Trùng Sinh Chi Thương Lam - Chương 113: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Trùng Sinh Chi Thương Lam


Chương 113: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thiên Y

Triển Mộ không phải dễ dàng bị lừa như vậy, hơi nhíu mày, bàn tay theo sống lưng giữ chặt lấy eo của cô.

Thương Lam nhất thời sững sờ, hai chân bỗng lơ lửng, hai tay Thương Lam theo bản năng bám lấy ngực anh. Cánh tay hơi dùng sức, anh dễ dàng bế cô lên, hai tay nắm lấy hai bên eo ép cô nhìn thẳng vào mình.

Thương Lam nghe được tiếng cười khẽ của anh bên tai mình: “Hiện tại đến phiên tôi tính sổ với em.”

Anh ôm cô đi thẳng đến ghế salon, thận trọng đặt cô nằm ngang lên, cơ thể cường tráng đè lên.

Kẻ ngu cũng biết anh muốn làm gì.

Thương Lam lo lắng giãy giụa, đến bây giờ giữa hai chân vẫn còn cảm giác đau đớn mơ hồ.

Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn chắn trước ngực anh, cô xoay mặt đi trốn tránh anh lại gần, vừa sợ hãi vừa nói: “Em rất đau, không cần….”

Triển Mộ nhìn chằm chằm hai mắt ướt nhoè của cô gái phía dưới, ánh mắt hướng về phía đùi của cô: “Rất đau sao? Để anh xem thử.”

Thương Lam kinh ngạc, nhìn bắp đùi bị người nào đó mạnh mẽ tách ra, đỉnh đầu người đàn ông đang để giữa đôi chân cô.

Anh kéo quần lót của cô ra, ngón cái đặt lên trên da thịt non mềm, đẩy vào cái khe hẹp kia, cúi đầu quan sát tỉ mỉ. Mặc dù vì động tác của anh mà khuôn mặt của cô gái nhỏ trắng bệch đến không còn huyết sắc, anh vẫn không chịu buông tay.

Chỗ đó đã không sưng như đêm qua, nhưng vẫn còn đỏ lên như cũ, chỗ bị ứ máu nhìn cực kỳ mê người. Ánh mắt anh càng ngày càng nóng khi nhìn chăm chú, cuối cùng không nhịn được nhẹ nhàng sờ vào trong. Nhưng cũng chỉ thoáng đụng vào liền nghe thấy cô gái rên khẽ vì bị đau nên anh liền dừng tay lại.

Thương Lam cắn lên bàn tay nhỏ bé của mình ngăn tiếng thét chói tai, cúi nhìn cái đầu nhô lên giữa hai chân mình, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả lên nơi riêng tư, truyền đến từng trận co rút….

Vào giờ khắc này, hai chân của cô bị buộc tách ra, người đàn ông vững vàng giữ chặt lấy thân thể khiến cô nhất thời thẹn thùng. Nơi riêng tư như vậy lại tuỳ tiện phơi bày trước mặt đàn ông khiến cả người cô run rẩy, hốc mắt đỏ lên, sáng long lanh như viên ngọc, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nghĩ rằng bị anh ép buộc, cô cảm thấy không bằng chết đi cho xong. Anh đối xử với cô như vậy có khác gì đối đãi với súc vật đâu.

Bây giờ Triển Mộ cũng không rảnh rỗi để ý đến sự oán hận của cô, nhìn nơi nhỏ bé đỏ hồng một chút liền rút ngón tay rời đi. Anh đi tới bên cạnh cửa nhặt lấy túi thuốc thuận tay mua ở bên ngoài.

Đứng ở một bên nghiên cứu tỉ mỉ tờ hướng dẫn sử dụng, nhân lúc anh không để ý lùi ra, Thương Lam nhặt lên quần lót bị ném ở dưới ghế sa lon rồi mặc vào, rời khỏi ghế muốn chạy vào trong phòng trốn tránh.

“Nằm yên ở đó.”

Thậm chí anh không liếc nhìn cô một cái, chỉ thấp giọng cảnh cáo cô một câu thì cô không dám động đậy.

Thương Lam nín thở, cả người cứng ngắc, chăm chú nhìn vào từng cử động của người đàn ông kia, thậm chí cô có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề của anh.

Anh đứng tại chỗ một lát rồi lấy thuốc bôi đi về phía cô.

Từng bước một mang theo cảm giác bị áp bức, khiến cô không dám thở mạnh.

Bắp chân bị bắt được lần nữa, Triển Mộ nhìn chằm chằm cô vừa mặc xong quần lót, mắt hơi híp lại, tiến lên trước trực tiếp kéo ra rồi vứt xa.

Anh bóp ra lượng thuốc bằng ngón tay út, đặt ở ngón giữa rồi từng chút từng chút đút vào khe hẹp giữa hai chân Thương Lam, tất cả bên trong đều thoa một lần.

Nhân tiện ngón tay được cắt tỉa gọn gàng cào nhẹ lên vách thịt non mềm khiến cô gái run rẩy hơn.

Cô biết không thể tránh được cơ thể cường tráng của người đàn ông, chỉ yếu ớt thừa nhận sức lực anh tăng lên trên thân thể tổn thương của mình. Hôm nay trừ khóc, cô không biết mình còn có thể làm được gì nữa.

Nhưng dù cô khóc thút thít cũng không đổi được sự thương tiếc của anh, chỉ biết chấp nhận sự chiếm đoạt của người đàn ông. Mới vừa rồi chỉ để tiện bôi thuốc nên chiếc váy nhăn nhúm của Thương Lam đã bị vén đến trên hông, lộ ra vùng bụng đến đôi chân thon dài trắng nõn….

Nơi đó mềm mại từng giờ từng phút như đang khiêu chiến với sự tự chủ của người đàn ông, vật giữa hai chân đã sớm cứng rắn căng trướng, phình ra ngoài, chạm nhẹ vào chân cô gái, lúc nhẹ lúc nặng.

Triển Mộ nắm lấy bắp chân của cô hôn xuống, chỉ cảm thấy người con gái run rẩy càng nhiều hơn. Mặc dù đã cắn môi nhưng tiếng nghẹn ngào vẫn truyền đến đứt quãng.

Triển Mộ nhìn ánh mắt của cô thì càng thêm nóng bỏng, động tác cũng càng ngày càng táo bạo, ngay lập tức lôi ra thứ to lớn của mình chống đỡ ở giữa chân của cô, nhéo lên thịt mềm nơi bắp đùi cô, sau đó đưa vào giữa chân của cô rồi kẹp ở trong đó, cũng không tiến vào mà chỉ chặn ở trước cửa động ma sát.

Anh ôm lấy eo của cô không ngừng thở hổn hển, nếu như không phải là bận tâm đến cơ thê cô không khoẻ thì cũng không uỷ khuất bản thân mình như vậy, bởi vì tư vị bên trong khe hẹp kia tốt hơn nhiều so với khi được hai chân kẹp lại.

Nhưng cho dù anh không tiến vào, Thương Lam vẫn bị vật cưng cứng kia cọ đến đau chân, ngay cả làn da trắng nõn cũng bị đỏ lên một lớp.

Cô nhẹ nhàng khóc sụt sùi, biết ràng anh coi như đã nhẹ tay với mình rồi. Nếu như anh thật sự đi vào thì cảm giác còn đau hơn hiện tại.

Vì vậy, Thương Lam cũng liền dừng lại giãy giụa, bởi dù cô cố gắng thé nào thì trong mắt anh cũng chỉ như đùa giỡn với trẻ con.

Cô che mắt không nhìn đến nét mặt dữ tợn của anh, chỉ là trong lòng không ngừng cầu nguyện để hết thảy mọi chuyện đều qua đi.

Mà đúng lúc này, trong túi áo Triển Mộ vang lên một hồi chuông, Thương Lam nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại của mình.

Cô sững sờ, ánh mắt nhìn theo động tác anh mở túi áo. Thì ra điện thoại mình tìm nãy giờ bị anh mang theo người.

Triển Mộ như tên đã lên dây, không muốn để ý điện thoại di động nọ kia, Nhưng tiếng chuông giống như âm hồn không tan, vang lên không ngừng.

Rốt cuộc, anh dừng lại động tác trong tay, phiền

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN