Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 607: Khảo sát thực địa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Trùng Sinh Chi Nha Nội


Chương 607: Khảo sát thực địa


Liễu Tuấn lạ lần nữa làm cho Lý Từ Lệ Trân bất ngờ.

Vào 8 giờ 30 phút sáng, Lý Từ Lệ Trân đúng hẹn xuất hiện ở phòng làm việc của Liễu Tuấn, đây là một thói quen rất tốt, không đến sớm cũng không đến muộn.

Đến sớm trong lòng người ta áy náy, đến muộn làm người ta chờ đợi thì bản thân lại xấu hổ.

Kết quả vừa ngồi trong phòng làm việc chưa được ba phút, Liễu Tuấn liền đề nghị mới Lý Từ Lệ Trân xuống nông thôn đi dạo, trải nghiệm dân tình phong thổ của huyện Ninh Bắc.

Lý Từ Lệ Trân rất ngạc nhiên, nhưng không cự tuyệt.

Lần này cô ta tới là cầu xin một câu nói của Liễu Tuấn, ngay cả kế hoạch “đưa hàng tới tận cửa” cũng chuẩn bị, thiếu chút nữa thực thi thật.

Tất nhiên Liễu Tuấn nói sao làm vậy, chỉ cần cuối cùng mình đạt được kết qủa muốn có là tốt rồi.

Vương Á sớm đã chuẩn bị xe từ trước.

Lý Từ Lệ Trân trang phục xa hoa quý trọng nhìn thấy cái Santana rách nát của Liễu Tuấn thì mỉm cười.

Liễu Tuấn cũng cười đáp lễ.

Phan Tri Nhân giải thích một câu:
– Bà Lý, lãnh đạo huyện chúng tôi đều phân phối xe như vậy, không phải là cố ý thất lễ với bà.

Lý Từ Lệ Trân cười duyên dáng, nói:
– Phan tiên sinh cả nghĩ rồi, tôi sớm nghe nói lãnh đạo của huyện Ninh Bắc, đặc biệt là Liễu huyện trưởng, liêm khiết chính trực, hôm nay được thấy đúng là danh bất hư truyền.

Phan Tri Nhân cười gật đầu, mở cửa xe cho Lý Từ Lệ Trân.

Quý phu nhân của Hồng Kông này quả nhiên là nhân vật khôn khéo, lời tâng bốc tự nhiên, không làm cho người ta ghét.

– Tới thị trấn Ngũ Lý Kiều.
Liễu Tuấn bảo Vương Á.

Vương Á không nói nhiều, gật đầu rồi khởi động xe.

Xe đi rất êm, Lý Từ Lệ Trân lên tiếng tán thưởng:
– Liễu huyện trưởng, tình hình đường xá của quý huyện rất tốt!

– Tôi đã tới một số địa phương trong nội địa, quốc lộ cấp huyện làm rộng rãi bằng phẳng như thế này là rất hiểm có.

Liễu Tuấn cười nói:
– Đường xá thông suốt, là đảm bảo cơ bản cho kinh tế phát triển.

– Đúng là như thế, những nơi tôi đi qua, phàm chỗ nào làm được tốt, kinh tế đều rất phát triển.
Lời này của Lý Từ Lệ Trân không phải là thuận miệng tâng bốc mà là sự thật.

“Muốn giàu lên phải làm đường” sáu chữ này là kinh nghiệm kiếp trước Liễu Tuấn mang tới, đã qua vô số sự thực chứng minh, bất kể là dùng ở thành phố Bảo Châu hay là huyện Ninh Bắc, hiệu quả đều thấy rõ ràng.

Lộ trình chừng hai mươi kilomet thoáng cái đã tới, Mai Văn Hoa sớm đã nhận được điện thoại thông báo, đi xe Santana của chính phủ đón sẵn ở giữa đường, Liễu Tuấn không muốn lãng phí thời gian dây dưa với cán bộ địa phương.

Nhìn thấy chiếc xe số hai của Liễu Tuấn, Mai Văn Hoa đi trước dẫn đường tới thẳng vườn quả.

Đi tới ngọn đồi trồng táo, thời tiết trong xanh, mặt trời không gắt lắm, nếu như đi dã ngoại thì đúng là một ngày thích hợp.

Mai Văn Hoa thấy Lý Từ Lệ Trân từ trong xe của Liễu Tuấn đi ra thì hơi sửng sốt, không biết cô ta có lai lịch gì, trong điện thoại Phan Tri Nhân không hề nói.

Chỉ có điều Lý Từ Lệ Trân đẹp rạng rỡ, lại kháng với mỹ nữ bản địa, phong tình khác lạ nhìn rất là thích mắt, Mai Văn Hoa thầm cản thán, bên cạnh Liễu huyện trưởng sao ai nấy cũng là mỹ nhân.

Liễu Tuấn nhìn trang phục quý phái của Lý Từ Lệ Trân mỉm cười.

Lý Từ Lệ Trân thông minh, lập tức hiểu ý Liễu Tuấn, cười nói:
– Không vấn đề gì!

– Vậy thì tốt!
Liễu Tuấn gật đầu, đi lên núi trước.

Cây táo cũng không phải nhất định phải trồng ở trên đồi núi, trồng ở bình nguyên càng thích hợp hơn, ban đầu khi làm vườn quả nghìn mẫu này, thị trấn Ngũ Lý Kiều có một ý kiến, là chiếm dụng một số đất canh tác ở đồng bằng để trồng cây, thậm chí có một số cá biệt rất cấp tiến, đề nghị làm rừng bốn lúa sáu, tức là cứ mỗi mười mẫu đất, thì bốn mẫu trồng kinh tế rừng, sáu mẫu trồng lương thực, nhưng bị Mai Văn Hoa kiên quyết bác bỏ, cho rằng vườn quả phải tận dụng đất đai hoang vu, không thể chiếm dụng ruộng lúa được.

Lý do của Mai Văn Hoa là, huyện Ninh Bắc là một huyện lớn truyền thống nông nghiệp, trồng các loại lúa nước lương thực mới là căn bản, hạng mục đồ uống này, chính là kinh tế lâm nghiệp, chưa được thị trường kiểm chứng, không thể mù quáng chiếm đất ruộng mà dùng, một khi xảy ra vấn đề sẽ tạo thành tổn thất không thể bù đắp được cho người dân.

Điều này được Liễu Tuấn tán thưởng.

Mai Văn Hoa không hổ danh là sinh viên đại học chính quy, đầu óc rất tỉnh táo, đời sau có rất nhiều nơi mù quáng làm kinh tế lâm nghiệp, thậm chí dùng cả mệnh lệnh hành chính ép buộc, kết quả con đường tiêu thụ không thông, giá cả giảm mạnh, hoa quả tích trữ lượng lớn thối rữa, gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Người lãnh đạo chỉ vỗ đầu nói là suy nghĩ thiếu chu toàn, còn món “học phí” khổng lồ tất nhiên do n gười nông dân chi trả, nông dân oán hận không chỗ phát tiết, làm cho uy tín chính phủ tổn thất, mâu thuẫn với người dân với chính phủ càng thêm gay gắt.

Mai Văn Hoa có thể tỉnh tháo nhận thức được điều mấu chốt của vấn đề này quả nhiên là một nhân tài không tệ.

Núi không cao, suy tính tới Lý Từ Lệ Trân dù sao là quý phu nhân từ Hồng Kông, Liễu Tuấn khống chế tốc độ leo núi rất tốt, thi thoảng dừng lại nói chuyện với người bên cạnh mấy đâu, chỉ điểm một chút, thực sự là để cho Lý Từ Lệ Trân có chút thời gian nghỉ ngơi.

Sự quan tâm tinh tế của Liễu Tuấn làm Lý Từ Lệ Trân trong lòng tăng thêm chút thiện cảm.

Tuy cô ta chuẩn bị “dâng hàng tới cửa”, nhưng đối với Liễu Tuấn hận tới tận xương tủy, chính kẻ này và người chị họ của y, đã làm cho cô ta trong thời gian ngắn tổn thất tới một phần ba số tài sản.

Lý Từ Lệ Trân thậm chí còn nghĩ tới, nếu như Liễu Tuấn đúng là hạng háo sắc, tiếp nhận “hàng”, thì khi hai người quan hệ, cô ta liệu có kìm nổi kích động giết người hay không?

Ở trên sườn đồi, Liễu Tuấn chỉ vào từng mảng vườn quả xanh tốt nói:
– Bà Lý, vườn quả khắp xung quanh đây, đều là trồng cho xưởng đồ uống đấy.

Lý Từ Lệ Trân cười ngượng ngập, trong lòng hơi hiểu ra vì sao Liễu Tuấn muốn đưa cô ta tới cái vùng nghèo khó hẻo lánh này rồi.

Đi lên đỉnh đồi cái lán nhỏ kia vẫn còn.

Liễu Tuấn đi thẳng tới, ở bên ngoài gọi:
– Cụ Mai ơi!

– Ờ, ai đấy?
Vẫn là giọng nói già cả kia.

Liễu Tuấn cười vui vẻ nói:
– Là cháu đây, Liễu Tuấn của chính phủ huyện.

– Ôi cha, là Liễu huyện trưởng.
Rèm vải vén lên, cụ Mai đáp lại đi ra, cười với Liễu Tuấn, những nếp nhăn trên mặt nhíu lại cùng một chỗ.

Cụ già này trí nhớ không tệ, mới gặp Liễu Tuấn một lần đã nhớ rồi.

– Liễu huyện trưởng, Mai bí thư, mau mau mời ngồi.
Cụ Mai cười vui sướng, quay người kéo cái ghế dài ở trong lán ra.

Liễu Tuấn khiêm nhường nói:
– Bà Lý, ngồi nghỉ ngơi một chút đi.

Lý Từ Lệ Trân sao dám ngồi? Hơn nữa cái ghế kia dơ dáy bẩn thỉu, cho cô ta cũng chẳng ngồi.

Lý Từ Lệ Trận cũng cười nói:
– Liễu huyện trưởng ngồi đi.

Liễu Tuấn gật đầu nhưng không ngồi, mọi người cứ đứng như thế.

Liễu Tuấn hỏi:
– Cụ Mai, cụ bà đi đâu rồi?

– Bà ấy mới sớm ra đã đi cắt cỏ lợp chuồng lợn rồi.

Liễu Tuấn hứng thú hỏi:

– Ồ, nhà cụ nuôi mấy còn lợn?

– Bốn năm con, chính sách của huyện tốt lắm, thức ăn có thể nợ trước, nhà nào cũng nuôi vài con, ngọn đồi này đã sắp không còn cỏ lợp chuồng lợn nữa rồi.
Cụ Mai nói rất là hài lòng.

Công ty thức ăn gia súc Hưng Vượng vốn ban đầu chỉ ký hiệp định cung cấp thức ăn cho hai xã Thất Lĩnh Trùng và Cẩm Hương thôi, về sau có mấy xã học theo, ùn ùn lên huyện xin “ưu đãi” này!

Liễu Tuấn không ủng hộ cũng không phản đối, bảo bọn họ tự đi tìm công ty Hưng Vượng mà đám phán, Mai Văn Hoa trình độ văn hóa cao, biết “lừa đảo”, nên đã đàm phán xong.

Nghe nói có chuyện tốt như thế, quần chúng nhà nhà hộ hộ đều tranh nhau nuôi lợn, hiện giờ lượng heo sống xuất chuồng của huyện tăng vọt, may mà Liễu Tuấn có chuẩn bị, sớm đã liên hệ với mối tiêu thụ của nơi giết mổ ở Đại Ninh rồi.

Đó là tác phong nhất quản của Liễu Tuấn, phàm chuyện gì cũng chuẩn bị sẵn, nếu không heo nuôi lớn mà không bán ra được thì phiền toái to.

Coi sóc một huyện nông nghiệp gần triệu nhân khẩu, khó khăn hơn quản lý một xí nghiệp lớn mấy vạn người nhiều lắm, rất nhiều việc cần phải tính toàn chu đáo trước rồi mới hành động.

Bởi vì những năm đầu thập kỷ 90, đa phần nông thôn mới giải quyết được vấn đề no ấm, cơ bản không có chút tích lũy nào, không chịu nổi đả kích, chính sách của huyện một chút thiếu chu toàn thôi, là làm vô số gia đình nông dân trong chớp mắt lâm vào cảnh khốn cùng, có thể mấy năm trời cũng không hồi phục được.

Đây là chuyện Liễu Tuấn suy nghĩ tới đầu tiên khi làm việc.

Làm việc không tốt, bị phê bình thậm chí xử phạt chỉ là chuyện bình thường, bị người dân chỉ trích trách móc cũng là chuyện bình thường, quan trọng là Liễu Tuấn phải làm đúng với lương tâm của mình, trước kia từ bỏ cuộc sống ung dung nhàn nhã của một phú ông, lựa chọn theo quan trường, mục đích của Liễu Tuấn chỉ có một, là làm việc vì dân.

Nhiều năm trước, khi hai cha con nói chuyện, Liễu Tấn Tài từng nói qua, nhìn thấy thu nhập của người dân ngày càng cao, cuộc sống ngày càng tốt, cảm giác thành tựu và tự hào đó không gì có thể bì được!

Cụ Mai cười sung sướng nói:
– Liễu huyện trưởng cám ơn ngài, những người già trên sáu mươi tuổi chúng tôi được miễn trừ thuế đầu người rồi, mọi người đầu khen ngợi huyện trưởng đó!

Chỉ là làm việc trong phận sự mà được khen ngợi như vậy, hơn nữa lại là một cụ già thất thập cổ lai hi khen ngợi, Liễu Tuấn bất kể thế nào cũng không dám nhận, vội khoát tay nói:
– Điều cháu phải làm thôi mà, cụ Mai, không nói chuyện này nữa, vườn quả phát triển thế nào ?

– Tốt, tốt lắm, nhân viện kỹ thuật của trạm nông nghiệp huyện thường xuyên tới chỉ dẫn, năm sau tất cả đều kết trái rồi.

Cụ Mai híp mắt lại nhìn vườn hoa quả đầy ngọn đồi, rất là vui mừng.

Liễu Tuấn nhìn Mai Văn Hoa một cái, Mai Văn Hoa gật đầu, vườn quả này là trọng điểm phát triển kinh tế của thị trấn Ngũ Lý Kiều trong vài năm tới, Mai Văn Hoa theo dõi sát sao, hắn nói khẳng định là không có vấn đề gì.

Liễu Tuấn hỏi:
– Cụ Mai, nhà cụ nhận thầu tổng cộng bao nhiêu mẫu vườn quả thế?

– Hai mươi mấy mẫu! Toàn bộ gia sản đặt vào đó hết rồi, còn phải đi vay hơn một vạn đồng bên ngoài, Liễu huyện trưởng, tôi nghe nói cái xưởng đồ uống không làm nữa, có chuyện đấy chăng? Chuyện này không được, thế thì lấy mạng già của tôi mất.

Cụ Mai tuổi cao rồi, tin tức “không linh thông”, rất lo lắng vì chuyện này, cho dù người trong nhà nói cho ông biết, xưởng đồ uống trong huyện chỉ đổi ông chủ thôi, vẫn làm việc, nhưng trong lòng cụ Mai vẫn không yên, gặp được Liễu Tuấn ở đây liền vội hỏi.

Đối với người trẻ tuổi này, ông tín nhiệm lắm.

Thuế đầu người nói miễn là miễn, không dây dưa chút nào, huyện trưởng như vậy đáng được tin nhiệm.

– Ông yên tâm, không có chuyện đó đâu.

Liễu Tuấn trả lời khẳng định, liếc Lý Từ Lệ Trân một cái.

Khuôn mặt trắng trẻo của Lý Từ Lệ Trân đỏ lên

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN