Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài


Chương 21


Đột ngột, di động của Kiều Tân Hạo vang lên, trong nháy mắt quấy nhiễu mọi tình tự hỗn loạn trong đầu hắn. Hắn lạnh mặt nghe máy, có chút bực dọc.

“A lô.”

“A lô, Tân Hạo, em đang ở đâu ?” Thanh âm đầu bên kia hơi lo lắng.

Kiều Tân Hạo không kiên nhẫn nhíu mày, “Liên quan gì tới anh !”

“Tân Hạo.” Ngữ khí người nọ gọi tên hắn như gọi một đứa nhỏ, làm cho hắn càng thêm chán ghét.

“Tôi quay về Bắc Kinh.”

Advertisement / Quảng cáo

“Đi Bắc Kinh chơi vài ngày cũng không sao, chừng nào em về ?”

Kiều Tân Hạo khẽ cười nhạo, “Thủ tục chuyển trường đều đã làm thì anh nghĩ tôi còn trở lại sao ? Tôi nói cho anh biết, chuyện tôi tự tôi quyết định, ghét nhất là có người ở bên cạnh chỉ đạo.”

“Đủ rồi.” Kiều Tân Vũ rốt cục phát hỏa, khóe mắt đuôi mày đều hiển lộ sự tức giận, “Lớn già đầu như thế mà sao chẳng khác nào một đứa nhỏ ba bốn tuổi vậy hả, em biết suy nghĩ không đấy, tình huống hiện giờ còn có thời gian bốc đồng sao ?”

“Ha ha.” Kiều Tân Hạo lạnh lùng cười, “Đúng vậy a, là tôi không hiểu chuyện, là tôi không biết suy nghĩ, là tôi hoàn toàn tùy hứng làm bậy không để ý đến anh vất vả cực nhọc chống đỡ công ty, tôi vô lương tâm đấy thì sao ? Tôi đã đủ lớn để tự quyết định hôn nhân của mình, anh giống một người cha phong kiến cổ hủ đang quản giáo con trai lắm rồi đấy ! Tôi còn cho anh biết, anh thích thì đi mà đính hôn với con gái Tô gia đi, tôi không có nghĩa vụ chơi đùa với anh đâu, anh trai thân mến.”

“Em…” Kiều Tân Vũ bị lời hắn nói làm tức giận đến cứng họng, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào. Người em trai này của hắn từ nhỏ đã theo ở cùng ông bà ngoại, nhận hết sủng ái, tất nhiên là sẽ bị chiều hư, mới trước đây nó vẫn còn nghịch ngợm, mà lớn lên lại bất chấp mọi sự quản chế, cho tới bây giờ cũng không biết nghĩ cho những người khác trong nhà. Kiều Tân Vũ xoa xoa cái đầu đang đau nhức, nhu nhu huyệt thái dương, trạng huống hiện giờ của công ty đang gặp nguy kịch, nếu như không có thế lực bên ngoài trợ giúp, chỉ sợ là lúc này đây thật sự đã không chống đỡ nổi nữa.

Hắn nghĩ nghĩ rồi chợt cảm thấy phiền muộn, nếu có thể, hắn nào lại muốn như thế này ? Hắn vì công ty vội vàng bận bịu, hết ngày dài lại đêm thâu, mấy ngày nay thậm chí ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn, thế mà Tân Hạo lại chỉ biết gây phiền toái thêm cho hắn, từ sau khi ba qua đời, nó có khi nào thèm nghe lời hắn đâu.

Nghĩ đến đây hắn chỉ có thể mềm giọng lại, “Anh cũng không ép em đính hôn với Tô Vũ, anh chỉ nói là em hãy thử kết giao với nàng xem. Nếu người cô nhỏ Tô Vũ kia thích là anh thì anh hiển nhiên sẽ nguyện ý đính hôn với nàng, nhưng điều mấu chốt là người mà nàng tâm tâm niệm niệm không buông tay được là em không phải sao ?”

“Mặc kệ cô ta ! Cô ta là cái gì a, là cô ta thích tôi chứ có phải tôi thích cô ta đâu, trên đời nào có chuyện tốt như vậy chứ. Anh muốn đính hôn với cô ta thì cứ theo đuổi đi, đuổi được thì đó là bản lĩnh của anh, còn không được thì cũng đừng phiền đến tôi.” Ngữ khí của Kiều Tân Hạo vô cùng lãnh ngạo, còn mang theo vài phần trào phúng.

Vì thế cơn tức của Kiều Tân Vũ nhất thời kìm lại không được tuôn ra, hắn gần đây vốn đã bị chuyện công ty khiến cho sứt đầu mẻ trán, bây giờ ngay cả thằng em trai cũng muốn chèn ép hắn, dựa vào cái gì chứ ? “Được, em lợi hại, em từ nhỏ đã lợi hại, chuyện em đã quyết định thì ai có thể miễn cưỡng em a ! Em đã chuẩn bị hoàn chỉnh thủ tục chuyển trường rồi chứ gì, được ! Em muốn học ở đâu thì học đi, đã không muốn về thì cả đời cũng đừng mong trở về. Em sẽ tự do lắm đấy, không có áp lực không có hành trang, muốn làm gì thì làm đó. Chuyện trong nhà không liên quan tới em đúng không, công ty cũng không còn quan hệ với em nữa đúng không, vậy thì cũng đừng dùng tiền từ nhà nữa, thẻ tín dụng với mấy thứ kia đều ngưng dùng hết đi, em lợi hại mà, tự nuôi sống mình chắc cũng không thành vấn đề đâu.”

Nói xong một đoạn dài, hắn liền cúp điện thoại cái rụp, trong lòng vẫn còn đang bốc hỏa hừng hực.

Bên kia, Kiều Tân Hạo lăng lăng cầm di động, nghe tiếng ‘tút tút’ truyền tới, sau một lúc lâu mới rốt cục có phản ứng. “Tôi thèm vào.” Hắn cơ hồ dâng lên một xúc động muốn ném điện thoại, cũng may lý trí kịp trở về một lần nữa mới khống chế được động tác trên tay. “Anh giỏi, chặn thì cứ chặn đi, tôi không tin không có tiền của anh tôi sẽ chết đói.”

Thật may phí chuyển trường hắn đã nộp rồi, bằng không bây giờ ngay cả giao học phí cũng là cả một vấn đề, hắn càng nghĩ càng phiền muộn. Vốn hắn đang cấp bách rồi, ngay cả máy tính cũng quên mang theo, hôm nay còn định đi mua máy tính mới. Nghĩ đến đây hắn liền hận không thể gọi thêm một cú cho Kiều Tân Vũ để mắng to một trận, hắn oán hận liếc mắt nhìn shop máy tính một phát, cắn răng xoay người rời đi.

Hắn tìm tới một cái máy rút tiền, kiểm tra xem thẻ tín dụng của mình có phải nhanh như vậy đã bị chặn hay không, không ngờ tới hành động của Kiều Tân Vũ lại chớp nhoáng như thế, hắn lấy ra bốn năm cái thẻ mà chỉ có mỗi cái của ba hắn tặng lúc sinh nhật là còn dùng được. Phỏng chừng Kiều Tân Vũ còn không biết sự tồn tại của chiếc thẻ này, hắn rốt cục cũng thả lỏng mà thở phào một hơi, thẻ tín dụng này đã bị hắn dùng không ít, có điều ít nhiều gì cũng còn một hai vạn.

Trong khi đó, Giản Quân Khải bên kia lại sắp đến hạn phải về nhà mỗi tuần một lần, tuy trong rằng lòng anh tràn đầy không muốn.

“Nếu anh về nhà thì em cũng nên trở về nhà mình vậy.” Dư Hạc không thích ở một mình trong nhà Quân Khải, trống rỗng khiến cho cậu phi thường không quen.

Advertisement / Quảng cáo

Quân Khải mấp máy môi, ở trước mặt cậu làm ra biểu tình ủy khuất, “Lại còn ‘nhà mình’ này kia, chẳng lẽ em không xem nhà anh là nhà mình sao ? Cho dù anh không ở em cũng có thể ở a, em cũng có chìa khóa mà ?”

“Nhưng là…” Dư Hạc cau mày nhìn anh, hồi lâu sau mới đành thở dài, “Thôi được.”

“Được rồi được rồi.” Quân Khải nhịn không được sờ sờ đầu cậu, “Em thích ở đâu thì cứ ở, dù sao cũng đều là nhà em a, em cứ tự lựa chọn. Chẳng qua một mình em thì phải cẩn thận chút, dạ dày em vốn không được tốt, nhớ phải ăn cơm đúng giờ đấy.”

Dư Hạc nghe nghe, khóe miệng liền không tự giác hiện lên mỉm cười, “Nhiều lời.” Cậu nói vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật thỏa mãn.

“Em còn dám nói, em vốn dạ dày yếu, lần trước anh chỉ không ở cạnh một ngày… em liền quên ăn cơm, em thích đối nghịch với anh lắm phải không ?” Quân Khải giận dỗi trừng cậu một cái, “Anh cho em biết a, lần này em mà lại quên ăn, anh mà biết thì em xong đời, anh tuyệt đối sẽ…”

“Tuyết đối thế nào ? Nếu em quên ăn cơm, không nói ra thì sao anh biết được !” Dư Hạc nhịn không được giương mắt nhìn anh, đáy mắt lại tràn đầy ý cười sung sướng.

“Hơ, còn dám trêu chọc anh, em dạo này lá gan ngày càng lớn nha !” Giản Quân Khải cười đi cù lét cậu, Dư Hạc sợ nhất là chiêu này, vừa bị chạm vào nách liền chịu không được lớn tiếng cười, vội vàng giơ tay đầu hàng.

“Em sai rồi sai rồi, tha cho em đi, em nhất định sẽ ăn cơm nghiêm chỉnh, tuyệt đối không quên.”

“Vậy cũng được !” Quân Khải lúc này mới ngừng tay, nhìn gương mặt đang dạt dào ý cười trước mắt, trong lòng bỗng dưng cảm thấy ấm áp. Anh nhịn không được vươn tay kéo Dư Hạc vào lòng mình, cúi đầu vuốt ve tóc cậu.

“Sao vậy ?” Dư Hạc yên tĩnh trở lại, ngoan ngoãn để cho anh ôm.

“Ngoan, nhất định phải đúng giờ ăn cơm, về chuyện này em nhất định phải nghe lời anh có biết không ?” Thanh âm Quân Khải rầu rĩ.

“Ừm, em vừa nãy là nói giỡn thôi, tuyệt đối sẽ không quên.” Dư Hạc ngoan ngoãn gật gật đầu, trong ánh mắt lộ ra một cỗ chân thành. Đời này anh là người đầu tiên quan tâm cậu có ăn cơm đúng giờ hay không, Dư Hạc sao có thể nhẫn tâm để anh lo lắng.

“Tốt lắm, anh về nhà đây.” Quân Khải rốt cục cũng buông cậu ra. Hôm nay là thứ sáu, lúc này trời cũng đã khuya, nếu còn không về nhà thì… Giản Quân Khải bỗng nhiên khẽ cười, có trở về hay không, ba chắc cũng không để ý đâu, ông ta bây giờ có đang ở nhà không còn không biết chừng ! Nhưng mà, anh lúc nói muốn thuê nhà bên ngoài ở đã đáp ứng ông, mỗi cuối tuần đều phải quay về thăm nhà. Quân Khải nhịn không được nghĩ, tiếp theo có nên gọi cho ba hay không, nói rằng mình bận ôn bài nên lười về, chắc ông ta cũng không để ý đâu.

“Em phải về nhà sao, có cần anh đưa về không.” Quân Khải luôn không thể không lo lắng.

“Không cần.” Dư Hạc ngẩng đầu lên nhìn anh, hơi hơi cảm thấy có chút bất an. “Anh sẽ không giận đi, em chỉ thấy chỗ anh ở rộng quá, một mình em ở sẽ…”

Advertisement / Quảng cáo

“Anh đâu dễ nổi giận với em như vậy.” Quân Khải cười, “Vậy trên đường đi nhớ cẩn thận chút, có gì thì gọi điện cho anh biết không ?”

Sau khi Dư Hạc có trong tay ba mươi vạn kia, Quân Khải đã buộc cậu mua di động, anh không bao giờ muốn cảm nhận cái tư vị hoàn toàn mất liên lạc với Dư Hạc một lần nữa. Vốn dĩ Giản Quân Khải định tự tay mua cho tặng cậu một cái, nhưng lấy tính tình của Dư Hạc, khẳng định là sẽ không được.

“Biết rồi.” Dư Hạc thành thật gật đầu, sau đó cưỡi xe đạp vẫy vẫy tay với Quân Khải, “Em về đây, buổi tối cuối tuần anh sẽ về đúng không.”

“Đúng vậy, đừng có nhớ anh quá nha.” Quân Khải cười chọc ghẹo một câu.

Quả nhiên, Dư Hạc lập tức cúi đầu, trong thanh âm không giấu được một tia phụng phịu, “Chán ghét, đi đây.”

Quân Khải nhịn không được lớn tiếng cười, anh đứng tại chỗ nhịn thân ảnh Dư Hạc dần khuất khỏi tầm mắt, lúc này mới gọi taxi rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN