Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn - Chương 1: - Quyển thứ nhất - Chúng tôi đã từng yêu nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn


Chương 1: - Quyển thứ nhất - Chúng tôi đã từng yêu nhau


Lục Quân Cường ném một chồng tư liệu thật dày lên bàn làm việc, kẹp tư liệu đập vào bồn cây nhỏ trên bàn “coong” một tiếng.

“Nói thẳng cho tôi nghe kết quả, tôi xem không hiểu mấy cái này.” Lục Quân Cường nóng nảy nhướng một bên lông mày, mấy ngày liền ngủ không đủ làm đôi mắt hồ ly bị thâm quầng.

Vu Hạo Phong cầm lấy bệnh án khép lại, hình như là đang tìm câu chữ để nói, thở dài: “Tôi rất tiếc, Quân Cường, kết quả thảo luận của chúng tôi là, mau chóng cho Khôn Đức tiến hành phẫu thuật thay tim.”

Lục Quân Cường mấy ngày nay khẩn trương sợ hãi rốt cuộc bùng nổ, rống to: “Thay tim! Anh một tháng trước nói với tôi thế nào?! Nói với tôi thế nào?! Tận lực bảo thủ trị liệu! Bảo thủ trị liệu! Tôi xuất ngoại một tuần trở về anh liền nói cho tôi là không trị?!”

Hốc mắt Vu Hạo Phong đỏ lên, hít sâu một chút, nói: “Tôi vẫn luôn kiên trì bảo thủ trị liệu, nhưng không nghĩ tới nhịp tim thất thường của Khôn Đức sẽ đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy, bệnh cơ tim phì đại (1) vốn dĩ không có phương pháp trị tận gốc, nếu để đến lúc suy tim trơ (2) thì… Tóm lại dựa theo tình huống trước mắt, tiến hành phẫu thuật thay tim là phương pháp duy nhất.”

(1) Bệnh cơ tim phì đại (tiếng Anh: Hypertrophic cardiomyopathy, viết tắt là HCM) là một bệnh gây nên tình trạng một phần của trở nên dày lên mà không có nguyên nhân rõ ràng. Chính điều này dẫn đến việc tim giảm đi khả năng bơm máu hiệu quả. Các triệu chứng khác nhau của bệnh cơ tim phì đại có thể từ không có cảm giác gì đến mệt mỏi, sưng chân và khó thở. Chứng bệnh này cũng có thể dẫn đến đau ngực hoặc ngất xỉu. Các biến chứng bao gồm suy tim, nhịp tim không đều và đột tử do tim.

(2) Suy tim trơ (refractory heart failure, suy tim độ 4): giai đoạn các phương pháp điều trị hiện thời để giữ tình trạng tim ổn định đã mất tác dụng.

Lục Quân Cường nhìn chằm chằm Vu Hạo Phong, thanh âm nghẹn ngào đáng sợ: “Các người hội chẩn hết ba giờ chính là ra kết quả này? Để tôi liên hệ…”

Vu Hạo Phong lập tức đánh gãy cậu: “Quân Cường, tôi khẳng định ít nhất cậu ở trong nước tìm không thấy bệnh viện nào trị liệu bệnh cơ tim phì đại hoàn thiện như vậy, hơn nữa công tác thay tim nơi này cũng là tiên tiến nhất, tình huống hiện tại của Khôn Đức cũng không thích hợp chuyển viện, ra nước ngoài thì càng không thể.”

Lục Quân Cường hung hăng nhìn chằm chằm Vu Hạo Phong, như thể hắn đang uy hiếp sinh mạng của Lục Khôn Đức. Vu Hạo Phong từ phía sau bàn đi tới, nhỏ giọng nói: “Tôi hiểu tâm trạng của cậu, đổi lại là Đồng Kha tôi cũng sẽ điên rồi, nhưng Lục Khôn Đức hiện tại rất nguy hiểm, cậu mất đi lý trí cậu ấy mới thật sự không cứu được, bình tĩnh một chút, Khôn Đức cần cậu.”

Lục Quân Cường nhìn Vu Hạo Phong, thoáng bình tĩnh trở lại, lấy bệnh án qua, ách thanh hỏi: “Còn có thể kiên trì bao lâu?”

Vu Hạo Phong chần chờ một chút, dường như có hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Đại khái hai tháng, nhưng sợ nhất chính là chết đột ngột, tận lực làm tâm tình cậu ấy bình tĩnh một chút, tuyệt đối không thể chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hơn nữa… hiện tại khó nhất chính là tìm được trái tim nguyên, muốn trong một tháng tìm được tim thích hợp… Tóm lại tôi sẽ tận lực, tôi đã liên hệ tất cả bạn đại học có thể liên hệ, viện trưởng Mã cũng vậy, tận lực trong một tháng tìm được trái tim nguyên.”

Lục Quân Cường cúi đầu nhìn bệnh án, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua trên hình vẽ trái tim nho nhỏ của Lục Khôn Đức. Cậu ngẩng đầu vỗ vỗ bả vai Vu Hạo Phong, trầm giọng nói: “Tôi tin tưởng anh.”
Vu Hạo Phong gật gật đầu, “Tôi sẽ cố hết sức.”

Phía sau bệnh viện là một viện điều dưỡng lớn, Lục Quân Cường sau khi thông qua kiểm tra liền đi thẳng vào tiểu viện sau cùng. Lục Khôn Đức đang nằm ở trên ghế trong sân lớn phơi nắng, Đồng Kha cầm một quyển sách cũ thật dày, tựa vào tay cầm của ghế dựa mà ngủ.

“Sao anh không ngủ một lát đi?” Lục Quân Cường nửa quỳ bên cạnh Lục Khôn Đức, phủi xuống một cái lá cây vương trên người anh, nhỏ giọng hỏi.

Lục Khôn Đức nhẹ nhàng lắc đầu, sợ đánh thức Đồng Kha, cũng nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua ngủ nhiều, giờ không buồn ngủ chút nào cả.”

Lục Khôn Đức vốn dĩ rất gầy, mấy ngày liền tra tấn cả người thành gầy cởi hình. Lục Quân Cường sờ sờ ngực anh, hỏi: “Anh hôm nay có thấy khó chịu không?”

Lục Khôn Đức cười cười, chưa nói khó chịu cũng chưa nói không khó chịu.
Lục Quân Cường đột nhiên đau lòng đến đỏ mắt, nhẹ nhàng hôn trán, lông mày, đôi mắt, môi của Lục Khôn Đức. Lục Khôn Đức cười cười: “Thật lâu rồi không thân thiết.”

Lục Quân Cường gật gật đầu: “Chờ anh khỏe đã.” Nói xong liền đứng lên, không hề cùng anh thân mật.

Lục Khôn Đức bắt lấy cánh tay Lục Quân Cường, người đã ba mươi tuổi mà cứ như con nít: “Đã vài tháng, anh muốn em ôm anh một cái.”

Lục Quân Cường cơ hồ nhịn không được nước mắt, nhỏ giọng nói: “Chờ anh khỏe đã.”

Nước mắt Lục Khôn Đức đột nhiên liền chảy xuống, anh lấy tay lau sạch, vẫn mỉm cười: “Một cái thôi.”

Lục Quân Cường ách giọng nói, vẫn là một câu kia : “Chờ anh khỏe đã.” Nói xong vỗ vỗ đầu Đồng Kha: “Vu Hạo Phong kêu anh có việc, qua đó đi.”

Đồng Kha mơ mơ màng màng đứng dậy, Lục Quân Cường lại lặp lại một lần, Đồng Kha ừ một tiếng, cầm cuốn sách, dặn dò Lục Khôn Đức vài câu rồi đi.
Lục Khôn Đức khóc thành tiếng, cơ hồ là đang chơi xấu, “Cậu ấy đi rồi, em liền ôm anh là sao…”

Lục Quân Cường cũng ngồi ở trên ghế nằm, ôm Lục Khôn Đức, không ngừng một bên hôn anh một bên nỉ non: “Chờ anh khỏe đã, chờ anh khỏe đã…”

Một lát sau Lục Khôn Đức rốt cuộc ngừng khóc, dần dần bình tĩnh trở lại, lau mặt rồi cùng Lục Quân Cường nằm xuống, anh tựa trên cánh tay cậu, hỏi: “Cùng Vu Hạo Phong nói chuyện?”

“Ừm.”

“Anh ấy kiến nghị thay tim cho anh, em đồng ý rồi?”

“Ừ, anh sợ sao?”

“Không sợ, anh cũng muốn hoàn toàn chữa khỏi, kỳ thật… Thay tim cũng sẽ không sống nhiều năm được.”

“Nói bừa, thay xong thì tốt rồi.”

“Ờ, cần rất nhiều tiền phải không? Không được gạt anh!”

“Một tháng tiền lời của công ty đi.”

“Nhiều như vậy?!”

“Tham tiền.”

“Xí.”

Sau giờ ngọ ánh mặt trời đặc biệt ôn nhu, hai người phơi nắng trong chốc lát, Lục Quân Cường nói chuyện cũng chậm rãi lười nhác. Lục Quân Cường không nói chuyện trong chốc lát, lúc Lục Khôn Đức cơ hồ cho rằng cậu ngủ rồi thì đột nhiên nhỏ giọng hỏi Lục Khôn Đức một câu: “Anh hai… anh có hận em không? Có hối hận không?”
Lời nói Lục Quân Cường không đầu không đuôi, nhưng Lục Khôn Đức trong nháy mắt liền hiểu, đạm nhiên cười: “Sẽ không.”

Lục Quân Cường kéo tay anh , mười ngón đan cài, “Nếu không phải em hại anh, tính kế anh, lấy chính mình bức anh, anh cũng sẽ không theo em, cũng không…”

Lục Khôn Đức lật thân qua gối lên trên ngực Lục Quân Cường, đánh gãy lời cậu, Lục Quân Cường biết điều không nói chuyện nữa, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh.

Anh trai ôn hoà hiền hậu thiện lương của cậu… Lục Quân Cường cũng nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm bên nhau ngủ.

Chuyện của Lục Khôn Đức Lục Quân Cường sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào, cho dù là bạn tốt nhiều năm Vu Hạo Phong. Lục Quân Cường nhờ người cầm bệnh án đến nhiều bệnh viện xin cố vấn, kết quả đều nói giống Vu Hạo Phong, Lục Quân Cường mới không tính chuyển viện nữa, chờ đợi tiến hành phẫu thuật thay tim.
Tìm trái tim thích hợp không có thuận lợi như trong tưởng tượng, liên tiếp nửa tháng không có bất luận thành quả gì, bệnh suy tim của Lục Khôn Đức ngày càng nặng thêm, đã không thể xuống được giường, Lục Quân Cường cơ hồ biến thành một thùng thuốc nổ.

“Không tìm được không tìm được! Mỗi ngày đều là cái câu trả lời này! Các người là đang đợi anh trai tôi tự đi tìm?!” Lục Quân Cường hướng về phía vài bác sĩ chính chữa trị cho Lục Khôn Đức rống to, khuôn mặt đẹp đẽ trở nên dữ tợn, “Vì cái gì tìm không thấy?! Những người chết trong bệnh viện đâu? Không phải đều có thể dùng sao?!”

Vài bác sĩ hai mặt nhìn nhau không biết giải thích với thường dân như thế nào, Vu Hạo Phong xoa xoa cái trán, nói: “Quân Cường, không có đơn giản như cậu nghĩ, cậu bình tĩnh một chút, hiện tại chỉ có thể chờ đợi, chúng tôi không thể đưa trái tim của người bệnh cho Khôn Đức, bệnh của cậu ấy biến chứng đã rất nhiều, huống chi không phải như cậu tưởng tượng, tim nào cũng đều có thể thay được, nếu không tương thích cơ thể Khôn Đức sẽ bài xích trái tim được thay, hệ thống miễn dịch của cậu ấy sẽ chậm rãi hủy hoại cơ quan ngoại lai, đến lúc đó thì thật sự không cứu được… Cậu phải tin tưởng chúng tôi đều đang tận lực.”
Lục Quân Cường lạnh lùng nhìn Vu Hạo Phong, “Tôi tin tưởng anh, anh nhất định có thể tìm được trái tim?”

Trong lúc nhất thời Vu Hạo Phong không biết nên nói cái gì, Lục Quân Cường quét mắt liếc vài tên bác sĩ một cái, nói: “Chuyện anh trai tôi tôi chỉ biết tin tưởng chính mình, cũng mong các người toàn lực.”

Vu Hạo Phong còn muốn nói thêm cái gì, di động Lục Quân Cường vang lên, cậu nhìn hắn một cái ý bảo đợi một chút, xoay người đi ra ngoài nghe điện thoại.

Sau khi đi tới công ty cùng luật sư nói chuyện, Lục Quân Cường lại gọi điện thoại cho Lục Khôn Đức.

Sợ tiếng chuông di động sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến Lục Khôn Đức giật mình, Lục Quân Cường đã đổi cho anh thành một khúc dương cầm thực chậm rãi, âm lượng chỉnh tới mức thấp nhất, Lục Khôn Đức bình thường không nghe thấy để mà tiếp điện thoại. Còn lần này chỉ chốc lát sau anh liền bắt máy.
Lục Khôn Đức đang cùng Đồng Kha chơi cờ, hừ hừ ha ha vài câu liền tắt máy. Quay sang Vu Hạo Phong bên cạnh Đồng Kha đang ngồi xem họ chơi, cười cười: “Tiểu Quân có việc nên không tới ăn cơm.” Đồng Kha nhìn thời gian, hỏi: “Hôm nay muốn ăn cái gì, tôi nhờ các cô ấy làm.”

Lục Khôn Đức híp mắt suy nghĩ một lát, cười nói: “Ăn bánh rán đi, may lúc nó không ở đây.”

Vu Hạo Phong cười cười: “Không được, bác sĩ còn đây đấy.”

Lục Khôn Đức lôi kéo tay Vu Hạo Phong quơ quơ, “Vu chủ nhiệm giúp một chút đi. Kể từ lúc đến đây là lần đầu tiên tôi muốn ăn gì đó mà.”

Vu Hạo Phong rốt cuộc không đành lòng, đáp ứng rồi lại dặn dò Đồng Kha: “Nói cho các cô ấy, không thể bỏ muối không thể trét tương, đánh trứng gà thì được, không cần cho lòng đỏ trứng….. Ngàn vạn không thể rán bánh.”
Đồng Kha nga một tiếng đi. Lục Khôn Đức dở khóc dở cười: “Bác sĩ Vu, vậy thì còn ăn như thế nào được.”

Vu Hạo Phong cười cười, dọn dẹp mấy quân cờ.

Lục Khôn Đức xuất thần nhìn Vu Hạo Phong trong chốc lát, hỏi: “Hạo Phong, Lục Quân Cường gần đây có phải… Ừm, cảm xúc nó không tốt, anh không cần để ý.”

Vu Hạo Phong lắc đầu, nói: “Bạn bè nhiều năm như vậy, sẽ không. Không thể mau chóng cho cậu làm phẫu thuật thay tim, tôi cũng thực sốt ruột.”

Lục Khôn Đức gật gật đầu: “Nó kỳ thật trong lòng biết rõ anh đang tận lực, nó chính là có cái cẩu tính tình(3) như vậy.”

(3) Cẩu tính tình: tính cách bốc đồng, bướng bỉnh, bạo lực, thường hay lo lắng

Vu Hạo Phong cười nói: “Cũng chỉ có cậu dám nói như vậy, bác sĩ nơi này đều sợ cậu ta muốn chết, giận lên là hệt như muốn gϊếŧ người, mấy tên trong tổ chúng tôi cả ngày tăng ca thêm giờ tìm cho cậu trái tim nguyên, sợ cậu ta lại đến đây hỏi vì cái gì không tìm được.”
Lục Khôn Đức cũng cười.

Đồng Kha trở về thấy bàn cờ bị dọn đi thì vẻ mặt đưa đám, nói: “Tôi thật vất vả mới thắng một bàn, sao lại dọn đi mất tiêu.”

Vu Hạo Phong xoa xoa tóc của hắn: “Còn không biết xấu hổ, anh là sợ em lại thua rồi khóc.”

Đồng Kha quay phắt đi, kéo chăn phủ lên trên đùi của Lục Khôn Đức, nói: “Nói nửa ngày các cô ấy mới biết làm như thế nào, lát nữa sẽ đem tới, đồ chủ nhiệm Vu phân phó làm được khẳng định không thể ăn, còn không bằng cơm dinh dưỡng đâu.”

Lục Khôn Đức híp mắt, như là đang nhớ lại, có chút đắc ý lại có chút giảo hoạt nói: “Hai người khẳng định không biết, Tiểu Quân trước kia từng làm bánh rán cho tôi ăn.” Đồng Kha nhún nhún vai: “Vu Hạo Phong cũng đã từng nấu cơm cho tôi.”

Lục Khôn Đức xua xua tay, nói: “Không phải như vậy, cậu biết mà, chính là cái loại trên một cái xe ba bánh có một cái lồng kính bao bên ngoài, cái loại bếp lò đốt khí thiên nhiên ấy… Ừm, kỳ thật Lục Quân Cường hiện tại nhân mô cẩu dạng(4), trước kia chính là do bán bánh rán.”
(4)Nhân mô cẩu dạng: mặt người thân chó, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra bên trong đang âm mưu suy tính gì đó; mang nét nghĩa nhẹ hơn “mặt người dạ thú”

Vu Hạo Phong, Đồng Kha: “…”

Lục Khôn Đức cười: “Không tin hả, nó bán bánh rán hai năm, kỳ thật kiếm được nhiều tiền, lúc tôi học cấp ba học phí sinh hoạt phí đều dùng tiền đấy.”

Đôi mắt Đồng Kha lập tức đỏ.

Lục Khôn Đức híp mắt lại, hạnh phúc giống mấy đứa con trai đang nhớ lại mối tình đầu, tiếp tục chậm rãi nói: “Nó cấp hai cũng chưa học xong, không làm được việc gì khác, mua một cái quầy với tám phần giá gốc, hình như là… Tôi nhớ hình như là 450 đồng, khi đó 100 đồng có giá lắm. Ở nhà luyện ba ngày, bánh làm ra mới ổn được một chút, mấy cái trước đó chúng tôi đều ăn, bị nhão nó cũng không ném, đều chính mình ăn. Từ đó tôi liền sợ không dám ăn bánh rán nữa.”
Lục Khôn Đức lấy ví tiền, móc ra mười đồng, là loại tiền kiểu cũ, ánh lấp lánh trong mắt sáng lên khoe khoang với Đồng Kha: “Thấy không, đây là tiền ngày đầu tiên Tiểu Quân kiếm được, toàn cho tôi.”

Tiểu hộ sĩ của viện điều dưỡng mang bánh rán đặc chế của Lục Khôn Đức đến, Lục Khôn Đức cắn một ngụm, cười cùng Vu Hạo Phong và Đồng Kha: “Hai người muốn nếm thử không, cái này ngon hơn bánh Tiểu Quân làm khi đó.”

Cái miệng nhỏ của Lục Khôn Đức cắn cái bánh rán một chút hương vị cũng không có tiếp tục nói: “Nó mỗi sáng bán ở chợ, giữa trưa thì đi tới trường học chúng tôi bán, nó nói chuyện ngọt xớt, các nữ sinh đều thích tìm nó mua, quán ăn vặt khác nhìn không thuận mắt đều chèn ép, còn phải đề phòng thành quản, thấy thành quản tới gần là nhóm bán hàng rong đều chạy như điên, nó nhảy nhanh nhất nên cả phố đều biết, nhưng nó chưa bao giờ nhờ tôi qua giúp đỡ, cũng không cho tôi chào hỏi nó…”
Lục Khôn Đức lau nước mắt: “Nó sợ bạn bè khác chê cười tôi…”

Đồng Kha nhịn không được bật khóc, Vu Hạo Phong đưa khăn giấy qua, ôn nhu an ủi: “Đừng khóc đừng khóc, Khôn Đức cũng đừng khóc, cậu không thể kích động.”

Lục Khôn Đức chê cười Đồng Kha: “Cậu cũng khóc theo cái gì!” Đồng Kha thấy hơi ngượng ngùng, hỉ mũi thật mạnh một cái rồi cũng không nói lời nào.

Lục Khôn Đức lau mặt: “Tôi biết hiện tại thanh danh Tiểu Quân thật không tốt, trên phố nghe đồn tôi cũng biết một chút, nó cũng không ngoan độc giống như bọn họ nói, Tiểu Quân tâm địa cũng không xấu, hai người không cần tin những cái đó.”

Vu Hạo Phong gật gật đầu, hắn biết Lục Khôn Đức đây là sợ khi mình đi rồi, bạn bè như thế này Lục Quân Cường cũng sẽ không có. Hắn đưa cho Lục Khôn Đức một ly nước, nghiêm mặt nói: “Cậu yên tâm, chúng tôi là bạn bè nhiều năm như vậy, đương nhiên so với người ngoài càng hiểu cậu ta hơn.”
Lục Khôn Đức buông tâm, tiếp tục từng ngụm nhỏ gặm bánh rán, nhớ tới hoàng hôn rất nhiều năm trước, hoàng hôn ráng đỏ phủ lên thân hình gầy yếu, lung lay của Lục Quân Cường, trong ngõ nhỏ gồ ghề lồi lõm đạp xe bánh rán ba bánh…

Khi đó ngày còn rất dài, qua hôm nay còn có ngày mai, qua ngày mai còn có ngày sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN