Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập - Chương 113
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập


Chương 113


Kỳ Thí Phi ghì chặt lấy Quỳ Mão, hôn ngấu nghiến thỏa thuê rồi mới chịu nhả ra. Sương xám choán lấy đôi mắt tan đi, lộ ra màu hổ phách say đắm.

“Tôn thượng!” Quỳ Mão nhìn y với vẻ vô cùng mừng rỡ.

Yết hầu Kỳ Thí Phi thoáng dịch chuyển, y sờ sờ đầu cậu chàng Lược Ảnh, “Ừm.”

Lớp sương quanh người ma tôn đại nhân đã tản mất, nhưng màn sương đặc sệt trong tử phủ vẫn cứ bám riết, lao về phía y hòng quấn chặt lần nữa.

Ấn đường Kỳ Thí Phi chau lại, thần niệm bùng nổ, tử phủ rung lên dữ dội, màn sương xám nay đã trở thành hư không.

Cơn rung chấn khiến Quỳ Mão loạng choạng, Kỳ Thí Phi vội vàng đỡ lấy vai hắn. Sắc mặt y sầm lại.

Chiêu này của Chu Bích quá đỗi hiểm độc, đến cả y cũng chẳng thể hóa giải. Nếu không nhờ Quỳ Mão nương vào hồn thề của đôi bên để đánh thức thì hôm nay đã thành ngày chết của bọn họ rồi.

Hoặc Loạn Tâm Cảnh không đơn giản chỉ là mê hồn thuật. Nó sẽ tìm điểm yếu trong lòng người rồi phóng đại lên vô hạn, khiến người đấy không phân biệt được hiện thực và ảo cảnh, từ đó mà mê loạn rồi chết vì tẩu hỏa nhập ma.

Điểm yếu ấy có thể là chấp niệm, lòng tham hoặc dục vọng; hoặc có thể là thất tình lục dục như hỉ, nộ, ái, ố,…

Trên thế gian này, nào có ai không có điểm yếu ấy chứ, vậy nên bất cứ ai đều sẽ trúng chiêu, không một ai thoát khỏi.

Tình yêu Kỳ Thí Phi dành cho Quỳ Mão sâu nặng như vậy, đương nhiên sẽ không thoát khỏi chiêu thức ấy. Điều đáng sợ hơn là trận pháp này không thêu dệt hoàn toàn mà nó sẽ dựa vào một phần sự thật để bẻ cong và xây dựng ảo giác.

Bấy giờ, Kỳ Thí Phi đã hoàn hồn, nhớ tới những suy nghĩ ngu ngốc ban nãy, y vừa thẹn vừa giận, cơn phẫn nộ trào lên mãnh liệt.

Y vươn cánh tay còn lại ra ôm chặt Quỳ Mào vào lòng.

Đôi mắt Kỳ Thí Phi nhìn giận dữ vào một điểm trong tử phủ, gằn giọng từ giữa hai hàm răng, “Thiền Bất Tri Tuyết.”

Những bông tuyết phất phơ bỗng xuất hiện trong tử phủ, rồi chỉ trong nháy mắt đã phủ trắng không gian. Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, các khối băng nhanh chóng được ngưng kết.

Chỉ một thoáng, thế giới trong tử phủ đã ngập tràn băng tuyết!

Lớp băng nhanh chóng lan về một hướng, tràn vào hư không.

Giữa tiếng lách tách rợn gáy của lớp băng không ngừng sinh trưởng, bỗng văng vẳng tiếng kêu thảm thiết từ xa xa.

Quỳ Mão rụt đầu, ngoan ngoãn vùi vào hõm cổ tôn thượng.

Sắc mặt ma tôn đại nhân còn lạnh hơn băng, sau khi nghe được tiếng thét ấy, y mới thoáng thở phào.

Đây là lần đầu tiên y sử dụng một kỹ năng mạnh như Thiền Bất Tri Tuyết ngay trong tử phủ. Bản thân y là thuần nguyên thể thì không sao, nhưng chỉ sợ làm hại tới Quỳ Mão và để lại những hậu quả không thể cứu vãn.

“Giờ thì ổn rồi.” Kỳ Thí Phi buông Quỳ Mão ra, giọng đã trở về bình tĩnh.

Quỳ Mão lùi về sau, ngẩng đầu nhìn y, “Chu Bích bị đánh bại rồi sao?”

Kỳ Thí Phi gật đầu, nói chắc nịch, “Ông ta thua rồi.”

Hoặc Loạn Tâm Cảnh là con dao hai lưỡi. Khi Chu Bích làm y rối trí thì cũng là lúc ông ta chủ quan nhất. Lúc này, nếu như kẻ trúng chiêu phản kích thì ông ta cầm chắc cái chết. Chỉ là trước đây không ai thoát được trận pháp ấy nên Chu Bích mới luôn được suôn sẻ như vậy.

Quỳ Mão gật khẽ, “Vậy thuộc hạ về trước, cơ thể của thuộc hạ vẫn còn ở lăng mộ.”

Ánh mắt Kỳ Thí Phi chợt đảo qua, lòng dậy lên cảm xúc khác lạ, tay y túm lấy cằm Quỳ Mão rồi nâng nó lên, y nhìn sâu vào đôi mắt hắn, “Ngươi có yêu ta không?”

Dầu rằng ma tôn đại nhân híp mắt nhìn Quỳ Mão với vẻ rất nguy hiểm, nhưng trong lòng y vẫn xen chút thấp thỏm. Nếu Chu Bích không nương pháp trận để đào nó ra thì chính Kỳ Thí Phi cũng không nhận ra mình có nỗi bất an ấy!

Sự cao ngạo và tự phụ của Kỳ Thí Phi khiến hắn chẳng thể nói lời ngon tiếng ngọt với Quỳ Mão. Dù có rạch miệng y ra cũng chẳng thể moi được chút lời yêu nào. Vậy nên, với một kẻ trước giờ vẫn theo trường phái hành động như Kỳ Thí Phi thì y luôn dùng các hành động thực tế để tỏ lòng và khiến Quỳ Mão nhận ra tình cảm của y, nhận ra tình yêu sâu nặng mà y dành cho hắn.

Y tìm kiếm Phục Sinh Đan cho hắn, tìm kiếm nguyên liệu làm áo choàng cho hắn, thậm chí còn tự nguyện trở thành lô đỉnh! Tất cả những hành động đó đều là tự nguyện, đều xuất phát từ tình yêu dành cho Quỳ Mão của y. Nếu không phải Quỳ Mão mà là người khác, thì khi làm vậy, y chỉ thấy nhục nhã mà thôi.

Vốn Kỳ Thí Phi tự tin rằng Quỳ Mão cũng thương mình, nhưng giờ y lại nhận ra cách thể hiện tình cảm của cậu chàng Ảnh Vệ dè dặt quá, hắn chưa từng tỏ tình, cũng rất ngượng ngùng bị động.

Ảo cảnh không biết từ đâu chui ra ban nãy giáng cho y một đòn nặng nề, khiến lòng Kỳ Thí Phi hiện tại cũng bấp bênh lắm.

Chẳng nhẽ là mình hiểu lầm? Quỳ Mão không yêu mình sao?!

Y đã hiểu nhầm một lần rồi, giờ mà lại nhầm nữa thì cũng đi chết được rồi đấy!

Tính tình Quỳ Mão vốn đã lặng lẽ, hắn chỉ biết lặng lẽ làm việc, lặng lẽ bảo vệ, lặng lẽ trung thành, giờ yêu Kỳ Thí Phi rồi cũng chỉ biết lặng lẽ kiềm chế.

Giờ bảo hắn phải tỏ lòng với tôn thượng thì đúng là không biết chui đâu mới giấu nổi sự ngượng ngùng này.

Dù đang ở trạng thái thần hồn thì Quỳ Mão cũng ngượng lắm, vành tai hẳn đỏ ửng lên.

Kỳ Thí Phi túm lấy cằm hắn nên người thanh niên chẳng thể cúi đầu. Mắt hắn ươn ướt long lanh, đáp lại rất kiên định bằng một giọng điệu vô cùng tội nghiệp rằng, “Yêu…”

Cái dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu ấy khiến trái tim Kỳ Thí Phi ấm sực lên, chỉ hận không thể nuốt trọn lấy Quỳ Mão để đôi bên không bao giờ chịu nỗi khổ chia lìa, có thể mãi mãi nhập lại làm một.

Cũng may họ đã dành hồn thề song hướng cho nhau, coi như cũng thỏa mãn được cái ý nghĩ biến thái đó của Kỳ Thí Phi. Chiếm được nửa thần hồn của Quỳ Mão đủ làm y sung sướng rồi.

Kỳ Thí Phi không bị ảo cảnh làm cho rối trí, cũng không ngu ngốc. Dù người thanh niên chỉ bật ra một tiếng khẽ khàng như vậy thôi cũng đủ vực dậy lòng tự tin của vị ma tôn đại nhân có trí thông minh tuyệt đỉnh này rồi.

Kỳ Thí Phi khấp khởi trong lòng, y ghé qua hôn Quỳ Mão một cái làm phần thưởng rồi nằng nặc đòi, “Ngươi phải kiên quyết hơn nữa!”

Thấy tôn thượng như vậy, Quỳ Mão đành lấy hết can đảm để nói, “Yêu!”

Bấy giờ ma tôn đại nhân mới từ bi mà buông Quỳ Mão ra. Người thanh niên nhanh chóng quay trở lại cơ thể mình.

Lúc mở mắt, hắn nhận ra thân thể mình bám đầy bông tuyết, vừa chớp chớp một chút, tuyết đọng trên lông mi và lông mày liền rơi xuống.

“Ngươi sao vậy?” Người thủ mộ vẫn ngồi bên canh giữ, thấy hắn cử động liền đi tới hỏi.

Quỳ Mão đứng lên, phủi phủi tuyết trên người. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tuyết đã ngừng rơi từ bao giờ.

“Ta đi tìm tôn thượng.” Hắn nói.

Người thủ mộ không có nhiều lòng tin như hắn, lão nhíu mày bảo, “Ngươi đi đi, ta tiếp tục canh tại đây và chờ tin của ngươi.”

So với tình hình của Kỳ Thí Phi, đối với người thủ mộ thì đương nhiên là di cốt của tôn thượng lão quan trọng

hơn.

Quỳ Mão bay vụt lên, hướng về phía ngoài sơn cốc. Hiện khu vực ngoài cấm địa của lăng mộ đã hoàn toàn sụp xuống, cảnh vật biến đổi tới độ Quỳ Mão không thể nhận ra các khu vực trước đây nữa.

Hắn men theo cảm ứng giữa mình và tôn thượng, nên có thể dễ dàng tìm thấy y.

Kỳ Thí Phi đang đứng ở một con dốc phủ trắng tuyết, cách đó không xa là một khu vực bị trũng xuống. Quỳ Mão như nhận ra điều gì, hắn đi qua, đứng bên ma tôn đại nhân, ngó về phía đó nhìn lại.

Phía dưới khu vực đó chính là Chu Bích. Ông ta ngửa mặt lên trời, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không xanh thẳm, ngay giữa trán là một lỗ đâm sâu hoắm, quanh miệng lỗ còn bám mảnh băng ngưng kết.

Chu Bích chết không quá máu me thê thảm, nhưng cái lỗ giữa trán ông ta khiến Quỳ Mão cảm thấy khó chịu. Hắn siết chặt tay Kỳ Thí Phi, “Tử phủ của ông ta bị Thiền Bất Tri Tuyết phá sao?”

Kỳ Thí Phi nắm lại, đầu ngón tay lạnh lạnh của y thoáng cái đã được lòng bàn tay Quỳ Mão ủ ấm.

“Đúng thế. Tử phủ của ông ta bị cái lạnh vô cực đóng băng rồi phá vỡ.”

Quỳ Mão cầm chặt lấy bàn tay của Kỳ Thí Phi, thoáng kiềm chế nhưng rồi lại thốt ra, “Tôn thượng thực quá lợi hại.”

Kỳ Thí Phi cười khẽ. Bao căng thẳng và nặng nề hóa thành hư không.

Tuyệt cốc giờ chỉ là đống hỗn độn, cần được trùng tu và xây dựng lại. Lượng công việc rất lớn. Nếu một mình người thủ mộ làm thì mất cả trăm năm cũng không làm xong.

Kỳ Thí Phi miễn cho người thủ mộ khỏi phải hành lễ chào mình, y nói thản nhiên, “Trong thời gian này ngươi cứ thu xếp đi, đợi ta đánh lui đạo tu rồi sẽ đưa người về xây dựng lại cấm địa.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Người thủ mộ khom rạp lưng xuống.

Kỳ Thí Phi vẫn chưa quen mắt với cái ngoại hình trẻ trung tráng kiện khác hoàn toàn trước đây của người thủ mộ.

Lòng đã hiểu ra điều gì, y gật đầu bảo, “Trong lúc chúng ta không ở đây, ngươi phải bảo vệ di cốt của các tiền bối để chúng không bị kẻ khác chiếm mất.” Ma tôn đại nhân quẳng bùa truyền tin cho lão, “Nếu gặp kẻ nào có mắt không tròng thì dùng cái này để báo cho ta.”

Người thủ mộ đưa hai tay đón lấy lá bùa, vừa hay lão cũng đang lo rằng sức của mình chưa chắc đã phòng thủ nổi, “Đa tạ tôn chủ đại nhân.”

Kỳ Thí Phi nhìn sâu vào kẻ đang cung kính khom mình, trầm giọng, “Những thứ khác nếu không bảo vệ được thì thôi, chỉ riêng bí bảo của Ngục Thiên Tông thì ngươi nhất định phải bảo vệ cho tốt, không được làm xây xát gì!”

Người thủ mộ ngẩng đầu nhìn Kỳ Thí Phi đầy kinh ngạc, gương mặt lão thoáng biến sắc.

Thấy vậy, ma tôn đại nhân càng khẳng định suy đoán trong lòng, “Đến cả truyền thừa của tông chủ cũng chỉ nhắc rất qua loa về bí bảo hòng che giấu cẩn thận. Nhưng ta nghĩ người thủ mộ như ngươi ắt hẳn biết nó là gì, ở đâu.”

Lão đứng thẳng dậy, vẻ mặt đã bình tĩnh lại. Nếu Kỳ Thí Phi đã đoán được thì lão cũng chẳng cần tiếp tục giấu diếm nữa, “Đúng thế.”

Khóe môi ma tôn đại nhân cong lên, y khẽ vỗ tay, “Được lắm. Biết bao người tranh nhau sứt đầu mẻ trán, bao người chết oan chết uổng vì cái bí bảo ấy nhưng chẳng thể được diện kiến.”

Câu chuyện về bí bảo đã được lưu truyền rất lâu trong Ngục Thiên Tông. Thậm chí Cát Nguyên Bách còn dùng thứ hư vô mờ mịt ấy để dụ dỗ không ít người giúp sức cho lão. Tại dòng thời gian trước khi Quỳ Mão sống lại, chính bí bảo này đã hại chết Kỳ Thí Phi!

Quỳ Mão ngạc nhiên nhìn người thủ mộ, hắn không ngờ rằng tiền bối lại biết bí bảo là gì.

Kỳ Thí Phi lắc đầu, “Họ đều đoán rằng bí bảo nằm trong lăng mộ, nhưng nào ngờ người thủ mộ lại chính là bí bảo của Ngục Thiên Tông.”

“Gì cơ?! Người thủ mộ chính là bí bảo của Ngục Thiên Tông?!” Quỳ Mão hoàn toàn câm nín, hai mắt trợn tròn vì sững sờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN