Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh - Chương 8: Vết thương của bệnh xà tinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh


Chương 8: Vết thương của bệnh xà tinh


Trần Mãnh im lặng rồi.

Tịch Lục càng thêm một cái nấc cũng không nấc ra được, cậu chỉ có thể tự nhủ, “Không làm thì sẽ không chết”, “Bệnh xà tinh là không có cách nào ngày một ngày hai là bình phục ” “Mỗi ngày đều đang tự đổi mới giới hạn cuối của mình” “Mình cảm thấy mỗi ngày mình đều điên điên khùng khùng, có lẽ mình nên sớm thoát khỏi thế tục một chút” vân vân mây mây,

Trần Mãnh bị câu “bố vợ” kia của Tịch Lục làm cho vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, ông chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh con gái mình sau này và Tịch Lục ở chung một chỗ, là đau lòng.

Trần Mãnh vươn tay cho ngay đầu Tịch Lục một cái tát, xuống tay không nặng, nhưng là tuyệt đối cũng không nhẹ, Trần Mãnh cũng có thể nói là nhìn Tịch Lục lớn lên, Tịch Lục lúc bình thường, lúc chơi cùng con gái mình cũng đã tới nhà bọn họ, gặp mặt liền cười rộ lên nói: “Cháu chào cô chú.” Khóe miệng treo hai cái lúm đồng tiền, như cô gái nhỏ, rất đáng yêu, làm cho người thích.

Trần Mãnh nhìn cái đầu xấp xỉ bằng mình trước mặt, mặc dù trắng, ngũ quan cũng khá sạch sẽ thanh tú, thân thể rất rắn chắc, nhưng nói thế nào cũng sẽ không nhận thành con gái, ánh mắt nhìn mình hoàn toàn là lấy lòng.

Ông tức giận từ tận đáy lòng, cùng một người, lớn lên và khi còn nhỏ làm sao lại chênh lệch nhiều như vậy!

Tịch Lục bị đau ôm đầu, ngũ quan rối rắm cùng một chỗ, chỉ vừa mới vung tay lên, lại có thể nhìn thấy bên trong cánh tay cậu sát một lớp da, máu chảy đầm đìa.

“Chú, con con con, nói sai rồi!” Tịch Lục lập tức sửa miệng.

Trần Mãnh nhìn vết thương của Tịch Lục, nghĩ cho dù là Tịch Lục không đúng thế nào đi chăng nữa, nhưng hôm nay hình như nguyên nhân xảy ra tai nạn còn là bởi vì mình, ông mặc dù là người thô lỗ, nhưng là ít nhất đạo lý vẫn là hiểu được, bèn nói với Tịch Lục: “Đi với chú một chuyến đến tiệm thuốc đi.”

Tịch Lục ngẩn người, nhìn Trần Mãnh, nói: “Ngài bị thương sao?”

Trần Mãnh vừa chuẩn bị một cái tát vỗ xuống, Tịch Lục chợt lắc eo, liền tránh thoát, mắt thấy mình không đánh tới, Trần Mãnh giọng ồm ồm không vui nói: “Đi theo tao, nói nhảm nữa, hôm nay nhất định phải luyện mày một trận.”

Tịch Lục ngậm miệng rồi, Tịch Lục yên tĩnh rồi, Tịch Lục cẩn thận từng li từng tí đi theo sau Trần Mãnh, chỉ sợ ông đột nhiên ra chiêu chân bọ ngựa hổ đen móc tim[1] gì gì đó.

[1]Một loại chiêu thức võ công, trong đó chân gấp như chân bọ ngựa, tay ở tư thế chân hổ móc tim

À, quên nói, Trần Mãnh biết chút ít kungfu, dạy võ thuật cho trẻ con ở cung thiếu nhi, cộng thêm khổ người lớn, muốn bóp chết Tịch Lục chỉ là chuyện giây phút.

Những chuyện đó cậu cũng là thông qua trong nhật ký của mình viết trước đây nhìn thấy.

Về phần, chuyện nhật kí, sau này hẵng nói, hiện tại cậu để ý hơn là phản ứng của bố vợ đại nhân của cậu… chờ một chút, hình như có chỗ nào không đúng lắm.

Cậu ân cần dựng xe đạp của Trần Mãnh dậy, đi theo sau Trần Mãnh, Trần Mãnh hít vào một hơi, lại một cái tát bốp tới trên đầu Tịch Lục, nói: “Tao thấy mày là thật sự coi mình là con rể nhà tao rồi.”

Tịch Lục ngây ngẩn cả người, dè dặt nói: “Thế… Xe đạp hay là ngài đến dắt?”

Trần Mãnh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Kính già yêu trẻ, hiểu không?”

Tịch Lục: “… Cho nên, ngài rốt cuộc là cho con dắt, hay là không cho con dắt đây?”

Trần Mãnh cả giận nói: “Mày đây là đang chất vấn tao sao? Đương nhiên là mày rồi.”

Tịch Lục không phản bác được, chỉ có thể đi theo sau Trần Mãnh.

Đến hiệu thuốc, Trần Mãnh không nói thêm gì nữa, một mình đi vào, Tịch Lục giương mắt đứng ở cửa nhà thuốc chờ.

Không qua mấy phút, Trần Mãnh đã từ trong hiệu thuốc cầm một lọ dung dịch oxy già còn có một túi bông đi ra, lúc đi ra, nhìn thấy Tịch Lục dắt xe đạp của mình đứng ở nơi đó, ánh sáng mùa hè vốn đã mạnh, trán Tịch Lục toát ra một tầng mồ hôi li ti, Trần Mãnh thở dài một hơi, cơn giận cũng không có đậm như vậy nữa, suy cho cùng vẫn còn là đứa trẻ, cho dù là không đúng hơn nữa, thằng bé coi như là mình nhìn lớn lên.

Bảo Tịch Lục tùy tiện dựng xe ở bên đường, Trần Mãnh tức giận ồm ồm nói với Tịch Lục: “Tự mình cầm đi khử trùng.”

Tịch Lục ngẩn người, giương mắt, nhìn về phía Trần Mãnh, tâm tình vốn là có chút buồn bực toàn bộ đều không còn rồi, cậu dùng loại ánh mắt cảm động kia nhìn Trần Mãnh, sau đó vươn tay nhận lấy, con người một khi cảm động, liền dễ dàng nói ra lời nói thật trong lòng, mở miệng nói luôn: “Bố vợ, cám ơn ngài.”

Đồng tử Trần Mãnh co rụt lại, vươn tay muốn cho ngay Tịch Lục một trận nữa, Tịch Lục cuống quít lập tức trốn, sau đó không ngừng giải thích nói: “Nói nhầm nói nhầm.”

Vết thương của Tịch Lục không sâu, nhưng diện tích vùng bị thương khá lớn, cầm bông vừa thấm dung dịch oxy già lên trên vừa bôi, đau thấu xương, Tịch Lục cảm thấy mình ở trước mặt Trần Mãnh không thể mềm yếu, vì thế làm bộ làm tịch cười cười, tiếp tục bôi, nhưng dù cho cậu giả bộ thế nào đi nữa, đau đớn vẫn làm cho vẻ mặt của cậu có chút không được tự nhiên.

Trần Mãnh nói: “Đàn ông đàn ang, bôi chút thuốc liền ra vẻ muốn chết, nhìn tao đây.” Chỉ thấy Trần Mãnh, cầm lấy dung dịch oxy già, cưỡng chế kéo cánh tay Tịch Lục tới, dứt khoát đổ dung dịch oxy già tới chỗ xước trên cánh tay Tịch Lục.

“A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!”

Trần Mãnh nhìn Tịch Lục bị tra tấn gần như linh hồn xuất khiếu, nở nụ cười, nói: “Đàn ông mới sẽ không vì chút vết thương nhỏ, bị đau tí ti là kêu thành như mày, như đứa con gái, mất mặt.”

Tịch Lục nhìn thấy bọt khí màu trắng vì khử trùng mà toát ra gần như trải đầy cả cánh tay mình, lại còn phải gượng cười nói: “Chú, chủ nói phải, con cảm thấy con cách “con đường đàn ông” càng ngày càng gần.”

Trần Mãnh vui vẻ, vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Giằng co với Trần Mãnh hơn một giờ, Tịch Lục cảm thấy mạng của mình đã sắp không còn rồi, trong nhật ký nói không sai, nhìn thấy Trần Mãnh, nhất định phải co giò mà chạy, bằng không khó giữ được cái mạng nhỏ này.

A, còn rất vần điệu.

“Bây giờ chúng ta nói tới chuyện nghiêm chỉnh, hôm nay mày có quấn lấy con gái tao không?” Trần Mãnh vẫn không thể dễ dàng yên lòng với Tịch Lục, dò hỏi.

Cơ thể Tịch Lục cứng đờ, liều mạng lắc đầu, vẻ mặt chân thành nói: “Tuyệt đối không có, chú, vừa rồi con quên nói, chuyện lúc trước, con xin lỗi, sau này con sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa.”

Trần Mãnh buồn bực, thằng nhãi Tịch Lục này đột nhiên làm sao vậy, ngày hôm qua mình đánh nó một trận, cũng không thấy nó nói xin lỗi, ngược lại cứng đầu nói, nó cứ thích Trần Giới đấy, bỏ đi, có thể là bị mình đánh no đòn, liền rút lui rồi chăng, trẻ con bây giờ thật là, thích trong miệng, thực ra cũng chỉ là như thế.

Trần Mãnh trả lời: “Được, biết sai lầm là tốt, chú mày cũng không phải người không thông tình đạt lý, nhớ năm đó, lúc chú tầm tuổi mày, cũng theo đuổi mẹ Trần Giới chạy khắp nơi…”

Tịch Lục gật gật đầu, a dua nói: “Chú thật lợi hại.”

Trần Mãnh hì hì nói: “Dĩ nhiên, mẹ Trần Giới vừa mới bắt đầu cũng không để ý đến chú mày, mỗi ngày chú mày đều đi theo, sau khi lớn lên liền quấn lấy, đến cuối cùng còn không phải gả cho chú mày.”

Trong lúc nhất thời Tịch Lục cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể tiếp tục nịnh nọt: “Chú, thật lợi hại.”

Dọc theo đường đi, Tịch Lục đã nghe Trần Mãnh kể chuyện ông và mẹ Trần Giới trước kia, sau khi dắt xe cho Trần Mãnh về nhà, Trần Mãnh liền trở mặt không nhận người nói: “Đi mau, đi mau, đừng cho là tao không biết mày đi theo chính là muốn gặp Trần Giới nhà chúng tao.”

Tịch Lục: “…” Rõ ràng là chú nhất định muốn con giúp chú dắt xe đạp trở về.

Nhưng nếu bạn nói Tịch Lục thật sự không có ý định này, cậu cũng sẽ không sau khi nghe thấy những lời này của Trần Mãnh, lại có mấy giây cảm thấy có chút chột dạ như vậy.

Vì tỏ ra mình tuyệt đối không có tâm tư đó, sau khi cậu nói lời từ biệt với Trần Mãnh, liền xoay người đi ngay.

Trần Mãnh đi lên lầu, nhìn thấy vợ mình đang bận rộn ở trong phòng bếp, không có nhìn thấy Trần Giới, bèn hỏi: “Mình ơi, Trần Giới đâu?”

Vợ ông đang xào rau, sau đó trả lời một câu: “Em vừa mới bảo Trần Giới xuống lầu mua nước tương giúp em rồi, anh không nhìn thấy con bé sao? Hẳn là sắp trở lại rồi.”

Trong lòng Trần Mãnh lộp bộp một cái…

Tịch Lục buồn bực, nhìn một mảng lớn da trầy bên trong cánh tay, là không khỏi nhớ lại cảm giác dung dịch oxy già đổ vào bên trên vừa rồi, quá xót!

Yên lặng lắc lư tới cổng khu tập thể, lại nhìn thấy một người đang đi vào trong khu tập thể, cậu dụi dụi mắt, trong mắt sáng quắc lên.

Trần Giới xách một cái túi nilon đã đi tới đây, con ngươi thâm thúy, như mực như họa, lúc cô nhìn thấy Tịch Lục, ngẩn người, sau đó tầm mắt rơi vào vết thương bên trong cánh tay Tịch Lục.

Mở môi ra, đôi môi mỏng có chút lạnh giá, “Tịch Lục, cậu làm sao vậy?”

Tịch Lục đỏ mặt, cuống quít cúi thấp đầu, giải thích: “Mình mình mình không phải đến trộm nội y, cũng không phải theo đuôi cậu, mình chỉ là vừa rồi tình cờ gặp chú ở trên đường … Sau đó…” Càng nói càng lộn xộn, một khuôn mặt được khen là dễ nhìn bởi vì đỏ mặt mà thoạt nhìn có chút khôi hài.

Sau khi cậu nói xong, Trần Giới vậy mà nghe hiểu, gật gật đầu, nói: “Vết thương xử lý qua là được, trong nhà cậu có dung dịch oxy già không?”

Tịch Lục còn chưa trả lời.

Trần Giới đã xoay người, nói: “Cậu chờ một chút.”

Tịch Lục nhìn bóng lưng cô, đột nhiên cảm thấy mình cho dù là bị thương cũng đáng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN