Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm - Chương 59
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm


Chương 59



“Chúng ta phải ra ngoài thế nào?” Trọng Trầm Mặc hỏi. Bảo tàng lớn như vậy, cũng phải giữ được mệnh trước, hiện tại đi ra ngoài mới là vấn đề chính.

Trừ bỏ Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê ở bên trong đã ăn chút đồ, những người khác vẫn chưa ăn cơm, tới giờ đã có chút đói khát, bất quá vẫn có thể chịu đựng được.

Tiêu Lạc Ngọc chỉ lo suy ngẫm sự tình bảo đồ, cũng không trả lời vấn đề của Trọng Trầm Mặc. Thanh Thương nói “Không bằng chúng ta tìm chung quanh xem, nếu về theo đường cũ, đường đi tạm thời không nói, nhưng mà trên đường đủ loại cơ quan khó mà chịu nổi.”

“Thanh phó Các chủ nói rất có lý, không bằng tìm một chút biết đâu có lối ra.” Sở công tử nói, cầm trên tay hai bức họa cổ.

Tử Thanh ở trong dạo qua một vòng, rồi sau đó cúi đầu suy tư, cuối cùng mới nói “Không bằng đem cái giường băng này dựng đứng lên?” Sở công tử hỏi “Chẳng lẽ lối vào phía dưới giường băng?”

Tử Thanh lắc đầu “Ta cũng không dám chắc, nhưng ta trước kia xem qua một phần bản vẽ, bên trong thiết kế cùng nơi này cơ bản giống nhau, tất cả chốt mở cơ quan đều ở chính giữa gian phòng cuối cùng này.”

Trọng Trầm Mặc nói “Vậy cứ thử một lần đi.”

Giường băng này nặng đến ngàn cân, dùng hàn băng ngàn năm ở Bắc hải sở chế, vạn năm không đổi. Có thể bảo trì thân thể không thối rữa cũng là bảo vật luyện công. Nhưng mà có hàn khí xâm thể. Muốn đẩy nó ra không chỉ cần nội lực cường đại, còn phải cam đoan bản thân sẽ không bị hàn khí xâm nhập. Trừ bỏ Hoa Diệc Khê cùng Sở công tử ở ngoài, những người khác đều đứng vững bên giường băng, ngưng thần tĩnh khí.

Tiêu Lạc Ngọc trước hết đưa tay, hai tay nhẹ nhàng đẩy giường băng. Chỉ thấy hàn khí nháy mắt lưu động đến trên cánh tay Tiêu Lạc Ngọc. Hai cái cánh tay đều kết tầng băng thật dày. Những người khác thấy thế, cũng vội vàng tiến lên.

Bốn người không chỉ trên cánh tay kết băng, mà ngay cả trên lông mày mơ hồ có thể thấy được băng sương li ti. Giường băng dưới nội lực bốn người chậm rãi chuyển động, cuối cùng rốt cục dời đi hơn phân nửa.

Tiêu Lạc Ngọc trước hết thu tay lại, những người khác cũng lục tục đem tay rời đi. Rồi sau đó bốn người qua một bên tĩnh tọa vận khí, để tránh hàn khí xâm nhập thân thể. Chỉ thấy nguyên bản trên cánh tay kết băng thế nhưng bắt đầu lan rộng, cuối cùng bốn người toàn thân đều bị băng bao trùm, tựa hồ biến thành một người băng. Hoa Diệc Khê cả kinh, không nghĩ tới giường hàn băng lợi hại như vậy.

Vào lúc này, đột nhiên nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân.

Hiện tại người có thể tín nhiệm đều đang tĩnh tọa, Hoa Diệc Khê bàn tay giấu trong ống tay áo, lặng lẽ xuất ra độc dược. Sở công tử kéo y một chút, Hoa Diệc Khê nhìn nhìn hắn, đưa độc dược trong tay cho Sở công tử.

Tuy rằng Sở công tử võ công chỉ tính bình thường, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với Hoa Diệc Khê. Bọn họ phỏng chừng, người tới là đám người Lung Bình. Cơ quan phía trước đã bị bọn họ phá không sai biệt lắm, tường đan sa cũng đã bị hủy, nghĩ đến họ hẳn sớm đã đi theo.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, một lát sau có người tiến vào. Quả nhiên là Lung Bình, Chu Vân, Lý Thú cùng Đao khách tán.

“Hóa ra Sở công tử cũng tại nơi này, thất lễ.” Lung Bình nói, hắn không biết Sở công tử này là ai, cũng không dám thiếu lễ độ. Sở công tử cười cười “Ra là các vị, ta còn tưởng là ai chứ?”

“Sở công tử cho rằng còn có người nào?” Chu Vân nói. Sở công tử nhìn nhìn bọn họ, “Ai biết là mấy vị đại hiệp, hay là tiểu nhân đang trốn phía sau chờ làm ngư ông đắc lợi. Dù sao ra ngoài…” hắn nhìn Lung Bình “Mọi sự đều phải cẩn thận, không phải sao?”

“Sở công tử nói đùa.”

Hoa Diệc Khê biết Sở công tử đang cố kéo dài thời gian, chờ một lát bọn họ hồi tỉnh. Đao khách tán đột nhiên nói “Không biết nơi này sao lại có bốn khối băng? Có người ở bên trong?”

Vốn là Lung Bình cũng không chú ý nơi này, ai biết bị Đao khách tán phá hủy sự tình. Hoa Diệc Khê sắc mặt phát lạnh, lúc này nếu như đối phương ra tay, bọn họ cơ hồ không có năng lực phản kháng, dụng độc đối phó Phượng Nhan còn có thể, võ công bọn họ đám người Phượng Nhan nào có thể sánh bằng.

Hơn nữa bây giờ không chỉ hai người bọn họ gặp nguy hiểm, ngay cả mấy người Tiêu Lạc Ngọc cơ hồ là một chút phòng ngự cũng không có, nếu là kẻ mang tâm tư khác, một chưởng đánh xuống. Bốn người chỉ sợ đều nguy hiểm tính mạng.

“Người ở bên trong, tựa hồ là Tiêu bảo chủ?” Chu Vân nói, có chút không xác định. “Bọn họ sao lại bị đông cứng bên trong.”

Sở công tử nói “Giường băng này chính là vật báu vô giá, nếu thường xuyên ngồi trên luyện võ, sẽ có làm công lực gia tăng. Vừa rồi không cẩn thận phá hủy hàn tâm bên trong, phỏng chừng thực nhanh liền sẽ vỡ vụn. Bất quá lúc này cũng là thời điểm hàn tâm công hiệu lớn nhất. Hấp thu hàn khí tu luyện, công hiệu có đến mười năm. Không bằng các ngươi cũng thử xem, xem thử có hữu hiệu hay không.”

Mấy người khác đứng khá xa, cũng không nhìn thấy cơ quan lộ ra sau giường băng. Tất cả có chút nửa tin nửa ngờ. Nhưng nếu không tin, vì cái gì bốn người này đều sẽ như vậy.

Mười năm nội lực, đối với một người trong giang hồ mà nói, đó là một thứ hấp dẫn thật lớn, thậm chí so bảo tàng còn lớn hơn.

“Vậy Sở công tử tại sao không hấp thu hàn khí này?” Lung Bình hỏi, một bên chậm rãi đi tới chỗ hai người. Hắn cũng sợ hãi Hoa Diệc Khê kia mạc danh kỳ diệu dụng độc.

“Sở mỗ đối với cái này không có hứng thú.” Sở công tử tùy ý phủi phủi bụi bặm trên người. Hắn nói như vậy, những người khác càng đoán không ra tâm tư sâu cạn của hắn, càng thêm băn khoăn.

“Nếu như vậy, ta muốn thử xem.” Đao khách tán đột nhiên nhảy người lên, nháy mắt tiếp theo liền xuất hiện trước mắt Sở công tử. Sở công tử chỉ nhìn thấy bóng người chợt lóe, đã thấy Đao khách tán cách mình không đến một thước.

“A… từ đây nhìn, giường này hình như bị lệch? Hơn nữa xem ra, Sở công tử võ công cũng không khá lắm. Như thế nào ngay cả động tác của ta cũng thấy không rõ.” Đao khách tán nói “Cái này là cơ quan? Chẳng lẽ Tiêu bảo chủ bọn họ không phải vì luyện công mà là vì đẩy giường băng này ra?”

Hoa Diệc Khê lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng không nói lời nào. Bất quá Đao khách tán vẫn có chút khó chịu, lui về phía sau một bước. Hoa Diệc Khê dưới cơn nóng giận giết nhiều người Hổ bang như vậy, hắn chính là tận mắt chứng kiến.

Lung Bình trong mắt âm tình bất định, lúc này tựa hồ là thời điểm tốt nhất giết bọn họ. Lường trước cho dù là Hoa Diệc Khê dụng độc thiên hạ vô song, không để y có thời gian hạ độc, cũng là vô dụng. Nghĩ đến đây hắn không khỏi có chút hối hận sau khi đi vào không trực tiếp động thủ.

Nhìn thoáng qua Lý Thú, ý bảo hắn xông lên giết, Lý Thú sửng sốt, có chút khó tin. Lung Bình thấp giọng nói “Ngươi chẳng lẽ không muốn con gái sao?”

Bất quá Lung Bình cũng biết giờ muốn dựa vào Lý Thú còn không biết khi nào mới có thể giết Hoa Diệc Khê, chỉ thấy Lý Thú đi lên trước vài bước, rồi sau đó tựa hồ khó có thể quyết định lui trở về.

Bang chủ danh chấn thiên hạ, tựa hồ lập tức già đi mười tuổi. Bước đi có chút loạng choạng. Mỗi một bước tựa hồ cũng là do dự bất định giữa thân tình cùng hiệp nghĩa. Một bên là tính mệnh con gái yêu, một bên lại là ân nhân đã cứu hắn cùng Cái Bang.

Lung Bình đi theo sau Lý Thú, rồi sau đó hắn quay đầu lại nhìn Chu Vân, Chu Vân cũng có chút do dự. Lung Bình nói “Ngươi lo Hoa Diệc Khê cùng Sở công tử, kẻ khác giao cho ta.”

Rồi sau đó đột nhiên nổi loạn, phi thân lên. Vận đủ nội lực lên tay, trên không trung hướng bốn người đang tĩnh tọa chụp xuống.

Sở công tử vội vàng phi thân ngăn chặn, nhưng hắn dù sao không phải cao thủ, tuy rằng chặn được khí kình từ Lung Bình. Nhưng khi đối chưởng vẫn bị Lung Bình đánh bay ngược ra ngoài. Sở công tử phun một búng máu, đập vào vách tường phía sau ngừng lại.

Chu Vân đã đi tới, cầm lấy kiếm nói với Hoa Diệc Khê “Hoa các chủ, thật có lỗi! Ta…”

Hoa Diệc Khê bất chấp Chu Vân uy hiếp, bởi vì Lung Bình đã lần thứ hai đề nội lực, muốn giết chết đám người Tiêu Lạc Ngọc. Y đột nhiên tung ra bột phấn. Chu Vân sửng sốt, sợ tới mức lui lại sau mấy bước.

Y thì nhân cơ hội chạy đến trước người Tiêu Lạc Ngọc, hướng Lung Bình cũng tung ra bột phấn màu trắng, Lung Bình vừa mới đề khởi nội lực, vội vàng thu trở về, lui về phía sau mấy bước.

Nhưng Hoa Diệc Khê cũng bị nội lực Lung Bình đánh tới, không khỏi lui về phía sau một bước. Y xoa xoa vết máu ở khóe miệng, nói “Lung Các chủ nội lực không tồi, không biết có mấy thành là của Lung Mộc?”

Lung Bình có chút kinh ngạc, thốt ra “Làm sao ngươi biết?” Trên tay tốc độ cũng giảm nhiều. Hoa Diệc Khê khẽ mỉm cười, nụ cười này khiến Lung Bình đang kinh ngạc cũng có chút tâm thần lay động.

Không nghĩ tới Hoa Diệc Khê dung mạo bình thường còn có dáng vẻ này, trách không được Tiêu Lạc Ngọc thích y đến vậy. Nghĩ đến Tiêu gia bảo Bảo chủ cũng sẽ không thích một người xấu xí.

Vốn sự tình Lung Mộc là tính toán ngày sau khiến Lung Bình trở tay không kịp, nhưng Hoa Diệc Khê lúc này chỉ muốn bảo trụ mệnh Tiêu Lạc Ngọc. Quả nhiên, Lung Bình thu hồi nội lực, sắc mặt có chút âm lãnh.

“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.” Hoa Diệc Khê thanh âm lạnh lùng cất lên “Ta đã sớm ở trong này hạ độc, không đến một khắc, các ngươi đều sẽ độc phát thân vong. Đặc biệt ngươi… Lung Các chủ, trên tay ngươi đích xác độc tố hẳn là bắt đầu phát tác rồi đi?”

Lung Bình nhìn lòng bàn tay của mình, phát hiện quả nhiên lòng bàn tay đã biến thành màu đen. Sở công tử nào phải là kẻ ngốc, lúc vừa mới đối chưởng, Sở công tử trên tay đã có độc dược. Độc của Lung Bình, phát tác so với người khác nhanh hơn rất nhiều.

Nhất thời tình thế lâm vào cục diện bế tắc. Tất cả mọi người trúng độc, giải dược tại trên người Hoa Diệc Khê. Lúc này động thủ lần nữa, Hoa Diệc Khê tuyệt đối sẽ không đem giải dược giao ra.

“Hừ, Hoa thần y thủ đoạn khá lắm, thế nhưng bây giờ còn có năng lực xoay chuyển Càn Khôn.” Hoa Diệc Khê chỉ cảm thấy phía sau lưng trúng một kích thật mạnh, rồi sau đó cả người y bay lên không. Y cơ hồ nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn.

Miễn cưỡng quay đầu lại, là Đao khách tán.

Người này ở trên giang hồ luôn luôn mặc kệ sự tình giang hồ, nhưng Hoa Diệc Khê chung quy vẫn cảm thấy hắn ẩn ẩn có chút nhằm vào mình. Hiện giờ xuống tay, càng là nửa phần khí lực cũng không lưu. Phỏng chừng dùng hết mười thành nội lực.

Đừng nói Hoa Diệc Khê thân mình không tốt, chính là đại hán bình thường, cũng không trụ nổi một kích kia. Rồi sau đó y thật mạnh rơi xuống đất.

Xa xa Tiêu Lạc Ngọc còn trong lớp băng, Hoa Diệc Khê nhận thấy hai mắt của mình có chút nặng nề, tựa hồ muốn ngủ. Y nhìn thấy ánh mắt Đao khách tán, lúc này y rốt cục nhớ tới, người này là…

Chính là bây giờ biết thì có ích gì? Tiêu Lạc Ngọc không bên người, y chỉ cảm thấy nơi này hết sức lạnh lẽo, so với nơi hẻo lánh không người tại Tiêu gia bảo kia, còn muốn âm lãnh hơn.

Vốn tưởng rằng có thể cùng Tiêu Lạc Ngọc cả đời, chẳng lẽ cứ như vậy liền kết thúc sao? Thực không cam lòng…

Hoa Diệc Khê chỉ còn lại một chút tri giác cuối cùng. Cường ngạnh mở mắt nhìn Tiêu Lạc Ngọc. Chính là tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, dường như thấy không rõ lắm bộ dáng Tiêu Lạc Ngọc.

Hai người tựa hồ còn có rất nhiều chuyện chưa làm, nhưng chết đi như vậy, Hoa Diệc Khê đột nhiên cũng hiểu được không tệ lắm. Ít nhất ông trời vẫn cho y thời gian dài hạnh phúc như vậy.

Nếu kiếp sau có thể gặp gỡ Tiêu Lạc Ngọc, y nhất định vẫn sẽ liều mạng như thế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN