Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh - Chương 17: Sửa bệnh xà tinh: Con đường dẫn tới đàn ông chân chính
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh


Chương 17: Sửa bệnh xà tinh: Con đường dẫn tới đàn ông chân chính


Cậu cũng không có nói chuyện mình có lẽ sẽ chuyển nhà cho Trần Giới còn có Trứng Lùn, có một số việc, nói muộn chút cũng không đau lòng khổ sở như bây giờ nói sớm, chỉ cần hiện tại trôi qua thật tốt là được.

Tịch Lục cảm thấy mình không tim không phổi rất tốt, sống không mệt, thuộc phái sống vô tư.

Có lẽ là tâm tình tốt nên vết thương cũng khôi phục nhanh, cộng thêm thoa thuốc ngoài da và uống thuốc, đến chủ nhật, phù thũng trên mặt Tịch Lục trên cơ bản đã tiêu, Lục Quyên Quyên đánh giá mặt Tịch Lục, nhìn đi nhìn lại, sau đó cuối cùng cũng yên tâm nói: “Còn tốt, còn tốt, mũi không lệch, miệng cũng không méo, ưu điểm di truyền của mẹ đều còn…”

Tịch Lục dở khóc dở cười nhìn Lục Quyên Quyên.

Tịch Nam Phương bên cạnh thấy không đúng nói: “Quyên Quyên à, nói không phải là nói như vậy, trên người Tịch Lục cũng có ưu điểm di truyền của anh, nó có thể trưởng thành như vậy không toàn dựa vào anh?”

Lục Quyên Quyên quay đầu, trừng mắt lườm Tịch Nam Phương, nói: “Anh còn biết nó di truyền của anh, lười biếng, đầu óc ngu si, tứ chi còn không phát triển… Mấu chốt Tịch Nam Phương, anh còn có mặt mũi nói sao? Di truyền mặt của anh, Lộc Lộc nhà ta không phải là gián tiếp hủy dung sao? Đừng như vậy, anh cần gì tự rước lấy nhục?”

Tịch Nam Phương một hơi kìm nén ở trong ngực chậm chạp không lên được, cuối cùng nhìn Tịch Lục, lại nhìn mình một chút, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ Quyên Quyên em chưa bao giờ cảm thấy anh đẹp trai sao? Tịch Lục rõ ràng là phiên bản hồi còn trẻ của anh.”

Lục Quyên Quyên cả giận nói: “Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, hồi còn trẻ anh nếu là có thể được như Lộc Lộc, anh có thể đến ba mươi tuổi còn độc thân sao? Yo yo yo, Lộc Lộc mẹ nói cho con, có phải lúc trước bố con nói cho con hai chúng ta là nhất kiến chung tình hay không, đó thuần túy là bịa loạn đặt loạn, lúc người khác giới thiệu bố con cho mẹ, mẹ vốn căn bản là chướng mắt bố con, bố con cả ngày như ruồi muỗi dính vào mẹ, đập bay rồi lại tới, đập bay rồi lại tới, toàn bộ là một tên lưu manh không biết xấu hổ, gặp người thì nói mẹ là vợ hắn, cuối cùng người khác đều cho rằng mẹ thật sự là vợ hắn, mẹ cũng không có cách nào, mới gả cho hắn.”

Tịch Nam Phương cố gắng ưỡn thẳng lưng phản bác: “Quyên Quyên, em không thể vu khống người như vậy đâu, anh đó gọi là theo đuổi, em xem, anh chẳng phải là theo đuổi được rồi à, em dám nói hồi đó lúc anh đốt pháo hoa cho em, em không thấy cảm động sao?”

Lục Quyên Quyên nguýt Tịch Nam Phương một cái, nói: “Hừ hừ hừ, tóm lại một câu, dung mạo Lộc Lộc đoan chính như vậy, đều là bởi vì em.”

Tịch Nam Phương nhún vai, thỏa hiệp nói: “Được, đều là Quyên Quyên em xinh đẹp, anh xấu.”

Lục Quyên Quyên hài lòng gật gật đầu, sau đó nghiến răng nói với Tịch Nam Phương: “Xem chương trình văn nghệ tổng hợp của anh đi.”

Tịch Nam Phương cười mỉa, sau đó cũng không có ý định xen mồm vào cuộc nói chuyện của Lục Quyên Quyên và Tịch Lục nữa.

Tịch Lục đối với loại đối thoại này của hai người, đã vô cùng tập mãi thành thói quen rồi, đây chính là củi gạo dầu muối hằng ngày.

Thật ra Tịch Lục cảm thấy gương mặt này của mình không quá nam tính, bởi vì giống Lục Quyên Quyên, cho nên ngũ quan thanh tú, làn da so với một số cô bé còn trắng hơn, phơi không đen, sau khi phơi lâu đỏ một thời gian sau đó càng trắng, trên gương mặt còn có lúm đồng tiền, cơ thể cũng không coi là cường tráng lắm, trừ chiều cao sắp một mét tám cậu xem như tương đối hài lòng ngoài ý muốn, cậu vẫn là thích giống như Schwarzenegger[1], toàn thân cơ bắp, dáng vẻ tràn ngập khí chất đàn ông.

[1]Aold Alois Schwarzenegger: là vận động viên thể dục thể hình, diễn viên điện ảnh và cũng là chính khách Cộng hòa người Mỹ gốc Áo làm Thống đốc Califoia thứ 38.

Cậu bớt chút thời gian vào cuối tuần đi học một chút vật tự do hoặc là thuật phòng thân của nam giới, cường tráng một chút thể xác và tinh thần, đương nhiên càng quan trọng hơn là lần sau đánh nhau, tranh thủ đánh nằm sấp người khác.

Lúc cậu nói ý nghĩ này cho Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên, nhận được hai loại quan điểm hoàn toàn khác nhau.

Lục Quyên Quyên nói: “Lộc Lộc à… Thân thể bé nhỏ kia của con có thể chịu được giày vò sao? Hay là thôi đi.”

Tịch Nam Phương nói: “Đàn ông đàn ang, học những thứ này một chút là nên, con nhìn mặt con kìa, cho dù là sau này con không đánh người khác, ngộ nhỡ người khác tới đánh con, con cũng có thể bảo vệ một chút, ít nhất đừng khó coi như lần này, chậc chậc.”

Theo lý thuyết, nếu như là hai người Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương ra quyết định mà nói, như vậy Tịch Lục nhất định là không thể đi, bởi vì Tịch Nam Phương không lay chuyển được Lục Quyên Quyên, nhưng nếu Tịch Lục cứng rắn muốn kiên trì, như vậy Lục Quyên Quyên tám phần đều sẽ ủng hộ.

Quan hệ trong cái nhà này hiện ra tam giác sắt hoàn mỹ.

Tịch Lục sợ Tịch Nam Phương, Tịch Nam Phương thương Lục Quyên Quyên, Lục Quyên Quyên yêu Tịch Lục.

Chuyện học các loại thuật phòng thân xem như đã quyết định, Tịch Lục trở lại trong phòng mình, nhanh chóng vạch ra một phần “kế hoạch cải tạo thành đàn ông”, cậu ngẩng đầu, cho dù là không có ánh nắng chiếu ở trên mặt cậu, cậu cũng cảm thấy cả người mình đều đang phát sáng.

Từ đây, cậu chính là muốn trở thành đàn ông chân chính.

Cậu muốn sống! đẹp! trai! (…)

Tịch Lục vừa quyết định sống đẹp trai mỗi ngày vào ngày hôm sau dựa theo kế hoạch của mình, năm giờ rưỡi bò dậy, dùng hơn mười phút rửa mặt xong, đối với mặt cậu, cậu yêu cầu không quá cao, hiện tại cho dù là không sưng cũng không được gọi là dễ nhìn, trên mặt xanh một mảng tím một mảng, không với tới hai chữ “đẹp trai”, nhưng cho dù là mặt không với tới, cậu cũng muốn linh hồn đẹp trai lên.

Cầm mấy miếng bánh mì cùng một chai nước rồi chuẩn bị đi.

Lục Quyên Quyên mắt nhập mắt nhèm từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy đèn sáng chỗ tủ giày, nhìn kỹ là Tịch Lục đeo cặp, đang buộc dây giày, Lục Quyên Quyên giật mình nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Tịch Lục à, con dạy sớm như vậy làm cái gì? Bọn con không phải bảy giờ năm mươi mới đánh chuông sao?”

Tịch Lục ngẩng mặt lên, nói với Lục Quyên Quyên: “Mẹ à, sau này con sẽ hôm nào cũng như vậy, bởi vì con muốn trở thành người đàn ông chân chính.” Sau đó oành một cái, cửa đóng lại.

Lục Quyên Quyên dụi dụi con mắt, dừng lại ở chỗ đó một lúc lâu, lắc lắc đầu, nói: “Lại bắt đầu mắc thần kinh rồi, aiz, thằng bé này, càng bệnh càng nghiêm trọng, có lẽ mình sớm nên nghe lời mẹ Vương nhà bên, dẫn nó đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

Aiz.

Mặc dù là mùa hè, trời gần tới sáu giờ cũng chưa sáng hẳn, Tịch Lục đeo cặp, bắt đầu quyết định chặng đường mình chạy bộ một giờ.

Cũng là vô ý thức chạy về phía trước, suy nghĩ hồi lâu không nghĩ được mình muốn đi đâu, sau đó dừng bước, nhìn xung quanh.

Bó tay, đây không phải là khu tập thể nhà Trần Giới sao?

Tịch Lục lắc lắc đầu, chuẩn bị vòng một vòng lớn sau đó sẽ đến trường, quay đầu nhìn thoáng qua khu tập thể, trong nhà Trần Giới còn chưa có sáng đèn, hẳn là còn chưa thức dậy nhỉ.

Tịch Lục nện bước dài, bắt đầu chạy chầm chậm.

Cơ thể cậu đúng là yếu ớt, thời gian dài không thích rèn luyện, cho dù là cuối tuần cậu cũng làm tổ trước máy vi tính chơi game xem phim khiêu dâm tuốt ống, tuốt ống xong tuốt hết thời gian của mình, ngẫm lại, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Tịch Lục há miệng thở dốc, chạy chầm chậm chừng hơn mười phút, trong đầu liền có chút cảm giác thiếu dưỡng khí, cậu ngừng lại, sau đó lấy bánh mì từ trong túi sách ra đưa vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn một cái ——

Mẹ nó, sao vẫn còn ở phụ cận khu tập thể nhà Trần Giới?

Tịch Lục cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, khoảng sáu rưỡi, trời đã sáng lên, có một ít ánh nắng chói mắt cũng chiếu vào trên cánh tay cậu, tầng nhà Trần Giới ở kia, căn phòng kia, cậu rõ ràng chưa từng đi lên, nhưng thật giống như biết cô đang ở chỗ nào, ánh đèn ấm áp đã sáng lên.

Hẳn là thức dậy rồi nhỉ.

Tịch Lục uống môt ngụm nước, tự mình ngồi xổm ở đối diện khu tập thể, trên tay cầm đồ ăn thức uống, y như anh chàng trồng cây si hai mươi bốn giờ, rồi lập tức đứng lên, chạy một vòng nữa rồi đi đến trường học.

Tịch Lục lần này nhắm mắt lại, chạy hướng ngược lại nhà Trần Giới, nghĩ thầm, lần này mình chắc sẽ không lại chạy trở lại đâu nhỉ.

Còn may buổi sáng không có bao nhiêu người, xe cũng rất ít, chỉ là đụng phải cột điện hai lần.

Suy nghĩ hẳn được một vòng rồi, Tịch Lục mở mắt, trán toát ra giọt mồ hôi, trên mặt có chút đau nhói, vừa nhìn ——

Mẹ nó, vẫn là ở khu tập thể nhà Trần Giới.

Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, chờ một chút ——

Giờ này, cậu không phải sắp tới muộn rồi sao?

Trần Giới đã đi rồi, Tịch Lục tăng tốc bước về phía trước đuổi theo, sau khi mệt gần chết cuối cùng cũng chạy tới, ở cổng trường học lại gặp Trứng Lùn.

Trứng Lùn nhìn Tịch Lục, đi tới chào hỏi một tiếng nói: “Mày là sao thế? Một thân mồ hôi, ngủ dậy muộn hở, giống tao, tư vị nằm ỳ trên giường thật là tuyệt.” Trứng Lùn dùng ánh mắt “tao hiểu mày” nhìn Tịch Lục.

Tịch Lục lười nói nhảm với cậu ta, dùng ánh mắt trả về một cái, mày biết cái gì chứ.

Trứng Lùn nhìn mặt Tịch Lục, trêu chọc nói: “Khôi phục nhanh như vậy, quả nhiên là bởi vì sức mạnh của tình yêu… chậc chậc, sao lại không có ai cho tao sức mạnh của tình yêu đây… này, nói với mày đó, đừng bơ tao!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN