Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập - Chương 111
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập


Chương 111


Đôi mắt màu hổ phách của Kỳ Thí Phi lạnh lẽo và vô tình, chỉ khi nhìn Quỳ Mão mới nhuốm thêm chút ấm áp.

Người thanh niên hoàn toàn mê mẩn trước sự oai hùng của ma tôn đại nhân, hắn ngước đầu nhìn y ngơ ngác.

Thấy cái vẻ si mê ấy của hắn, người thủ mộ đứng bên chỉ biết lặng lẽ lắc đầu.

Bờ môi Kỳ Thí Phi khẽ cong lên một nụ cười như có như không. Sau đó, y bày ra vẻ mặt lạnh lùng, rủ mắt nhìn Chu Bích.

“Chu thiên tôn, lại gặp nhau rồi.” Y cất giọng thản nhiên.

Nếu đến giờ phút này mà Chu Bích vẫn chưa nhận ra rằng mình đã rơi vào bẫy của Kỳ Thí Phi thì đúng là hổ danh cái tuổi thọ gấp đôi Nam Cảnh Ma Tôn của ông.

Chu Bích gật đầu chậm rãi, “Hậu sinh khả úy.”

Kỳ Thí Phi cũng gật đầu đáp lại, “Chẳng phải ban nãy ông đã nói rằng vừa đến mà đã đi thì bất lịch sự quá sao. Vãn bối chỉ là đáp lại những gì tiền bối dạy bảo thôi.” Lúc ở Tây Tứ Châu, Chu Bích từng đánh úp y một lần, kẻ thù dai như Kỳ Thí Phi sao có thể không nhân cơ hội này để trả đũa chứ.

Sắc mặt Chu Bích sầm lại, ông không ngờ Nam Cảnh Ma Tôn lại mai phục ở đây.

Miệng Cát Nguyên Bách há hốc, lão thở hổn hển như một con cá sắp chết. Tu sĩ có thể dùng linh lực để cung cấp không khí cho việc nội hô hấp, nhưng hiện tại, bàn tay khổng lồ kia ép quá chặt, lão phải dùng toàn lực để cố gắng thoát khỏi nó nên làm gì còn đủ linh lực để giúp mình hít thở nữa.

“Kỳ Thí Phi…” Cát Nguyên Bách gào lên thê thiết, nhưng âm lượng phát ra lại lí nhí như muỗi kêu.

Bấy giờ ma tôn đại nhân mới bố thí cho lão một ánh nhìn.

“Thả ta ra.” Lão nói thều thào, “Ta là tiền tông chủ, ta có quyền ra vào lăng mộ, ngươi không được giết ta.”

Kỳ Thí Phi nhìn lão với vẻ bình tĩnh rồi thở dài, “Ngục Thiên Tông có một kẻ kém cỏi như ngươi đúng là bất hạnh.”

Mắt Cát Nguyên Bách trợn trừng lên, lão rống, “Ta bảo ngươi mau thả ta ra!”

Ngay cả Chu Bích cũng không nhịn được mà thán, “So với Kỳ ma tôn thì Cát Nguyên Bách thua cũng đáng.”

Nghe vậy, lão càng giận dữ.

Lão là kẻ nóng vội, có chút khôn lỏi nhưng không có tầm nhìn xa trông rộng, cũng chẳng đa mưu túc trí.

Cát Nguyên Bách lên được chức tông chủ rất đột nhiên, cũng phần nhiều do may mắn. Đời tông chủ trước lão bị tẩu hỏa nhập ma khi tấn thăng Đăng Vũ Cảnh nên qua đời. Lúc ấy Ngục Thiên Tông không có nhiều ma quân Hóa Thần như giờ. Trong số các ma quân thì Cát Nguyên Bách là người mạnh nhất và có tu vi cao nhất.

Ngục Thiên Tông vốn tôn thờ sức mạnh, vậy nên Cát Nguyên Bách cứ thế mà trở thành tông chủ, nhận truyền thừa sau khi đánh bại hết những đối thủ cạnh tranh khác.

Mặc cho những môn chúng phía dưới có thuận lòng hay không, sau khi có được truyền thừa của tông chủ, Cát Nguyên Bách chính là người nắm quyền đường đường chính chính, trừ phi có một ai khác khiêu chiến và đánh bại lão.

Cát Nguyên Bách bắt đầu thời kỳ thống trị bằng việc dùng võ lực áp chế của mình. Thời kỳ ấy duy trì cho đến khi Kỳ Thí Phi trở về.

So về tài trí và sự nhạy bén thì Cát Nguyên Bách kém xa Kỳ Thí Phi. Vậy nên, khi biết kẻ đứng sau Thạch Tử Mặc là lão thì ma tôn đại nhân bất ngờ lắm.

Y cứ ngỡ lão đã tiến bộ, nhưng nào ngờ cũng chỉ thủ đoạn lên tí thôi, còn trí thông minh với tính tình thì chẳng thay đổi nhiều.

Chu Bích liếc cái đã nhìn thấu vấn đề, “Ngươi biết trước chúng ta sẽ tới lăng mộ nên mới mai phục ở đây đúng không?”

Vốn Kỳ Thí Phi không có thói quen giải đáp thắc mắc cho kẻ địch, chẳng qua đối thủ hôm nay là Chu Bích – Chu thiên tôn, nên để tôn trọng thì y vẫn đáp lại.

“Đúng vậy. Khi ta biết Cát Nguyên Bách lung lạc Phương Khai Nguyên như thế nào thì đã đoán được các ngươi sẽ tới lăng mộ.” Kỳ Thí Phi chắp một tay sau lưng, tay còn lại thì điều khiển bàn tay linh lực khổng lồ ở phía xa kia, y thảy một ánh nhìn khinh miệt cho Cát Nguyên Bách, “Lão cũng dùng lý do đó để lừa Thạch Tử Mặc, lợi dụng Thạch Tử Mặc lừa Liệt Diệp rồi lại kéo cả ông vào —”

Hai hàng lông mày của Chu Bích chau lại, ánh mắt sắc như dao của ông ghim về phía Cát Nguyên Bách, “Lão lừa ta?”

Trước giờ Chu Bích vẫn tự tin rằng không kẻ nào dám lừa một tu sĩ Đại Thừa như mình nên mới không nghi ngờ những lời Cát Nguyên Bách nói.

Cát Nguyên Bách bị bóp nghẹt tới độ chỉ có thể thều thào qua vài hơi thở, “…Không phải, Ngục Thiên Tông có bí bảo thật, nó có thể giúp ông đạt được điều mình muốn. Nó nhất định…nhất định có thể giúp ông đạt được điều mình muốn.”

Tới lúc sống chết thế này rồi, hẳn lão không nói dối. Chu Bích nghĩ vậy, sắc mặt ông dịu xuống hẳn.

Kỳ Thí Phi lại cười lạnh, “Vậy lão nói xem bí bảo là gì, để ở chỗ nào trong lăng mộ?”

Cát Nguyên Bách nghẹn họng, chỉ biết thở hổn hển, không nói được câu nào.

Bầu không khí quanh Chu Bích bỗng lại trở nên lạnh lẽo. Kỳ Thí Phi nhìn vậy mà lòng thầm cười nhạo.

Y quá hiểu Cát Nguyên Bách. Lão chẳng hề để bụng tới truyền thừa của tông chủ, đến việc lệnh bài của tông chủ có thể thay đổi pháp trận trong lăng mộ mà cũng không biết thì nói chi đến thứ mờ mịt như bí bảo của Ngục Thiên Tông.

Nếu hiện tại Cát Nguyên Bách không bị Kỳ Thí Phi tóm thì Chu Bích đã đập chết lão rồi.

Thông tin đó là giả thì cũng chẳng cần đánh cược cả mạng sống vì nó nữa. Chu Bích bắt đầu nghĩ tới việc rút lui.

Ma tôn đại nhân liếc mắt một cái đã nhận thấy ý đồ của Chu Bích. Y vẫn luôn canh cánh chuyện mình từng bị nhục nhã như thế nào thì sao có thể thả ông ta đi chứ.

Bàn tay linh lực khồng lồ siêt chặt, Cát Nguyên Bách hét thảm một tiếng, xương cốt lão gãy vụn, lục phủ ngũ tạng cũng nát bấy. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bàn tay ấy quẳng lão xuống đất rồi biến mất.

Kỳ Thí Phi bay về phía Chu Bích, “Nếu đã tới thì Chu thiên tôn ở lại luôn đi! Lăng mộ này có rất nhiều tiền bối có thể làm bạn với ông.”

Cảnh chiến đấu giữa hai tu sĩ Đại Thừa tối cao dữ dội hơn cảnh Chu Bích tấn công pháp trận nhiều.

Đôi bên đấu pháp khiến lồng pháp trận phía trên lăng mộ cũng sụp đổ. Rặng Hoành Liên phủ trong tuyết trắng nhưng trong tuyệt cốc luôn ấm áp như xuân chính là nhờ chiếc lồng pháp trận đó.

Pháp trận đã vỡ, gió tuyết bỗng ập vào trong, nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng.

Chu Bích không ham chiến. Ông biết chân nguyên của Kỳ Thí Phi có thuộc tính hàn, càng ở nơi lạnh lẽo càng phát huy hiệu quả cao.

Nhưng càng muốn chạy thì càng khó thoát thân. Dần dần, Chu Bích cũng hăng máu thật, đôi bên càng lúc càng vận dụng nhiều chân nguyên, pháp thuật cũng càng lúc càng mạnh mẽ, vì vậy mà lăng mộ càng lúc càng bị phá hủy nghiêm trọng.

“Tiền bối!” Gồng mình trong những luồng gió giá buốt như dao cứa, Quỳ Mão hô lớn giữa màn tuyết trắng xóa như lông ngỗng.

Tuyết lớn quá. Tầm nhìn của người thanh niên bị giới hạn trong một trượng, hắn chỉ nghe được tiếng đấu pháp ầm ầm của tôn thượng và Chu Bích chứ không thấy được bóng dáng nào.

Dưới tác động của cuộc đối chiến, đá tảng trên núi vỡ ra rồi bay tứ tung. Nếu áo choàng của Quỳ Mão không có pháp trận phòng ngự thì hắn sớm đã bị thương do do đất đá đập vào rồi.

“Tiền bối, ngài ở đâu?” Lòng Quỳ Mão lo lắng. Hắn vừa hô vừa đi tìm. Bấy giờ, hắn đã đi vào khu lăng mộ, nơi đây có những lăng đã bị đá lớn đè vào, khắp khu mộ đều sụp đổ.

Sau khi tìm một hồi lâu Quỳ Mão mới thấy được người thủ mộ. Mặt lão nhuốm đầy máu, chằng chịt những vết thương do đất đá cắt qua. Quỳ Mão vội tới kéo áo lão, “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”

Thế chiến đấu của hai vị tu sĩ Đại Thừa càng lúc càng kịch liệt, tới cuối khéo chừng sẽ phá hủy toàn bộ sơn cốc. Nếu họ cứ ở lại thì rất có thể sẽ bị chôn sống.

“Ta không đi, ngươi đi đi.” Người thủ mộ lắc đầu.

“Vì sao?” Quỳ Mão nhìn lão với vẻ khó hiểu.

Người thủ mộ từ từ quay đầu lại nhìn ngôi mộ đang bị tuyết trắng che khuất, “Sứ mạng của ta là bảo vệ di cốt của tôn thượng, ta không thể đi.”

Quỳ Mão thoáng sửng sốt, nhưng rồi nhận ra “tôn thượng” mà lão nói không phải Kỳ Thí Phi mà là vị tông chủ của thời lão.

Được xưng là tôn thượng thì hẳn vị này cũng là một ma tôn.

Quỳ Mão nhìn người thủ mộ. Tâm trí hắn bỗng nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi trùng sinh: hắn ngã trước cửa sơn cốc, người thủ mộ bước ra; lúc hạ táng cho Kỳ Thí Phi, lão bảo hắn hãy tiễn tôn thượng lần cuối.

Hắn chợt thấy đồng cảm với lão, khóe mắt hoe hoe, “Ngài không đi thì ta cũng không đi. Chúng ta cùng bảo vệ lăng mộ của vị ma tôn ấy.”

Người thủ mộ nhìn hắn một cái rồi nhẹ giọng nói, “Cám ơn.”

Hai người chia làm hai hướng, không ngừng đánh bật những tảng đá, cành cây lao tới dồn dập và bất ngờ, thậm chí, đôi khi còn có dư âm của pháp thuật lan tới. Từ nãy tới giờ, đây là lúc cả hai trầy trật nhất.

Phía trên tuyệt cốc, cuộc đại chiến giữa hai vị thiên tôn và ma tôn không chỉ ảnh hưởng tới cấm địa, mà còn lan tới cả xung quanh, rặng Hoành Liên xảy ra tuyết lở, rồi thậm chí là động đất ở cường độ lớn.

Lúc phá trận pháp, Chu Bích đã dùng kha khá chân nguyên, giờ lại phải liều mạng với Kỳ Thí Phi nên càng lúc linh lực càng khô kiệt.

Cứ thế này thì không ổn! Chu Bích nghĩ thầm. Phải dùng tới tuyệt chiêu thôi. Ánh mắt ông bỗng trở nên lạnh lẽo, dù rất không nỡ nhưng ông vẫn lấy một vòng tròn nhỏ. Đây là pháp khí có tầm ảnh hưởng rộng mà Chung Huyễn tốn rất nhiều năm mới luyện chế thành, nguyên liệu tạo ra nó vô cùng hiếm có, chế tác cũng chẳng dễ dàng, lại chỉ sử dụng được một lần duy nhất.

“Hoặc loạn tâm cảnh.” Chi Bích thì thầm tên của trận pháp.  Đây chính là đòn sát thủ được ông giữ đến phút cuối, là thứ mê hồn thuật mạnh hơn mê chướng mà lần trước từng được sử dụng để bẫy Kỳ Thí Phi nhiều.

Giữa không gian tuyết trắng, màn sương mù xám nhạt đột nhiên xuất hiện, nó len lỏi trong mưa tuyết, rất khó nhận ra. Vì vậy mà Kỳ Thí Phi bất ngờ bị nó bao phủ khi không kịp đề phòng.

Tuyết trắng biến mất, chỉ còn lại sương mù mờ mịt, cảnh tượng quen thuộc này khiến ma tôn đại nhân nhận ra mình lại trúng phải mê hồn thuật của Chu Bích.

Kỳ Thí Phi là kẻ tài cao, cũng rất to gan, y đã phá giải được một lần thì ắt cũng làm được trong lần thứ hai này.

Kỳ Thí Phi gạt màn sương, bước ra ngoài.

Y đặt chân lên thảm cỏ xanh mướt. Sau một thoáng choáng váng, ma tôn đại nhân nhận ra đây là tuyệt cốc trong lăng mộ.

Thầm nhớ lại những ký ức về nơi này, Kỳ Thí Phi cảm thấy không có gì đáng lo ngại bèn tự tin đi tiếp.

“Ta muốn trở thành người thủ mộ.” Giọng Quỳ Mão vang lên. Câu nói ấy như tiếng sấm rung trời đánh vào tâm trí Kỳ Thí Phi.

Điều y băn khoăn nhất chính là việc ở ngay trong sơn cốc này, Quỳ Mão từng nói với người thủ mộ rằng hắn sẽ quay về để kế tục sứ mệnh của lão!

Chu Bích đúng là biết cách đâm vào tử huyệt của y mà. Lo cái gì thì cái đó đến!

Kỳ Thí Phi giận giữ đi về phía giọng nói. Bóng hình Quỳ Mão phản chiếu trong ánh mắt, ma tôn đại nhân bất giác dừng bước.

Đó không phải Quỳ Mão của y. Chí ít thì không phải là Quỳ Mão của hiện tại, sau khi đã trùng sinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN