Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm
Chương 73
“Lần này nếu cứu không được ngươi, ta cũng cùng đi theo ngươi là được.” Tử Thanh tự nói, đề khí nhìn người trước mặt, còn một đường sinh cơ, hắn sẽ không từ bỏ.
Vào đêm, Sở vương ngồi ở đại điện có chút hôn ám, trong điện đèn lồng chỉ có mấy cái vẫn sáng. Trừ bỏ Sở vương, đại điện không có một bóng người.
Sau một lúc lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, vài thái giám bưng bữa tối đi đến, tới trước cửa cũng không hành lễ, lập tức tới trước mặt Sở vương, cao giọng nói “Vương gia, dùng bữa.”
“Để xuống các ngươi có thể ra ngoài.” Sở vương nói. Thái giám cầm đầu cho một ánh mắt ra hiệu, nhóm tiểu thái giám đằng sau đem đồ đặt xuống, nối đuôi nhau ra ngoài.
Thực nhanh, đại điện rộng lớn lại chỉ còn một mình Sở vương. Hắn lạnh nhạt nhìn đồ ăn trước mặt. Mấy lần dùng bữa trước hắn đều phải giết một tên thái giám mới chịu ăn, nhưng hắn cũng không phải kẻ tàn bạo, những người này cũng chỉ là nghe lệnh, liền không khó xử những người này nữa.
Chính là bọn thái giám ở trong cung lâu, đều là bợ đỡ kẻ cao chèn ép kẻ dưới, đối hắn cũng không hoà nhã. Sở vương ăn vài miếng, chợt nghe vài tiếng kêu rên, tay gắp đồ ăn dừng một chút, rồi sau đó làm bộ như không có gì tiếp tục ăn.
“Vương gia, thuộc hạ đến muộn.” Tử Điện ở một bên hiện thân, hấp tấp nói. “Vương gia thỉnh cùng thuộc hạ rời khỏi nơi này, trong cung đã bị Thái tử khống chế, Hoàng Thượng cùng hoàng hậu đều bị giam lỏng.”
Sở vương nhìn thấy Tử Điện cũng không kinh ngạc, chỉ hỏi “Tử Thanh đâu?”
Tử Điện đáp “Tử Thanh muốn đi ngoài thành liên hệ quân đội của Vương gia, hiện giờ cũng chỉ có Vương gia trở lại trong quân mới có thể vãn hồi cục diện. Người bên ngoài đã bị chúng ta thanh lý một nửa, phỏng chừng sẽ sớm bị phát hiện, Vương gia không thể do dự.”
Sở vương đúng là do dự, đi lần này rất có thể thật sự biến thành khâm phạm, nhưng hiện giờ tình thế đúng là yêu cầu hắn trở lại quân đội mới có khả năng vãn hồi cục diện. Huống chi Tử Thanh đi khỏi thành, Sở vương trong lòng ẩn ẩn lo lắng.
Đám người Tử Điện an bài mọi sự chu đáo chặt chẽ, Sở vương một đường hữu kinh vô hiểm rời đi hoàng cung, hơn nữa phía sau có người Hoa minh hiệp trợ, Sở vương hành tung thực nhanh đã bị che giấu, chờ khi người trong cung phát hiện, sớm đã không biết Sở vương ở nơi nao.
Trong điểm liên lạc của Hoa minh, Sở vương bước nhanh vào phòng, Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê đang chờ hắn, nhìn thấy hắn vội vàng đứng dậy tiến lên đón.
Chờ Sở vương đi đến trước người, Hoa Diệc Khê biến sắc, tiến lên cầm cổ tay hắn bắt mạch. “Ngươi ăn tiêu dao tán.”
Sở vương cười khổ, nói “Không sao, Tử Thanh có tin tức chưa?”
Tiêu Lạc Ngọc nói Tr khi rời đi Tử Thanh từng nói muốn đi tìm thuộc hạ cũ của ngươi, nhưng cũng không cho phép chúng ta theo sau bảo hộ.” Sở vương sắc mặt thay đổi mấy lượt, rồi sau đó nói “Tại thời điểm hồi kinh, ta đem ta họ an trí ở ngoại ô. Địa điểm chỉ có ta cùng Tử Thanh biết, có lẽ hắn muốn đi tìm bọn họ. Tử Thanh khi nào thì đi?”
“Hôm nay sáng sớm đã đi.”
“Vậy thì giờ đã có thể trở lại.” Sở vương lo lắng nhìn sắc trời, trong lòng càng thêm bất an.
“Ta đã phái người đi tìm kiếm Tử Thanh, tin tưởng thực nhanh sẽ có tin tức. Bảo đồ tiền triều cũng có kết quả, ta cùng Lạc Ngọc ngày mai sẽ đi qua, cần phải đến trước Thái tử, như vậy mới có đầy đủ vàng bạc điều động quân đội. Có lẽ Thái tử bên kia cũng đã bắt tay tìm kiếm, ta đã dặn Hữu Yển lưu ý hành động Thái tử.” Hoa Diệc Khê nói.
Tiêu Lạc Ngọc có chút lo lắng nhìn Sở vương, “Vốn là chúng ta là tính toán đem người giao cho ngươi hành động, nhưng hiện giờ ngươi… “
Vừa rồi Hoa Diệc Khê nói Sở vương ăn tiêu dao tán, Tiêu Lạc Ngọc dĩ nhiên biết đó là cái gì, ngày sau Sở vương mỗi ngày sẽ không thể tách rời vật ấy, một ngày không ăn liền giống như phế nhân.
Hoa Diệc Khê nói “Tiêu dao tán không có bất luận giải dược gì, ta cũng không có biện pháp. Chỉ có thể dựa vào chính ngươi. Chỉ cần nhẫn mấy ngày nữa là được.”
Sở vương cười khổ, tiêu dao phát ra tác ra là cái dạng gì hắn biết, tuy rằng chưa tự mình trải qua nhưng cũng thấy qua không ít người bởi nó mà thê ly tử tán cửa nát nhà tan. Trong đó cũng không thiếu người ý chí kiên cường, Hoa Diệc Khê lại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ vài câu, có lẽ nếu là Tiêu Lạc Ngọc thì hẳn sẽ là cảnh tượng khác.
Hoa Diệc Khê cũng mặc kệ Sở vương trong lòng nghĩ gì, thản nhiên nói “Ta cùng Lạc Ngọc đi trước chuẩn bị, ngày mai sớm xuất phát.” Dứt lời hai người rời khỏi phòng.
Sở vương lắc đầu, lúc này hắn quan tâm nhất chính là an nguy Tử Thanh, những sự tình khác hắn tạm thời không muốn suy nghĩ. Sai Tử Điện đi liên lạc những mật thám khác, sau đó ngay tại phòng chờ đợi tin tức.
Thời gian từng khắc từng khắc trôi đi, ngày còn chưa sáng, Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê liền rời đi, Sở vương một đêm không ngủ, đang lúc chỉnh lý một ít tình báo trong lúc hắn bị giam lỏng, liền nghe được có người hồi báo nói chưa tìm được Tử Thanh.
Hắn ở trong phòng đi qua đi lại vài vòng, rồi sau đó dặn “Tử Điện, ngươi dẫn người đi tìm.”
“Vương gia, người Hoa minh nếu không tìm thấy, chúng ta đây khẳng định cũng rất khó tìm được, thuộc hạ phỏng chừng Tử Thanh đang ở chỗ thủ hạ cũ của Vương gia, Vương gia có muốn thuộc hạ đi tìm ở đó hay không?”
Sở vương do dự, Tử Điện cũng không nói lời nào, chờ Sở vương đáp lời, lại nhìn đến ngón tay Sở vương tựa hồ vô ý run lên một chút, rồi sau đó thân thể cũng dần dần không khống chế được mà phát run.
“Vương gia…” Tử Điện nghi hoặc, nháy mắt sắc mặt tái nhợt “Không tốt, là tiêu dao phát tác.”
Sở vương mấy ngày nay mặc dù có ăn, nhưng hắn vẫn luôn khống chế lượng ăn, cho nên hắn mỗi một lần ăn cũng không nhiều, chính là qua mấy ngày, vẫn sẽ có chút ỷ lại. Một đêm đã là cực hạn, lúc này có thể làm cho hắn an tĩnh lại, chỉ có tiếp tục sử dụng tiêu dao tán.
“Ta đi tìm Hoa thần y.” Tử Điện nói.
“Vô dụng, y cũng trị không hết cái này.” Sở vương bất đắc dĩ, cực lực làm cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng thân thể run rẩy càng ngày càng lợi hại. “Tử Điện, nhanh… tìm dây thừng đem ta trói lại.”
“Nhưng mà… “
“Không nhưng nhị gì hết…” Sở vương nói “Ngươi cầm lệnh bài của ta đi Hạnh Hoa lâm phía đông ngoại ô, tự nhiên sẽ có người tìm ngươi. Nếu là Tử Thanh ở đó bảo hắn trở về, nếu hắn còn chưa tới, ngươi bảo Vương Tuấn tướng quân lại đây. Nhớ rõ, tìm được hắn liền nói, là ta sai ngươi đến.”
Tử Điện tiếp nhận lệnh bài Sở vương đưa tới, do dự một chút. Sở vương nói “Không còn thời gian, ngươi tìm dây thừng trói ta lại, sai người ở phía ngoài trông chừng ta đừng để cho ta ra ngoài, ngươi lập tức đi đi.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Tử Điện cắn răng nói. Sau đó tìm một sợi dây thừng đem Sở vương trói trên ghế, Sở vương tuy rằng khí lực không nhỏ, nhưng võ công dù sao cũng bình thường, dưới ảnh hưởng của tiêu dao tán cơ hồ không có năng lực phản kháng, thực nhanh đã bị Tử Điện trói lại.
Tử Điện dặn dò người ở phía ngoài đừng cho bất luận kẻ nào đi vào, cũng đừng cho Sở vương đi ra, sau đó lên đường.
Nói đến Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê sau khi rời đi, một đường vội vã, đi tới một nơi không ai ngờ tới. Hoàng lăng ngoại ô phía tây kinh thành.
Hoàng lăng vốn thuộc tiền triều, nhưng bởi vì đây chính là chỗ long mạch tụ tập, cho nên hoàng lăng đương đại cũng xây tại phía tây, hơn nữa cách Hoàng lăng tiền triều không xa.
Hoàng lăng tiền triều từng bị trộm mộ cùng với không được tu sửa, đã đổ nát vô cùng, rất ít người xuất hiện ở đây. Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê cũng không mang theo những người khác, chỉ hai người đi vào trong này.
Tiêu Lạc Ngọc ôm lấy Hoa Diệc Khê, bên này cỏ dại mọc thành bụi, Hoa Diệc Khê thân mình vẫn chưa hoàn toàn tốt. Tiêu Lạc Ngọc lo lắng y đi đường. Hoa Diệc Khê tùy ý hắn ôm. Chỉ thấy Tiêu Lạc Ngọc vài cái thả người, biến mất tại chỗ sâu trong Hoàng lăng.
Mà sau khi hai người rời đi không lâu, một bóng người xuất hiện tại chỗ hai người mới đứng.
“Hóa ra bảo vật giấu ở chỗ này, thật sự là ngoài ý.” Bóng người lầm bầm, “Thật sự là đi mòn gót giày chẳng thấy đâu, được tới lại chẳng tốn công. Xem ra hôm nay được món hời, nhưng chỉ có một mình ta.” Rồi sau đó bóng người biến mất không dấu vết.
Hết thảy lại trở về yên tĩnh.
Thời gian thực nhanh trôi qua nửa ngày, tin tức Sở vương ở trong cung mất tích cũng không tiết lộ ra, mà ngay cả một ít đại thần quyền cao chức trọng đều không có được chút tin tức nào. Tựa hồ cái gì cũng không phát sinh.
Tử Điện chỉ dùng vài canh giờ liền mang theo một nam tử thân cao tám thước về tới điểm liên lạc của Hoa minh, Sở vương còn đang trong phòng chưa đi ra.
Trên đường đi, Vương Tuấn đã nghe Tử Điện kể sự tình của Sở vương, hắn là thủ hạ tâm phúc của Sở vương, đương nhiên là giận dữ không thôi, thiếu chút nữa liền muốn dẫn binh đến kinh thành, nếu không phải Tử Điện ngăn cản, phỏng chừng lúc này đã mang binh vào thành.
Tuy rằng trong lòng có chuẩn bị, nhưng Vương Tuấn vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Sở vương vẫn ngồi trên ghế, nhưng sợi dây cột lấy hắn đã nhuộm đầy máu tươi, ngay cả Sở vương ý chí kinh người, nhưng một khi tiêu dao phát ra tác thống khổ khiến cho hắn nhịn không được muốn giãy khỏi dây thừng trói buộc. Kết quả dẫn đến dây thừng thật sâu cứa vào da thịt.
“Vương gia.” Vương Tuấn hét lớn một tiếng chạy tới. “Vương gia người sao rồi?”
Sở vương cố gắng mở to mắt, “Ngươi có nhìn thấy Tử Thanh không?”
Vương Tuấn một đại hán tám thước đỏ hốc mắt, nức nở nói “Thuộc hạ không nhìn thấy Tử Thanh đại nhân, Vương gia yên tâm, thuộc hạ dẫn người tới kinh thành, đoạt ngôi vị hoàng đế cho Vương gia.”
“Hồ nháo, cùng… cùng bổn vương lâu như vậy, bổn vương có lúc nào muốn ngôi vị hoàng đế.” Sở vương khó nhọc nói.
“Nhưng…”
“Vương gia, hiện giờ Thái tử đã khống chế Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu, chúng ta phải hết sức tự bảo vệ mình.” Tử Điện nói. “Kỳ thật thuộc hạ…” hắn nhìn thoáng qua Vương Tuấn “Thuộc hạ cùng Vương Tướng quân trên đường đi tại vách đá tìm được kiếm của Tử Thanh.”
“Ngươi nói cái gì?” Sở vương sửng sốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!