Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 87: Trúc Chi Từ 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện


Chương 87: Trúc Chi Từ 1


Trúc Chi Lang biết từ rất sớm, nó là một quái vật ghê tởm.

Cho dù là tại Nam Cương quái vật dày đặc, cũng được coi là quái vật của quái vật.

Khi đó nó không gọi là Trúc Chi Lang, còn chưa có tên. Bình thường mà nói, nhìn thấy một thứ nửa người nửa xà bò trên mặt đất, không có ai lại nghĩ đến việc đặt tên cho nó. Cho dù có rảnh đến thế, đám Ma tộc Nam Cương càng muốn đạp cho nó vài nhát, hoặc là chọc chọc cái đuôi của nó hơn, nghiên cứu trò vui này có dài bảy tấc không, đánh có chết hay không.

Hành trình mỗi ngày của nó vô cùng đơn giản: bò, tìm nước, bò, tìm đồ ăn, bò, cắn xé giao đấu với những ma tộc hình thú khác.

Tuy rằng dáng vẻ không tốt, nhưng khi đánh nhau, cũng không quá yếu thế. Ngược lại, không những tứ chi mềm mại linh hoạt, mà bề ngoài ghê tởm thường thường có thể làm cho đối thủ cảm thấy không khỏe mà thất thần khi chiến đấu.

Vì thế, trò vui vừa xấu vừa khó dây dưa này, ở Nam Cương cực kỳ không được hoan nghênh.

Mà ngay cả quý tộc có giáo dưỡng như Thiên Lang Quân, lần đầu tiên nhìn thấy nó, cũng là quan sát một trận, sau đó nghiêm túc nói: “Xấu quá.”

Đám võ tướng giáp đen đứng thẳng phía sau gã đương nhiên sẽ không đáp lời. Thiên Lang Quân không biết là đang oán giận với ai, lặp lại: “Rất xấu.”

Ý vị nhấn mạnh của câu này quá nặng, nó rụt lại một chút.

Có điều, luôn cảm thấy, trong lời chê bai của vị quý tộc tôn quý này, hình như không có ý ghét bỏ thật lòng. Ánh mắt ghét bỏ nó thấy nhiều rồi, cũng không giống như vị này.

Thiên Lang Quân tao nhã ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú nó, nói: “Ngươi còn nhớ mẫu thân ngươi không?”

Nó lắc đầu.

Thiên Lang Quân nói: “Ồ. Cũng tốt. Ta mà có một mẫu thân như thế này, chỉ sợ càng hy vọng mình không nhớ rõ.”

Nó không biết nên nói cái gì. Đương nhiên, cho dù biết, nó cũng không thể nói ra, chỉ có thể phát ra âm thanh xì xì.

Thiên Lang Quân cười cười, nói: “Có điều, có một số việc cần phải nói cho ngươi biết. Mẫu thân ngươi chết rồi. Ta là ca ca của nàng, theo yêu cầu lúc lâm chung của nàng, qua thăm ngươi.”

Ma tộc lãnh huyết. Đối với tử vong của người cùng huyết mạch, đều có thể nói ra nhẹ nhàng, lướt nhẹ một cái là qua.

Nó cũng không có cảm giác gì, theo thói quen ngây ngốc gật đầu.

Thiên Lang Quân dường như là cảm thấy không thú vị, buồn chán nói: “Được rồi. Nguyện vọng của nàng ta đã hoàn thành. Tất cả đây đều là thuộc hạ của ngươi. Từ nay về sau, mảnh đất này thuộc về ngươi.”

“Thuộc hạ” gã chỉ, chính là mấy trăm võ tướng giáp đen đi theo phía sau gã. Mấy thứ này tuy rằng không có tâm trí, không biết suy nghĩ, nhưng không sợ đau, không sợ chết, sẽ không mệt, sẽ không dừng lại, có thể trở thành một một đội quân vô địch, cư nhiên cứ như vậy tùy tiện giao cho một quái vật nửa người nửa xà.

Gã đứng dậy, vỗ vỗ bụi vốn không tồn tại, xoay người liền đi. Ma xui quỷ khiến, nó cọ cọ, uốn mình đi theo.

Thiên Lang Quân quay đầu lại, hoang mang: “Ngươi đi theo ta làm gì?”

Xà nam không dám lộn xộn. Thiên Lang Quân thấy thế, lại cất bước, nó lại ở phía sau bắt đầu nhúc nhích bò.

Thiên Lang Quân ngừng chân, kỳ quái nói: “Ngươi nghe không hiểu ta nói gì sao?”

Như thế lặp lại hai ba lần, Thiên Lang Quân dứt khoát mặc kệ nó, chắp tay đi về phía trước. Xà nam liền ngây ngốc “đi theo” phía sau.

Thiên Lang Quân thân phận đặc thù, huyết thống tôn quý, địa vị không hề tầm thường, tất nhiên có không ít kẻ thù. Một đường đi theo, kẻ đến gây chuyện nhiều không đếm xuể. Rõ ràng Thiên Lang Quân cũng không cần người khác hỗ trợ, nó lại luôn nhào lên liều mạng, cống hiến chiến lực mỏng manh của mình.

Cứ vậy nhiều lần, Thiên Lang Quân cuối cùng không thể coi nó như không tồn tại.

Gã nhìn hai mắt xà nam mình đầy thương tích, bình luận: “Vẫn là xấu quá.”

Xà nam bị thương mà rụt lui. Thiên Lang Quân lại cười: “Lại còn quật cường. Như vậy không khiến người ta yêu thích lắm đâu.”

Một đường đi theo lâu như vậy, gian nan hiểm trở cỡ nào, nó cũng chưa từng lùi bước, nhưng trước sự đánh giá không hề dịu dàng này, nó lại có xúc động muốn xoay người lập tức bỏ chạy, không, bò đi.

Ai ngờ, ngay sau đó, Thiên Lang Quân tay trần đụng tới huyệt Thiên linh của nó, thở dài: “Vừa xấu vừa quật cường, không nhìn tiếp được.”

Một dòng chảy lành lạnh chậm rãi len đến tứ chi xương cốt.

Nhưng mà nó lấy đâu ra tứ chi.

Rất nhanh, xà nam phát hiện, thân thể dị dạng ban đầu của nó, không biết từ khi nào sinh ra tứ chi đầy đủ. Mười ngón tay, thứ ngày trước y thấy rất tinh xảo nhưng mãi không có được, giờ phút này mọc ở trên bàn tay mới của y.

Đây là thân thể một thiếu niên. Đại khái mười lăm mười sáu tuổi, màu da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh, khỏe mạnh, đầy đủ. Thiên Lang Quân buông tay ra, trong con mắt đen nháy phản chiếu hình ảnh một bóng người màu trắng.

Thiên Lang Quân giương cằm, nói: “Ta cảm thấy như vậy sẽ đẹp chút. Ngươi có ý kiến gì không?”

Y hé miệng, muốn nói. Thật vất vả mới có hình người, đầu lưỡi lại không chịu nghe sai khiến. Vừa mới mở miệng, phát ra một âm tiết hơi trì trệ, hốc mắt đã vội rơi ra chất lỏng ấm nóng.

Tuy rằng Trúc Chi Lang tin tưởng vững chắc, quân thượng làm gì cũng không sai, nhưng y ngầm cho rằng, đầu óc của quân thượng không dễ xài cho lắm.

Sau khi được ngầm đồng ý đi theo bên người Thiên Lang Quân, trong một thời gian rất dài, Trúc Chi Lang vẫn không có tên.

Thiên Lang Quân cũng không thường sai khiến người bên cạnh, cũng không cần gọi tên của y, vì thế cứ như vậy hồ đồ qua mấy tháng.

Mãi đến một ngày gã muốn tìm tập thơ của nhân giới, lục tung cũng không tìm được, bất đắc dĩ phải cần người hỗ trợ, mới chợt nhớ tới trong góc thư phòng còn có một đứa cháu trai như không khí.

Nhưng mà “Này” một tiếng xong, cư nhiên không nghĩ ra phải tiếp lời thế nào. Thiên Lang Quân nhíu mày nghĩ nghĩ, hỏi: “Có phải ta chưa hỏi tên ngươi không?”

Y thành thật nói: “Quân thượng, thuộc hạ không có tên.”

Thiên Lang Quân hoang mang nói: “Sao lại không có tên? Kỳ quặc quá. Vậy ta phải gọi ngươi thế nào?”

Y nói: “Quân thượng thích gọi thế nào thì gọi thế đó.” Nói xong, liền đi tới trước giá sách, lấy ra tập thơ Thiên Lang Quân xem xong liền nhét lung tung, hai tay trình đến trước mặt gã.

Thiên Lang Quân rất vừa lòng, tiếp nhận tập thơ nói: “Không có tên cũng không có gì to tát, đặt một cái là được.” Cúi đầu lật bừa hai trang, chọn ra một chữ, thuận miệng nói: “Gọi là Trúc Chi Quân đi.”

Y tinh mắt, liếc vài cái.

Dương liễu xanh xanh nước sông lặng, nghe chàng trên nước xướng tiếng ca.

Bên tây mưa gió bên đông nắng, tưởng trời không xanh mà lại xanh.(*)

Trúc Chi Từ. Y lắc đầu.

(*)Đây là 4 câu trong bài thơ Trúc Chi Từ. Câu cuối chữ “trong xanh” 晴 đồng âm với chữ “tình” 情, nên câu cuối có thể hiểu là “tưởng vô tình mà lại hữu tình”.

Thiên Lang Quân nói: “Không thích?” Đưa sách qua. Vậy tự ngươi chọn một cái đi.”

Y dở khóc dở cười, nói: “Quân thượng, quý tộc mới được xưng hô như vậy.”

Thiên Lang Quân nói: “Tuổi còn nhỏ, chú ý nhiều thế. Thôi, vậy thì kêu Trúc Chi Lang.”

Gã làm gì cũng không để tâm lắm. Không để tâm cho y cuộc sống, không để tâm cho y tên gọi. Không để tâm, khiến “Trúc Chi Lang” sinh ra vào lúc này nơi này.

Cho dù có thờ ơ bâng quơ, có như trò đùa thoáng qua, cũng là Thiên Lang Quân mà cả đời này y nguyện lên núi đao xuống biển lửa, chết không từ nan.

Thật không ngờ, Thiên Lang Quân cũng cân nhắc, cháu trai này phải chăng làm xà nhiều năm quá rồi, có hơi ngốc.

Không chịu gọi cậu, nhất định phải gọi quân thượng. Không đến Nam Cương làm lĩnh chủ tiêu dao, nhất định phải qua đây làm tạp dịch chạy chân. Danh hào phẩm cấp tử tế không chịu nhận, nhất định phải tự hạ phẩm cách.

Thật là có điểm ngốc. Nhưng mà đầu óc không dễ xài là chuyện cả một đời, cũng hết cách. Cứ kệ y đi.

Thiên Lang Quân thật sự vô cùng thích những thứ liên quan đến con người.

Đại khái là cảm thấy Ma tộc đều là một đám lạnh lùng hơn nữa không thú vị. Gã đối với dị tộc loài người, ôm những nhiệt tình gần như quỷ dị cùng tưởng tượng tốt đẹp đến mức khoa trương.

Mỗi chuyến xuất ngoại, đi nhiều nhất chính là biên cảnh. Xuyên qua cột mốc biên giới, thời gian ít thì uống chén rượu nghe bình sách, thời gian nhiều thì du sơn ngoạn thủy một năm sáu tháng cũng không đùa.

Thiên Lang Quân đáng lẽ là không thích bị đi theo đâu. Võ tướng giáp đen thường thường đều đuổi hết mấy trăm mấy ngàn đi. Có điều Trúc Chi Lang một không lôi thôi rách việc, hai không cản trở này nọ, chỉ biết yên lặng theo ở phía sau, chẳng khác gì không tồn tại. Thỉnh thoảng hỗ trợ thanh toán tiền làm việc vặt gì gì đó, còn rất tiện lợi chu đáo, Thiên Lang Quân cũng không đặc biệt ghét bỏ y.

Mà ngay cả khi gặp mặt vị Tô cô nương kia, hai người cũng không ngại có y ở bên cạnh. Hai người họ rất ăn ý trực tiếp coi y là con rắn nghe không hiểu tiếng người tiếng tâm tình, coi như bên cạnh không có ai cả.

Chỉ có một lần, Thiên Lang Quân nói ra lời đuổi Trúc Chi Lang, hơn nữa dùng đến chữ “Cút”. Đó coi như là một trong những lời nói thô lỗ nhất mà quân thượng luôn theo đuổi hào hoa phong nhã từng nói ra.

Núi Bạch Lộ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN