Cảm giác ngươi không thể ngủ bên cạnh ta được, nhỡ đâu ta ngủ không để ý trở mình đè lên ngươi thì sao.” Dù gì tiểu hắc long cũng vừa mới sinh, vẫn còn bé xíu, nhỡ mà đè lên thật thì chắc hẳn sẽ rất nguy hiểm.
Tiểu hắc long nghe vậy lập tức ôm lấy ngón tay cậu, “Áu” một tiếng, ý nói mình không sợ bị đè.
Tô Mộc Lạc nhìn nó mấy giây, không hiểu sao cứ có cảm giác như mình bị giở trò lưu manh vậy, mặc dù cậu và con rồng này có cái danh bạn đời, nhưng mà cũng đã chính thức thực hiện nghi lễ kết đôi đâu.
Không thực hiện nghi thức đã sống chung, lại còn ngủ trên giường của cậu nữa!
Thế này là không được!
Lúc tắt đèn, Tô Mộc Lạc đã nghĩ như vậy.
Chờ khi nào rồng của cậu có thể hóa hình người, nhất định phải đuổi hắn sang phòng khác… Từ từ đã, hình như nơi này không có phòng nào khác.
Thế thì hãy để hắn ngủ ghế sofa đi.
Ôm theo tính toán này, Tô Mộc Lạc dần dần díp mắt, chìm vào giấc ngủ.
—– sau đó cũng không biết có phải do trước khi đi ngủ cậu nghĩ đến tiểu hắc long hay không, mà tối hôm nay cậu lại nằm mơ, mơ thấy người đàn ông không rõ mặt, nhưng có một đôi mắt vàng sẫm đó.
Tô Mộc Lạc có mà thèm gặp lại hắn, liền nhích ngay sang chỗ khác, không ngờ người đàn ông còn tốc độ hơn, lập tức nắm được cổ tay cậu.
Tô Mộc Lạc: “Buông tay.”
“Không buông.” Giọng nói người nọ ngậm cười, nhìn Tô Mộc Lạc chăm chú, đoạn nói, “Để ta sờ sờ lông chim của ngươi một chút đi.”
Tô Mộc Lạc: “?”
Cậu quen người này à?
Bị điên chắc?
Người đàn ông nói: “Chỉ một chút, một chút xíu thôi mà.”
Tô Mộc Lạc cứ cảm giác lời này có gì đó quen quen, nhưng không nghĩ thêm nhiều, mà từ chối một cách cực kỳ lạnh lùng tàn khốc: “Không được, ngươi mau tránh ra, ta sẽ không để ý tới ngươi đâu.”
Lông chim của cậu rất xinh đẹp, cục cưng muốn chết, còn khướt mới cho người ta sờ bừa sờ bãi.
Người đàn ông nghe vậy “chậc” một tiếng, sau đó cứ như là đã chuẩn bị từ lâu, không kịp chờ đợi để nói ra nửa câu cuối: “Đồ keo kiệt.”
Tô Mộc Lạc rơi vào trầm lặng.
Cậu đã hiểu ra tại sao lời này lại quen quen.
Người đàn ông tiếp tục nói: “Sờ tí lông chim cũng không cho, ki bo muốn chết.”
Tô Mộc Lạc: “…”
Chậc.
Bị người này nói ra lời mình từng nói, tạm thời… cậu có hơi không cãi lại được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN