Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn
Chương 32
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối tuần Lục Minh Khả quay về nhà mình, về đến nhà liền quấn lấy bác gái oán giận.
Lục Minh Khả lôi kéo bác gái nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ à mẹ biết không, bọn họ để con ở trong căn phòng kia dưới lầu một, ngày đầu tiên căn bản không ai quản nấu cơm cho con, để con đói nguyên một ngày…”
“Được rồi!” Bác hai nhịn không được ngắt lời cô ta, “Ai kêu con tới nhà người ta ở?! Chính mình mặt dày một hai phải đi ăn nhờ ở đậu, người ta khách khí một câu con liền đi thật, mặt già này của ba đều bị con làm mất hết!”
Bác gái trắng mắt liếc bác hai một cái, nói: “Ông thì biết cái gì? Ông cho rằng nó vì cái gì mà phải ở tại nhà bọn họ cho bằng được? Minh Khả nó đây là kiếm cho mình một cái tương lai tốt, nghe lời ông, nghe lời ông chính là cả đời làm người phục vụ! Minh Khả đã bao lớn rồi? Cả ngày không biết tìm chỗ tốt cho nó, thật vất vả mới có một cơ hội còn phải bị ông ngàn chắn vạn chắn!”
Lục Minh Khả thấy bác gái nói trắng ra, trên mặt không được tự nhiên, nói: “Con cũng không phải vì chính mình… Nhà chúng ta cứ như vậy, con còn không phải là vì để mẹ và ba ngày sau vô ưu vô lo sao.”
Bác hai lập tức hiểu ra, tức giận đứng lên chỉ vào Lục Minh Khả run giọng nói: “Mày… Mày là muốn theo thằng hai nhà bọn họ… Mày cái đồ không giống ai!”
Nói liền đi tới muốn đánh cô ta, bác gái vội vàng ngăn ở phía trước đẩy bác hai lên sô pha, trách mắng: “Cái gì không giống ai! Minh Khả là ông sinh sao? Là con của chị tôi, quan hệ gì với Lục gia các ông?! Ông bớt quấy rối đi! Thật vất vả mới lại cùng bọn nó lui tới, Minh Khả nó làm vậy là đúng.”
Bác hai tức mình thở dốc, chỉ vào bác gái nói: “Là ai không cho tôi lui tới! Bà không dám lo cho hai thằng nhỏ! Hiện giờ bà thấy thằng hai ăn nên làm ra, lại vội vội vàng vàng tới, tôi có chết cũng không dám nhìn mặt anh em tôi mà!”
Bác gái cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, là tôi không nuôi tụi nó? Lúc đó ông chỉ có chút ít tiền lương ngay cả chúng ta cũng không nuôi nổi ông còn muốn nuôi hai thằng nhóc? Chuyện ác đều là tôi làm, còn ông thì là người tốt? Chuyện của Minh Khả ông bớt nhúng tay đi, Tiểu Quân tìm ai mà không phải tìm? Sao lại không thể là Minh Khả.”
Bác hai thở dài một hơi, bị vợ trách móc một hồi không biết nói gì, sau một lúc lâu mới khổ sở nói: “Tại sao phải là Tiểu Quân? Tuổi Khôn Đức càng gần hơn, tính tình lại dễ chịu, đâu nhất thiết là Tiểu Quân?”
“Con không muốn!” Lục Minh Khả nghe lời này liền nóng nảy, “Ba à ba cái gì cũng không biết thì đừng nói bừa, Tiểu Quân nhỏ hơn vài tuổi thì sao chứ, căn bản nhìn không ra được! Đức Mỹ gia là của Lục Quân Cường lại không phải của Lục Khôn Đức, mẹ biết không…” Lục Minh Khả xoay mặt nói với bác gái: “Lục Khôn Đức cái gì cũng nghe theo Tiểu Quân, một chút chủ kiến đều không có, anh ta thi đậu đại học sau này cũng chỉ là vào ngân hàng làm một viên chức nhỏ, kém xa Tiểu Quân mà.”
“Mẹ biết.” Bác gái gật gật đầu, “Mẹ cũng xem trọng Tiểu Quân, có bằng cấp cũng không thực thực tại tại (1)kiếm được tiền, chỉ là tính tình thật sự không hiền hoà như Khôn Đức, hầy, việc này cũng dựa vào chính con, nó coi trọng con tự nhiên sẽ đối tốt với con.”
(1) Chân thực, không phóng đại
Lục Minh Khả bĩu môi: “Mẹ đừng thấy Lục Khôn Đức vẻ mặt hiền lành, nhìn hiền hoà nhưng kỳ thật rất có tâm nhãn, sẽ lấy lòng Tiểu Quân, một lát thì ăn cơm ăn ít, một lát thì lại cảm thấy mệt muốn ngủ, cả ngày kiếm chuyện, khiến Tiểu Quân chỉ quan tâm nó… Mẹ à mẹ biết không, Tiểu Quân vậy mà tiêu tiền cho nó, cái gì máy tính rồi camera rồi MP3, cái gì mắc tiền cũng mua cho nó, ngày đó Lục Khôn Đức nói cho con cái đầu đọc CD của nó, con vui vẻ nửa ngày, ngày hôm sau con liền thấy Tiểu Quân mua cho nó cái càng mắc hơn, hại con thật sự cho rằng nó là người tốt nữa chứ, kỳ thật là muốn mua cái mới nên mới cho con, hừ…”
Bác gái trấn an vỗ vỗ tay Lục Minh Khả, nói: “Sợ cái gì, có đối xử tốt cũng là anh em, về sau thích con rồi đương nhiên đối với con tốt hơn.”
“Dạ.” Lục Minh cũng không biết nghĩ tới cái gì, cười một cái, nhỏ giọng nói với bác gái, “Mẹ, mẹ biết không, Tiểu Quân nhìn qua lạnh như băng, kỳ thật vừa chu đáo vừa biết chiếu cố, việc nhà đều là cậu ấy làm, cơm cũng là cậu ấy nấu, nấu cơm ngon lắm.”
“Chứ gì nữa, từ nhỏ đã mất ba mẹ đương nhiên sẽ biết làm nhiều thứ.”
Lục Minh Khả lại nghĩ nghĩ, cười nói: “Trước đây không biết, không nghĩ tới nhà bọn họ lại tốt như vậy, chờ con… hừm.”
Bác hai ở một bên nghe nửa ngày vẫn nhịn không được nói: “Có tốt cũng là người ta! Con có thể hiểu chuyện chút hay không?”
“Ba sao ba lại không rõ vậy chứ? Nhà họ hiện tại tốt như vậy mà chưa từng nói qua sẽ cho chúng ta cái gì, con làm vậy không phải vì nhà chúng ta sao?”
“Sao mà không giúp chúng ta?!” Bác hai vội la lên, “Không giúp con con có thể vào khách sạn người ta làm việc? Bây giờ còn cho con ở nhà bọn họ!”
Lục Minh Khả không kiên nhẫn nói: “Ba à ba không có ở chung với họ nên ba không biết, bọn họ ăn dùng đều không giống với chúng ta, tiền tiêu một chút cũng không đau lòng, bọn họ căn bản là không để bụng mấy cái này, thôi, nói với ba ba cũng không hiểu… Không biết gì hết…”
Lục Minh Khả hất đầu quay về phòng mình không để ý đến ông, để lại bác hai đứng một bên thở dài.
Lục Minh Khả quyết định phải gả cho Lục Quân Cường, mỗi ngày ở Đức Mỹ gia nghĩ mọi cách tiếp xúc với cậu nhiều hơn, lại chỉ quan tâm cái trước mắt, dần dần dáng vẻ liền lộ ra, người nhìn ra đầu tiên là Lý Thanh.
Lý Thanh ở Đức Mỹ gia dần dần đã nhìn ra khoảng cách giữa cô và Lục Quân Cường, so với khi vừa đến tiệm cơm nhỏ đã thành thục hơn không ít, cũng biết Lục Quân Cường đối với cô không có một chút ái muội nào, không còn chấp nhất với phần hảo cảm mông lung mới đầu kia, nhưng sau khi nhìn ra ý tứ Lục Minh Khả Lý Thanh liền càng thấy cái “thân thích của ông chủ” này phiền phức.
Lục Minh Khả ở Bộ phận Buồng phòng nhân duyên thật không tốt, sau khi náo loạn thời gian dài như vậy tất cả mọi người đều cố ý né tránh cô ta, biết cô ta là chị của ông chủ không dễ chọc nhưng cũng lười đến nịnh bợ cô ta, Lục Minh Khả đã nhìn ra, mỗi ngày chán ngán tự mình ngồi ở phòng nghỉ trang điểm, tô tô trét trét soi gương, mỗi khi có ai muốn báo cáo Lục Quân Cường chuyện gì cô ta liền nhảy tới cướp, các cô gái cũng không thèm để ý tới cô ta.
Hôm nay đến phiên Lý Thanh thống kê tình trạng gia cụ và đồ điện hư hao tháng này của Bộ phận Buồng phòng, vốn dĩ loại thống kê này đều là làm xong thì trực tiếp giao cho Úc Đan, Úc Đan xử lý rồi mới giao cho Lục Quân Cường, nhưng Lý Thanh thống kê rồi viết bảng thống kê đàng hoàng, lúc chuẩn bị đưa cho Úc Đan liền gặp Lục Minh Khả.
Lục Minh Khả nhìn bảng thống kê trong tay Lý Thanh hỏi: “Thứ gì đây? Cho ai?”
Lý Thanh mặc kệ cô ta, vòng qua cô ta định đi ra ngoài, Lục Minh Khả vội vàng “Nè nè!” ngăn cản cô. Lý Thanh bị cô ta túm quần áo, tức giận nói: “Làm gì?!”
Lục Minh Khả cười lạnh: “Hỏi cô đấy không nghe thấy à? Trong tay cô là cái gì? Có phải đưa cho Tiểu Quân hay không?”
Lý Thanh thật sự lười nói chuyện với Lục Minh Khả, có lệ nói: “Bảng thống kê, đưa chị Úc Đan.”
Lục Minh Khả một phen giật lấy bảng thống kê, trừng mắt liếc nhìn Lý Thanh một cái chế nhạo: “Ha… Chị Úc Đan, kêu thật thân thiết, nói cho cô hay, bám lấy cô ta cũng vô dụng! Không dùng được bao lâu thì nơi này chính là của tôi, đến lúc đó… Úc Đan, hừ.”
Lục Minh Khả cầm bảng thống kê muốn đi, Lý Thanh nóng nảy: “Cô cầm đi tôi nói thế nào với chị Úc Đan! Đưa cho tôi!”
Lục Minh Khả cầm bảng thống kê, phiền chán liếc mắt nhìn Lý Thanh nói: “Được rồi được rồi, đã biết, tôi bây giờ giúp cô giao cho Tiểu Quân, đỡ cho các cô một tầng phiền toái.”
“Để cô giao cho ông chủ nhỏ?!” Lý Thanh vươn tay, “Đưa tôi, đều là chị Úc Đan xử lý rồi mới giao cho cậu ấy.”
“Ông – chủ – nhỏ?” Lục Minh Khả cười nhạo, “Còn nhớ tới cái tiệm cơm nhỏ kia của mấy người à? Ha hả… Hiện tại phải gọi là “Lục tổng”, ngu ngốc.”
Lý Thanh lập tức bị chọc giận, mặt căng đến đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Cô còn chưa có lên làm bà chủ đâu! Cô cũng giống tôi thôi, dựa vào cái gì cả ngày bắt tôi nghe theo cô?!”
Lý Thanh gào lên làm vài cô gái nghe thấy được, vây quanh lôi kéo Lý Thanh kêu cô đừng gây chuyện.
Lục Minh Khả bị Lý Thanh nói trúng tim đen, trên mặt có hơi không giữ được, nhưng thấy có người khác ở đây không cam lòng ăn thiệt, nhịn không được nói: “Cô thì biết cái gì?! Tôi là được mẹ ôm tới từ nhà dì! Không có quan hệ huyết thống với Tiểu Quân! Tôi thế nào đều được, cô ghen ghét hả? Trách cô đầu thai, lớn lên như vậy thôi…”
Lý Thanh tức giận còn muốn nói gì nữa, Úc Đan đi tới.
“Lại là các cô à.” Úc Đan thở dài, “Lần này là vì cái gì?”
Lý Thanh chỉ vào bảng thống kê trong tay Lục Minh Khả nói: “Cô ta giật báo cáo gia cụ hư hao tháng này em mới vừa viết xong! Nói muốn trực tiếp đi đưa cho ông chủ!”
Úc Đan xoay người nhìn Lục Minh Khả, cười nói: “Cô muốn đi đưa cho Lục tổng? Cái này là công việc của tôi.”
Lục Minh Khả bị Úc Đan phá rối giữa chừng, ngượng đỏ mặt, uể oải đưa bảng thống kê cho Úc Đan, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì không sạch sẽ.
Úc Đan làm bộ không có nghe thấy, hơi hơi trầm ngâm nói: “Lục tổng và Lục tiên sinh đang ở phòng 401 dùng cơm trưa, nếu đều là thân thích thì… cô đi qua một chút đi?”
Lục Minh Khả chỉ chờ mong một câu như vậy, cô ta tuy rằng ở trong nhà Lục Quân Cường, nhưng kỳ thật cơ hội cùng cậu gặp mặt nói chuyện cũng không nhiều, vội vàng đáp ứng một tiếng rồi đi. Úc Đan nhìn bóng dáng cô ta không dấu vết nở nụ cười.
Lục Minh Khả giật lấy khay của cô bé đang muốn đưa đồ ăn cho phòng 401, sửa sang lại quần áo đẩy cửa đi vào, cười nói: “Các em ăn cơm ở đây à?”
Trong phòng 401 đã bày một bàn đồ ăn, chỉ có hai người Lục Quân Cường và Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức kinh ngạc nhìn Lục Minh Khả, bật thốt lên nói: “Chị không phải ở Bộ phận Buồng phòng bên kia sao, sao lại bưng khay thức ăn?”
Mặt Lục Minh Khả đỏ lên, trong lòng hận Lục Khôn Đức, cho rằng anh đang cố ý nói như vậy khiến mình khó xử, bên ngoài bất động thanh sắc cười nói: “À… Các cô ấy bên này lo liệu không hết quá nhiều việc, lại biết quan hệ của chúng ta, nhờ chị tới giúp một chút.” Nói rồi nhìn về phía Lục Quân Cường, Lục Quân Cường hờ hững nhìn cô ta một cái.
“Vậy…” Lục Khôn Đức cẩn thận nhìn sắc mặt Lục Quân Cường, “Ngồi xuống cùng nhau ăn đi, em đã bảo Tiểu Quân đừng gọi nhiều như vậy rồi mà.”
Lục Minh Khả “ừ” một tiếng ngồi xuống, mới vừa cầm lấy bộ đồ ăn(2) liền phát hiện trên mặt Lục Quân Cường lại lạnh thêm một tầng.
(2) Tiếng Anh là tableware, bao gồm dao nĩa, ly tách,…
Lục Quân Cường mới thuê một người đầu bếp, làm ngon nhất là món cay Tứ Xuyên, Hồ Nam, cậu biết Lục Khôn Đức thích ăn cay, cố ý cho sư phó kia một ngày nghỉ, để hắn hôm nay không cần phải làm việc khác, chỉ làm bảy tám món sở trường cho Lục Khôn Đức ăn đỡ thèm, Lục Quân Cường dự định làm anh vui, không nghĩ tới để Lục Minh Khả thọc một gậy vào.
Lục Quân Cường coi như Lục Minh Khả không tồn tại, gắp mấy thứ Lục Khôn Đức thích ăn, Lục Khôn Đức bị cay cứ hít hà, mời Lục Minh Khả một tiếng liền nhịn không được tiếp tục há mồm ăn mấy món đỏ rực.
Lục Quân Cường cầm ly nước ô mai đưa cho anh, cười nói: “Uống chút đồ lạnh trước đi, may là mới vừa cho anh ăn cháσ ɭóŧ dạ dày, không chịu được thì ăn ít một chút.”
Môi Lục Khôn Đức bị cay đỏ đỏ sưng sưng, có chút giống như đang bĩu môi, nhìn qua rất đáng yêu, chỉ lo ăn không đếm xỉa tới Lục Quân Cường, chỉ vào một cái đầu cá rắc ớt băm cách mình xa nhất mơ hồ không rõ nói: “Kia… Cái kia.”
Lục Quân Cường chuyển dĩa đồ ăn tới trước mặt mình, đẩy tầng ớt băm đầy ắp ra, cẩn thận chọn một miếng thịt, lại sợ lạt, múc nước canh thơm nức tưới lên mặt miếng cá, lúc này mới bưng cho Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: “Ăn từ từ, anh không cần ăn nhanh như vậy, lấy mấy miếng ớt đó ra đi.” Nói rồi lại xuống tay lột cho anh mấy con tôm sốt cay(3).
(3) Là một món ăn Tứ Xuyên nổi tiếng với nước sốt đặc sệt, vị cay nóng. Thường được làm từ tôm, khoai tây, đậu phộng, rau mùi tây, tiêu và các nguyên liệu khác
Lục Khôn Đức vùi đầu ăn liên tục, trừng mắt liếc nhìn Lục Quân Cường một cái, gắp mấy con tôm sốt cay đã lột sẵn cho Lục Quân Cường, xuýt xoa nói: “Đừng chỉ lo cho anh… Em cũng ăn nhiều một chút.”
Lục Quân Cường mỉm cười, từng ngụm ăn tôm.
Lục Minh Khả nhìn Lục Quân Cường cẩn thận chiếu cố Lục Khôn Đức, nghĩ thế nào cảm thấy không đúng… Lục Minh Khả không rõ tại sao Lục Quân Cường lại đối xử tốt với Lục Khôn Đức đến loại trình độ này, đối với vợ chỉ sợ cũng không làm được như vậy đi… Lục Minh Khả nhìn Lục Khôn Đức nước mắt nước mũi tèm lem trong lòng hung hăng chán ghét, ghen ghét cơ hồ nhịn không được, Lục Minh Khả gắp khối thịt gà, không phát hiện thịt gà kẹp một khối ớt nhỏ, nhai mấy miếng mà nước mắt tuôn ra, vội vàng lấy tờ giấy ăn che miệng lại, lại nhìn Lục Quân Cường, căn bản không chú ý cô ta hay có ý tứ muốn chiếu cố, Lục Minh Khả nháy mắt cảm thấy dạ dày chứ vô số ớt cay đau sắp nổ tung.
Lục Khôn Đức ăn cơm ăn ba chén lớn, ngã ra lưng ghế thở một hơi: “Đã quá… Tiểu Quân, em… cũng học làm món cay Tứ Xuyên đi, ăn quá ngon…”
“Không được.” Lục Quân Cường lau miệng, “Lâu lâu ăn còn được, thường xuyên ăn như vậy không tốt cho cơ thể.”
Lục Khôn Đức thất vọng thở dài, nhìn Lục Minh Khả một cái nói: “A! Chị Minh Khả chị không thoải mái sao… A em nhớ ra rồi, chị không ăn cháσ ɭóŧ dạ dày mà trực tiếp ăn đồ ăn… Chị, còn ổn không?”
Lục Quân Cường hờ hững liếc mắt nhìn Lục Minh Khả một cái: “Tôi cũng quên nhắc chị.”
Lục Minh Khả che dạ dày bị cay khó chịu xua xua tay, môi sưng húp cơ hồ nói không ra lời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!