Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở - Chương 67: PN1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở


Chương 67: PN1


Vài ngày sau.
Trong căn phòng mờ tối, nệm chăn xộc xệch, áo quần tán loạn, không khí ngập tràn một mùi hương bí ẩn.
Tô Mộc Lạc gối lên ngực Long Lăng, nhắm mắt, vẫn đang say ngủ.
Dù đang ngủ, nhưng tay cậu vẫn nắm vạt áo Long Lăng, cổ tay còn có vết hằn đỏ, là dấu vết từng bị trói.
Long Lăng tỉnh lại từ sớm, ôm phượng hoàng nhà hắn, sung sướng cọ tới cọ lui lên người cậu, thi thoảng quay sang xoa xoa cổ tay cậu, rồi lại hôn hôn tóc cậu, thơm thơm má cậu.
Thế rồi hắn thơm tỉnh Phượng Hoàng.
Tô Mộc Lạc thức giấc, đầu óc còn hơi mơ mơ màng màng, nằm trong lồng ngực Long Lăng ngơ ngẩn một hồi, cho đến khi Long Lăng ghé sát, cười nhẹ một tiếng bên tai cậu: “Phượng Hoàng, ngủ ngon không?”
Tô Mộc Lạc: “…”
Tô Mộc Lạc tức thì nổi giận, không muốn chơi với con rồng này, biến thẳng về nguyên hình.
Một con tiểu phượng hoàng xinh đẹp đậu lên đầu Long Lăng, gân cổ “chíp” loạn, đồng thời phẫn nộ giẫm tới giẫm lui trên đầu hắn.
Long Lăng thầm nghĩ bộ dạng nhảy nhót của phượng hoàng nhà hắn đáng yêu muốn chết, muốn sờ.
Rồi cũng tỉnh bơ sờ lông tiểu phượng hoàng một cái.
Tiểu phượng hoàng im lặng một giây.
“Chíp!!”
Nó không ngờ con rồng này còn dám sờ nó, giận đến mức mổ cho Long Lăng một cái, rồi lại dữ tợn dang cánh đe dọa.
Long Lăng cười rộ lên, ôm con tiểu phượng hoàng thở phì phò trong lòng bàn tay, vuốt ve lông vũ rối bù trên cổ nó, đàng hoàng nói: “Xin lỗi Phượng Hoàng ta sai rồi, ta đảm bảo lần sau chắc chắn sẽ không quá đà vậy nữa, Phượng Hoàng tha thứ cho ta được không?”
Tiểu phượng hoàng: “Chíp!!”
Quỷ mới tin ngươi!
Lần trước ngươi cũng nói y như vậy!!
“Lần trước là do đấy là lần đầu, lần này là do xa cách quá lâu, đều có lý do chính đáng cả.” Long Lăng vô tội muốn chết, “Nếu về sau Phượng Hoàng cho ta sờ lông chim mỗi ngày, thì chắc chắn ta sẽ không quá đáng như vậy.”
Tiểu phượng hoàng tức giận mổ hắn thêm cái nữa, hơn nữa cũng không muốn cho hắn sờ một tí nào, bèn vỗ cánh bay lên đầu hắn, dùng cặp vuốt xới tung tóc hắn lên.
Thế là đỉnh đầu Long Lăng mọc thêm một con phượng hoàng mềm mềm ngồi dựng tổ, một lúc sau mới lặng lẽ với điện thoại đầu giường, chụp ảnh tiểu phượng hoàng hung dữ trên đầu.
Tiểu phượng hoàng quay phắt mặt đi không cho hắn chụp, cặp mắt hồng ngọc nhìn dáo dác xung quanh, tò mò thấy rõ.
Nó cũng biết rồng nhà nó đưa nó tới một ngôi nhà mới, tuy nhiên bây giờ mới rảnh ra quan sát nơi này.
Đây là một căn phòng rộng rãi sáng sủa, nội thất ấm áp mà trang nhã, nắng sớm hắt vào qua góc rèm để ngỏ, bên ngoài còn xây một ban công xinh đẹp.
Long Lăng ôm tiểu phượng hoàng, vén rèm cửa sổ, ra ngoài ban công.
Chỗ này là tầng hai, đứng trên ban công có thể thu trọn vườn hoa bên dưới trong tầm mắt, ngoài vườn trồng đủ loại hoa tươi màu sắc sặc sỡ, vừa mới mẻ vừa rạng rỡ.
“Phượng Hoàng xem kìa,” Long Lăng nói, “Vườn hoa mà ngươi đã nói, thích nó chứ?”
Tiểu phượng hoàng “Chíp” một tiếng tỏ ý rất thích, sau đó nghển cổ nhìn Long Lăng.
Ngươi lấy tiền đâu ra thế?
Nó nhớ trước kia Long Lăng từng nói mình sẽ có tiền rất nhanh thôi, sau đó sẽ mua cho nó một căn nhà lớn, còn có cả sân vườn trồng hoa các loại—– không ngờ nhanh như vậy đã thành sự thật rồi.
Long Lăng nói: “Dĩ nhiên là tự mình kiếm được rồi.”
Hắn thấy tiểu phượng hoàng tỏ vẻ tò mò, mới nhân cơ hội vuốt bộ lông mềm mượt của nó một cái: “Ban đầu ta lên mạng học hỏi được rất nhiều điều, sau đó lợi dụng sức mạnh của mình chiêu mộ một số yêu quái đang sinh hoạt trong thành phố loài người, bọn họ đều có kinh nghiệm công tác, mặc dù không biết thân phận thực sự của ta, nhưng đều quyết định đi theo ta.”
“Thế rồi, ta cũng nhanh chóng tích lũy được khoản vốn đầu tiên, bắt đầu kiến lập công ty của mình, các yêu quái ta chiêu mộ trước đó chính là nhóm viên chức đầu tiên của ta… Không mất bao lâu, công ty đã mở rộng được rồi.”
Tiểu phượng hoàng: “Chíp?”
Từ từ, sao ngươi kiếm được khoản vốn đầu tiên cơ?
Long Lăng chớp chớp mắt: “Phượng Hoàng từng nghe qua gì về chứng khoán không?”
Tiểu phượng hoàng: “…”
Hình như không nghe qua gì lắm.
Nó cũng chưa tìm hiểu bao giờ!
Long Lăng lại thừa cơ sờ đầu tiểu phượng hoàng, khóe miệng giương cao: “Không sao, Phượng Hoàng không cần biết, ta biết là được.” Hắn nói xong lại bổ sung: “Hơn nữa không chỉ là kinh doanh, ta còn có mạng lưới giao thiệp trên nhiều phương diện khác nữa—- thế nên về sau tiệm cà phê của Phượng Hoàng có không kiếm ra tiền cũng không vấn đề gì, ta có thể nuôi Phượng Hoàng!”
Giọng nói còn ẩn hiện ý tứ kiêu ngạo.
Tiểu phượng hoàng: “…”
Phượng hoàng và rồng đều là sinh vật trí tuệ cao, học nhanh hiểu chắc, thế nên nó không hề nghi ngờ năng lực rồng nhà nó.
Chẳng qua, chỉ trong thời gian ngắn đã đạt được thành tựu không tệ như vậy, vẫn khiến nó thấy bất ngờ.
Thế là nó liền cúi đầu hôn Long Lăng một cái.
Sắc mặt Long Lăng có chút kỳ kỳ, khi Phượng Hoàng hiện nguyên hình, hôn với mổ hắn thật ra không khác nhau gì mấy. Vậy nên khi Phượng Hoàng tức giận mổ hắn hắn sẽ coi thành hôn hôn, mà ngược lại, khi vui vẻ hôn hắn, hắn lại tưởng tượng thành đang mổ.
Tuy nhiên bất kể là hôn hay mổ, đều thể hiện Phượng Hoàng thích hắn.
Đúng lúc này, tiểu phượng hoàng lại chíp chíp mấy tiếng.
Vậy là lần ngươi ra ngoài nửa đêm trong khách sạn khi trước cũng là bởi việc công ty sao?
Long Lăng gật đầu, đáp: “Lúc đó công ty có rắc rối nhỏ, ta đi xử lý một chút.”
Nói đến đây hắn còn hơi ân hận, vốn tưởng mình có thể giải quyết mọi chuyện trong thời gian ngắn, không ngờ lại để Phượng Hoàng tỉnh giấc không thấy mình bên cạnh, bị hoảng hốt rất lâu.
Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, Long Lăng vẫn thấy ẩn ẩn đau lòng, hắn mở công ty cũng như phát triển mạng lưới kết giao vốn chính là vì Phượng Hoàng nhà hắn, nếu để Phượng Hoàng không vui, vậy thì những việc này đều không còn ý nghĩa.
Tiểu phượng hoàng thì lại không mấy để ý chuyện này, nó chỉ quan tâm Long Lăng nên hỏi han chút đỉnh mà thôi. Thế là nó bay lên đỉnh đầu Long Lăng, kêu “chíp chíp”, muốn rồng nhà nó dẫn mình đi xem nhà mới.
Nhà mới rất rộng, là biệt thự ba tầng, còn có một vườn hoa xinh đẹp, thậm chí xây cả bể bơi.
Long Lăng nói: “Về sau Phượng Hoàng có thể bơi lội ở nơi này!”
Tiểu phượng hoàng: “Chíp!”
Sung sướng hôn Long Lăng thêm một cái.
Long Lăng cảm thấy phượng hoàng nhà hắn đáng yêu muốn chết, khóe miệng cong cớn, sờ sờ lông chim tiểu phượng hoàng.
Tiểu phượng hoàng: “Chíp chíp chíp!”
Không cho sờ!
Sờ nữa lông lại biến thành màu hồng!
Long Lăng “ồ” một tiếng.
Thế rồi mặc kệ, tiếp tục sờ.
Tiểu phượng hoàng: “…”
Tiểu phượng hoàng tức tối ngồi trong lòng bàn tay hắn, nhìn rõ ghê gớm, nhưng thực ra lại im lặng để cho rồng của nó sờ.
Long Lăng vui sướng vuốt lông phượng hoàng hồi lâu, chợt nhớ ra điều gì, nói: “Phải rồi, Phượng Hoàng có muốn đến đâu chơi không?”
Bây giờ hắn có tiền rồi, còn có thể dẫn phượng hoàng nhà hắn đi du lịch!
Tiểu phượng hoàng cảm thấy lông của mình lại sắp đổi màu rồi, đúng lúc đang cố gắng bò vào túi áo Long Lăng thì nghe được câu này, mới ngoẹo đầu một cái.
“Chíp?”
Nghe hay đó!
Long Lăng tức thì vênh mặt, phách lối: “Thế thì Phượng Hoàng phải hôn hôn ta! Hôn ta rồi ta mới dẫn Phượng Hoàng đi!”
Tiểu phượng hoàng: “…”
Tiểu phượng hoàng chả thèm chơi với hắn nữa, thở phì phò phì phò chui vào túi áo hắn.
Long Lăng kéo miệng túi áo ra, nhìn thấy một cục lông màu hồng tròn vo làm tổ trong đó.
Thế là không nhịn được chọc nó một cái.
Tiểu phượng hoàng lập tức thò đầu mổ Long Lăng một cái, sau đó lại thu mình thành cục lông tròn.
Đi ra!
Long Lăng cười thành tiếng, bọc lấy quả cầu lông, vừa cầm điện thoại định ra xem có nơi nào hợp đi du lịch… thì thấy có người gọi tới.
Hắn liếc nhìn tên người gọi, dập máy luôn.
Tiểu phượng hoàng: “Chíp?”
Ai đó?
Long Lăng nói: “Chịu.”
Tiểu phượng hoàng tin được chết liền, nhú đầu khỏi túi áo, liếc nhìn màn hình điện thoại một cái.
—– Là Liễu Hạc gọi tới.
Tiểu phượng hoàng lập tức nhìn Long Lăng.
Long Lăng rất chi là vô tội; “Lần nào Cục dị nhân liên lạc Phượng Hoàng cũng đều không gặp chuyện tốt, ta không muốn quan tâm bọn họ.” Rồi bổ sung luôn một câu: “Phượng Hoàng cứ ngồi ngoan đó đi, không được đi đâu hết.”
Tiểu phượng hoàng: “Chíp chíp.”
Nhỡ có chuyện gì thì sao?
“Mặc kệ, chuyện lớn đã được giải quyết hết rồi, dù có chuyện cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi không quan trọng mà thôi.” Long Lăng nói xong chuyển phắt đề tài, “Hôm nay Phượng Hoàng muốn ăn gì? Ta nấu cho Phượng Hoàng ăn.”
Tiểu phượng hoàng thật sự bị đánh lạc hướng, ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng cái đầu nhỏ, kêu một tiếng “Chíp” rõ to.
Muốn mở tiệc!
Muốn ăn toàn đồ ăn ngon!
Long Lăng mỉm cười vui vẻ: “Được.”
Thế rồi ôm con tiểu phượng hoàng nhảy nhót chíp lên chíp xuống, cùng nhau ra ngoài đi chợ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN