Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn - Chương 64
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn


Chương 64


“Gâu… Gâu…”

Lục Khôn Đức trở mình, không để ý tới tiếng sủa của Tiền Nhiều Hơn ở mép giường. Tiền Nhiều Hơn ngẩng đầu nhìn Lục Khôn Đức một lát, lại vòng đến bên kia giường khẽ liếm tay anh, thấy Lục Khôn Đức vẫn không để ý tới nó bèn đơn giản giơ chân trước bò lên trên giường, dùng đầu của nó nhẹ nhàng cọ tới cọ lui vào cổ anh.

Lục Khôn Đức không thể nhịn được nữa ngồi dậy, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, ôm cái đầu to của Tiền Nhiều Hơn lắc lắc, phát điên nói: “Tiền Nhiều Hơn à! Mới năm giờ đó… Mày làm sao vậy hả?”

Tiền Nhiều Hơn giả bộ nghe không hiểu, liếm liếm mặt Lục Khôn Đức, xuống giường chạy đi mất.

Lục Khôn Đức ngã về giường trùm kín chăn tiếp tục ngủ, nằm một lát liền nhận mệnh bò dậy, mơ mơ màng màng lết đến toilet rửa mặt.

Lục Khôn Đức xuống lầu vào phòng bếp cắt một dĩa thịt bò, lấy vài miếng bánh mì ra kẹp thịt bò vào: bữa sáng của anh. Lại trộn hai tô thức ăn cho chó thật lớn, phía trên bỏ một tầng thịt bò: bữa sáng của Tiền Nhiều Hơn và Công Chúa Nhỏ.

Sau khi Lục Quân Cường đi công tác, bữa sáng của Lục Khôn Đức càng ngày càng đơn giản, Lục Khôn Đức ngậm sandwich tự chế xoa xoa cổ Tiền Nhiều Hơn, hàm hàm hồ hồ trách mắng: “Không cho kêu tao dậy sớm, lúc Tiểu Quân ở nhà mày cũng không dám quậy sớm như vậy, mày là đồ bắt nạt kẻ yếu…”

Tiền Nhiều Hơn không để ý tới anh, cúi đầu dùng mũi đẩy thịt bò sang một bên nhường Công Chúa Nhỏ và đám chó con ăn trước, mình thì khò khè khò khè ăn thức ăn cho chó. Lục Khôn Đức rút thịt bò trong bánh mì kẹp của mình ra đặt trong lòng bàn tay, đưa đến bên miệng Tiền Nhiều Hơn, Tiền Nhiều Hơn cúi đầu ăn, lại liếm sạch sẽ bàn tay Lục Khôn Đức.

Lục Khôn Đức uể oải ngồi trên sô pha bật TV, nhai nhai bánh mì, nhàm chán đổi kênh, lại đứng dậy quét nhà một lần, nhìn đồng hồ liền thay quần áo, xoay người xoa xoa đầu Tiền Nhiều Hơn và Công Chúa Nhỏ, thấp giọng nói: “Tao đi làm nha, ở nhà ngoan.”

Nói rồi đi ra ngoài, Tiền Nhiều Hơn không giống ngày thường đứng ở cửa phòng khách tiễn anh, trực tiếp đi theo Lục Khôn Đức ra sân, Lục Khôn Đức xoay người nhìn Tiền Nhiều Hơn: “Hôm nay mày làm sao vậy? Tao đi làm mà, buổi trưa sẽ về.”

Tiền Nhiều Hơn không để ý tới anh, đi thẳng đến cổng lớn, chống chân lên cửa sủa vài tiếng.

Lục Khôn Đức đi qua thì thấy: phía dưới cổng có một phong thư. Lục Khôn Đức xoa xoa đầu Tiền Nhiều Hơn, hỏi: “Đây là được đưa tới lúc năm giờ? Cho nên mày mới đi kêu tao?”

Tiền Nhiều Hơn nhỏ giọng sủa, ghé vào bên chân Lục Khôn Đức nhìn phong thư kia.

Trên phong thư không có ghi gì, chỗ mở cũng dán băng keo kín mít, Lục Khôn Đức do dự mở thư ra, “loạt soạt ――” ảnh chụp rơi đầy đất. Lục Khôn Đức vừa cúi đầu nhìn, sắc mặt trắng bệch.

Tiền Nhiều Hơn đứng lên nhìn ảnh chụp trên mặt đất, ngẩng đầu hưng phấn sủa với Lục Khôn Đức, người trong ảnh chụp nó đều nhận ra, đều giống hai chủ nhân.

Lục Khôn Đức lập tức ngồi xổm xuống nhặt hết ảnh lên rồi xoay người về phòng, ngồi trên sô pha sững sờ nhìn ảnh chụp.

Đám Công Chúa Nhỏ thấy Lục Khôn Đức đã trở lại, vui vẻ vây tới, ghé vào bên chân anh nhìn.

Lục Khôn Đức xem từng tấm ảnh chụp, là hình chụp lén lúc anh và Lục Quân Cường ở bên ngoài chơi, đều là nắm tay nói chuyện, nhưng có mấy tấm là Lục Quân Cường hôn môi anh, có một tấm động tác Lục Quân Cường cực kỳ thân mật, làm người ta vừa thấy là có thể biết giữa bọn họ tuyệt đối không phải thân thiết bình thường giữa anh em.
Lục Khôn Đức có hơi hốt hoảng, anh chưa từng nghĩ đến sẽ có người trăm phương ngàn kế quan sát bọn họ, Lục Khôn Đức nhanh chóng lật mặt trái tất cả ảnh chụp nhìn một lần, không có bất kỳ lời đe dọa nào, anh lại chạy ra sân nhìn một lần, cũng không có rơi lại tờ giấy nào.

Tiền Nhiều Hơn nhìn ra Lục Khôn Đức khẩn trương, cúi đầu ngậm ống quần Lục Khôn Đức nhẹ giọng kêu, Lục Khôn Đức nỗ lực làm chính mình bình tĩnh trở lại, về phòng cẩn thận nhìn ảnh chụp một lần nữa, nỗ lực nhớ lại thời gian cùng tình cảnh trong mỗi tấm, cẩn thận suy nghĩ một lần đã biết: đều là bị chụp lén sau khi bọn họ trở về từ đảo Bát Phúc.

Lúc đó đã đắc tội người nào? Lục Khôn Đức tự nhận không có đắc tội người nào, nhưng liên tưởng đến chuyện Đức Mỹ gia bị tố giác trốn thuế trước đó mấy ngày…
Lục Khôn Đức cầm phong thư đựng ảnh chụp lên, cẩn thận mở ra, quả nhiên bên trong phong thư viết mấy chữ. Lục Khôn Đức tim đập tay run, suýt nữa cầm không được phong thư, lấy lại bình tĩnh…

“Đây vẫn chưa phải toàn bộ ảnh chụp, không muốn thân bại danh liệt thì chuẩn bị ba trăm vạn tiền mặt, sau khi chuẩn bị xong thì gọi tới số này.

173********

Đừng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, nếu không tao sẽ cho người sao chép đám ảnh chụp này thành một vạn tấm dán khắp thành phố.”

Lục Khôn Đức nhìn mấy chữ qua loa này, thầm than Lục Minh Khả thật sự là ngu dễ sợ, dùng loại kỹ xảo học được trong TV này, ngu ngốc hơn là dùng số di động đã từng để lại cho bệnh viện để liên lạc, chuyện Lục Minh Khả chuyển viện đều là do Lục Khôn Đức sắp xếp, lúc ấy tuy rằng chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua số điện thoại Lục Minh Khả lưu lại nhưng Lục Khôn Đức cũng nhớ kỹ.
Lục Khôn Đức cau chặt mày, chiêu này của Lục Minh Khả tuy rằng ngu ngốc nhưng kỳ thật vẫn có hiệu quả uy hiếp nhất định, ít nhất là đối với Lục Khôn Đức, sự nghiệp Lục Quân Cường mới vừa bắt đầu, vô luận thế nào Lục Khôn Đức cũng không muốn khiến Lục Quân Cường chọc phải loại chuyện khó chơi này. Đồng tính luyến ái thì dễ nói, nhưng còn lσạи ɭυâи…

Lục Khôn Đức cẩn thận thu dọn ảnh chụp, anh tự nhận đã chịu đựng Lục Minh Khả tới cực điểm rồi, anh không rõ người phụ nữ này tại sao còn muốn dây dưa không dứt.

Lục Khôn Đức đọc lại chữ trên phong thư lần nữa, xoay người cầm lấy di động, tay có chút run rẩy mới vừa ấn phím “1”, điện thoại đột nhiên vang lên!

Lục Khôn Đức thiếu chút nữa sợ tới mức ném văng điện thoại, nhìn thấy là số Lục Quân Cường mới nỗ lực bình phục tâm tình, ấn phím nhận.
“Anh hai dậy chưa?”

Giọng nói ôn nhu dễ nghe của Lục Quân Cường vang lên, Lục Khôn Đức không biết làm sao đột nhiên cảm thấy ủy khuất muốn khóc, Lục Khôn Đức gian nan bình phục nỗi lòng, nhỏ giọng nói: “Dậy rồi.”

“Giọng anh hai sao có chút run vậy? Bị cảm sao?”

“Anh…” Lục Khôn Đức nỗ lực làm âm thanh của mình bình thường lại, “Không có, chỉ là, mới vừa rời giường…”

“Sao mà còn hơi hổn hển nữa, anh hai anh rốt cuộc làm sao vậy?!”

Lục Khôn Đức không biết nói như thế nào, do dự một chút rồi vội la lên: “Anh! Anh vừa rồi… Xem mao phiến(*) đó, ai biết em gọi tới…”

(*) Pỏn

“Mới sáng sớm anh xem cái đó làm gì?” Lục Quân Cường nhịn không được bật cười, trêu đùa, “Em mới đi mấy ngày mà anh đã làm ổ ở nhà xem cái này, còn xem không đó?”

“Ưn… không xem nữa, tắt rồi, không thú vị.”
Giọng Lục Quân Cường khàn khàn, trầm giọng nói: “Không thú vị? Tự mình xuất ra rồi?”

Mặt Lục Khôn Đức có chút đỏ lên, nói chuyện với Lục Quân Cường khiến cho khẩn trương sợ hãi hòa hoãn không ít, ổn định lại nhỏ giọng nói: “Xuất, xuất ra rồi.”

Lục Quân Cường không nghĩ tới Lục Khôn Đức thành thật như vậy, cười cười an ủi: “Được rồi, ngày kia em về, đến lúc đó sẽ làm anh thoải mái.”

“Ừm.” Lục Khôn Đức nhỏ giọng đáp, “Em chú ý thân thể.” Lục Quân Cường lại dặn dò vài câu liền nghe thấy có người kêu mình, Lục Khôn Đức giục cậu tắt điện thoại, nắm chặt di động thở dài một hơi.

Lục Khôn Đức lại cầm lấy di động, nhanh chóng ấn dãy số của Lục Minh Khả, chờ đợi rất lâu vẫn không ai bắt máy, sau một lúc lâu điện thoại bị cúp, một tin nhắn truyền tới: “Tiền đã chuẩn bị xong rồi sao?”
Lục Khôn Đức nhanh chóng hồi phục nói: “Đã chuẩn bị xong, khi nào đưa tới được?”

Lại đợi hồi lâu mới có tin nhắn đáp lại: “Buổi chiều hai giờ, trên cầu Tây thôn Đại Bắc huyện Thủy Phong, chỉ có thể tới một người, bằng không cá chết lưới rách.”

Lục Khôn Đức tắt di động, hít sâu một hơi, bước nhanh lên lầu.

Lục Khôn Đức bật máy tính lên, tìm đoạn phim Lục Quân Cường trước kia quay lại cảnh Lục Minh Khả trộm đồ sao chép vào đĩa, đặt vào một cái túi lớn cùng ảnh chụp và phong thư, nghĩ nghĩ lại tìm một ít bằng chứng lúc ấy xử lý thủ tục nằm viện cho Lục Minh Khả đặt vào cùng.

Lục Khôn Đức lại lên mạng tra bản đồ, cẩn thận nghiên cứu đường đi thôn Đại Bắc huyện Thủy Phong cùng thời gian đại khái, Lục Khôn Đức bị ý tưởng trong đầu mình dọa sợ, nỗ lực làm chính mình trấn định lại.
Lục Khôn Đức tùy tay lấy tờ giấy cầm bút viết viết vẽ vẽ, nhìn bản đồ tính ra thời gian đại khái.

Lục Khôn Đức tìm một cái vali xách tay, bỏ hết nhưng đồ đã chuẩn bị vào, lại đến thư phòng mở két sắt, cầm mấy cọc tiền đặt lên trên đống đồ, nhìn qua giống như là một vali tiền, Lục Khôn Đức đóng vali lại, nhìn đồng hồ: buổi sáng 11:23.

Di động lại vang lên, Lục Khôn Đức hoảng sợ, xem cũng chưa xem liền nhận, bên kia truyền tới tiếng Ngô Hạo: “Khôn Đức à, buổi trưa muốn ăn cái gì? Anh kêu người đưa qua cho.”

Lục Khôn Đức biết là Lục Quân Cường đã bảo trước với Ngô Hạo, nghĩ nghĩ nói: “Thôi khỏi đi ạ, thực ra là… em đã kêu cơm ở chỗ khác rồi, xin lỗi anh.”

“Không sao không sao, vậy anh cúp máy đây.”

Lục Khôn Đức tắt di động, thở một hơi dài, mở vali ra kiểm tra lại một lần, lấy lại bình tĩnh kéo vali ra cửa.
Lúc đi qua phòng khách Tiền Nhiều Hơn như là cảm ứng được cái gì, bất an nhìn Lục Khôn Đức sủa vài tiếng, Lục Khôn Đức trấn an xoa xoa cổ nó, đi nhanh ra cửa.

Lục Khôn Đức gọi xe trực tiếp đi đến huyện Thủy Phong, tới rồi lại hỏi thăm thuê xe đi thôn Đại Bắc, Lục Khôn Đức không kêu tài xế dẫn mình đến cầu Tây, chỉ hỏi rõ ràng địa chỉ rồi bảo tài xế thả mình xuống ở chỗ cách đó không xa, Lục Khôn Đức nhìn đồng hồ: 13:30.

Giữa trưa người rất ít, Lục Khôn Đức đứng xa xa nhìn hướng cầu Tây, không có người. Nhưng anh biết Lục Minh Khả nhất định đã tới, hẳn giống như anh cũng ở một góc yên lặng nhìn chăm chú vào cầu Tây, Lục Khôn Đức bất động thanh sắc tựa vào một thân cây nhắm mắt lại, đợi gần mười lăm phút quả nhiên trên cầu Tây nhiều thêm một người.
Lục Khôn Đức nhìn kỹ, là một người đàn ông, nhìn đông nhìn tây một lát liền đi xuống, Lục Khôn Đức ý thức được kia có thể là người Lục Minh Khả mang đến, trong lòng thật ra có chút hưng phấn, Lục Minh Khả mang đến càng nhiều người càng tốt.

Lục Khôn Đức lại đợi một lát, nhìn đồng hồ: 13:45, Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ thời gian chắc đủ rồi, tay run rẩy lấy điện thoại ra, ấn 110.

Nói đơn giản sáng tỏ tình huống, cảnh sát cảnh báo vài lần ngàn vạn không được xuất hiện không được cắt đứt điện thoại, Lục Khôn Đức “ừ” một tiếng, tùy tay ấn tắt điện thoại.

Lục Khôn Đức lấy pin ra bỏ vào túi, tự giễu nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Đừng trách tôi… Đã cho chị cơ hội rồi, là chị bức tôi như vậy, tôi không muốn hại chị, nhưng chị luôn muốn hại Tiểu Quân… Tôi không thể lại để cho chị xuất hiện…”
Lục Khôn Đức chà chà mặt, kéo vali chậm rãi đi lên cầu Tây.

(Lục Khôn Đức yandere mode: on =)))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN