Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ - Chương 2: Thẩm gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ


Chương 2: Thẩm gia


“Thanh Bích, ngươi theo ta tới thư phòng của phụ thân.” Búi xong mái tóc, Thẩm Oánh Tú mang Thanh Bích rời khỏi Vân Thư viện, nhìn lầu các đình đài có chút xa lạ, nàng dừng lại, quay đầu hỏi, “Từ khi nào thì có hòn núi giả này vậy?” Trong ấn tượng, nơi này là một bãi đất trống mới đúng.

Ba năm bị bệnh trong hầu phủ, nàng chưa từng trở về Thẩm gia, nơi này trong trí nhớ cũng sớm phai nhạt. Thanh Bích cầm hộp điểm tâm trong tay, nhìn bộ dáng mê man của tiểu thư nhà mình: “Cũng khá lâu rồi. Mùa hè năm trước lão gia đã cho xây nó, tiểu thư người quên rồi sao?”

Nhìn Thanh Bích cẩn thận như vậy, Thẩm Oánh Tú chỉ cười cười: “Chắc là ngất tới hồ đồ rồi, có vài chuyện đột nhiên ta không nhớ rõ.”

Thanh Bích hạ quyết tâm lát nữa phải về nói Nghiêm ma ma mời đại phu đến xem cho tiểu thư, lúc té xỉu không biết có đụng đến đầu không, sao tiểu thư lại không nhớ nhiều chuyện như vậy?

Đi trên hành lang không mấy quen thuộc này, Thẩm Oánh Tú đi rất chậm, thỉnh thoảng lại hỏi hai câu. Sắc mặt Thanh Bích không hề thay đổi, kiên nhẫn đáp.

Thư phòng của Thẩm lão gia khá xa, thời điểm các nàng tới đúng lúc Thẩm lão gia hồi phủ. Thấy các nàng đứng bên ngoài, ông không khỏi nhíu mày.

“Sao lại không ở trong phòng nghỉ ngơi? Ra ngoài cũng không mang theo nhiều người, lỡ lại ngất xỉu thì sao?” Ngữ khí lộ ra sự hỏi thăm lo lắng, Thẩm Hạc Nghiệp đưa nàng vào trong thư phòng.

Thẩm Oánh Tú nhận lấy hộp điểm trong tay Thanh Bích đặt lên bàn: “Đa tạ cha quan tâm, Tú Nhi thấy đỡ hơn rồi. Đây là điểm tâm sáng sớm Bình Nhi làm, Tú Nhi cảm thấy hương vị rất ngon nên mang qua đây cho cha dùng thử.”

Thẩm Hạc Nghiệp kinh ngạc nhìn nàng, có phải bản thân lâu rồi không quan tâm đứa nhỏ này nên có những thay đổi ông cũng không nhận ra, đúng không? Thẩm Hạc Nghiệp cảm thấy áy náy, đưa tay cầm điểm tâm trên bàn ăn thử một miếng: “Vậy con cũng không tự mình mang tới đây đâu. Mấy ngày trước không phải bị ngất sau, lát nữa về kêu đại phu tới bắt mạch lần nữa cho con đi.”

“Cha, Tú Nhi muốn cha đồng ý một việc.” Thẩm Oánh Tú lặng lẽ đẩy đĩa điểm tâm tới trước mặt ông, “Mấy ngày trước đó Cẩn Trạch biểu ca có tới, kêu con về thăm ngoại công ngoại bà, vừa hay Vạn An tự gần nhà ngoại công, con muốn tới Kiều phủ ở mấy ngày, thuận tiện tới chùa thắp hương cho mẫu thân.”

Nàng không biết tới Kiều phủ sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết, tại chỗ này, ba ngày sau sẽ có người tới cửa cầu hôn, sau đó bọn họ liền được đính ước. Có lẽ, trời cao thương xót nên mới cho nàng cơ hội trùng sinh, để nàng ngăn chặn bi kịch trong tương lai.

Thẩm Hạc Nghiệp nhìn đôi mắt diễm lệ của nữ nhi, trong lòng nhịn không được mà run lên, bất giác lại nhớ tới dung nhan của thê tử quá cố, liền gật đầu: “Đi nói với phu nhân một tiếng, chọn thêm mấy thứ tốt mang theo, hôm nay ở trên triều ta nghe đại cữu con nói nhạc phụ đại nhân không khỏe, con hãy thay ta đi thăm ông ấy.”

Thẩm Oánh Tú ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhanh chóng thu dọn hộp điểm tâm ra ngoài. Lúc này đã gần tới giờ dùng bữa trưa, thời tiết cũng dần trở nên ấm áp, nàng cùng Thanh Bích trở về Vân Thư viện, vừa tới sân đã thấy Nghiêm ma ma đứng chờ. Thấy hai người, bà ta vội vàng chạy lên: “Đại tiểu thư của tôi à, đường lớn không đi sao lại chọn đường mòn đi chứ? Nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao đây?”

“Ma ma, không có gì đâu.” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Nghiêm ma ma, Thẩm Oánh Tú liền cười, kéo tay bà vào viện, “Vừa rồi ta tới thư phòng của phụ thân, phụ thân đã đồng ý để con tới nhà ngoại công. Ma ma giúp Tú Nhi đi chuẩn bị đi, ngày mai liền xuất phát.”

“Vậy bên phía phu nhân…” Nghiêm ma ma hào hứng, nhưng sau đó lại lộ vẻ lo lắng, “Nếu phu nhân không đồng ý thì sao?”

“Bà ta sẽ đồng ý.” Thẩm Oánh Tú ngẩng đầu nhìn trời xanh bao la, ngữ khí chắc chắn. Nàng cầm chén trà Bão Cầm vừa rót uống một ngụm, hỏi: “Đưa đồ cho thiếu gia chưa?”

Tử Yên đi tới, trong tay cầm theo hộp gỗ làm từ đàn hương. Oánh Tú mở ra, không khỏi kinh ngạc: “Từ khi nào thì đệ ấy khách khí như vậy? Ngay cả vật yêu thích này cũng tặng cho ta.” Hộp gỗ đựng hai viên trân châu chưa được gia công, là quà Đại bá mang từ bên ngoài về. Oánh Tuệ nhiều lần hỏi qua nhưng đệ ấy nhất quyết không chịu.

“Tiểu thư, đúng lúc có thể dùng làm cặp châu thoa, hai hạt châu này khảm lên chắc chắn sẽ rất đem.”

Oánh Tú đóng hộp gỗ lại, cười lắc đầu: “Nếu làm chu thoa đeo trên đầu, sợ là Oánh Tuệ lại giận tới phát điên. Thôi, cất lại đi.”

Qua một lúc, Bình Nhi mang đồ ăn vào. Mỗi ngày ba bữa, Bình Nhi đều tự mình tới phòng bếp lấy mang về, trong phòng tuy có phòng bếp nhỏ nhưng tiền tiêu hàng tháng không nhiều, không thể tùy tiện hoang phí, mà đồ ăn phía bên kia đều do phu nhân quản lý. Oánh Tú nhìn đồ ăn hôm nay, khóe miệng lộ ra nụ cười khó phát hiện, xem ra tâm tình hôm nay của vị mẫu thân này không tệ.

Dùng bữa trưa xong, Oánh Tú mang theo Thanh Bích tới viện của Thẩm phu nhân Đường thị. Đường thị gả vào Thẩm phủ lúc nàng ba tuổi, trước khi có con, Đường thị này còn quan tâm lo lắng cho nàng một chút, nhưng sau khi Thẩm Kỳ Chí ra đời, bà ta mặc dù đối xử với nàng không tệ, nhưng quan hệ giữa hai người cũng không mấy thân thiết.

Đường thị ngẩng đầu nhìn Oánh Tú đoan đoan chính chính ngồi trước mặt, người hôn mê sau khi tỉnh lại quả nhiên trầm mặc không ít.

“Sức khỏe còn chưa hồi phục thì cứ ở nhà tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, chuyện đi Kiều phủ không cần gấp gáp như vậy.”

Oánh Tú biết bà sẽ từ chối nên đã sớm suy tính cho mình: “Sáng nay phụ thân vào triều nghe đại cửu nói thân mình ngoại công không tốt, sau khi mẫu thân qua đời Tú Nhi cũng rất ít khi về Kiều gia, mẫu thân đi rồi, Tú Nhi hẳn phải thay người tận hiếu.”

Giọng nói nàng mềm mại, ánh mắt dịu dàng nhìn Đường thị. Kiều đại học sĩ sinh bệnh, Đường thị không có tư cách ra mặt đi thăm, bà càng không thể mở lời kêu trượng phu mình đi, nhưng để Thẩm Oánh Tú, bà cũng không vừa ý.

“Phụ thân còn nói mang theo một vài thứ tốt, nhưng con nghĩ bên ngoại công cũng không thiếu thứ gì, chúng ta chỉ cần biểu đạt tâm ý là đủ, mẫu thân cảm thấy thế nào?”

Nếu Thẩm Oánh Tú tự mình xin đi, Đường thị còn có lý do cự tuyệt nhưng hiện tại…

Nụ cười kia đặc biệt chói mắt, nhưng nàng chẳng qua là một tiểu cô nương, có thể gây ra sóng gió gì chứ?

Sắc mặt Đường thị trầm xuống, sau đó lập tức cười nói với nàng: “Nếu phụ thân con đã đồng ý, vậy con đi đi. Khi nào xuất phát?”

“Ngày mai.”

Dặn dò thêm vài câu cho có lệ, Đường thị liền nói: “Ta mệt rồi, tự con sắp xếp đi.”

Nhìn nàng ra ngoài, trong lòng Đường thị nói không ra lời quái dị, đúng lúc Thẩm Oánh Tuệ tới, leo lên giường nằm trong lòng Đường thị: “Nương!”

“Con không ở viện học thêu, chạy tới đây làm gì? Bây giờ trở về nghỉ trưa, sau đó đi tìm Lý lão sư của tú phường học ngay.” Đường thị kéo nữ nhi trong lòng ra. Với Oánh Tú, bà ta bỏ mặc không quan tâm, nhưng đối với Oánh Tuệ lại vô cùng nghiêm khắc, cầm kỳ thi họa không cho nàng ta bỏ thứ gì.

Oánh Tú bĩu môi, bất mãn nhìn Đường thị: “Con vừa thấy Đại tỷ từ trong phòng nương ra ngoài, người ép con học cái này rồi học cái kia, tại sao Đại tỷ lại không cần học?”

“Nha đầu con thật không hiểu chuyện! Con và Đại tỷ con giống nhau sao? Con là nữ nhi tốt của nương.” Đường thị vuốt tóc nữ nhi của mình.

Thẩm Oánh Tuệ tuy còn nhỏ nhưng là đứa hiểu chuyện, nàng nghe cái liền gật đầu: “Vâng, Tuệ Nhi là nữ nhi ngoan của nương, Đại tỷ không phải, tương lai của Đại tỷ cũng không thể sánh bằng Tuệ Nhi!”

Sắc mặt Đường thị trở nên nghiêm nghị, duỗi tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ nhi mình: “Làm ai nói với con lời này?”

Oánh Tuệ bị Đường thị nắm tay đau tới nhíu mày, vội vã lắc đầu: “Không phải, nương, không ai nói với con như thế cả.”

Đường thị thấy nàng đau, liền dỗ dành: “Lời này chỉ có thể nói về nương, nha hoàn thân cận cũng không được nói, về sau không được nhắc lại nữa, có biết không? Nếu nghe ai bàn tán, nhất định phải tới đây nói nương biết.”

Thẩm Oánh Tuệ suy nghĩ rồi gật đầu, nàng không ở lại lâu, liền mang nha hoàn vội vàng trở về. Đường thị híp mắt nhìn ra ngoài cửa, phân phó: “Đi điều tra xem là ai nói với Nhị tiểu thư những lời này?”

Oánh Tú trở về viện thì đám người Nghiêm ma ma đã sắp xếp xong. Oánh Tú kêu Bão Cầm đem thêm hai bộ đồ mùa xuân: “Thanh Bích, ngươi là ổn trọng nhất, ngươi và Kiều ma ma ở lại phủ, có bằng lòng không?”

Thanh Bích dứt khoát đưa hộp trang sức cho nàng, gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ trông coi Vân Thư viện thật cẩn thận.” Nói xong, nàng quay đầu dặn dò Bão Cầm và Hương Lăng, tới Kiều phủ phải chú ý cái gì.

Oánh Tú cắt ngang lời nàng: “Lần này Hương Lăng cũng ở lại cùng ngươi, Tử Yên Và Bão Cầm theo ta tới Kiều phủ là được. Kiều ma ma tuổi đã lớn, Hương Lăng, ngươi phải chiếu cố bà ấy nhiều một chút.”

Hương Lăng đang thu xếp quần áo tỏ ra không vui, Oánh Tú chỉ nhìn mà không nói gì, sau đó kêu Bão Cầm gọi Kiều ma ma qua đây. Kiều ma ma là bà vú của mẫu thân Oánh Tú từ Kiều phủ gả vào Thẩm gia. Sau khi Kiều Tình Nhiên qua đời, Oánh Tú giữ những người thân cận của mẫu thân lại.

Thời điểm Kiều ma ma tới, Oánh Tú đang thay y phục và chuẩn bị dùng bữa trưa.

Thân thiết kéo Kiều ma ma cùng ngồi xuống giường, Oánh Tú phân phó Thanh Bích đóng cửa sổ lại: “Kiều ma ma, thời gian bà ở cạnh mẫu thân là lâu nhất, năm đó thời điểm gả tới đây, ngoại công ngoại bà chắc chắn có tặng mẫu thân của hồi môn, hiện tại bà còn giữ bản sao danh sách đó không?”

“Lúc trước thời điểm lão gia và phu nhân chuẩn bị của hồi môn lão nô cũng có mặt, sau khi tiểu thư qua đời cô gia đã khóa khố phòng của người, quà tặng tất cả đều ở trong đó. Danh sách lễ vật lão gia giữ một bản, cô gia chắc cũng có một bản trong tay.” Kiều ma ma cẩn thận nhớ lại, trả lời cẩn thận.

“Mấy năm nay mẫu thân chắc chắn đã sử dụng không ít, danh sách trong tay của ngoại công và cha hẳn là danh sách ban đầu. Kiều ma ma, bà có từng cầm qua nó không?” Kiếp trước lúc nàng xuất giá, Thẩm lão gia đưa toàn bộ của hồi môn còn lại của Kiều Tình Nhiên cho nàng, nhưng danh sách trong tay lại thiếu hơn phân nửa so với ban đầu. Khi đó Oánh Tú tin tưởng Đường thị, cho nên căn bản không biết bà ta rút bớt bao nhiêu.

Kiều ma ma ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt không có mấy biểu tình dư thừa, cánh tay bị Oánh Tú nắm lấy đột nhiên run run: “Danh sách ban đầu của tiểu thư lão nô còn giữ.”

“Thanh Bích, đi theo Kiều ma ma lấy danh sách đi.” Oánh Tú đứng lên đưa Kiều ma ma ra cửa. Sau khi cánh cửa đóng lại, Oánh Tú quay về gục ngã trên giường, thần sắc hoảng sợ, mí mắt giật giật.

Mấy ngày nay nửa đêm tỉnh lại, nàng đều sợ bản thân sẽ trở về căn phòng hư thối kia, khắp nơi đều bị mùi thuốc nồng nặc bao trùm. Mãi tới khi ngửi được hương an thần quanh quẩn đâu đây, trong lòng mới buông lỏng một chút, nàng thật sự đã trùng sinh trở về.

Sáng sớm hôm sau, Oánh Tú qua thỉnh an Đường thị, sau đó lên xe ngựa xuất phát tới Kiều phủ. Chợ sáng vô cùng náo nhiệt, nàng chỉ lẳng lặng ngồi bên trong cũng có thể nghe được tiếng thét to rao hàng của những người ra hàng. Oánh Tú vô tình xuyên qua khe hở của màn che nhìn ra bên ngoài, tầm mắt liền dừng tại một nơi.

Bão Cầm vừa thấy liền cười: “Tiểu thư, đây là Nam Dương hầu phủ, ba năm trước chúng ta đã tới đây, lần Tề gia nhị tiểu thư tổ chức hội thơ đấy ạ.”

Oánh Tú nhìn chằm chằm bốn chữ Nam Dương hầu phủ trên bảng hiệu kia, trái tim đột nhiên đau nhói, hai tay bất giác nắm chặt tấm đệm dưới thân. Mãi đến khi cửa phủ biến mất khỏi tầm mắt, nàng vẫn không có cách nào bình ổn cảm xúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN